Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 14: Chương 14: Tiền chuộc mười vạn lượng​




“Phu nhân...” Đàm Tài có phần không thể tin nhìn Đàm Ngụy thị, chẳng lẽ thật sự do phu nhân làm sao? “Sao nàng lại ngốc như vậy.”

Mắt Đàm Ngụy thị nhìn mấy tờ văn kiện nhận tội kia, nhất thời nhụt chí, tấm lưng vốn thẳng tắp cũng còng rồi.

“Ngươi có nhận tội không?” Quý Lương đề cao giọng nói, mang theo vài tia khí thế không thể trái.

“Nhận tôi, đều do thiếp thân làm cả.” Đàm Ngụy thị nói xong, buông mình mềm oặt trên mặt đất, dường như đã tiêu tốn rất nhiều sức lực.

“Phu nhân.” Đàm Tài lập tức đỡ Đàm Ngụy thị, chèo chống cho nàng.

“Đã như vậy, Chúc sư gia, tội mưu sát phán như thế nào?” Quý Lương vội vàng hỏi.

“Bẩm đại nhân, giam vào đại lao, báo lên triều đình, cuối thu xử trảm.” Chúc Ti Nam cũng không tiếp tục ghi chép, mà chờ thu nhập thêm một nhóm bạc lớn nữa.

“Lục thẩm, đại nhân như thế này không phải là muốn tìm kẻ chết thay sao?” Vẻ mặt Lý Tứ đầy chính nghĩa, “Ta muốn làm chi sĩ chính nghĩa, đi vạch trần bộ mặt thật của đại nhân.”

“Ngươi làm gì vậy?” Lục thẩm vội vàng vặn chặt lỗ tai của Lý Tứ kéo về phía sau, “Ngươi, thằng ngu này, mau về chuẩn bị nhận bảng lộc hằng tháng đi.”

“A? Đại nhân có bạc lúc nào? Tiền lương hằng tháng nàng nợ hai người chúng ta còn chưa trả mà?” Lý Tứ nghe đến tiền tiêu hằng tháng, lập tức quên mất tuyên ngôn son sắt vừa rồi.

Mà trên công đường, sau một lúc lâu, Quý Lương mới buồn bã nói: “Giết người chưa thành công thì sao?”

“Chưa thành công thì người lớn đánh tám mươi bản lớn, lưu vong biên tái, cả đời không được trở về.” Chúc Ti Nam cười nhìn hai người bên dưới, một người mặt xám như tro, một người trên mặt đầy lo lắng. Sau đó mới mở miệng nói: “Nếu đại nhân chịu nhận tiền chuộc, cũng có thể giảm bớt trừng phạt.”

“A?” Ngữ điệu của Quý Lương xoay chuyển vài vòng, sau đó nhìn xuống mấy người ở dưới công đường.

Đàm Tài hiểu ý lập tức dịch lên trước vài bước, “Đại nhân, chỉ cần ngài nguyện ý nhận tiền chuộc, ta và phu nhân nhất định cảm kích muôn phần, không cần đại nhân giám sát chúng ta, sau này cam đoan sẽ không phạm tội nữa.”

Quý Lương không hiểu, nhìn về phía Chúc Ti Nam.

“Nếu đại nhân chịu nhận tiền chuộc, vậy ngươi phải cam đoan từ nay về sau không được tái phạm chuyện này, nếu không sẽ liên lụy đến đại nhân.” Chúc Ti Nam thản nhiên cười nói, việc này không liên quan đến mình nên chả cần quan tâm.

Đòi tiền? Hay là muốn mạng? Quý Lương hơi xoắn xuýt.

“Đại nhân, chúng ta cam đoan sẽ không lộ ra ngoài chuyện này...”

“Đại nhân, nếu là ta, ta chắc chắn sẽ nhận.” Chúc Ti Nam khiêu mi cười, tao nhã vô cùng.

Quý Lương lập tức nhìn ngây người, sau khi được Tô bộ đầu nhắc nhở mới hồi phục tinh thần lại, hỏi: “Chúc sư gia cảm thấy bao nhiêu là đủ?”

“Mười vạn lượng.”

“Như vậy... Ít?” Quý Lương không giám chắc chắn, có phải còn thiếu mấy số lẽ phía sau hay không?”

“Không chênh lệch lắm, đại nhân.” nói con số này, Chúc Ti Nam cũng đã tính toán qua, nhiều quá sẽ khiến người ta hoài nghi, ít quá lại khiến mình chướng mắt.

“Tốt lắm, mười vạn lượng.” Quý Lương nói với Đàm Tài ở bên dưới, “Còn một nghìn bảy trăm lượng, giao tiền rồi dẫn người đi.”

“Phu quân, trong nhà chúng ta làm gì có nhiều bạc như vậy?” Những ngày này phu quân một mực ra ngoài đào bạc, tặng vàng bạc châu báu cho Hoa Lạc, cho nên Đàm Ngụy thị mới chiến tranh lạnh với Đàm Tài, sau đó ra tay độc ác như vậy.

“Nàng yên tâm, ta có biện pháp.” Lông mày Đàm Tài xiết chặt, vẻ mặt thịt đau nói với Quý Lương: “Đại nhân, ta đến cửa hàng lấy bạc.”

“Không phải bản quan không tin Đàm viên ngoại, để Tô Bộ đầu đi cùng với ngươi.” Quý Lương cười đến mức mặt cũng sắp rút lại.

“Vâng, xin đại nhân chờ một lát.” Đàm Tài cắn răng đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi huyện nha.

*

Dưới tàng cây trong viện Vô Hoạn.

“Đại nhân, hôm nay ta còn tưởng đại nhân sẽ phán Đàm phu nhân án tử hình nữa cơ.” Lý Tứ xấu hổ gãi gãi ót, “Đại nhân, làm sao mà ngài biết không phải do Đàm viên ngoại làm?”

“Muốn biết?” Quý Lương cười đắc ý, cố ý khơi lên hứng thú của Lý Tứ.

Lý Tứ vội vàng bưng Trúc Diệp Thanh vừa cua được dâng cho Quý Lương, “Đại nhân, uống trà.”

“Phía trên có thứ đồ quỷ gì vậy?” Quý Lương nhận chén trà nhỏ, vừa nhìn lại thấy bên trên trôi nổi ba mảng lá trúc xanh biếc.

“Đại nhân, đây là Trúc Diệp Thanh đó.” Lý tứ lý giải nút thắt vì sao nó xuất hiện.

“Ngươi cho rằng bản thiếu gia ngu sao?” Coi như bây giờ Quý Lương chưa nếm qua Trúc Diệp Thanh thì cái cái vị kia cũng uống qua đấy nha.

Trúc Diệp Thanh ngắt vào mùa xuân, lấy lá non qua giần sàng lựa ra một mần nhỏ trong mỗi lá, lại qua quá trình sao chè, vò, sấy khô mới chế ra mà thành, hai mảnh lá già đã vào lập thu này là thế nào?

Lý Tứ ngượng ngùng cười cười, lấy nắp đậy chén trà lại, “Đại nhân, ngài đừng để ý cái này nữa, nói mau nói mau.” Quý Lương cũng không thèm thừa nước đục thả câu, “Được rồi, hôm qua, ở đầu cầu nhìn thấy rơi sơn móng tay có nhuộm dịch thể, hơn nữa Tô Bộ đầu tìm quần áo dọc theo hạ du sông, cách chừng hai dặm thì tìm được áo đỏ bị cỏ lau cản lại, sau đó lại tìm thấy thêm sơn móng tay trong quần áo, đúng là một lọ đựng thạch tín kia.”

“Sau đó thì sao?” Lục thẩm chẳng biết đi đến từ lúc nào.

“Một nữ ra ngoài không có khả năng mang theo sơn móng tay, chỉ có thể là nữa đường thấy bán thuận tiện mua, cho nên cảnh mua sơn móng tay ở cửa thành mới bị người nhìn thấy, truy nguồn gốc thì phát hiện có dính dáng đến trên người Đàm Ngụy thị.” Quý Lương giải thích một phen, “Liên tưởng đến người thích hoa màu tím nhất trong huyện là Đàm phu nhân. Hơn nữa, trên công đường hôm nay, ánh mắt Đàm viên ngoại nhìn Đàm phu nhân như lửa đốt, tình sâu như biển, mà phu nhân lại hoàn toàn lãnh đạm, ngay cả Đàm viên ngoại tiếp xúc cũng không chịu.”

“Chẳng lẽ chuyện Đàm phu nhân và Đàm viên ngoại ngày trước ân ái chỉ là giả vờ?” Lý Tứ ngờ vực khó hiểu.

“Ta thấy cũng không phải vậy, bọn họ chỉ vì chuyện của Hoa Lạc mà cãi nhau thôi, ta nghĩ bên trong chắc có ẩn tình khác, Hoa Lạc bất quá chỉ là một cái cớ mà thôi.” Trước mắt, chẳng qua là Quý Lương suy đoán, nhưng không liên quan đến người chết, cũng chả muốn quản làm gì.

“Ý của đại nhân là bất chợt Đàm viên ngoại hào phóng dâng lên, chỉ vì muốn tạo dựng cho mình hình ảnh một người tiêu tiền như nước, từ đó làm cái quái gì...” Lý Tứ thoáng cái đã kịp phản ứng.

“Lại nói, hiện nay đại nhân ngài cũng không thiếu bạc, cũng nên phát lương rồi à nha?” Vẻ mặt Lý Tứ đầy chờ mong nhìn Quý Lương.

“Đúng rồi, đại nhân, hai tháng hai mươi lượng, đây chính là vốn hòm của lão thân.” Lục thẩm cũng cùng xông lên, chìa tay đòi tiền.

“Lục thẩm, tiểu Tứ, ta còn chưa ôm nóng đấy.” Quý Lương lẩm bẩm, gắt gao đè xấp ngân phiếu trước ngực, còn có tám trăm năm mươi lượng bạc trắng.

“Đại nhân, Ngài còn muốn ôm đến khi nào.” Lục thẩm vừa nói xong liền giở thủ đoạn, trong chớp nhoáng móc ra năm mươi lượng, cùng Lý Tứ chia đôi mỗi người bốn mươi lượng. “Còn mười lượng là phí nấu ăn tháng này.”

“Lục thẩm, phí nấu ăn cũng không nhiều như vậy mà.” Quý Lương uất ức muốn khóc, “Còn Lý Tứ đã đánh cuộc thua ta, nửa năm không nhận lương đấy.”

“Đại nhân, ngài đừng khóc, nữa năm tiền lương của ta, không lấy thì không lấy, dù sao ta còn hơn một nghìn lượng trước kia ngài khen thưởng đây.” Lý Tứ hào khí nói xong cũng rời đi.

Quý Lương há hốc mồm, cả đám đều có tiền như vậy, lại khiến nàng vì không có tiền mời sư gia mà phải bán rẻ tiếng cười cũng không lấy bạc cho mượn, “Ta ta... Ta... Đã gặp phải loại người nào vậy hả! Im lặng hỏi ông trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.