Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 73: Chương 73: Bẻ cánh bướm bay 073. Đảo mắt, liền đã cuối thu




Edit: Diệp

Mày dài chăm chú, ánh mắt German nhàn nhạt nhưng lại cực kỳ khắc sâu nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành, đem kiên trì cùng quyết tuyệt của cô xem ở trong mắt, trong lòng anh hoàn toàn hiểu rõ......

Thật ra cô yêu cầu như vậy chính là đang ra oai phủ đầu với anh, cô đang dùng phương thức này nói với anh, phải sạch sẽ ới Lucy! Hơn nữa German đoán rằng, vạn nhất mình không chịu đựng được thì chỉ sợ cả đời này của anh, cũng đừng nghĩ đến dụng vào cô.

Người phụ nữ đang chết này thật sự rất quật cường, hơn nữa còn rất rõ ràng kiêu ngạo, không phải không tin tưởng anh, chỉ là cô đang duy trì tôn nghiêm cùng điểm mấu chốt của mình. Cô có thể vì anh mà không e ngại bất cứ cái gian nguy nào, nhưng cô cũng có thể vì giữ vững lập trường của mình mà không nhượng bộ chút nào!

Nhếch môi, German vẫn trầm mặc, ở trong tầm mắt sáng ngời như vậy của anh, lòng Lạc Khuynh Thành có mấy phần không được tự nhiên, cúi đầu xuống, cô không nhìn anh nữa, nâng tay lên, dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đâm đâm cánh tay anh, kêu anh buông cô ra...

Thế nhưng là người đàn ông luôn luôn cố chấp, há có thể để cho cô chi phối?

Càng siết chặt cánh tay hơn, dường như muốn khảm Lạc Khuynh Thành vào trong cơ thể, rốt cuộc German cũng mở miệng, môi dán ở trên tai cô, anh nói thật nhỏ: “Tôi chỉ có thể cam đoan không đi vào.”

Dù sao em vừa sinh non, bác sĩ vạch rõ ít nhất một tháng không được sinh hoạt tình dục, cho dù là tôi muốn cũng không thể đi vào được.

Yên lặng bổ sung ở trong lòng, German giống như thỏa hiệp, thế nhưng là chỉ có chính anh mới biết, anh có cái ý định quỷ quái gì...

Tên đàn ông tà ác này mà, quả nhiên là một bụng ý xấu, vừa biết thuận nước đẩy thuyền đồng ý, ổn định Lạc Khuynh Thành lại trước, để cho cô an tâm dưỡng thân thể, đồng thời lại có thể tranh thủ chút hảo cảm của cô cho mình, một công đôi việc, cớ sao mà không làm?

Chẳng qua, đợi cho cô tốt lên rồi, có làm hay không thì cũng không phải do cô định đoạt...

German nghĩ ngược lại rất là đẹp, nhưng anh không có nghĩ tới chính là Lạc Khuynh Thành lại sẽ quyết tuyệt như vậy, điểm này, anh cũng là thẳng đến sau này mới thấm sâu lòng người được.



Ngày tiếp theo sau khi hai người trao đổi xong Lucy đã đến nhà thăm hỏi, chẳng qua, là đến khách sạn Lệ Thiếu Đình ở. Bởi vì để tránh cho cô ta hoài nghi, cũng vì làm cho vở diễn này đầy đủ hơn một chút, Lạc Khuynh Thành là giả vờ ở tại nơi này...

Ở một khắc hai người gặp nhau, trước mắt Lạc Khuynh Thành liền không ngừng hiện lên cảnh tượng bị Lucy đẩy xuống cầu thang. Hận ý trong đầu không có cách nào khống chế mà xông lên, Lạc Khuynh Thành chỉ có thể gắt gao nắm chặt quyền, toàn bộ móng tay cũng khắc vào trong thịt. Cô ngồi ở kia, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, khuôn mặt lạnh nhạt, tựa như là một pho tượng nữ thần tao nhã, cao cao tại thượng bễ nghễ trước Lucy.

Lucy đồng dạng cũng là hận, không biết vì sao, cô ta thấy Lạc Khuynh Thành rất không vừa mắt. Nếu như thời gian quay lại, cô ta muốn, cô ta vẫn sẽ đẩy cô xuống, hơn nữa, nếu như tương lai có cơ hội, mình nhất định phải tiêu diệt ả!

Trong khi bốn mắt nhìn nhau, trong không khí có oán hận, phẫn nộ, ghen tị... đủ loại cảm xúc xen lẫn vào nhau. Cố nén xúc động muốn xông lên giết chết Lạc Khuynh Thành, thân thể Lucy đứng thẳng tắp, không cam tâm tình nguyện nói một câu xin lỗi, âm thanh lại vô cùng cứng rắn...

Ngồi im ở đó, Lạc Khuynh Thành căn bản không quan tâm Lucy, cũng không nhìn cô ta. Ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn qua ngoài cửa sổ, thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh. Có điều chỉ có chính cô mới biết, trong lòng cô có bao nhiêu phẫn nộ, cô hao hết sức lực cả đời, khó khăn lắm mới nhịn xuống xúc động không nhào lên động vào cô ta. Chỉ vì ở trong mắt Lucy và cấp trên, cô là cam tâm tình nguyện chấp nhận xin lỗi, biến chiến tranh thành tơ lụa, nếu không thì sẽ chỉ huỷ đi cục diện German vất vả bố trí.

“Âm thanh của cô quá nhỏ, em ấy không nghe thấy, lặp lại lần nữa.”

Đứng ở bên cạnh Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích cũng đang cố nén xúc động muốn tiến lên cho Lucy hai bạt tay nữa, nắm chặt nắm đấm, trừng mắt nhìn Lucy, khẩu khí của cô rất hung. Oán hận trừng mắt nhìn lại, thật sự là Lucy sắp tức chết, cho tới bây giờ cô ta cũng chưa từng chịu loại vũ nhục này, trong lòng thực sự là ấm ức muốn chết. Nhưng cô ta không có cách nào khác, papa nói, lần này, nhất định cô ta phải cúi đầu xin lỗi, nếu không thì đến cả ông ta cũng không cứu được cô ta...

Thôi thôi, trước hết cô ta cứ nhịn một lần vậy, lần tiếp theo, vừa có cơ hội cô ta sẽ lập tức báo thù!

“Thật xin lỗi, là lỗi của tôi, không nên đẩy cô xuống lầu.”

“Cô đang xin lỗi với ai vậy? Cũng không thèm mang xưng hô, thái độ không tôn trọng như vậy, thật ra là cô không muốn xin lỗi đi?”

Lạnh lùng hừ một tiếng, Lạc Ngâm Tích khí thế hùng hổ: “Vốn em gái tôi đã nhận hết ấm ức, nếu không phải nể mặt mũi Reggie Nord, ai sẽ cứ bỏ qua như vậy? Thái độ của cô lại còn kém như thế? Không cam lòng đúng không? Khéo quá, tôi cũng không vui, được rồi, cô cút về đi, chúng ta hãy cứ theo trình tự pháp luật...”

“Dora tiểu thư, thật xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho tôi.”

Trong lòng hoảng sợ, Lucy cúi đầu xuống, âm thanh ngay lập tức cũng mềm nhũn ra, nghe có vẻ rất hối hận, nhưng trên thực tế, cô ta đang oan ức cho mình...

Khoé môi nghiêng lên độ cong trào phúc nhàn nhạt, Lạc Khuynh Thành vẫn không cho bất cứ một câu đáp lại nào như trước. Nhìn cô, lại nhìn người cấp trên phái tới, hoàn toàn bất đắc dĩ, cắn răng, Lucy đành phải... Quỳ xuống. (Dzừa lòng mị lắm lắm:33)

“Bịch” một tiếng, âm thanh nặng nề như vậy, hung hăng đánh vào trong lòng bản thân Lucy, nhắc nhở cô ta, hôm nay cô ta có bao nhiêu đau đớn, tương lai, thủ đoạn cô ta trả thù thì sẽ có bao nhiêu hung ác!

Siết chặt tay, tức đến ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, quỳ ở trên mặt đất, Lucy không ngừng nói thật xin lỗi. Mày nhăn lại, Lạc Khuynh Thành lạnh giọng quát một tiếng: “Cút!”

Thì ra, đối với người mình chán ghét, cho dù là đang xin lỗi thì âm thanh cũng chói tai như vậy. Cô không cần lời xin lỗi của cô ta, cô chỉ hy vọng cô ta có thể nhận trừng phạt mà cô ta đáng có...

Âm thanh Lạc Khuynh Thành lạnh đến tận xương, một chữ lạnh nhạt kia, nện vào trong tai German, khiến cho trái tim anh cũng không nhịn được thắt lại. Nâng nón lính, cùng Lệ Thiếu Đình bốn mắt nhìn nhau, hai người bọn họ giống như tâm linh tương thông, cùng đi ra ngoài.

Sau khi đợi mọi người đều đi hết, bàn tay nhẹ ấn ở đầu vai Lạc Khuynh Thành. Trong đầu Lạc Ngâm Tích đều là thương yêu vô tận...

“Khuynh Thành...”

“Đừng nói, chị, em biết chị muốn nói gì, chỉ là, đừng nói, đừng khiến cho em hối hận vì cứ thả cô ta đi như vậy.”

“Được, không nói.”

Đi đến trước mặt Lạc Khuynh Thành, thân thể nửa ngồi, Lạc Ngâm Tích nhìn chằm chằm vào cô: “Khuynh Thành, có chuyện muốn hỏi em một chút.”

“Thiếu Đình anh ấy... Phải về, anh ấy muốn chị về cùng với anh ấy.”

“Về đi, có thể gặp được người thật lòng yêu mình thật sự không dễ, hơn nữa Thiếu Đình là một người đàn ông rất tốt, không nên bỏ lỡ anh ấy.”

Môi đỏ khẽ mở, băng lãnh ở đuôi lông mày Lạc Khuynh Thành thoáng giảm bớt một chút...

“Có anh ấy ở bên cạnh chị, em cũng có thể yên tâm một chút.”

“Có ý gì? Chẳng lẽ em không theo chị trở về?”

“Không được.”

Lắc đầu, Lạc Khuynh Thành nói lạnh nhạt, Lạc Ngâm Tích nghe lại cực kỳ nặng nề!

“Có phải là Reggie Nord không để em đi đúng không? Cũng đã nói với anh ta bao nhiêu lần rồi, làm sao anh ta vẫn còn cố chấp như thế? Chị đi nói với anh ta, nếu như anh ta còn không để em đi, chúng ta liền đi tố cáo anh ta, hành vi này của anh ta quả thực là thổ phỉ, là phạm pháp!”

“Quả thật anh ấy sẽ không để em đi, nhưng cũng không thể oán hận anh ấy, là chính em không muốn trở về, em... Luyến tiếc anh ấy. Hơn nữa ầm ĩ lớn như vậy, rất bất lợi, đối với ai cũng không tốt.”

“Khuynh Thành em! Làm sao em còn ngốc như thế!?”

Đột ngột đứng lên, quả thật Lạc Ngâm Tích cũng không biết nên hình dung tâm tình vào giờ phút này của mình như thế nào, cô chỉ biết, chỉ biết cô em gái này của cô thật ngốc, cũng bị thương thành như vậy thế mà còn luyến tiếc cái tên kia?!

“Đúng vậy, dường như em vẫn luôn rất ngu ngốc.”

Môi mọng nhếch lên, nửa là trào phúng nửa là đắng chát cười cười. Lạc Ngâm Tích thì lại đang tức không có chỗ phát tiết, cô thật sự không rõ, cũng đến loại thời điểm này, nha đầu ngốc này vậy mà còn có tâm tình tự giễu?

Bộ ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, bộ dáng Lạc Ngâm Tích lo lắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hao hết miệng lưỡi an ủi Lạc Khuynh Thành, mặc dù cô biết, tất nhiên là không có ích lợi gì...

Đến cuối cùng, thật sự không thể làm gì, lấy ngón tay dùng sức chọc chọc ở trên trán Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích vừa tức vừa khổ sở: “Thật sự là không có biện pháp với em mà!”

“Thiếu Đình nói quả nhiên không sai, em thật sự không có khả năng trở về.”

Thở dài thật mạnh, tiếng Lạc Ngâm Tích nói lập tức liền nghẹn ngào lại, còn chưa xa cách mà cô đã khó chịu như thế...

“Khuynh Thành, Thiếu Đình có người bạn chí cốt ở Munich (*), ở trước khi đi, anh ấy sẽ đi gặp anh ta một lần, đem chuyện của em bàn giao với anh ta. Thiếu Đình nói, bất kể lúc nào, chỉ cần em muốn trở về, hoặc là gặp phải khó khăn, đến Munich tìm anh ta là được, anh ta đều sẽ giúp đỡ.”

(*) München (tiếng anh là Munich) là thủ phủ của tiểu bang Bayern, là thành phố lớn thứ ba của Đức sau Berlin và Hamburg và là một trong những trung tâm kinh tế, giao thông và văn hóa quan trọng nhất của Cộng hòa Liên bang Đức.

Xoay người từ trong ngăn kéo bàn đọc sách lấy ra một phong thư đã sớm chuẩn bị tốt, cúi người cầm lấy tay Lạc Khuynh Thành, giao cho cô, lông mày Lạc Ngâm Tích gắt gao nhăn lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Anh ta tên Hill Gass (*), trong này có một phong thư Thiếu Đình tự tay viết cùng tín vật, thời điểm em đi tìm anh ta, mang theo những thứ này là đủ rồi. Nhớ kỹ, có việc thì nhất định phải tìm người ta giúp đỡ, đừng ngốc nghếch gánh vác một mình, em ở đây không quyền không thế, chị thật sự lo lắng cho em.”

(*) Do bản convert không có tên đúng của nhân vật này, raw cũng ra cái mie gì ý, cho nên có thể tên nhân vật này không đúng, nếu sau này nhân vật này còn xuất hiện thì Diệp sẽ đi hỏi cao thủ sau nhé:vvv

“Đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Chỗ cha mẹ thì đành nhờ chị an ủi, dù sao việc học của em vẫn chưa hoàn thành, trước tiên có thể dùng cái này làm cớ, đừng để cho bọn họ khó chịu.”

Mặc dù cũng không phải cha mẹ của mình, nhưng chung quy là của khối thân thể này.

Nhận lấy phong thư, đặt ở trong túi xách của mình, đặt tay lên tay Lạc Ngâm Tích, Lạc Khuynh Thành vỗ nhẹ hai lần, để cho cô an tâm.

Sau đó, hai chị em còn nói rất nhiều chuyện, vẻ u sầu khi ly biệt, đang chậm rãi lan tràn ở trong lòng hai bên....

Ngồi ở trên xe, hoảng sợ lấp kín nội tâm Lạc Khuynh Thành, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cô không nói một lời. Kéo tay cô qua rồi đặt ở trên đầu gối, xoa nhẹ từ từ mân mê, German vừa muốn mở miệng thì một cái nhìn đầy xem thường của cô đã bay đến: “Đã nói không cho chạm vào tôi!”

Sau khi gặp Lucy xong, ấm ức trong lòng cô càng tăng thêm, ý nghĩ này cũng liền càng thêm kiên định!!

Đáy mắt có kinh ngạc lóe lên, thật sự là German giở khóc giở cười, có lẽ là bởi vì biết được tâm ý của anh, thái độ của người phụ nữ đáng chết này liền càng kiêu ngạo hơn, còn tiếp tục như vậy nữa thì không phải cô leo đến trên đầu của anh rồi sao!

Quả thật, ở trong cuộc sống sau này, địa vị của Lạc Khuynh Thành càng ngày càng tăng lên, hơn nữa bận tâm đến thân thể của cô, German cũng thực sự không đụng vào cô nữa. Đương nhiên, nếu như chỉ kém một bước mấu chốt nhất là đưa tiểu German đi vào, thì cũng coi như là không có đụng...

Thời gian như thoi đưa, trong chớp mắt liền đã cuối mùa thu.

=====

Editor: D edit chương này trong một ngày các bác ạ, không bị ngâm tới ngày thứ hai.

Ôi ôi, giá mà ngày nào cũng chăm được thế này thì ngày nào cũng có chương mới cho các bác đọc:vv

Chương sau: Bẻ cánh bướm bay 074. Lớn mật, xưa nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.