Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 19: Chương 19: Phú hộ quyên tiền




Chương 19: Phú hộ quyên tiền

“Chúc sư gia, có muốn đi nặng không?” Quý Lương ngồi sau đường án hả hê nhìn vẻ mặt đau khổ của Chúc Ti Nam, cười trộm hỏi.

“Không có việc gì.” Vẻ mặt Chúc Ti Nam chuyển sang màu xanh đen gắng chịu đựng.

“Đại nhân, đã Tiêu Đại Ngưu đưa đến“. Phạm Lang dẫn người vào trong sảnh đường, quay lên bẩm báo với Quý Lương.

Quý Lương nhìn người đang quỳ bên dưới, đó là một nam tử trung niên dáng người thấp bé, bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, da mặt sần sùi.Quý Lương hiểu ý, nắm Kinh Đường Mộc vỗ một cái: “Dưới công đường có đúng là trượng phu của Tằng Mỹ Ngọc Tiêu Đại Ngưu không?“.

Tiêu Đại Ngưu là chồng của vị phu nhân Tằng Mỹ Ngọc đã chết kia. Chuyện xảy ra là thế này, vào sáng hôm ấy, Tiêu Đại Ngưu xảy ra tranh chấp với Tằng Mỹ Ngọc, Tằng Mỹ Ngọc còn cầm dùi rèn sắt đánh y, nếu y không may mắn trốn nhanh, không thì người nằm ở nghĩa trang bây giờ đã là y rồi.

Vì có chuyện bực này, nên Quý Lương mới cho người dẫn Tiêu Đại Ngưu về.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Đại Ngưu lên công đường, hồi hợp đến độ đầu lưỡi cũng xoắn cả lại: “Bẩm... Bẩm đại nhân, tiểu nhân... Tiểu nhân là Tiêu Đại Ngưu...”

Quý Lương mím môi, trông nàng đáng sợ vậy sao?

“Giữa trưa ngày hai mươi sáu tháng bảy, ngươi cãi vã với vợ phải không?“.

“Hai mươi sáu tháng bảy? Hai mươi sáu...” Tiêu Đại Ngưu đau khổ suy nghĩ cả buổi mới nhớ tới ngày hai sáu tháng bảy là ngày nào.

“Vâng... Đúng vậy...”

“Thế còn buổi chiều hôm ấy?“.

“Buổi chiều vợ đi viếng mộ cha, còn ta đóng cửa hàng ở nhà.” Tiêu Đại Ngưu còn nhớ rõ ngày ấy, sau khi bị vợ đánh y bèn ở nhà uống rượu giải sầu.

“Còn buổi tối thế nào? Luôn ở một mình? Con ngươi đâu?” Quý Lương luân phiên đặt câu hỏi.

“Uống rượu à, luôn luôn một mình, bọn nhỏ đến huyện Thanh Tùng rồi“. Tiêu Đại Ngưu một năm một mười đáp trả.

“Vợ của ngươi không về nhà, ngươi cũng không đi tìm nàng ư?“.Quý Lương nhìn bộ dáng thành thật của Tiêu Đại Ngưu, không hề có chút dấu vết phạm tội.

“Nàng còn thường xuyên mấy ngày cũng không thèm về nhà đấy chứ...” Tiêu Đại Ngưu nói đến chỗ này, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Vợ của ngươi bình thường hay đánh chửi ngươi?” Quý Lương nhìn bằng chứng được Phạm Lang mang về từ chỗ hàng xóm láng giềng của gã đặt trên bàn, bên trên có nói: Tiêu Đại Ngưu học nghề rèn sắt từ nhỏ, sau đó may mắn được Tằng lão đầu để mắt tới trở thành con rể của lão, đến nhà lão ở rể, chỉ là cô Tằng Mỹ Ngọc kia luôn luôn xem thường Tiêu Đại Ngưu, thường xuyên đánh chửi gã, đối xử với cha mẹ chồng ở quê cũng không tốt, hai đứa con gái cũng coi thường cha mình.

Ngày thường, Tằng Mỹ Ngọc là người đàn bà đanh đá, nói chuyện ngoan độc cay nghiệt, cũng được lòng hàng xóm, bây giờ nàng chết, hàng xóm láng giềng đều vỗ tay khen hay.

“Vâng...” Vẻ mặt Tiêu Đại Ngưu mốc meo.

“Ngươi biết vợ ngươi cho ngươi đội nón xanh chứ?“. Quý Lương lật vài tờ thấy có đề cập đến, theo như những người biết chuyện tiết lộ thì Tằng Mỹ Ngọc còn có một nhân tình, đó là Thái quản sự của đỗ phường Cát Tường.

Tiêu Đại Ngưu nghe xong lời này, cả khuôn mặt đều trở nên táu mét, thẹn quá thành giận, hai mắt trợn trừng, hung hăng nhìn Quý Lương. Xem ra cũng biết đỉnh đầu bị vợ đội mũ cái xanh mơn mởn, Quý Lương cười cười.

Nụ cười này rơi vào mắt Tiêu Đại Ngưu lại như một loại ngôn ngữ đặc biệt, cứ như cái mũ quả dưa màu xám trên đầu gã đã trần trụi chuyển thành màu xanh lá rồi, gã nỗi giận đứng phựt dậy, giựt cái mũ trên đầu ném xuống đất, nhấc chân đạp liên tục, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Giẫm chết ngươi, ta giẫm chết ngươi..”

“Đại nhân?“. Làm ơn che chở cẩn thận che chở phía trước cho Quý Lương, sợ cái tên Tiêu Đại Ngưu dây thần kinh không ổn định, làm tổn thương đại nhân.

Quý Lương phất phất tay, ý bảo hắn xê ra, sau đó tiếp tục hỏi: “Có phải ngươi rất muốn giết Tằng Mỹ Ngọc, vợ ngươi không? Là ngươi giết nàng ư?“.

“Vâng... Muốn giết ả, muốn... Gian phu dâm phụ, hận không thể giết phứt chúng, ta...“. Trong mắt Tiêu Đại Ngưu đã hoàn toàn mất bình tĩnh, nếu giờ Tằng Mỹ Ngọc ở trước mắt, gã chắc chắn sẽ cầm búa rèn đập chết ả ta.

Chúc Ti Nam nhìn Tiêu Đại Ngưu đang điên cuồng, để bút xuống nói: “Đại nhân, phải làm thế nào cho đúng?“.

“Trước mắt giam lại đã, dừ không biết hắn có phải là hung thủ hay không nhưng với bộ dạng này của hắn sợ rằng không thể thả ra được.” Quý Lương cảm thấy có chút áy náy, nói với pl: “Đưa hắn nhốt vào trong đại lao, theo dõi cẩn thận, chờ hắn bình phục lại bàn tiếp.”

“Vâng“. Vẻ mặt pl đầy hưng phấn cùng tt một người một bên dẫnTiêu Đại Ngưu đến phòng giam, “Phòng giam rốt cuộc cũng có khách... Hắc hắc hắc...”

“Đại nhân, sắp đên buổi trưa rồi.” Chúc Ti Nam nhìn bống mặt trời bên ngoài công đường, nói.

“Đi quán rượu!“.

Cửa vào quán rượu Như Ý.

“Quý đại nhân, ngài đã tới.” Vẻ mặt lão bản quán rượu Đỗ Quý tươi cười lấy lòng nghênh đón Quý Lương và Chúc Ti Nam vào một gian phòng trang nhã trên lầu hai, “Quý đại nhân, bên trong có ba vị viên ngoại đang chờ, còn hại vị không đến“.

Chúc Ti Nam nhỏ giọng nói: “Đại nhân, nhìn cái lực hiệu triệu này của huyện lệnh đại nhân ngài cũng không tệ lắm nha“.

“Tất nhiên rồi, mang thuế thu ra uy hiếp bọn họ, bọn họ dám không đến sao” Quý Lương nhếch lông mày, cười đắc ý.

“A? Ai không tới?” Giọng điệu không tốt hỏi Đỗ Quý, nàng sai người đích thân đi mời lại dám không đến?

“Lá chưởng quầy cửa hàng thông bảo và Đông viên ngoại.” Đỗ Quý cúi đầu khom lưng nói.

“A? Trước hết chờ một lát, có lẽ đang trên đường đến đây“. Quý Lương nhìn cũng không nhìn Đỗ Quý bước thẳng vào trong nhã gian, ba người bên trong cùng nhau đứng dậy, hướng về phía Quý Lương chắp tay: “Quý đại nhân, mau mời ngồi phía trên“.

Quý Lương và Chúc Ti Nam ngồi đối diện cửa trên của nhã gian, gật đầu về phía mấy vị nói: “Đàm viên ngoại, đã lâu không gặp, sao không mấy khi đến nha môn tâm sự với bổn quan thế?“.

“...” Gặp một lần để bị cướp một lần sao? Đàm Tài ưỡn mặt mo, cười ngượng ngập: “Quý đại nhân quá khách khí rồi“.

“Quý đại nhân hình như rất thân thiết với Đàm lão ca đấy nha?“. Người nói chuyện là Trương Hữu Tài, lão bản đổ phường ở thành nam, có quan hệ rất tốt với người hai giới Hắc Bạch, là người thô lỗ điên cuồng, nói chuyện dứt khoát, thủ đoạn làm việc độc ác.

Trước khi tới đây, Chúc Ti Nam đã dặn dò nàng 'cường long chỉ ép địa đầu xà', chớ đối nghịch với gã, ngay cả Cầu gia và Đông gia có sinh ý trải rộng khắp Kinh Nguyệt quốc cũng đều có mấy phần kiêng kị. Cộng thêm việc gã là tình nhân của Tằng Mỹ Ngọc, khiến Quý Lương càng thêm chú ý.

“Ha ha...” Đàm Tài cười gượng hai tiếng, chuyện lão đến nha môn thì mất mười vạn lượng, toàn bộ người ở đây ai cũng biết, còn nói như vậy rõ ràng là muốn làm lão mất mặt mà.

Bên này, Cầu viên ngoại Cầu Đại Phú thay Quý Lương rót một chén trà nói: “Gặp được Quý đại nhân quả thật may mắn, từ lúc ngài nhậm chức đến nay đã nghĩ đến việc đến thăm ngài, không nghĩ rằng do công việc bận rộn, nên hiện tại mới có thể gặp mặt, mong đại nhân không trách tội.”

“Quý Lương nhân chén trà nhỏ, trong đầu hiện lên đánh giá của Chúc Ti Nam đối với người này, bề ngoài thì hào phóng vô tư, kết duyên rộng rãi, nhưng bên trong lại am hiểu tính toán, che dấu ác ý. Suy nghĩ một chút cũng cười nói: “Cầu viên ngoại buôn bán lớn, bận rộn cũng bình thường, không giống như ta là một huyện lệnh quèn, cả ngày không có việc gì làm.”

Đàm Tài cười khan hai tiếng, dâng trà đến trước mặt Quý Lương: “Đại nhân tuyệt đối không được xem nhẹ mình, đại nhân là ai? Chính là phúc tinh của huyện Ngô Đồng chúng ta, trị an và phồng thịnh của cả huyện này đều nhờ vào ngài cả đó“.

Quý Lương cũng không cho rằng lời của Cầu viên ngoại có bao nhiêu phần thành tâm, lão xem thường nàng bấy nhiêu, thì nàng vẫn biết đấy, nhất là cái mũi hơi nhăn lại kia. Quý Lương còn chưa tiếp lời, Đỗ Quý đã đẩy cửa phòng ra, nói: Quý đại nhân, Lê chưởng quầy của cửu hàng thông bảo đã đến.” Cũng dẫn chưởng quầy cửa hàng thông bảo vào, sau đó lặng lẽ thối lui.

Lê chưởng quầy tiến vào nhã gian, nhanh chóng liếc nhìn Chúc Ti Nam, sau đó kính cẩn thăm hỏi Quý Lương: “Quý đại nhân, để ngài phải đợi lâu.”

“Không sao, mời ngồi.” Quý Lương vừa dứt lời, cửa phòng lần nữa bị mở ra, chỉ thấy đứng ở cửa là một nam tử thanh niên, mặc dù không tuấn mỹ bằng Chúc Ti Nam, nhưng lại thêm ôn hòa nho nhã.

Vị công tử trẻ tuổi này bước vào phòng, tay cầm quạt xếp, hướng về phía Quý Lương chắp tay nói: “Quý đại nhân, tại hạ là Mạc Tri Noãn, hôm nay thay gia phụ Đông viên ngoại đến đây.” Nói xong lại hướng về phía mấy người còn lại nói: “Mấy vị thế bá tốt lành.”

“Hóa ra là thế chất à? Cha ngươi sao không tới, chẳng lẽ do lần trước thua bạc ở đổ phường Cát Tường nên bị cấm túc ư?” Trương Hữu Tài hỏi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.