An An trong lòng cảm thấy
bất bình, lúc ăn cơm vẫn còn bực bội, tại sao đi đến đâu hắn cũng nổi tiếng như
thế? Đã vậy còn tự mãn: “Tâm Tâm sau này chắc chắn sẽ có con mắt tinh đời để
chọn bạn trai, đây là một cô bé cực kỳ thông minh”.
Ăn cơm xong đã đến tám
giờ. Hai người nắm tay nhau thong thả bước dọc con đường cái hướng ra biển.
Biển cách đường không xa, đi qua một bãi đất trống, len qua những bãi cỏ và
luống hoa, đi qua mấy nhà dân cứ hai ba người một hoặc cả gia đình đang trải
thảm ngồi hóng gió.
Biển sâu hun hút, tối đen
hòa với nền trời thành một màu đồng nhất hiện ra trước mặt. Trong bóng tối, tất
cả đều trở nên mờ mịt, chỉ có ngọn đèn tít tắp đằng xa báo cho họ biết hướng đi
đến bờ biển. Đi qua đám cỏ dại, giẫm lên bãi cát, đôi giày cao gót bị lún
xuống, cô phải nhấc từng bước từng bước một.
Càng đi gần về phía biển,
cát ở dưới chân càng mịn, An
L An trong lòng cảm thấy
bất bình, lúc ăn cơm vẫnAn thích thú cởi giày, chân trần bước lên bờ cát mềm
mại. Cô kinh ngạc thốt lên: “Woa, cát ở đây mịn thật, rất dễ chịu” rồi phấn
khích giơ đôi giày lên, ra hiệu bảo hắn cũng bỏ giày ra. Tiểu Vũ liền nghe theo
để chân trần giống cô.
An An như một đứa trẻ,
chạy nhảy la hét trên cát. Hắn xách giày, bám theo sau nhìn cô, khi gần khi xa,
mờ mờ ảo ảo, hắn chỉ có thể thấy hình những tán hoa bay phấp phới trên áo cô,
bất giác mỉm cười nhớ lại hình ảnh tốt bụng ban nãy.
Lúc đó hắn đang đứng từ
đằng xa nhìn thấy cô ngốc này ngồi bên cạnh đứa bé kia. Không nghe rõ cô nói
gì, nhưng thấy gương mặt đầy dịu dàng đấy, hắn biết cô đang dỗ dành đứa nhóc.
Bức tranh đó vẽ lên thật
đẹp, ánh sáng le lói của buổi chiều chạng vạng hòa vào cơ thể cô, giống như một
vầng hào quang bao quanh bức tranh ấm áp đó.
Cô cứ thế kiên nhẫn dỗ
dành cô bé, nhẹ nhàng lau mặt và ôm nó vào lòng. Trái tim hắn tuôn đầy thương
yêu, nhất là khi nhìn thấy sự dịu dàng ấm áp trên khuôn mặt cô, cô gái này nhất
định rất yêu trẻ con, dáng vẻ vỗ về ôm ấp kia, giống như đang bảo vệ một vật
báu vô cùng quý giá.
Tiểu Vũ biết mình không
yêu nhầm người, cô tốt bụng không hề tính toán, lúc nào cũng toát ra sự dịu
dàng, luôndùng tình yêu thương để đối đãi những người xung quanh, lúc nào cũng
chỉ nghĩ cho người khác. Nhớ lại lúc cô nhìn theo bóng Tâm Tâm khuất dần, ánh
mắt lộ vẻ thân thiết không nỡ rời xa. Hắn rất muốn ôm chặt cô vào lòng, cầu xin
cô cũng đối với mình như Tâm Tâm, quan tâm yêu thương, đừng né tránh hắn. Cô có
thể lưu luyến một đứa nhóc xa lạ, vậy nếu như cô thật sự thích một ai đó, thì
chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương người ấy vô điều kiện. Do đó, điều mà
trái tim hắn mong mỏi tình yêu, sự quan tâm chăm sóc của cô.
“Mau đến đây, Tiểu Vũ,
mau lên”, cách đó không xa, An An hào hứng ngồi xuống gọi lớn. Hắn khẽ cười
bước lại chỗ cô.
“Cậu xem, tôi đào được
một con sao biển”, cô phấn khích lôi nó lên. “Chúng ta thi xem ai đào được
nhiều sao biển hơn đi?”, nói xong cô liền quăng giày sang một bên, ngồi xổm
xuống đất chăm chú tìm những con sao biển đang nằm trên cát.
Hắn bật cười, để giày của
cả hai đặt lên một chỗ đất khô. Sau đó bắt đầu đi tìm sao biển, một con sao
biển lờ mờ hiện ra, hắn nhẹ nhàng từ từ kéo nó lên. Hắn thích thú đào tiếp,
nhoài người trên cát, chầm chậm dò tìm.
Ở bên cạnh, cô cũng í ới
khi vừa phát hiện ra một con. Côgọi tên hắn, nhưng Vũ Minh không thèm để ý, chỉ
chăm chăm tìm kiếm, hắn muốn cho cô một bất ngờ lớn.
Bồng gần đó, cô kêu lên:
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, mau lại đây, sao con sao biển trở nên cứng thế này?”. Hắn
đứng dậy bước lại phía cô, quả nhiên là An An tìm được cũng không ít sao biển,
nhưng những con đào được lúc đầu đều đã cứng đơ, giống như đá vậy. Cô nhăn mặt,
phụng phịu: “Sao lại thế này?”. Hắn cầm con sao biển trên tay cô đặt lên mặt
cát, quả nhiên mấy con chưa cứng vội chui vào cát, hoàn toàn không thấy chúng
đi như thế nào nhưng nó cứ chìm dần xuống. Còn những con đã cứng lại thì vẫn
nằm yên một chỗ. Hắn hiểu ra: “Mấy con sao biển này khi ra khỏi cát sẽ nhanh
chóng chết vì bị mất nước, sau đó chúng sẽ trở nên như thế này”.
Ai da, như chợt nhớ ra
điều gì, hắn chạy vội đến chỗ mình vừa ngồi ban nãy. Cô tò mò chạy theo sau,
thấy Tiểu Vũ xoài người ra đất, bên cạnh chân có đến chục con sao biển, không
hiểu hắn đang làm gì. “Haizz, lại thế rồi”, hắn than thở: “Làm sao lại nữa?”.
Hắn cười giải thích: “Tôi
mới bỏ một đám ở đây, nhưng không ngờ chúng lại có thể chạy được, cô nhìn xem”,
tay hắn chỉ một con, bên cạnh nó còn xuất hiện mấy dấu vết: “Nó vừa mới ở chỗ
này, một lát sau đã chạy đến kia rồi.”, hắn lại chỉ một con dưới chân, gần như
đã mất dạng, chỉcòn dấu năm cánh của nó trên nền cát: “Chúng chỉ giấu mình dưới
cát thôi. Nếu cô móc xuống chắc chắn vẫn thấy nó”. Hắn vui vẻ chỉ vào mấy con
ngay bên cạnh chân, lần đầu tiên cô phát hiện sao biển lại kỳ lạ đến thế, hơn
nữa dấu vết chúng để lại khi di chuyển cũng không giống nhau, thậm chí có con
còn vùi mình xuống theo hình trôn ốc.
Hắn bắt đầu xếp những con
sao biển lại, dùng nó để tạo thành hình trái tim. Cô thích thú nhìn hắn, không
ngờ con người này lại lãng mạn đến thế. Hắn còn dùng tay viết lên mấy chữ :
“Thân tặng An An tốt bụng”, cô cảm động nhìn hình trái tim được tạo ra từ sao
biển, liền rút chiếc máy ảnh trong túi ra chụp lại.
Nhìn dòng chữ đầy ấm áp
hiện lên trong máy ảnh, cô mỉm nói: “Cảm ơn”.
Hắn khẽ cười, ngắm dáng
vẻ ngọt ngào này của cô. Thấy An An có vẻ thích sao biển nên hắn tìm thêm mấy
con để cô mang về làm kỷ niệm. Nhưng cô lại ngăn hắn: “Không cần đâu, tôi thấy
tội nghiệp chúng lắm, vừa rời khỏi nước đã chết. Tôi không muốn đâu. Cứ để
chúng đi đi”. Hắn dừng lại, dịu dàng nhìn cô, người con gái tốt bụng này quả
nhiên có trái tim lương thiện.
Đột nhiên Tiểu Vũ đưa bàn
tay đầy cát lên chạm vào mặt cô. “Á...”, cô giật mình hét lớn, gương mặt dính
đầy cát, hắn vội bỏ chạy, cô tức mình vừa đuôi theo vừa gọi hắn.