Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 39: Chương 39: Thẩm vấn (1)




“Giữa ban ngày ban mặt sợ cái quỷ gì.” Tô Thu quát to: “Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, tìm kiếm cẩn thận cho ta, nếu để cho gã chạy thoát, thì thật không có cách nào bàn giao bên phía đại nhân.”

“Vâng.”

'Rầm ào ào'- Trong cánh rừng Ngô Đồng rậm rạp truyền tới âm thanh chạy nhanh.

“Lão đại, bên kia có động tĩnh.” Lưu Võ vội vàng hô lên.

“Đuổi theo.” Tô Thu gấp gáp chạy vào trong rừng, không thấy tung tích.

Đám người Lưu Võ vội lần theo dấu vết Tô Thu để lại đuổi theo, không lâu lắm, từ trên sườn dốc sâu trong rừng nhìn xuống có thể thấy thấp thoáng bóng dáng Tô Thu và một thanh niên áo xanh đang vật lộn.

Tô Thu không rút đao, mà nắm lấy vạt áo của người thanh niên kia, vung nắm đấm đánh vào má trái của người nọ. Người nọ cố gánh giãy giụa nhưng trốn không thoát.

Mấy người Phạm Lang cẩn thận bò xuống sườn dốc, vừa đến gần thì nghe thanh âm chất vấn của Tô Thu vang lên, “Diệp Xuân, có thật là người làm?”

Diệp Xuân không trả lời, chỉ một mực trầm mặc.

“Uổng công mẹ ta đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi làm những chuyện thế này chẳng khác nào phụ lòng của bà ấy.”Tô Thu không ngừng chất vấn, nắm chặt nắm đấm lại muốn đánh vào má của Diệp Xuân.”

Phạm Lang và Lưu Võ tranh thủ thời gian tiến lên, một người giữ chặt nắm đấm của Tô Thu, một người khống chế Diệp Xuân lại.

Phạm Lang nhìn mặt mũi Diệp Xuân bị đánh bầm dập. không đành lòng cao giọng khuyên nhủ: “Lão đại, quả đấm thép của ngươi nếu đánh chết hắn thì phải làm sao đây? Đại nhân còn phải tra án đấy.”

Tô Thu đã bị kéo ra, nhổ ra trên mặt đất một ít máu loãng, nâng tay trái xoa xoa vết trầy trên mặt, thở hổn hển lạnh lùng nói: “Mang đi.”

“Lão đạo, ngươi không có việc gì chứ?” Phạm Lang nhìn vết thương trên mặt Tô Thu, đầy lo lắng hỏi.

“Không có việc gì.” Tô Thu lâu cái trán đã rịn đầy mồ hôi, bò lên phía trên sườn dốc.

**

Quý Lương mặc một thân quan phục màu xanh ngồi phía sau án đường, cầm kinh đường mộc(*) đập vang - phanh.

(*)cái phách để gõ của quan khi xử án, bạn nào xem phim trung quốc nhiều chắc biết. Truyện được dịch tại diễn đàn bachngocsach.

“Thăng đường.” Tiếng nói đầy quyền lực.

“Uy Vũ.” Sáu nha dịch đứng hai bên, cầm thủy hỏa côn(*) hô hào đầy uy vũ.

(*)gậy công sai.

Bên ngoài đại đường đầy dân chúng vây quanh.

Quý Lương mắt nhìn dân chúng bên ngoài, người huyện Ngô Đồng quả nhiên bát quái.

Sau khi Tô Thu mạng Diệp Xuân về quy án vào chiều hôm qua, Tô Thu suốt đêm thẩm tra một phen, nhưng Diệp Xuân vẫn duy trì trầm mặc.

Sau khi Chúc Ti Nam sửa sang xong toàn hồ sơ vụ án(án lục) giết người liên hoàn, giao cho Quý Lương, để cho nàng thẩm tra.

Sở dĩ chọn lúc sáng gần đến trưa để thẩm tra, đó là vì chiếu cố Lục thẩm ở cửa huyện nha bày quầy bán hàng.(quá cơ hội rồi >_<)

Quý Lương nâng giọng hô: “Dẫn phạm nhân.”

Tô Thu dùng thanh âm cao gấp mấy lần lặp lại: “Dẫn phạm nhân.”

Chính khí vang vọng đại đường, phối hợp với mấy chữ 'minh kính cao huyền(*)' trong đại đường càng khiến không khí thêm trang trọng nghêm túc.

(*) Gương sáng treo cao.

“Diệp Xuân đã được mang đến.” Phạm Lang và Trương Tam, mỗi người một bên đề ép Diệp Xuân vốn đã bị gồng cùm, xiềng xích hai tay, hai chân đi vào trong đại đường, trực tiếp đá gã quỳ trên mặt đất. Một thân áo trắng tù nhân kia ngược lại lộ ra chút khí tức công tử.

Bên ngoài truyền đến thanh âm, “Thật là tiểu Xuân”

“Không biết có phải sự thật hay không, đừng có xử án oan nhé.”

“Ai biết nha, cái Huyện lệnh kia dường như so với trước kia tốt hơn nhiều...”

“Yên lặng.” Quý Lương gõ vang kinh đường mộc lần nữa, lạnh lùng nói: “Bên dưới là Diệp Xuân.”

Diệp Xuân cúi đầu, nhẹ nói: “Vâng.” Không hề ngẩng đầu.

Nếu không phải trong đại đường yên lặng đến tiếng kim rơi đều có thể nghe được, thì âm thanh như tiếng côn trùng kia thực khó mà nghe thấy.

“Nói lớn lên!”

“Vâng!” Thanh âm đề cao một chút.

Quý Lương cầm án lục(hồ sơ vụ án) mà Chúc Ti Nam đã sớm chuẩn bị hỏi: Đêm mưa lớn ngày 18 tháng 7. Hoa Lạc cô nương bị người ta hành hạ đến chết tại dưới cầu thành Bắc, phía trước thân thể bị người mổ bụng moi hết ngũ tạng. Đêm mưa lớm ngày 26 tháng 7, bà chủ cửa hàng rèn sắt ở thành Nam là Tằng Mỹ Ngọc bị giết hại trong miếu sơn thần ở ngoài thành. Nơi vụ án phát sinh có dấu vết heo nhà từng xuất hiện. Chạng vạng tối ngày mùng một tháng tám, Thôi quả phụ bị người tập kích ở Mê Tùng Lâm(rừng) ngoại thành. Đêm khuya ngày mùng 8 tháng 8, Chu phu nhân bị người tập kích tại ngõ Thanh Y. Sau đó bị mang đến tiểu viện bỏ hoang đối diện nghĩa trang.”

Một bên ghi nhớ, một bên quan sát phản ứng của Diệp Xuân, khuôn mặt gã đầy căm ghét, chán ghét quỳ ở nơi đó, đôi bàn tay dấu trong tay áo.

“Còn nữa, trong nhà xí của nhà ngươi có một thi thể đã thối rữa ở mức độ cao. Trên cổ thi thể kia đeo một vòng trân châu giả vốn là của nhị nương Lý Thúy Hoa của ngươi.” Quý Lương nhếch môi tiếp tục nói: “Bổn quan đã phái người đến thôn của Lý Thúy Hoa hỏi thăm, được biết nàng ta chưa từng về nhà mẹ đẻ.”

Diệp Xuân nghe tên của Lý Thúy Hoa, giữa lông mày nhíu chặt, khuôn mặt đầy ghét bỏ và khinh bỉ.

“Tất cả những người chết đều bị mổ bụng, hạ thể và lưng đều có dấu vết bị người ta dùng côn gỗ ngược đãi, trừ nhị nương của ngươi, trên thi thể của những người khác đều có dấu vết bàn tay của ngươi đang che giấu kia.” Quý Lương nói xong, híp hai mắt nhìn gã, quả nhiên thấy gã duỗi tay từ trong áo ra, sau đó tiếp tục nói: “Trong tay nhị nương của ngươi còn nắm chặt thủ trạc( vòng tay) mà mẹ ngươi để lại cho ngươi.”

Mặt mũi Diệp Xuân vẫn đầy chán ghét và khing thường như cũ, giống như đêm qua, không hề lên tiếng.

“Vì sao ngươi lại giết các nàng? Các nàng đều không làm hại ngươi, vì sao ngươi phải dồn bọn họ vào chỗ chết.” Quý Lương có chút kích động, ẩn ẩn mang theo cảm xúc chủ quan của mình quát, thanh âm không ngừng quanh quẩn trong sảnh đường.

“Quý đại nhân...” Chúc Ti Nam lạnh giọng nhắc nhở Quý Lương, phải tránh việc quá mức kích động.

Quý Lương mấp máy môi, che giấu hận ý trong đáy mắt, thu hồi cảm giác đồng tình và kích động, chốc lát tỉnh táo tiếp tục ép hỏi: “Diệp Xuân, đừng tưởng cứ trầm mặc là có thể che dấu sự thật ngươi đã giết người.”

Diệp Xuân vẫn một mực cúi đầu như trước, thù hận và chán ghét trong mắt khiến người ta khó hiểu.

“Đại nhân, ngài cũng không thể vu oán giá họa nha.”

“Đúng đấy đúng đấy, người ta cũng không nói gì, tất nhiên là không phải.”

“Ai biết được, tri nhân tri diện bất tri tâm(*).”

(*) biết người biết mặt nhưng không biết lòng.

“Chúng ta là người nhìn Diệp Xuân trưởng thành, không thể nào là tội phạm giết người được.”

“Ngươi không phải ngày nào cũng trông coi gã, ngươi biết cái đếch gì...”

Bên ngoài đại đường, đầy rẫy thanh âm tạp nham, Quý Lương không thể không gõ vang kinh đường mộc lần nữa, “ Yên lặng.”

Trong mắt Diệp Xuân, vẻ chán ghét sâu không thấy đáy, Quý Lương nhìn thấy cũng có chút kinh hồn bạt vía, suy nghĩ một chút bèn thay đổi phương thức tra hỏi, ôn nhu mở miệng: “Năm ngươi tám tuổi, mẹ ngươi gả cho bố dượng của ngươi, nhị nương của ngươi bây giờ là thê tử tái giá của bố dượng ngươi sau khi mẹ ngươi mất đúng không?” (Phức tạm quá, chương trước có lỗi mình sẽ điều chỉnh lại, sr)

Diệp Xuân nghe thấy mẫu thân của gã, môi mắt bị thù hận che lấp xuất hiện một chút rung động.

“Bố dượng và nhị nương đối xử rất tệ với ngươi đúng không?”

“Bọn họ thường xuyên đánh chửi ngươi đúng chứ?”

“Bọn họ chẳng những chiếm đoạt phòng ở của cha ngươi, mẹ ngươi còn vì mệt nhọc mà mất, bình thường không đánh thì cũng mắng ngươi đúng hay không?”

Không nói một câu, khuôn mặt Diệp Xuân càng dữ tợn thêm một phần.

“Sau khi bố dượng của ngươi chết, nhị nương của ngươi càng thêm ghét bỏ ngươi, không ngừng đánh chửi ngươi, cho nên ngươi mới giết chết nàng ta đúng chứ?” Thanh âm của Quý Lương càng thêm êm dịu, ôn như mang theo vài phần dụ dỗ.

Nếu ở xã hội kia, đã sớm có luật sư phản đối việc nàng dụ dỗ rồi.

“Hành vi của nàng ta không bị ước thúc, bèn dùng ngươi để trút giận, ruồng bỏ ngươi cái này không tốt cái kia không tốt ...”

Thanh âm của Quý Lương không ngừng phiêu đãng trong đại đường, người ở đây nghe được trong lòng không khỏi run sợ.

“Cho tới hôm đó, ngươi không nhẫn nhịn được nữa, nhìn ô ngôn uế ngữ không ngừng từ miệng phun ra từ miệng của nàng ta, ngươi liền hận không thể giết chết ả. Rốt cuộc ngươi xông lên bóp cổ nàng ta, không ngừng bạt tai, mắng nàng ta là tiện nhân. Nàng ta không ngừng giãy giụa, với tay lên mặt, cánh tay của ngươi, ngươi thật sự rất ghét, rất hận ả.”

Quý Lương nhìn khuôn mặt giãy giụa của Diệp Xuân, hai tay siết chặt nắm đấm, toàn thân phát run, tựa hồ đang khắc chế cái gì đó, nàng nhíu mày tiếp tục nói: “Ngươi tiện tay cầm một cái côn gỗ vừa thô vừa to, không ngừng đâm vào lưng và hạ thể nàng ta, không ngừng mắng chửi ả ta là đồ đê tiện ngàn người cưỡi, vạn người gối. Đêm hôm đó, sấm sét vang dội, mưa to gió lớn, căn bản không ai nghe được tiếng kêu cứu của nàng ta. Ngươi đâm đủ rồi, liền cầm lấy thanh đao ngươi hay dùng để chặt xương xẻ bụng của ả ra, không cẩn thận chém trúng sương sườn của ả, bã xương liền văng tung tóe lên mặt, lên người, trong miệng ngươi... Nguơi không ngừng mắng chửi ả, ả dựa vào cái gì hành hạ ngươi, dựa vào đâu mà đối xử với ngươi như vậy, ngươi muốn xem xem lòng của ả rốt cuộc có phải màu đen không... Ngươi moi từng cái, từng cái ra ngoài, tùy ý ném vào trong chậu đồng. Huyết dịch đầy đất như hoa hồng nở rộ, rất tươi đẹp đúng không?”

“Cảm thấy rất vui vẻ, cảm thấy như được giải thoát, cuối cùng đã đem tất cả mọi thứ ả gây ra cho ngươi trả lại hết cho ả, rút cuộc giải thoát rồi.” Thanh âm quanh quẩn càng thêm linh hoạt kỳ ảo.

“Ngươi cho rằng người ác độc như ả, không đáng được mai táng, đến cả địa ngục cũng không được phép đi, nên ném xác ả vào trong hầm phân để ả mang tiếng xấu muốn đời, mặc kệ dòi bọ quấn quanh, mặc kệ thân xác ả từ từ hư thối.” Quý Lương thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt thành quyền dưới bàn, móng tay đâm vào da thịt, như kim châm muốt xát. “Mỗi ngày, lúc ngươi đi vệ sinh, có phải hay không sẽ tới xem vài lần, xem xem ả đã rửa nát hay chưa. Ngửi mùi thối rửa kia, có phải cảm thấy đó mới là chân thật.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.