Ngồi trên xe do bên đối
tác cử đến đón, An An mới lấy
điện thoại ra, do dự có
nên nhắn tin cho hắn không. Lấy can đảm, cô thầm nhủ không thể nuốt lời được:
“Hôm nay mới phát hiện ba mươi ngàn mét cũng không cao lắm, bởi vì có cậu tên
tiểu quỷ này đang dõi theo tôi”. Mặc dù miệng vẫn phàn nàn, nhưng trong lòng
thấy ấm áp vô cùng, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
“An An, vừa báo cáo bạn
trai à”, nhân viên kinh doanh Tống Bộ ngồi kế bên nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc
của cô, không nén được trêu chọc.
An An sững người, ngượng
ngùng cười không trả lời. Phải rồi, chỉ cần nghĩ tới Tiểu Vũ là Minh Minh như
bị quên lãng. Trái tim cô thắt lại, chẳng phải đã rời xa rồi sao, vậy thì tạm
thời cứ quên đi.
Khách hàng ở Đại Liên xem
ra quy mô cũng nhỏ. Người được phụ trách tiếp đón mang họ Đồng, mọi người đều
gọi ông là Đồng chủ nhiệm, một người đàn ông trên bốn mươi tuổi, nét mặt lúc
nào cũng tươi cười, rất nhiệt tình. Đồng chủ nhiệm sắp xếp cho họ nghỉ ở khách
sạn Hải Cảnh, và vì chỉ có mình cô là nữ nên được ở hẳn một phòng riêng. Đồng
chủ nhiệm bảo mọi người về phòng nghỉ ngơi trước, mười hai giờ sẽ mời họ đi
dùng cơm.
Bước vào phòng, toàn thân
như thả lỏng, cô đóng cửa, bỏ túi xách lên bàn, bước tới kéo rèm cửa sổ. Từ
tầng năm phóng tầm mắt ra xa, phía trước là biển cả mênh mông, xanh ngắt, lấp
lánh ánh mặt trời, trông vô cùng mỹ lệ. Họ rất tế nhị, đặc biệt sắp xếp cho cô
căn phòng nhìn ra biển. Phía dưới, bên ngoài khách sạn là một cái sân lớn, rất
nhiều xe ô tô đỗ ở đấy, đi ra một chút nữa là đường cái. Hơn nữa mấy tòa nhà
phía đối diện đều không cao nên hoàn toàn không chắn tầm nhìn, có thể thấy cả
con đường và biển cả ở tít tắp đằng xa.
Tưởng tượng việc tỉnh dậy
đón ánh bình minh từ trong căn phòng gần biển này, cảm giác nhất định vô cùng
tuyệt.
Treo quần áo vào tủ, sắp
xếp đồ dùng vệ sinh xong xuôi, cô rút điện thoại ra, thắc mắc lẽ nào hắn chưa
nhận được tin nhắn ư? Nhưng An An vẫn do dự, quyết định không gửi nữa. Một tuần
sẽ trôi rất nhanh, lúc về có quà cho hắn là được. Lấy bộ đồ ngủ đi vào phòng
tắm, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Khi cô vừa bước ra từ phòng tắm th điện
thoại trong phòng reo lên, “Xin chào, Đồng chủ nhiệm, à, được rồi, tôi xuống
ngay đây”. Mọi người đều đã sẵn sàng, cô vội vàng thay quần áo, trang điểm nhẹ,
rồi nhìn vào gương cố mỉm cười, xong đâu đấy mới hài lòng nhấc túi xách, rút
thẻ khóa phòng đi ra.
Giám đốc bên đối tác Hàn
Tổng cũng đến, những người khác trong phòng ăn chủ yếu là cấp quản lý. Có thể thấy
khách hàng cũng hết sức coi trọng dự án này. Cô có thể nhận ra một vài vị quản
lý kinh doanh lớn tuổi tỏ vẻ không mấy hài lòng khi biết cô phụ trách toàn bộ
việc đào tạo, vì lần này họ đặt nhiều kỳ vọng vào đội ngũ kinh doanh và kỹ
thuật. Cô luôn mỉm cười, không giải thích gì, hành động và kết quả mới là tiêu
chí kiếm định cuối cùng, cô chỉ cần tận lực hoàn thành tốt công việc là được
rồi.
Khách hàng cũng chỉ chú
trọng vấn đề hiệu quả, sau hai giờ bữa cơm kết thúc, họ vội đưa mọi người về
công ty, buổi chiều sẽ mở một cuộc họp để lên kế hoạch cho dự án. Sau khi cấp
trên của phòng kinh doanh, kỹ thuật của công ty giới thiệu những điểm quan
trọng của dự thảo, An An cũng lên trình bày sơ qua về chương trình đào tạo,
nhìn thấy ánh mắt khen ngợi của Giám đốc Hàn và Đồng chủ nhiệm, cô biết bước
đầu tiên đã thành công rồi. Họ không còn coi thường cô gái trẻ này nữa. Cả buổi
chiều ngồi trong phòng họp, thời gian trôi qua rất nhanh, bộ phận kinh doanh và
kỹ thuật của hai bên thảo luận về các vấn đề chuyên môn hết sức hứng thú và vui
vẻ. Mà cô, chủ yếu là giới thiệu cho Đồng chủ nhiệm lịch trình đào tạo của
mình, nhờ Đồng chủ nhiệm sắp xếp thời gian cho nhân viên các phòng ban, ngoài
ra các hoạt động ngoài trời cũng cần có đạo cụ và địa điểm để thực hành. Đồng
chủ nhiệm phối hợp rất ăn ý, cầm tài liệu, bắt đầu cho cấp dưới đi thu xếp.
Buổi tối mọi người dùng
bữa ngay tại nhà hàng trực thuộc công ty. Nơi này vốn là nhà ăn của nhân viên,
sau khi hết hạn hợp đồng, đơn vị kinh doanh bên ngoài liền xây thành một nhà
hàng nhỏ, đây cũng là một hình thức đa dạng hóa kinh doanh.
Trong tiệc rượu cánh đàn
ông thường khó chối từ nâng ly xã giao qua lại, mới qua mấy vòng rượu đều đã
ngà ngà say. Mấy vị quản lý hồi chiều vẫn còn coi thường cô, giờ cũng cầm rượu
đến mời liên tục. Mặc dù Tống Bộ đã giúp cô rất nhiều lần nhưng khó từ chối
được nên vẫn phải uống mấy ly, vị cay của rượu trắng chảy vào bụng khiến toàn
bộ dạ dày An An cháy bừng lên.
Căn bản hôm nay cô không
có cảm giác ngon miệng, bừa tối cũng chưa ăn, bụng trống rỗng, bây giờ lại thêm
rượuvào nên thấy rất khó chịu. Bình thường những lúc uống rượu ngoại, thì trước
đó cô đã ăn gì đó lót dạ rồi, hơn nữa rượu ngoại giống như một thứ đồ uống, từ
từ thưởng thức, cũng không quá mạnh. Đâu có giống cái này, chỉ cần nửa ly mặt
cô đã đỏ bừng rồi.
Cuối cùng tiệc rượu cũng
kết thúc, đối tác cử xe đến đưa họ về khách sạn. An An chỉ mong mau chóng về
phòng để nghỉ ngơi, thật sự cô cảm thấy rất mệt.