Cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, Lạc Khuynh Thành khó khăn thở dốc, sự tập kích bất ngờ từ bờ môi lạnh lẽo của anh khiến cô giật mình đến cứng đờ.
Môi cùng môi hòa nguyện vào nhau, mùi vị dương cương quen thuộc nồng nặc đậm chất nam tính của người đàn ông, kết hợp với vị rượu đỏ cay, thoang thoảng quanh khoang miệng của hai người, nồng nàng đến mê người.
Lạc Khuynh Thành cố kéo lại chút lý trí, cố lắc cổ ra khỏi phạm vi hơi thở của anh, quay mặt sang một bên, hàm răng nhanh chóng cắn chặt bảo vệ đầu lưỡi mình, cô nhất quyết không chịu hợp tác với anh. German đương nhiên rõ ràng hành vi bướng bỉnh ngang ngược của cô, cho nên mạnh mẽ cắn môi ngoài của cô, nhân lúc cô hé răng kêu đau, anh lập tức len đầu lưỡi mình vào chiếm đóng cả khoang miệng cô, bá đạo chiếm đoạt.
Lửa nóng sưởi ấm căn phòng, German lưu luyến rời khỏi đôi môi sưng mọng của cô, sau đó tà tứ hỏi một câu...
“Thế nào, có ngọt không?”
Hương vị của cô, còn có hương rượu thơm nồng, khiến anh cảm thấy đâu là lần đầu tiên trong đời anh được thưởng thực một loại hương vị trong trẻo như thế.
“Biến thái!”
Chỉ bằng lời này của anh hoàn toàn đã đủ đả kích cô, mặt mày vì thẹn mà ửng hồng, giống như cánh hoa sen giữa đồng nội đang bắt đầu hé nụ, ngoại trừ trách mắng German, cô không biết phải làm gì.
Cô không phải là đối thủ của anh trên lĩnh vực này.
“Thật ra, tôi có trò còn biến thái hơn, nếu không phải vì em đang mang thai, tôi sẽ thử.”
Anh không hề hù cô, kỳ thật trò biến thái chân chính anh còn chưa có bắt đầu, có điều, bây giờ cô đang mang thai con anh, anh sợ cô và con sẽ có mệnh hệ gì!
Một câu nói bâng quơ tưởng như cơn gió nhẹ lướt qua lại khiến cho đáy lòng Lạc Khuynh Thành nổi lên một tầng lạnh lẽo.
“Anh dám! Cho dù cục cưng có sinh ra, anh cũng không được phép đối xử với em như vậy!”
Cô có phải là nên may mắn vì giờ phút này mình đang mang thai? Nếu không... trời ạ! Vậy cảnh tượng sau đó... có không dám nghĩ đến.
“Tôi có dám hay không, sau này sẽ biết.”
Cúi đầu cười, cố ý thở một hơi ám muội bên tai cô, đem bình rượu đặt sang một bên, móng vuốt của anh, chưa lần nào buông tha cho cô.
Cô giống như chiếc đàn dương cầm, mềm mại, nhẹ nhàng là thế, còn anh giống như người chơi đàn, khi bật nắp lên, anh như một kẻ bị phím đàn mê muội, dẫn dắt từng đầu ngón tay, nhẹ lướt, khi đến cao trào, anh nhanh chóng thay đổi tiết tấu, động tác nhanh gấp có phần khốc liệt mãi cho đến khi anh thỏa mãn, nắp đàn đóng lại, anh sẽ lại nâng niu vỗ về nó một chút.
“Thật đáng thương, vừa hồng lại mềm.”
German cảm thán một câu, rũ mắt châm chọc nhìn qua.
Trong đôi mắt đẹp ấy, từng nếp uốn gấp sưng đỏ, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm, thủy nhuận ướt át, dưới lòng bàn tay lạnh lẽo của anh mà run sợ nở rộ
Hai tròng mắt chớp chớp mà đứng lên, đột nhiên gian, German bấm tay trùng trùng điệp điệp bắn hạ!
Địa phận yếu ớt lại mẫn cảm như vậy, vốn dĩ không thể chống đỡ được động tác kịch liệt, huống chi hắn còn là một người đàn ông thô cuồng!?
Cảm giác trống rỗng đầy mê muội khiến người ta sụp đổ nháy mắt nhuốm màu mắt, nước mắt, giống như cơn bão tố tràn đến, cảm giác đau đớn hỗn loạn vô cùng mãnh liệt đâm chọc, từng tiếng nức nở dồn dập vang lên, thân thể căng thẳng run lên từng cơn, vòng eo xinh đẹp cong lên, tóc dài buông xõa hững hờ hỗn độn, Lạc Khuynh Thành lập tức tê liệt ngã xuống, đầu óc, trong nháy mắt trở nên trống rỗng, chỉ có thứ ánh sáng mờ ảo lập lòe nhấp nháy để lại cơn kích thích cùng khoái cảm...
Bộ dáng của người con gái chân thật, điềm đạm đáng yêu như thế, sở hữu gương mặt nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp, hồn nhiên trong bập bềnh trước sự mị hoặc cực hạn, thật sự là mê người, khiến cho vật kiêu ngạo của đàn ông cứ vậy ngang tàng kiêu ngạo dựng lên!
“Bảo bối ích kỷ, thế mà lại không đợi tôi, tự mình cao trào trước!?”
German nhẹ chớp mi dài thâm trầm chăm chú nhìn Lạc Khuynh Thành, há miệng cắn yêu lên vành tai cô!
“Tiểu yêu tinh, em thoải mái rồi, tôi còn đang cứng, làm sao bây giờ? Hửm?”
Quả thực cứng khiến anh phát đau!
Thật hận không thể lập tức cắm thẳng vào! Hung hăng làm cô ấy một phen!
Nhưng...
Rõ ràng là đang trừng phạt cô, nhưng vì sao thoạt nhìn so với anh thì cô lại có vẻ là hưởng thụ hơn? Kết quả, người muốn nếm thử ngon ngọt, lại cũng chỉ có cô?!
Đệch! Ai bảo bây giờ cô đang mang thai!? Muốn nghẹn chết anh thì nói thẳng!
“Câm miệng!”
Cho tới bây giờ hắn cũng chẳng nói được câu nào hay ho, thật muốn bịt thật chặt miệng của hắn lại để hắn không bao giờ nói những lời biến thái như thế nữa!
Vừa xấu hổ, cả người ửng hồng lên, đôi mắt pha lê trừng hướng về phía German, Lạc Khuynh Thành thở hỗn hển nũng nịu, kiều mỵ như yêu tinh...
Yết hầu cao thấp lên xuống, German ngắm nhìn đến mê đắm, đột nhiên anh ôm cô trở về giường.
Đường cong dính sát vào nhau hợp cùng một chỗ, anh giữ chặt cánh tay cô, khiến cô chậm rãi giúp mình phóng thích, sau khi đủ thỏa mãn, anh lưu luyến hôn môi cô thật lâu sau mới chịu buông tha cho cô.
“Ngủ!”
Áp đầu cô vào lồng ngực mình, German ảo não lạnh giọng hừ một tiếng.
Mới bắt đầu đã nhẫn nhịn không nổi rồi, anh không dám tưởng tượng những ngày tháng cô mang thai lâu dài sau này anh còn có thể vượt qua được không?
Cả người mềm nhũn nằm trong lòng German, mặc cho anh mạnh mẽ ôm chặt, cho dù sóng triều mãnh liệt mênh mông đã rút đi, cho dù cô đã đủ bình tĩnh nhưng trái tim cô vẫn không ngăn được cảm giác kịch liệt điên cuồng đập.
Nước mắt lặng lẽ rơi, hô hấp hòa lẫn giao nhau triền miên, trong lòng cô bây giờ thật sự không biết có cảm giác gì, cô lại một lần nữa bị anh chinh phục, vô luận là thể xác, hay vẫn là trái tim, nhưng hỏi cô có cam lòng không ư? Không phải không cam lòng nguyện bị trói buộc bởi tình yêu tù túng, mà là, cô không muốn trở thành một người phụ nữ vô dụng cần đàn ông khác bận tâm!
Nhân sinh, tình yêu phải có, nhưng cũng không thể vì vậy mà mù quáng, không sai, cô có yêu anh. Có thể đoạn tình yêu này, không được gây dụng lên từ sự tín nhiệm mà là đến từ một phía, là đơn phương, cứ vô điều kiện mà thỏa hiệp. Cô thà không cần, cho dù biết mất đi rồi trái tim cô gần như rỉ máu, nhưng cô thà không cần.
“German, chị em...”
Anh chưa ngủ, cô biết, đừng hỏi vì sao cô biết, cô chỉ là cảm giác được anh chưa ngủ.
“Cô ta sẽ không chết.”
Ít nhất, anh sẽ không giết cô ta.
Lời vừa dứt, trái tim căng như dây đàn của cô gần như được thả lỏng, nhưng...
Làm sao bây giờ, anh vẫn chưa tha cho chị mình.
“Vậy anh tính làm gì chị ấy?”
“Chỉ là trừng phạt một chút.”
Anh từng nói, anh từ trước đến giờ đều là một kẻ máu lạnh và có dã tâm, tính nghiêm khắc luôn đặt lên hàng đầu. Mặc dù Lạc Ngâm Tích là chị của cô, nhưng công tư phân minh, cô ta cả gan dám đánh ngất tiểu bạch thỏ đưa đi chạy trốn, thậm chí còn suýt chút nữa khiến cô lâm vào tình trạng nguy hiểm tính mạng, suýt chút nữa làm tổn thương đến đứa con trong bụng cô. Sai lầm này, nếu không trừng phạt một chút, Anh thề không bỏ qua!
Dù trên thực tế, German cũng sẽ không dùng hình phạt tàn khốc để xử trí Lạc Ngâm Tích, anh chỉ là một khiển trách một hồi, đương nhiên, cũng có vì Lệ Thiếu Đình ra oai đánh phủ đầu, chỉ là anh chưa nói cho Lạc Khuynh Thành, cho nên cô cứ cho rằng quyết định của anh là muốn hung hăng trả thù cô.
“Vì sao anh cứ phải ngoan cố như vậy? Lẽ nào anh không thể tha cho chị ấy sao? Coi như là làm...”
Coi như là làm vì em.
Lạc Khuynh Thành nghẹn lời, bây giờ cô cũng không có gì để tin tưởng, cũng không xác định được mình có vị trí như thế nào trong lòng German?
Người đàn ông này quá mức kiên cường, lại vô cùng cứng rắn, luận về nguyên tắc của anh, anh rất kiên định và quả quyết, có thể nói là dù chết anh cũng không từ bỏ, cho nên, cô nói những lời đó, thì chẳng qua cũng chỉ phí lời thôi...
Làm gì sao?
Tâm tình, bắt đầu trở nên u ám, Lạc Khuynh Thành cắn môi không nói lời nào, cô buồn bực trong lòng, thậm chí cứ cảm thấy trong tim của German căn bản không có cô, nếu không, vì sao anh không hề lo lắng đến cảm nhận của cô?
“Yên tâm, anh có chừng mực.”
Trầm tư một hồi, âm thanh khàn khàn đầy gợi cảm của anh mang theo chút cưng chiều nói với Lạc Khuynh Thành,
Anh trước giờ là một con người cao ngạo, còn vô cảm, làm việc chưa hề giải thích với bất kỳ ai trước, cho nên, chỉ có Lạc Khuynh Thành mới cảm thấy, anh chưa đủ thành ý...
Lẽ nào anh không biết, đây không phải thứ cô muốn sao?
Thôi, thái độ của anh cứng nhắc như vậy, bây giờ làm loạn lên cũng chỉ khiến cho sự việc thêm nghiêm trọng hơn. Bây giờ cô lại đang có mang, quên đi, để mai tính.
Hàng mi nhẹ nhàng rung lên, đáy lòng âm thầm tràn ra một tiếng thở dài, lại lặng lẽ nhắm mắt, Lạc Khuynh Thành ép bản thân mình chìm vào giấc ngủ, trong lúc ngủ mơ, trong đầu cô vẫn xoay quanh một câu không dứt —— German, trái tim anh, thật sự có em không?
P/s: Xin lỗi các bé cưng vì lâu lắm rồi mới comeback, dạo này bận công việc nhiều quá với lại đang làm dự án làm kịch truyền thanh đam mỹ trên youtube nên không có thời gian edit truyện, là sai sót của ta, với lại wattpad dạo gần đây cực kỳ bực mình luôn, vô không được, muốn đăng truyện cũng chẳng xong. Nhưng cũng rất vui vì được quay lại với các bé nha. Đọc truyện vui vẻ nè