Qua hơn nữa giờ Thìn ngày hôm sau
Quý Lương đang nằm vắt vẻo trên ghế mây trong thư phòng, trên chân để ngữa một quyển Luật lệ nước Kinh Nguyệt không khí trong phòng yên lặng tường hòa(*), chợt nghe bên ngoài có thanh âm hoảng hốt vang lên.
(*) Yên tĩnh + tốt lành+ hài hòa
“Đại nhân đại nhân. . . Không xong rồi, trong phủ Đàm viên ngoại xảy ra án mạng!” Nha dịch hô to chạy như bay vào phòng.
Quý Lương vừa nghe đã vọt dậy khỏi ghế mây, không thể tin gào lên: “Cái gì?”
Nha dịch nhìn quyển sách rơi trên mặt đất, theo bản năng né về phía sau, thăm dò thấy Quý Lương không có thêm động tác nào khác mới lên tiếng: “Trong phủ Đàm viên ngoại xảy ra án mạng!”
Trong lòng Quý Lương chợt lạnh lẽo, nguy rồi, lại có chuyện lớn!
Nha dịch thấy Quý Lương như hóa đá, trong lòng suy nghĩ: Cái vị đại nhân mới lên nhậm chức hơn hai tháng, đã liên tiếp gặp phải mấy vụ án mạng, cũng thật xui xẻo, nếu là ta đã sớm chạy rồi. Chẳng qua nghĩ thì nghĩ, những vẫn kính cẩn bẩm báo: “Đại nhân, Tô bộ đầu dẫn người đến phủ Đàm viên ngoại trước một bước, đã thông tri cho ngỗ tác đến nghiệm thi, đại nhân có đến kiểm tra không?”
Lục thẩm dùng mọt cùi chỏ đụng tỉnh Quý Lương đang hốc miệng, kề vào lổ tai nàng nhỏ giọng nói: “Đại nhân ngây ngốc đó làm gì, chính sự mới là quan trọng.”
Quý Lương phản ứng lại, hắng giọng một cái, lên tiếng: “Bổn quan lập tức đến đó, ngươi mau đi thông báo cho Chúc sư gia.”
Vẻ mặt nha dịch mê man, cong lưng chắp sau nói: “Đại nhân, Chúc sư gia đã ra cửa, thuộc hạ cũng không rõ hắn đi nơi nào.”
Quý Lương nhấc chân đá vào bắp chân tên nha dịch, “Không biết ra ngoài tìm à, kỹ viện, tiểu quan quán (**), trà lâu ở đâu cũng kiếm hết.”
(**) kỹ viện nam phụ vụ
“A?” Da mặt nha dịch rút rút, Chúc sư gia không giống loại người như vậy nha, nhìn lại rõ ràng Huyện lệnh đại nhân và Chúc sư gia mới đúng là một đôi.
“A cái gì a? Còn không mau đi, cầm một cái chiêng mang ra phố tìm.” Quý Lương liếc nhìn nha dịch như chỉ hận sắt không thành thép, sau đó lấy quạt xếp ra không ngừng phe phẩy đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Làm lão tử bực đến đau cả thận!”
Nha dịch cùng lúc ra ngoài nghe lời này, lảo đảo một cái, đau thận? Không lẽ hắn nghe được tiếng gió gì?
Trong phủ Đàm viên ngoại đã ầm ĩ đến tận trời rồi.
Tô Thu cho người bao vậy hiện trường lại, cấm xuất nhập Đàm phủ, phòng ngừa hung thủ chạy thoát.
“Tô bộ đầu, lúc nào ngươi mới chịu khiêng ả đào kéo xui xẻo này đi, cứ thế này sẽ ảnh hưởng Phong Thủy vận thế của nhà ta.” Đàm Tài chắp tay đi qua đi lại, vừa làm cái thọ yến đã gặp phải chuyện xui xẻo như vậy, trong bụng đầy lửa giận, nhằm vào Tô Thu mà gào lên: “Trong phủ ta còn có khách, các ngươi không thể cấm ra vào được, không được phép tùy tiện đi vào hậu viện, bên trong đều là nữ quyến.”
Lại nhìn bọn nha dịch chạy lên chạy xuống, Đàm viên ngoại chỉ Cầu Kim đang say rượu nằm dưới sân khấu hô lên “Hắn là hung thủ, còn tra cái gì nữa? Quý đại nhân các ngươi đâu? Hắn lúc nào tới?”
Tô Thu nhíu mày nhìn Cầu Kim đang ngủ mê man trên mặt đất, quần áo và giầy dính đầy vết máu, còn dính có một chút đồ vật màu trắng, không ít ruồi nhặng vây xung quanh.
“Đại nhân đang đến, mời Đàm viên ngoại kiên nhẫn đợi trông chốc lát.” Tô Thu nhíu mày nhìn Cầu Kim còn khò khò ngủ say, đang do dự có nên bưng một chậu nước dội tỉnh gã hay không, thì nghe thấy nha dịch báo lại: “Huyện lệnh đại nhân đến rồi.”
Rất nhanh Quý Lương đã vội vàng từ bên ngoài đi vào Trúc viên, mặt mũi vốn tuấn tú như gió ấm giờ đây lạnh như băng, khí chất ôn hòa cũng trở nên lạnh lùng.
“Tình hình thế nào?” Quý Lương có thể cảm nhận được sự ngột ngạt bên trong Trúc viên, không khí tràn ngập mùi máu tanh.
“Đại nhân, thuộc hạ vẫn chưa đi vào kiểm tra, còn Phạm Lang và Quái đại gia thì đã đi vào trước.” Tô Thu nhìn sắc mặt khó coi của Quý Lương, thận trọng nói, vừa dứt lời thì có người từ trong sương phòng vọt ra.
Nguyên lai là người đi đầu vào kiểm tra thi thể Phạm Lang, gã xông về một bồn hoa trồng Mặc Trúc bên canh sân, bắt đầu điên cuồng nôn mửa, nhìn tình huống kia của gã, cứ như muốn ói thức ăn ngày hôm trước ra luôn vậy.
Còn chưa chờ Tô Thu tiến lên hỏi han, lại thêm một nha dịch vọt ra, chạy về phía gốc Mặc Trúc kia ói mửa liên tục, tê tâm liệt phế, mùi hôi chua tràn ngập, bồng bềnh trong Trúc viên, Quý Lương thấy nơi cổ họng tê dại, dạ dày cuồn cuộn.
Quý Lương chịu đựng buồn nôn, nghi ngờ liếc nhìn sương phòng đằng sau sân khấu, nhíu mày một cái, sau đó có chút bất mãn nói với Đàm viên ngoại: “Đàm viên ngoại không ngại thì tránh đi trước, lát nữa sẽ có nha dịch chuyên môn tới hỏi.” Nói xong bèn đi về hướng sân khấu.
“Đại nhân, Quái đại gia mời ngài đi vào.” Trương Tam từ trong sương phòng đi ra, sắc mặt u ám một cách khó hiểu.
“Quý đại nhân cái này không được đâu, ngươi hãy mau mang người chết kia đi đi, ta đây còn có khách khứa nữa, vạn nhất đụng phải làm thế nào?” Đàm viên ngoại thấy mấy người Phạm Lang điên cuồng ói mửa, trong lòng suy đoán ra hình ảnh dọa người, sắc mặt xanh lét, hơn nữa bởi vì chuyện hôm qua, trong lời nói có thêm mấy phần bất thiện.
“Đại nhân, nha đầu kia là người đầu tiên phát hiện Linh Lung bỏ mình, thét lên chói tai rồi ngất đi, tiếng kêu hấp dẫn người quét sân, gã mới gọi người tới huyện nha báo án.” Lưu Võ chỉ tiểu nha đầu đang ngồi yên ở trên bậc thang, vẻ mặt đầy ảm đạm, có chút đờ đẫn; ông lão quét sân ở một bên thì cúi đầu, không ngừng vuốt ve cây chổi, không nói một lời.
“Sau khi Đại quản gia của Đàm viên ngoại đến đã sai người ta canh giữ cửa sương phòng, không cho ai đi vào.” Lưu Võ chỉ một vị quản gia trung niên sau lưng Đàm viên nói.
Quý Lương liếc nhìn vẻ mặt chuyển sang màu xanh của Đàm viên ngoại và quản gia kia, phân phó Lưu Võ: “Ngươi dẫn người đi kiểm tra từng gã sai vặt và khách khứa trong phủ, nhất là Cừu công tử nằm gần thi thể này, còn có người của gánh hát Dương Gia thường xuất hiện ở Trúc viên, đầu tiên là Đàm viên ngoại.”
Lưu Võ lập tức lĩnh mệnh, hướng về phía Đàm Tài nói: “Đàm viên ngoại xin mời!”
Quý Lương mặt lạnh nói xong thì trực tiếp đi vào sương phòng đằng sau sân khấu.
Sâu khấu trong phủ Đàm viên ngoại được dựng trong Trúc viên, Trúc viên cách cửa chính không xa, lại rất lớn, bình thường để giành cho khách sử dụng. Hiếm có khi Đàm viên ngoại hào phóng một lần, mời sân khấu tại đây ca hát suốt hai ngày. Sân khấu dựng trên sân tựa vào vị trí mái hiên, phía sau rèm sân khấu (cánh gà) là phòng thay đồ.
Lúc này cửa phòng vây xem rất nhiều người, đều là người của gánh hát Dương Gia, Dương chủ xị đang cúi thấp đầu, nét mặt đầy ấm ức, trong đôi mắt hẹp lộ ra vẻ sợ hãi cùng buồn bã. Người chết là trụ cột của gánh hát Dương Gia, hoa đán cực kỳ nổi danh, Linh Lung.
Tiến vào trong sương phòng, phòng nhỏ trung gian để đãi khách bày đầy đồ biểu diễn và nhạc khí. Ước chừng hai gian phòng nhỏ chất đầy quần áo, trên bàn trang điểm để nhiều loại phượng quan, còn có nữ trang và thuốc màu.
Tô Thu tiến lên trước chặn Quý Lương lại, lấy thế thấy chết không sờn nói: “Đại nhân, để thuộc hạ vào trước xem một chút, tránh đụng phải đại nhân.” Nói xong thì đi tới bình phong.
“Tô bộ đầu, bên này.” Nha dịch khuôn mặt nhợt nhạt chỉ Tô Thu về căn phòng tinh xảo phía bên trái được bình phong che chắn, bên trong tràn ngập mùi máu tanh, dù mở cửa sổ nhưng như vẫn cũ không tản ra.
Sàn nhà cạnh Bình phong là một bình hoa đã vỡ vụn, trong mấy mảnh vụn còn có dấy vết mấy giọt máu, lên trên còn có dấu chân dính máu, mơ hồ lại thêm mơ hồ.
Bên cạnh còn có một cái chum sứ bị vỡ và một cái muỗng, mặt đất có chút nước trong, trong nước có chút táo đỏ được nén lại từng khối.
Khi Tô Thu vòng qua bình phong quán sát tình hình bên trong nhà, rốt cuộc minh bạch vì sao mấy người Phạm Lang lại ói dữ dỗi như vậy.
Khuôn mặt chữ quốc đầy tỉnh táo của Tô Thu rốt cuộc cũng có biến hóa, chịu đựng buồn nôn, mắt liếc nhìn đám người của gánh hát Dương Gia đang vây xem bên ngoài, chủ xị mặt đầy bi thương, hốc mắt ửng đỏ kèm theo những giọt nước mắt đục ngầu. Mà những người bên cạnh thì, hoặc hả lòng hả dạ hoặc có mấy phần thật sự thương tiếc.
Quý Lương nhìn động tác cau mày cắn môi khi nhìn bình phong của hắn, đi kèm sắc mặt trong chốc lát trắng bạch và biểu cảm như cố nén bỏ chạy, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp, kết quả thế nào? Ngay cả người từng trong quân đội như Tô Thu cũng phải cố nén nôn mửa, rốt cuộc tình cảnh trong đó có bao thảm thiết?
Tô Thu thối lui đến bên ngoài bình phong, hỏi: “Đại nhân, ngài nhất định muốn đi vào sao?”
“Đương nhiên.” Trong lòng Quý Lương thêm mấy phần khẩn trương và sợ hãi, cẩn thận tránh dấu chân máu trên mặt đất đi vào trong bình phong