Cả người chấn động, German lập tức xoay người, màu mắt xanh lam nhuốm đầy máu tươi, vẻ mặt lạnh như băng của German làm sao lại có nửa phần dấu vết của sự mong đợi giống như ban nãy, đáy mắt rõ ràng đang ánh lên sát ý dày đặc.
“Ở đâu?”
Em trốn tốt lắm, Khuynh Thành!
Nửa ngày trời trôi qua, đến bây giờ vẫn không được nhìn thấy cô? Đây là muốn anh nổi điên lên... vì chờ đợi sao?!
“Đang ở phía sau, lát nữa sẽ đến.”
Cứ mỗi lần đề cập đến chuyện Lạc Khuynh Thành mất tích thì German lại bắt đầu khẩn trương, trên gương mặt ám trầm kia bắt đầu buông lỏng, nhìn thấy German có phần gấp gáp giống như muốn thấy người ngay lập tức, Gavin không khỏi buồn cười, đáy mắt bập bềnh ánh nước, đáy lòng cũng rõ ràng một chuyện.
Xem ra, vị trí của tiểu thư Dora trong lòng Lôi, càng ngày càng trở nên quan trọng.
Đây là lần đầu tiên Gavin nhìn thấy một German có hình dáng mới mẻ như vậy, thành thật mà nói, trong lòng anh có chút vui vẻ, dù sao, điều này cũng chứng minh được gì đó người đàn ông này còn có hơi thở ấm áp của một con người nên có, không hề giống như trước đây, vô hồn, vô tình, là một con người quay lưng lại với tình cảm của nhân loại, là người khiến biết bao nhiêu người phải kinh hồn bạt vía, càng cảm thấy đau lòng...
Đương nhiên, thứ mà anh lo lắng cho Lôi lúc này, chính là thân phận và bối cảnh của Dora.
“Điện thoại cho cậu không được, tôi lo cậu nôn nóng nên chạy đến tận đây, may là người vẫn còn, làm tôi sợ muốn chết.”
Sợ là với cái tính dễ dàng phát bạo rồi không nhịn được đi tra tấn thuộc hạ, mà nói chính xác hơn là đi giết người!
“Các người tìm thấy cô ấy ở đâu?”
Anh muốn biết, thời điểm bọn họ tìm được cô là ở đâu, không phải cô gái này muốn chạy trốn anh sao? Vì sao sau khi bị tìm về lại không hề chống cự hay phản kháng?
“Không phải chúng tôi tìm được, là Lệ thiếu soái.”
Chậm rãi lắc đầu, Gavin kể hết toàn bộ quá trình tìm người báo cáo lại cho German.
Mới nãy, hắn vẫn không ngừng dẫn dắt đám thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm xung quanh, đột nhiên có người chạy đến, nói rằng vừa mới nhận được điện thoại của Lệ Lệ Thiếu Đình, bảo Dora tiểu thư đang ở cùng hắn, cho nên chạy đến báo lại với German.
Về phần Lệ Thiếu Đình làm thế nào tìm được Lạc Khuynh Thành, vấn đề này Gavin cũng im hơi lặng tiếng, vừa rồi gặp mặt Lệ Thiếu Đình, hắn liếc nhìn Lạc Khuynh Thành một phen, xác định đối phương không có mệnh hệ gì, sau đó mới vội vã đi tìm German...
“Lệ Thiếu Đình?”
Nhấm nuốt cái tên của đối phương, German nhíu chặt mày, lồng ngực giống như bị thứ gì đó đè nén lại, khó thở vô cùng!!!
“Sao cô ấy lại ở chung với Lệ Thiếu Đình?”
Lẽ nào, sau khi đánh ngất tên lái xe kia, con thỏ đáng chết đó chỉ nghĩ đến việc chạy đi tìm Lệ Thiếu Đình để cứu giúp?! Nói vậy, trong mắt cô, trong lòng cô, vị trí của Lệ Thiếu Đình, so với anh, cao hơn có phải không?
Tức giận, hụt hẫng, chỉ cần nghĩ đến việc người đầu tin cô nhớ đến là Lệ Thiếu Đình, German cảm thấy cực kỳ mất hứng...
Ghen tuông, giống như một cơn sóng thần kinh hoàng cuốn trôi lý trí của ký chủ, lồng ngực German quay cuồng nổi bạo,...
Anh ghen tị, lần này, anh thực sự rất ghen tị!
Đột nhiên, anh nghĩ đến một trường hợp, liệu có khi nào, Lạc Ngâm Tích chỉ là quân cờ che mắt, người Lệ Thiếu Đình thật sự yêu, mới chính là Lạc Khuynh Thành?!
Không thể trách German suy nghĩ quá nhiều, chỉ vì trong lòng anh, địa vị của Lạc Khuynh Thành cao hơn Lạc Ngâm Tích rất nhiều bậc, từ dáng vẻ nổi bật bên ngoài, từ khí chất đến tính cách đều xuất chúng vạn phần, đôi lúc lại bướng bỉnh đáng yêu đến lạ.
Cho nên, có lẽ người con gái mà Lệ Thiếu Đình thật sự yêu thích chính là Lạc Khuynh Thành, cách suy đoán này cũng không phải quá kỳ quái?
Thật ra, tất cả toàn bộ chỉ là hiểu lầm.
Từ lúc Lạc Khuynh Thành chạy thoát khỏi xe Hobart, cô lập tức hướng bước chân mình đến thẳng biệt thự nhà German – nơi mà cô luôn coi đó là nhà giam.
Nhưng, bởi vì trời quá tối, cộng thêm việc cô chỉ nhớ đường về nhà German đúng hai lần, cho nên trong tình trạng đầu óc hỗn loạn, cô mơ hồ không biết mình phải đi đâu giữa con phố rộng lớn tối mù kia, khó khăn nhấc bước, mãi đến khi chạy qua góc phố, cô tình cờ gặp được Lệ Thiếu Đình đang đứng đó, sau đó Gavin cũng biết chuyện.
Chỉ là một sự hiểu lầm hết sức tai hại, mà đương sự trong cuộc, là người vô tội nhất.
“Anh nói chị em bị German bắt giam?”
Ngồi bên trong xe, nghiêng đầu nhìn một bên người Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành cũng không quá kinh ngạc với tin tức vừa rồi, ngược lại có chút không biết làm sao...
Quả nhiên một khi người đàn ông này đã nhúng tay vào thì bá đạo khỏi nói, hơn nữa, còn rất không phân rõ đúng sai!
Nhưng mà Lạc Khuynh Thành biết, đây là cách mà anh biểu hiện sự quan tâm để ý của mình đến cô, anh càng khẩn trương thì càng lo lắng cho cô, nếu không, bằng thân phận đặc biệt của Lệ Thiếu Đình, một người đàn ông luôn mang thái độ bình thản lạnh lùng như German, sao có thể vô tình làm mất hết sĩ diện của đối phương như thế?
“Không sao đâu, đừng lo lắng, lát em giải thích với anh ấy một chút là ổn thôi.”
Hơi lắc đầu, khóe miệng cong lên ý cười dịu dàng, Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng an ủi Lệ Thiếu Đình...
Vừa dứt lời, Lạc Khuynh Thành quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi phảng phất ý cười vui vẻ, dưới ánh trăng chiếu rọi, hai dòng tâm trạng hạnh phúc và chờ mong kết hợp lẫn nhau, vẽ lên gương mặt của người con gái xinh đẹp, hoàn mỹ vô cùng.
Cô nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!
Tuy hai người bị chia cách nhau chưa quá một ngày, nhưng cái cảm giác cô chờ đợi để được gặp anh, cứ ngỡ như là nửa năm...
Sau khi bị chính chị mình đánh ngất đi, trên đường mơ màng tỉnh dậy, cô phát hiện Mục Kiền đang lái xe phía trước, trong lòng cô cũng rối bời không biết làm sao, cô không thể ngờ rằng chị mình lại không thèm quan tâm mong muốn của mình, trực tiếp dập tắt hy vọng của mình?
Nhưng Lạc Khuynh Thành sẽ không trách cứ đối phương nửa lời, cô biết Lạc Ngâm Tích cũng là vì lo lắng cho cô.
Lạc Ngâm Tích vốn là con gái được sinh ra dưới thời đại phong kiến, khó trách trong đầu đã được hình thành cái tư tưởng cổ hủ, hơn nữa bản thân là em ruột, hai chị em cùng nhau nương tựa phiêu bạc ở xứ xa người, chấp nhận hiện thực đối với chị ấy mà nói thì rất khó, tuy rằng hành động của chị ấy là không đúng, nhưng không phải mọi chuyện đều ổn thỏa hết rồi sao?
Lạc Khuynh Thành chậm rãi ngồi dậy, đang lúc định mở miệng thương lượng cùng Mục Kiền, bảo hắn lái xe đưa mình trở về, nhưng ai nào ngờ, lời còn chưa kịp nói ra miệng thì đột nhiên Mục Kiền thắng gấp, ngẩng đầu nhìn lên, trước đầu xe có hai ba chiếc xe màu đen khác ngang nhiên công khai chắn đường, một đám người áo đen mang bộ mặt hổ báo ùa ra khỏi xe, đáy lòng Lạc Khuynh Thành lập tức chững lại!
Sao cô cảm giác, những người này dường như không có ý tốt?
Quả nhiên, ngay sau đó, cửa xe đã bị người đá văng, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, là cô.
Bọn họ không tính đánh người, chỉ đơn giản là đánh Mục Kiền hôn mê sau đó trói chặt tay chân cô, lôi ra ném thẳng vào xe bọn họ.
Hướng mắt nhìn về phía buồng lái, tại chỗ ngồi bên cạnh tay lái xe, gương mặt của Lucy hiện ra chiếu thẳng vào đáy mắt cô, lập tức cô hiểu ra chuyện...
Lý do để một người phụ nữ xa lạ mới gặp nhau lần đầu lại có hành vi điên cuồng bắt cóc đến mức này, chỉ có một, sự ganh ghét của Lucy dành cho cô, chính là vì German.
Anh hay rồi, bằng cái gương mặt lãnh đạm tuấn tú kia không biết trêu bao nhiêu cô gái rồi! Cuối cùng, anh xem xem, em phải hứng chịu hậu quả vì anh đấy? Cô bị thương cũng không sao, tuyệt đối đứa bé trong bụng cô không được có chuyện gì...
Vừa nghĩ đến đứa bé, trái tim cô lập tức co thắt lại!
Không biết vì sao, kể từ khi biết được sự tồn tại của đứa bé này, cô luôn gặp không biết bao đau khổ, cô rất sợ hãi, sợ nó sẽ xảy ra chuyện...
Nó chính là hy vọng của cô, cũng là chìa khóa để kết nối trái tim cô và German, so với sinh mạng của mình, nó còn quan trọng hơn!
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Lucy đột nhiên quay đầu nhìn cô, nói chuyện bằng giọng điệu kỳ quái, từng câu từng chữ đều như đang điều tra quan hệ của cô và German, nhưng gặp phải cô cũng là kẻ cứng đầu, có hỏi gì cũng không trả lời...
Màu mắt trong trẻo lóe lên một tia lạnh lùng, Lạc Khuynh Thành vốn khôn thèm quan tâm đến Lucy, hậu quả lại khiến cho đối phương tức đến phát bạo, đối phương đột nhiên hung ác một lát nữa sẽ khiến cho cô sống không bằng chết!
Lạc Khuynh Thành nghe xong, nói không sợ thì cũng không đúng, cô bắt đầu nhớ German, liệu anh có phát hiện mình mất tích hay không? Nếu biết rồi, có tức giận hay không? Có lo lắng cho cô hay không? Càng có hay tin cô bị bắt cóc mà đến... cứu cô hay không?
Không muốn phải tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa với Lucy, Lạc Khuynh Thành xoay mặt vào trong, nằm không bao lâu, đột nhiên bên tai cô vang lên âm thanh mà đã lâu cô chưa nghe lại, là Hobart.
Đối với Hobart, cô chả có ấn tượng sâu sắc là bao, ngay từ thời điểm hắn xuất hiện, cô đã cảm thấy có mùi âm mưu gì đó, quả nhiên, hắn lôi Lucy xuống xe, tuy không biết tình hình cụ thể là gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến gương mặt giả tạo đểu cán của Hobart, cô không khỏi nổi lên kinh hãi!
Sự tình lần trước cô vẫn còn nhớ rõ ràng như in, lúc này đây, nếu như lại rơi vào tay hắn một lần nữa, cộng thêm mối hận cũ, liệu hắn sẽ dùng cách gì để tra tấn cô, so với Lucy thì tên này còn đáng sợ hơn gấp vạn lần!
Cho nên, Lạc Khuynh Thành liều lĩnh muốn trốn, cũng may thay, cô đã chạy thoát thành công, càng may mắn thay, cô gặp được Thiếu Đình, để cô có hy vọng gặp được German, sớm một chút.
Ở một nơi nào đó....
Một tay cầm điếu thuốc còn mang khói, German không nói một lời, lặng lẽo đứng đợi con thỏ trắng mà anh vừa yêu vừa hận trở về!
German không hề đứng dưới ngọn đèn, một thân cao lớn lẫn trong bóng đêm hắc ám, nếu như không có tàn thuốc đỏ hồng còn cháy kia, sẽ không một ai biết được sự tồn tại của con người âm trầm này, quanh thân anh nhuốm màu lạnh lẽo tựa như khí trời cuối đông, hơi thở ngập tràn mùi vị tanh nồng của máu...
Thản nhiên hộc một vòng khói, thời gian cứ chậm rãi trôi qua, German dần dần thiếu kiên nhẫn, anh bực bội đến khó chịu, ngay khi anh muốn nổi bạo lên thì chợt thấy có chiếc xe chạy nhanh mà đến.
“Két” một tiếng, âm thanh ma sát giữa lốp xe với mặt đất xóa tan bầu không khí yên tĩnh, cũng đồng thời tạo ra từng đợt sóng vỗ mạnh vào lòng German...
“Dora tiểu thư, cuối cùng cô cũng đến.”
Gavin lặng lẽ tiếng lên nghênh đón, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được dở bỏ, tuy thời gian chờ cũng không lâu, nhưng mắt thấy người đàn ông nào đó đến cả hô hấp cũng lạnh lẽo như miền Bắc Cực thì đến cả hắn cũng khiếp đảm sợ hãi!
Bầu không khí vô cùng áp lực, phần đông đám vệ sĩ đều mang sắc mặt rất khó coi, không dám nhúc nhích, lại càng không dám thở mạnh, sợ sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Thượng tượng – cực kỳ giống với khối bom nổ!
“German đâu?”
Bước xuống xe, bước chân có chút vội vã,, Lạc Khuynh Thành hướng về phía Gavin, âm thanh cũng mang theo một chút gấp gáp, mà trong bóng đêm, con sói hoang thiếu kiên nhẫn nào đó, bất ngờ lại trở nên bình tĩnh lạ thường, anh không lập tức đi ra, chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi, giống như con nhện độc, chờ con mồi chủ động sa vào lưới và anh giăng, sau đó tàn nhẫn vồ lấy.
Khóe môi lạnh lùng cong lên một tia trào phúng, anh nhẹ nhàng gạt đi tàn thuốc, sải bước chân đi theo hướng mà Gavin đang đứng, nguồn sáng le lói của ánh đèn nhảy vọt vào sâu trong mắt anh. Một tia sáng mơ hồ đang dao động, thắp lên đôi đồng tử màu lam kia một sự lạnh lùng và xa cách chưa từng có. Nụ cười nhẹ của anh, gương mặt bình thản của anh hệt như mặt biển phẳng lặng trước cơn giông tố, kỳ thực trong lòng sóng ngầm đang âm thầm cuộn trào.
Không hiểu sao đột nhiên sống mũi hơi cay, cô không ngờ mình lại nhớ anh đến mức này, khóe mắt ửng hồng, chan chứa đầy thất lạc...
“German!”
Trái tim run lên, cổ họng bỏng rát, Lạc Khuynh Thành nghẹn ngào mở miệng gọi tên anh, không một chút nghĩ ngợi, liền lập tức chạy về phía anh...
P/s: Bây giờ mới đăng được truyện, hai ngày cuối tuần - vốn bản chất của nó là ngày nghỉ ngơi, là ngày thư giãn, còn của Nương, nó biến chất thành ngày căng thẳng, căng thẳng vì đi làm, mệt mỏi lắm, nhưng thương mấy con đợi truyện, Nương không nỡ thấy mấy tin nhắn chờ đợi của mấy đứa mà làm ngơ, cho nên cố gắng edit cho các con. Yêu thương!