Quý Lương nghĩ mang một ít hoa đăng về huyện nha để tăng thêm không khí vui mừng cũng tốt, chẳng qua không biết Chúc Ti Nam tối nay đã đi đâu, đến bữa cơm tối cũng không thấy.
Mạc Tri Noãn móc bạc ra đưa cho ông chủ đứng ở một bên, “Quý đại nhân chọn một cái đi.”
“Mạc công tử không chọn ư?” Quý Lương thấy hắn không có thêm động tác gì, chỉ chắp tay sau lưng nhìn nàng.
“Nhà ta đã treo rất nhiều, mang về thêm không có chỗ để.” Mạc Tri Noãn giương ngón tay chỉ vào hoa đăng treo trên sào trúc, “Đại nhân thích cái nào thì chọn cái đó.”
Quý Lương mím môi, nếu chọn câu dễ thì hoa đăng của nó nàng không thích, chọn cái đẹp đẽ, nàng lại sợ mìnhkhông đoán được. Nàng thích nhất là cái hoa đăng Khổng Tước kia, trông nó rất giống Chúc Ti Nam, mang về mỗi ngày dày xéo một phen cũng tốt.
Mạc Tri Noãn theo ánh mắt của Quý Lương nhìn tới đèn Khổng Tước, không khỏi cười nói: “Nếu đại nhân muốn chọn chiếc đèn kia, thì phải đoán được một số lượng hoa đăng nhất định, không thì không thế chọn cái đèn kia đâu.”
Nàng nhìn hồi lâu, mới chọn một chiếc hoa đăng đẹp lạ thường, phía trên dán câu đố là : Cô nguyệt cao huyền hiên song thượng, song tinh đê thùy thúy lâu tiền. (Trăng đơn độc treo cao trên cửa sổ, đôi sao rũ xuống trước thúy lầu)(*)
Quý Lương chỉ hoa đăng kia lớn tiếng nói: “Phiên.”(đảo lộn...)
(*) Câu đố chữ trung quốc, ví dụ câu này : Viết ra chữ nguyệt: 月, hiên:轩 , song: 窗 vừa nghĩa là cửa sổ vừa chỉ sự lặp lại, tinh: 星 , ...
Ghép lại các từ trên ta sẽ có từ phiên: 翻
Ông chủ gỡ hoa đăng đang treo cao kia xuống, đưa nó cho Quý Lương, “Đại nhân, đèn này thuộc về ngài rồi.”
Nàng cầm lấy hoa đăng, thấy bốn mặt của nó vẽ cảnh 'trăng tỏa sáng trên đầm sen', đế dùng gỗ khắc và nhuộm thành một hoa sen màu hồng, ánh nến trong đèn đong đưa làm ánh sáng không ngừng lưu chuyển, vô cùng đẹp mắt.
Mạc Tri Noãn liếc nhìn hoa đăng nói: “Quý đại nhân thử lại lần nữa chứ?“.
“Tốt.” Nàng đưa cho Lý Tứ còn đang háo hức sau lưng, nhìn ông chủ treo lên một chiếc hoa đăng khác, đó là một chiếc hoa đăng hình đám mây, màu sắc thanh nhã, ở trong đám đèn lồng trông hết sức đặc biệt.
Bên trên dán câu đố: Giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa. Quá giang tam xích lãng, nhập trúc vạn can tà. (Tạm dịch: Ba lá thu rơi, có thể nở hai đóa nguyệt hoa. Qua sông ba thước sóng, vào trúc vạn sào tre nghiêng.)
“Phong.” (风 )
Câu đố: Cố viên đông vọng lộ mạn mạn, lưỡng tụ long chung lệ bất kiền. Mã thượng tương phùng vô chỉ bút, bằng quân truyện ngữ báo bình an (Dịch: Từ phía đông nhìn đường về cố hương dài dằng dẵng, hai ống tay áo cũng không thể lau khô nước mắt, quen nhau trên lưng ngựa đâu cần qua giấy bút, nhờ quân truyền lời báo bình an.)
“Nói không giữ lời.” (ngôn vô bất tín: 言而无信 )
Câu đố: Diêu vọng xử, ngưu nữ chính song tê. Thiên thượng nhân gian tương dữ cộng, ngân hà yểu miểu thủy mê ly; tân nguyệt lạc tây thùy.(Dịch: Nhìn nơi xa, Ngưu Nữ(ngưu lang, chiếc nữ) đôi bên bồi hồi, từ trên trời hạ xuống nhân gian chỉ để gặp nhau, Ngân Hà xa xăm, nước chập chờn, trăng non lặn xuống bờ tây.)
“Đằng.” (滕)
...
Chẳng bao lâu sau trên tay Lý Tứ đã có thêm mười mấy ngọn hoa đăng khác nhau, nhìn như một cột đèn lúc hoàng hôn.
Quý Lương còn đang do dự có nên tiếp tục hay không, bên tai đã truyền đến thanh âm quen thuộc.
“Không nhìn ra nha, Quý đại nhân còn có tài hoa bậc này.”Chẳng biết từ lúc nào, Chúc Ti Nam đã chen chân đến giữa Quý Lương và Mạc Tri Noãn, còn mang theo năm sáu cột đèn lớn sau lưng.
“Ngươi đi ăn cướp à?” Quý Lương liếc nhìn trên thân Chúc Nhất treo ít nhất trăm tám mươi chiếc hoa đăng, hơn nữa còn chưa tắt nến, Chúc Nhất bị hun đỏ bừng cả mặt.
Chúc Ti Nam khiêu mi, “Bản sư gia tài hoa hơn người, cần gì phải làm chuyện tự hạ mình như vậy?”
“Chúc sư gia thật là hài hước.” Mắt Mạc Tri Noãn u ám khó hiểu, có chút bất mãn vì Chúc Ti Nam chen chân vào giữa hai người.
Chúc Ti Nam nhìn Mạc Tri Noãn một cái, rồi nhích lại gần Quý Lương bên này, hỏi một câu khiến người ta muốn hộc máu: “Gã là ai thế?“.
Nhất thời, Quý Lương trợn to mắt, Chúc Ti Nam đoạt của người ta không chỉ một vạn lượng, bây giờ còn giả bộ bản thân không quen biết? Nàng nghiêng người lúng túng nhìn Mạc Tri Noãn, đưa tay vỗ vào bả vai của Chúc Ti Nam, đảo mắt nói: “Xem trí nhớ của ngươi này, ta nhất định phải cho ngươi ăn nhiều hột đào mới được, đây là Mạc công tử của nhà Đông viên ngoại, lần trước ngài ấy còn quyên ngân lượng giúp thông Đông Gia sử̉a nhà đấy.”
Chúc Ti Nam nhìn Quý Lương đang ra sức nháy mắt, khiêu mi xoay người nhìn Mạc Tri Noãn: “Mạc công tử ngưỡng mộ đã lâu, Mạc công tử cũng đến thi đố hoa đăng ư?”
Mạc Tri Noãn cười nhạt, “Chẳng qua đến xem một chút mà thôi, Chúc sư gia chuẩn bị hội hoa đăng trung thu thật tốt.”
“Đương nhiên, cũng phải cảm tạ Mạc công tử đã hào phóng mở hầu bao.” Chúc Ti Nam nói xong cũng không hàn huyên thêm nữa, trực tiếp nhìn phía mảng hoa đăng, rất nhanh đã chọn thêm mấy chục cái.
Ông chủ hoa đăng nhìn Chúc Ti Nam còn đang hừng thú bừng bừng tiếp tục đoán chữ, nụ cười vốn treo trên nét mặt già nua sắp không giữ được̣ nữa, nhưng bởi vì thân phận của Chúc Ti Nam đành phải cố làm bộ vui vẻ, mỗi lần mang đi một chiếc hoa đăng đều co quắt râu nói chúc mừng.
“Chúc sư gia, ngươi cũng không phải nữ nhân lại kiếm nhiều hoa đăng như vậy để làm gì?” Quý Lương bất mãn, cứ nhìn ông chủ bán hoa đăng khóc không ra nước mắt, hết chỗ để Chúc Ti Nam còn treo trên người nàng 7, 8 cái hoa đăng, lại còn treo hoa đăng lên hai người chủ tớ Mạc Tri Noãn .
Chúc Ti Nam nhìn Quý Lương bỉu môi, nhơỏ giọng nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài(>_<), cái đèn Khổng Tước kia ta tiêu cả đống vàng để làm thành, còn có tiền thưởng, chẳng lẻ ngươi không muốn?”
“Muốn.”Quý Lương đương nhiên muốn có chiếc hoa đăng Khổng Tước kia.
Chúc Ti Nam dể ý lúc nói đến hoa đăng Khổng Tước, mắt Quý Lương lấp lóe lưu quang, vì vậy dưụ dỗ nói:“Vậy đợi lát nữa, ngươi mang tất cả hoa đăng của ngươi cho ta, ta cho ngươi chiếc hoa đăng Khổng Tước kia.”
“Thế cũng nên chia cho ta ít bạc chứ, sắp đến lúc phát lương tháng rồi, trên tay ta chỉ còn có chút điểm.” Quý Lương tranh thủ̉ thương lượng.
Chúc Ti Nam suy nghĩ một chút vẫn gật đầu một cái, dẫu sao thì những nén bạc kia cuối cùng vấn chảy vào hà bao của hắn đấy.
Muốn thắng hoa đăng Khổng Tước kia, phải có trong tay 80 cái hoa đăng mới được.
Ông chủ khóe miệng co giật nghiệm chứng hoa đăng trong tay Chúc Ti Nam, khóc không ra nước mắt, mở câu đố của hoa đăng Khổng Tước ra.
“Có́ người liên tiếp giật tám mươi hoa đăng đi mở đề của hoa đăng Khổng Tước rồi.”
“Là ai?”
“Hình như là Huyện lệnh đại nhân.”
“Không thể nào, Huyện lệnh đại nhân nào có tài như vậy? Chẳng lẻ là lời đồn sai.”
“Nhất định là tin vịt rồi, có lẻ Huyện lệnh đại nhân thực sự có tài hoa.”
Sóng người nhốn nháo, rất nhanh tin tức đã lan ra khắp ngóc ngách.
Viện trưởng thư viên Tán Hoa sau khi nghe tin cũng chạy tới, theo sau còn có mấy phu tử và học sinh.
Viện trưởng tên là Mặc Thiều, tuổi chừng bốn mươi, tuấn dật nho nhã, cả người đầy chính khí, nhìn hết sức dễ gần.
Lúc Mặc viện trưởng thấy người sắp giải đố là Chúc Ti Nam, cũng xanh lét cả mặt.
“Mặc phu tử tới, Mặc phu tử tới...”Có học sinh la lớn, ngay sau đó đám người vốn đang chen chúc liền nhường ra một mảnh không gian.
“Viện trưởng, Chúc sư gia đã gom được một trăm ba mươi chiếc hoa đăng, đang muốn xem đề của hoa đăng Khổng Tước. Ông chủ hoa đăng thấy viện trưởng đến, tiến lên mang chuyện nói lại một lần.
“Chúc sư gia ngươi thực sự muốn đáp?” Khóe mắt Mặc phu tử không ngừng nhảy lên, còn có người đã mang hoa đăng ra làm phần thưởng lại muốn giật trở về sao?
“Có vấn đề gì sao?” Chúc Ti Nam khều mi.
“Vậy mời Chúc sư gia.” Mặc phu tử giương tay áo, rất có phong phạm ẩn sĩ, trong lòng cũng không hối hận, đã biết rõ Chúc Ti Nam là kẻ ăn bạc không ói da mà (như”ăn bồ đào không phun bì” ý), hắn đã bỏ ra nhiều bạc như vậy, nhất định muốn kiếm về, thật vất vả vì bọn học sinh tranh thủ chút phúc lợi lại bị cướp đi.
“Mặc phu tử.” Từ bên ngoài truyền đến tiếng hô, rất nhanh có hai người mặc đồng phục thư viện gánh cây trúc (treo đèn lồng) len lỏi trong đám ngườiđi ra.
Trên cây trúc treo lít nhít trên trăm ngọn hoa đăng, cầm đầu là một thư sinh gầy có gương mặt thanh tú tràn đầy vui vẻ nhìn Mặc Thiều: “Mặc phu tử, học sinh đã thắng được hoa đăng, có thể thử đoạt hoa đăng Khổng Tước được̣ không?”
“Cung Mạch Ly, ngươi đến muộn, Chúc sư gia đã bắt đầu đoán rồi.” Mặc phu tử nhìn hoa đăng treo dài trên cây trúc tiếc hận nói.
“Vốn là học sinh không đúng, học sinh đã đến chậm.” Thư sinh thanh tú Cung Mạch Ly nhìn hoa đăng Khổn Tước treo ở vị trí cao nhất như vương giả, tròng mắt dần tối đi, nói xong thì cúi thấp đầu nhìn giày vải đã bị giặc đến mức trắng bệch.
Mặc phu tử thấy tròng mắt Cung Mạch Ly nháy mắt mắt ảm đạm, không đành lòng, nhìn Chúc Ti Nam nói: “Chúc sư gia, có thể cho học sinh nghèo ở thư viện một cơ hội không?”
“Phu tử không thể, học sinh đã muộn, vốn là sai lầm của ta. Nào dám làm phiền sư gia nhường cho học sinh chứ.” Cung mạch Ly thỏ thẻ.