Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 55: Chương 55: Bẻ cánh bướm bay 055. Giận tím mặt, không thể nhịn được nữa




Edit: Diệp.

Trái tim hung hăng co lại, nắm chặt quyền, hít vào một hơi thật sâu, German gắt gao ẩn nhẫn xúc động hận không thể một quyền đánh Lạc Khuynh Thành tỉnh lại, bỗng nhiên quay đầu lại, anh nhìn về phía Gavin đứng ở bên cạnh......

“Gọi quản gia bưng đồ lên đây.”

Bởi vì cô, trong nhà còn đặc biệt mời đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc, ba ngày này vì cô, quả thực là đã hao hết tâm tư vào việc xào nấu đồ ăn, chỉ muốn bồi bổ thân thể của cô tốt một chút, nhưng ngược lại cô thì tốt, cơ hồ là cơm nước không vào, ai cho ăn cũng vô dụng, bao gồm anh!!

Thật sự là anh không biết, đến cùng là cô tỉnh rồi giả chết, hay quả thật vẫn đang hôn mê, kể từ ba ngày nay anh vẫn chịu đựng, thay đổi biện pháp dỗ dành cô, nhưng cô lại ngay cả nửa điểm phản ứng cũng không có! Lần này ngược lại thì tốt, phản ứng có, lại càng khiến trái tim anh khó chịu hơn!

Nghe bác sĩ cũng nói cái gì rồi? Đúng là cô đang thực sự mâu thuẫn, cô vậy mà thực sự muốn chết!?

Lời này chợt nghe qua, quả thực giống như là có con dao nhỏ cắt từng tấc từng tấc ở trong lòng anh, rất đau rất đau, nếu cô làm như vậy là vì trả thù anh, như vậy, đúng là cô quá thành công rồi! Cô thật sự lợi hại a, cũng không cần làm cái gì, chỉ vô thanh vô tức nằm ở chỗ đó, đã có thể ở trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, bóp nát toàn bộ trái tim của anh!!

Tốt lắm, người phụ nữ chết bầm này thật đúng là tốt lắm!

Chẳng qua, cô muốn chết ở trước mặt của anh? Nằm mơ! Quả thực là nằm mơ!

“Thượng tướng, cháo và canh gà đều bưng tới, cho ăn cái gì trước ạ?”

Mấu chốt nhất là, ai cho ăn?

Thượng đế phù hộ, ông cũng không nghĩ phải cho ăn thế nào, tình hình ngày hôm qua còn rõ mồn một ở trước mắt ông, lại nhiều thêm một lần nữa, cái bộ xương già này của ông, không chừng cũng sẽ bị giày vò chết mất!!

Bưng canh gà, sợ hãi nói một câu, lão quản gia có chút không dám tới quá gần German, mặt lộ vẻ khó xử nhìn Gavin, ông hướng hắn phát ra tín hiệu xin giúp đỡ......

Vẻ mặt nghiêm túc, âm thầm than ra một hơi ở dưới đáy lòng, Gavin tiến lên một bước, tới gần German, nửa là hỏi thăm nửa là đề nghị nói: “Nếu không để Shirley tiểu thư cho ăn đi? Không chừng Dora tiểu thư sẽ nghe lời của cô ấy.”

Trong cổ nhẹ nhàng lăn lộn, German không có trả lời, nhưng cũng không phản đối, chuyển mắt nhìn về phía Lạc Ngâm Tích, Gavin giống như xin giúp đỡ nhìn vào mắt của cô......

“Để tôi tới vậy.”

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi lên trước, Lạc Ngâm Tích trực tiếp nhận lấy cái khay từ trong tay lão quản gia, đi đến bên giường, nghiêng người đặt ở trước tủ đầu giường, cô đảo đều cháo lên......

“Khuynh Thành, nghe nói ba ngày nay em cũng chưa ăn cái gì, này làm sao mà chịu nổi được? Em nhìn bây giờ em gầy đi, cha mẹ nhìn thấy thật sự sẽ đau lòng chết. Ngoan nào, ăn chút cháo lót dạ trước, sau đó lại từ từ bồi bổ, dưỡng tốt thân thể mới có sức lực về nhà gặp cha mẹ.”

Múc một ngụm cháo, thổi thổi, hạ thấp người hướng về phía trước, đưa đến bên môi Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích một bên khuyên một bên cho ăn, lời của cô, ngược lại đưa tới phản ứng của Lạc Khuynh Thành giống như mới vừa rồi, ngón tay của cô tinh tế giật giật, nhưng đôi môi khô nứt kia của cô, lại vẫn gắt gao đóng chặt như cũ, độ cong kia, dù là ai nhìn qua, đều có thể từ đó thấy được quật cường.......

Lạc Ngâm Tích cho rằng, đề cập đến cha mẹ sẽ khiến Lạc Khuynh Thành mềm lòng, nhưng cô lại không biết, cái này thật ra chính là hung hăng đâm trúng ngọn nguồn đau nhất trong nội tâm Lạc Khuynh Thành!

Con của cô, mới không đến ba tháng, đã đi mất khiến cô đau đớn đến tình trạng không dám đối mặt, như vậy, cha mẹ của cô thì sao?

Cô chợt xuyên đến đây, không cho cha mẹ bất kỳ một cơ hội thích ứng nào, bọn họ ở cái thế giới kia, khẳng định cho rằng cô đã chết đi? Trước kia em trai đã qua đời, bọn họ đã phải trải qua đau đớn vô cùng vì người đầu bạc tiễn người đầu xanh một lần, vốn là chỉ còn lại cô có thể dựa vào, thế nhưng là ngay cả cô, cũng đột nhiên rời đi, loại đả kích và đau xót này, Lạc Khuynh Thành căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.......

Thời điểm vừa mới tới thế giới này, cô còn luôn luôn tìm đủ các loại cớ, dời lực chú ý của mình đi, không để cho mình suy nghĩ nhiều, thế nhưng là hiện nay, đang lâm vào trong hôn mê, bị nỗi đau vì mất đi đứa bé gắt gao quấn lấy, đột nhiên, Lạc Khuynh Thành lại vô cùng nhớ cha mẹ của mình, ngoài ra cũng đau lòng bọn họ, cô dám đánh đánh cược, từ khi cô rời đi, thế giới của cha mẹ, khẳng định cũng gần như sụp đổ; ba ngày ở trong trạng thái hôn mê này, gương mặt già nua lại phủ kín bi thương kia của cha mẹ, không ngừng hiện ra trước mắt, khiến cho trái tim của Lạc Khuynh Thành, đau đến phát run!!

Bỗng nhiên trong lúc đó, Lạc Khuynh Thành liền nghĩ đến, có lẽ cô chết, hồn phách của cô cũng sẽ xuyên về, cho nên, cô mới cam chịu như thế, chỉ vì, có thể trở về lần nữa, trở lại bên cạnh cha mẹ, cũng rời xa, German, người đàn ông từ khi bắt đầu gặp nhau này, đã mang đau xót đến cho cô; cái người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa hận này......

Lạc Khuynh Thành nghĩ, có lẽ, theo cô rời đi, tất cả mọi chuyện giữa cô và anh, thì cũng đều tan thành mây khói, trở lại thế giới cô thuộc về, cô có thể làm bộ tất cả đều chưa từng xảy ra, cô chưa từng gặp phải anh, cô cũng chưa từng có tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, cô càng chưa từng mất đi đứa bé, cha mẹ cô, cũng chưa từng mất đi cô.

Có lẽ, chết, thật sự là có thể,.......



Bởi vậy, mỗi một câu Lạc Ngâm Tích nói về cha mẹ, trái tim của Lạc Khuynh Thành, liền hung hăng đau rút thêm một phần, suy nghĩ muốn xuyên trở về, cũng càng trở nên mãnh liệt hơn, vì thế, cô lại kháng cự, kháng cự sống sót ở dưới cái thế giới không có cha mẹ ruột của cô đây......

“Khuynh Thành, Khuynh Thành em ngoan nhất, nghe lời chị nói nhé, ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng thôi, không, một miếng cũng được, có được không, có được không?”

Nước mắt rơi xuống thành đường, tiếng nói nghẹn ngào, Lạc Ngâm Tích chưa từ bỏ ý định khuyên nhủ, đến cuối cùng, lời nói của cô đã gần như cầu xin, nhưng Lạc Khuynh Thành, vẫn không nhúc nhích tí nào như cũ, không có ai biết, đến cùng thật sự là cô hôn mê, hay là đang...... Chờ chết, có lẽ, ngay cả chính cô cũng không biết, cô chỉ biết, cô muốn về nhà, trở lại cái mái nhà có yêu có ấm áp kia, chỉ thế thôi.

Nếu như thời gian có thể quay lại, Lạc Khuynh Thành nghĩ, cô sẽ không vì kiếm tiền mà bôn ba suốt ngày nữa, cô sẽ dành thêm chút thời gian bầu bạn với cha mẹ, khiến cho bọn họ hạnh phúc, chỉ là không biết, nhân sinh của cô, còn có cơ hội như thế hay không?



Màu xanh lam dần dần biến thành băng lam, gắt gao nhìn ở trên mặt Lạc Khuynh Thành, mặt German không chút thay đổi nhìn cô một lát, môi mỏng mím chặt chẽ, giống như lưỡi dao, sắc bén đến mức mỗi một tấc đều có thể khoét tâm.

Muốn chết đúng không?

Tốt, vậy trước khi chết, lại để cho tôi hung hăng tra tấn, đợi cho tra tấn đủ, tôi sẽ tự tay...... Đưa em đi tìm chết!!!

Bỗng nhiên nâng bước, mỗi một bước đều giống như muốn giâm ra một cái hố ở trong trái tim của mọi người, German nhanh chân bước đến trước giường, đưa tay bắt lấy Lạc Ngâm Tích đưa sang một bên, bất ngờ không kịp chuẩn bị, cháo trong tay cô, “Ba” một tiếng rơi xuống mặt đất.

“Nord...”

“Để tôi đến.”

Một tay kéo Lạc Khuynh Thành ở trên giường lên, ôm vào trong ngực của mình, để cho cô dựa vào, German bưng canh gà lên liền hướng vào trong miệng của cô rót vào......

Làm sao, cô còn thực sự cho rằng, chỉ bởi vì anh yêu cô, là anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô làm bất cứ chuyện gì sao!?

Không, ba ngày anh đã phải dễ dàng tha thứ cho cô, đủ rồi, hoàn toàn đủ rồi!!

“Reggie Nord! Anh chớ ép......”

Sợ hãi kêu lên, Lạc Ngâm Tích dĩ nhiên muốn tiến lên đi khuyên can anh, Khuynh Thành vốn đã suy yếu, làm sao chống lại được đối xử thô bạo như thế của anh ta chứ?

“Tích Nhi, quên đi, tuỳ theo anh ta đi thôi.”

Kịp thời kéo Lạc Ngâm Tích lại, Lệ Thiếu Đình ôm cô vào trong ngực, hai con ngươi, chặt chẽ nhìn chăm chú vào phía trước, cặp mắt đào hoa luôn luôn chứa đầy ý cười kia, cũng hoàn toàn trầm xuống, sắc mặt, lại càng vô cùng nghiêm trọng, thật sự là lo lắng muốn chết, không chỉ là vì Khuynh Thành, còn có tên lưu manh nước Đức này, tình trạng của anh ta mà anh thấy, hiển nhiên đã tới gần biên giới sắp sụp đổ, Lệ Thiếu Đình chắc chắn, nếu như Khuynh Thành không tỉnh, tuyệt đối Reggie Nord sẽ phát điên, vậy phải làm sao bây giờ?



Bưng canh gà, động tác rất mạnh hướng trong miệng Lạc Khuynh Thành rót vào, nhưng cô lại cũng không nhúc nhích, đôi mắt vẫn gắt gao nhắm chặt như cũ, hàm răng càng thêm quật cường cắn chặt, anh có kiên trì thế nào, thì ngay cả một giọt hoàn toàn không rót và được vào......

Dung nhan tuấn mỹ hoàn toàn trầm xuống, hai con ngươi, giống như có bão táp đang ngưng tụ, mím chặt môi, German nhẫn tâm một cái, tay nắm ở vòng eo của Lạc Khuynh Thành nâng lên, để ở hai bên miệng của cô, buộc cô thả lỏng hàm răng, dán sát bát vào môi của cô, cường ngạnh đổ xuống.

Cách rót đổ cứng rắn này nhìn như có chút hiệu quả, lại không biết làm sao, một cái chớp mắt tiếp theo, Lạc Khuynh Thành liền bị sặc, thân thể mảnh mai run rẩy trong ngực German, cô ho ra, mắt thấy canh gà thật vất vả mới rót hết lại bị cô ho ra, German thật sự là sắp vội muốn chết!!

Buông thõng mắt, nửa mang theo đau xót nửa là phẫn nộ nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, cho dù là cô đang ho khan, đôi mắt cũng nhắm chặt như trước, German thật sự không biết, rốt cuộc là cô có tỉnh lại hay không!?

Ở trong mắt German, Lạc Khuynh Thành như này, thật sự giống như là một sợi khói, mặc dù bị anh gắt gao ôm vào trong ngực, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tan đi như cũ.

Đốt ngón tay cong lên, gắt gao nắm lấy cái bát, German lại muốn đi rót, nhưng căn bản nửa bước cũng khó đi, cô ho thành như vậy, trái tim anh cũng xoắn đến phát đau, kêu anh phải như thế nào bây giờ......

Hai con ngươi bất ngờ đóng lại, căn bản không đành lòng nhìn nữa, người con gái trong ngực yếu ớt run rẩy, mỗi một cái đều giống như là run ở trong lòng anh, vừa vội vừa đau, German hoàn toàn không nhịn được.

Hai mắt đột nhiên mở ra, German giận tím mặt, “Ba” một cái ném bát canh về phía trên tường, tâm can run lên, toàn bộ người trong phòng, bị dọa cho ngay cả hô hấp cũng có chút không dám......

Bỗng nhiên đẩy Lạc Khuynh Thành ra, đứng lên, ngón tay chỉ về phía cô, trong ánh mắt của German, có phẫn nộ ghê người, mạnh mẽ áp đau đớn xuống, anh không thể nhịn được nữa gầm nhẹ lên tiếng: “Tốt! Lạc Khuynh Thành em hung ác! So với tôi em còn hung ác hơn!”

Tuy là đang nổi giận, nhưng mọi người lại nghe ra được, ở phía sau cái nộ khí ngập trời này, là đau đớn thật sâu, thật sự là anh đau, cũng là thật sự sốt ruột, nếu không, tại sao sẽ đến nông nỗi như này?

“Cô nói với cô ấy cái gì, khiến cho cô ấy có phản ứng?”

Quay đầu nhìn về phía Lạc Ngâm Tích, German tức hổn hển rống hỏi, dọa cô ấy nhắm thẳng vào trong ngực Lệ Thiếu Đình co lại.

“Tôi, thì tôi nói cha mẹ sẽ đau lòng muốn chết.”

“Cha mẹ?”

Nhấm nuốt lời nói, dường như nghĩ đến cái gì, đáy mắt màu xanh lam của German, lóe lên tinh quang, cũng không phải là sáng, mà là sâu, như là giếng cổ, liếc mắt một cái căn bản không nhìn thấy đáy, sâu thẳm dọa người......

Tác giả có lời muốn nói:

Còn đổi mới, ở xế chiều, chờ một lát  ̄.

=====

Ngày edit full: 22/11/2020.

Bệnh lười lại tái phát ~

Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 056. Ác lang phát cuồng, giống hệt ác ma cuồng loạn.

(*) Lang: Sói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.