Đường Thiên Viễn không thích nghiêm hình bức cung lắm.
Hắn ra lệnh cho người ngay đêm đó triệu tập một đám nam nhân xấu xí nhất
trong huyện nha lại, dặn dò như vậy một hồi. Kế đó, hắn chuyển Ngọc Hoàn từ Ki hầu sở đến nhà lao, cùng Đàm Linh Âm đến thẩm vấn nàng ta.
Ngọc Hoàn ngỡ ngàng lúng túng, hoảng sợ hỏi, “Đại nhân, tiểu nhân đã nhận toàn bộ rồi, vì sao lại nhốt tiểu nhân vào nhà lao?”
“Bản quan hỏi ngươi, thư tín của Vệ Tử Thông được chuyển đến tay Tề Huệ như thế nào, có từng qua tay ngươi không?”
Ngọc Hoàn ra sức gật đầu, thành thật nói: “Có, có, bình thường là biểu thiếu gia đưa thư cho tiểu nhân, để tiểu nhân giao cho tiểu thư.”
“Vệ Tử Thông đích thân đưa thư cho ngươi sao?”
“Vâng ạ.”
Đường Thiên Viễn cười lạnh, “Bản quan đã sai người giám định, bút tích trên
những bức thư đó toàn bộ đều là mô phỏng theo, đó căn bản không phải thư mà Vệ Tử Thông đích thân viết, việc này ngươi giải thích thế nào đây?”
Ngọc Hoàn cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói, “Tiểu nhân không biết, những bức thư đó rõ ràng do chính Vệ Tử Thông đưa cho tiểu nhân, bút tích như vậy làm sao giả được, nhất định là Vệ Tử Thông giết người không dám nhận
tội nên mới lừa dối nói thư không phải do hắn viết.”
Người này
gan lớn thật, chẳng qua diễn kịch không giỏi lắm. Đường Thiên Viễn lắc
đầu than thở, “Kẻ kia rốt cuộc đã cho ngươi lợi ích gì, để ngươi không
biết sống chết như vậy chứ, chết đến nơi rồi mà vẫn mạnh miệng sao?”
“Tiểu như không hiểu ý đại nhân.”
“Không hiểu à? Đàm sư gia, nói cho Ngọc Hoàn cô nương biết đi, tội câu kết với người ngoài, mưu hại chủ nhân ở Đại Tề ta nên chịu hình phạt thế nào.”
Đàm Linh Âm nghiêm mặt lại, “Cố ý giết người, đáng phạt Trảm giám hầu[1];
giết hại chủ nhân, tội tăng một bậc, chịu ngũ mã phanh thây, tru di tam
tộc. Cũng có thể nói, không chỉ ngươi chết mà phụ mẫu huynh đệ cô cô ông ngoại cậu mợ… nhà ngươi cũng phải chết.”
Đàm Linh Âm nào có hiểu gì về luật hình, đó đều là nàng bịa bừa ra mà thôi, thực tế thì hình
phạt không có nặng như vậy. Có điều Ngọc Hoàn chỉ là một nha hoàn học
thức nông cạn, nghe xong thì chẳng mảy may nghi ngờ, nàng ta chỉ kinh sợ nói, “Tiểu nhân không muốn hại tiểu thư!”
Đàm Linh Âm gật đầu,
“À, không giết người, nhưng là câu kết với người ngoài lừa gạt chủ nhân. Như vậy tội có thể nhẹ đi một chút, đưa đến biên cương xa xôi làm quân
kỹ. Quân kỹ chính là những người làm cho binh sĩ trong doanh trại vui vẻ ấy, cũng không khác mấy cô nương ở thanh lâu là mấy, nhưng bọn họ không thể kiếm tiền, ngươi hiểu chưa?”
Ngọc Hoàn khóc, “Tiểu nhân
không có! Các ngài xử oan cho tiểu nhân rồi, tiểu nhân không hề câu kết
với người ngoài, những lá thư đó là do Vệ Tử Thông viết, rõ ràng là hắn
giết tiểu thư mà!”
Đường Thiên Viễn nhìn nàng ta đầy tiếc nuối,
“Vẫn còn không khai à, xem ra chỉ có thể sung làm quân kỹ mà thôi. Bản
quan làm một việc tốt, để ngươi trải nghiệm cuộc sống của một quân kỹ
trước nhé,” Nói đoạn hắn quay đầu nhìn ra ngoài hét lớn, “Đưa mấy huynh
đệ kia vào đây.”
Bên ngoài có mấy nam nhân hùng hục tiến vào, kẻ
trước hình thù quái dị hơn kẻ sau. Có kẻ đầu trâu mặt ngựa, có kẻ mặt
mũi đen đúa, còn có kẻ lại có một vết bớt tím đen trên mặt, kì dị khác
người.
Ngọc Hoàn quả thật đã bị dọa chết khiếp, “Các người… các người muốn làm gì chứ!?”
Đường Thiên Viễn nhíu mày, nụ cười đầy vẻ gian ác, “Còn phải hỏi à, ta thấy
ngươi da thịt nhẵn mịn, chi bằng hãy để mấy vị huynh đệ đó thưởng thức
trước đi.”
Phối hợp với lời của Huyện thái gia, mấy nam nhân kia cười đầy vẻ tục tĩu, thô bỉ nhìn ngó Ngọc Hoàn.
Ngọc Hoàn kinh hãi biến sắc, nàng ta đột nhiên quay người định đập đầu vào
tường, Đường Thiên Viễn phản ứng rất nhanh, quạt giấy trong tay bay ra,
đánh trúng đầu gối Ngọc Hoàn. Nàng ta ngã xuống đất, đỡ lấy đầu gối, sợ
xanh cả mặt.
Đường Thiên Viễn lạnh lùng nói, “Muốn chết cũng
được, sau khi ngươi chết bản quan sẽ lột sạch quần áo, treo xác ở nơi
phố xá sầm uất nhất để cho mọi người thấy, để ai nấy đều nhìn thấy kết
cục của kẻ mưu hại chủ nhân.”
Mặc dù biết là đang diễn kịch nhưng Đàm Linh Âm vẫn không khỏi run rẩy. Vị Huyện thái gia này đúng thật là một tên biến thái.
Ngọc Hoàn vùng vẫy nói, “Ngài là mệnh quan triều đình, không thể coi rẻ mạng người được.”
“Ngươi giở thủ đoạn với bản quan nên ta đành phải tiếp ngươi tới cùng thôi.
Quan chính là trời, bản quan muốn thế nào thì sẽ là thế ấy. Ta hỏi lại
ngươi một lần cuối cùng, người kia rốt cuộc là ai?”
Ngọc Hoàn im lặng không nói.
“Xem ra ngươi rất muốn chơi đùa với mấy huynh đệ này rồi, bản quan sẽ thể
theo nguyện vọng của ngươi. Mấy người các ngươi còn ngây ra đó làm gì
hả, lên đi thôi. Đàm sư gia, chúng ta đi.” Đường Thiên Viễn nói xong thì không nhìn Ngọc Hoàn nữa, hắn dẫn Đàm Linh Âm xoay người rời đi.
Mấy người kia quả nhiên xông lên, vừa nói mấy lời tục tĩu vừa muốn cởi y
phục của Ngọc Hoàn. Ngọc Hoàn vừa khóc vừa giãy dụa gào lên thảm thiết,
“Đừng mà!”
Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm đã sắp đi đến cửa, Đàm Linh Âm nghe thấy tiếng kêu khóc của Ngọc Hoàn thì có chút không đành
lòng, nhưng lại bị Đường Thiên Viễn ôm lấy vai, “Đừng làm hỏng chuyện!”
Động tác như vậy quá mức thân mật, Đàm Linh Âm vội vàng đẩy hắn ra, “Đừng có lôi lôi kéo kéo thế chứ.”
“Ngươi nghĩ là ta muốn à?” Đường Thiên Viễn khoa trương chùi chùi tay vào quần áo.
Lúc này, Ngọc Hoàn cao giọng gào lên, “Ta nói! Ta nói! Ta nói mà!!”
“Dừng lại,” Đường Thiên Viễn ra lệnh, mọi người liền lùi lại. Hắn quay về, ngồi lên một chiếc ghế, “Nói đi.”
Ngọc Hoàn do dự nhìn xung quanh, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Đại nhân, có thể bảo bọn họ lui xuống trước được không?”
“Không được, nếu ngươi không nói thật thì ta lại phải gọi bọn họ quay về, phiền lắm. Cứ thế mà nói đi.”
Ngọc Hoàn run rẩy một lúc, cuối cùng không dám trông đợi vào may mắn mà thành thật khai báo.
Thì ra Tề Huệ kia và Vệ Tử Thông là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên,
hai người đều có tâm tư riêng, đáng tiếc Vệ Tử Thông là một tiểu tư
nghèo sống nhờ sống gửi, Tề viên ngoại kiên quyết không gả con gái cho
hắn ta. Hai người lớn thêm chút nữa, không thể không nghi ngờ, lại cũng
không thể nào gặp mặt. Mặc dù không được gặp nhưng nỗi tương tư của hai
người lại chẳng giảm đi chút nào. Vệ Tử Thông biết gia thế của mình
không tốt, sợ Tề Huệ đi theo mình sẽ chịu khổ nên không dám chủ động đeo bám nàng; Tề Huệ là một cô nương gia giáo, da mặt mỏng, cũng không tiện chủ động đến với hắn.
Danh tiếng Tề Huệ lan xa, rất nhiều người
ái mộ nàng ta, Tôn Bất Phàm là một trong số đó. Tôn Bất Phàm vốn sinh ra tuấn tú, phông độ ngời ngời, hắn khá tự tin với vẻ ngoài của mình, bởi
vậy nên hắn cảm thấy chỉ có mỹ nhân như Tề Huệ mới xứng với hắn. Có một
lần tiểu thư Tề gia ra ngoài dạo chơi, vừa hay bị Tôn Bất Phàm nhìn
thấy, vẻ đẹp kinh động lòng người, từ đó hắn quyết định phải lấy được
nàng.
Tôn Bất Phàm biết Ngọc Hoàn là nha hoàn của Tề Huệ, vì vậy
nên cố tình lôi kéo làm quen với nàng ta, muốn thông qua nàng ta để
truyền đạt nỗi tương tư. Ngọc Hoàn đưa thư Tôn Bất Phàm viết cho Tề Huệ, Tề Huệ đọc, mắng nhiếc Ngọc Hoàn không thương tiếc. Ngọc Hoàn ấm ức
trong lòng, trong lúc xúc động đã buột miệng nói ra chuyện của Tề Huệ và Vệ Tử Thông trước mặt Tôn Bất Phàm.
Lúc đó Tôn gia và Tề gia đã
đang nghị thân[2], rất nhiều người cho rằng việc hôn nhân này là ông
trời tác hợp, Tôn Bất Phàm liền nghiễm nhiên coi Tề Huệ là nương tử
tương lai của mình. Trong lòng nương tử chưa cưới nhớ mong một nam nhân
khác, việc này khiến Tôn Bất Phàm cực kỳ giận dữ. Hắn bảo Ngọc Hoàn giúp mình tìm bút tích của Vệ Tử Thông, mô phỏng theo bút tích và giọng điệu của hắn, viết thư gửi cho Tề Huệ, hắn muốn lấy chuyện này để thăm dò
lòng trung trinh của nàng ta. Tề Huệ nhanh chóng phản hồi thư, rụt rè
nhút nhát nhưng ngập tràn tình ý. Tôn Bất Phàm vô cùng tức giận, hắn lại viết tiếp cho nàng bức thư thứ hai, thứ ba… cuối cùng, trước khi Tôn
gia đưa sinh lễ sang, hắn lấy danh nghĩa Vệ Tử Thông hẹn nàng bỏ trốn.
“Tiểu nhân cho rằng Tôn công tử làm như vậy là chỉ muốn ra mặt dạy cho tiểu
thư một bài học, để tiểu thư biết thân phận của mình, vì vậy tiểu nhân
mới giúp tiểu thư đưa ra chủ ý, còn giúp tiểu thư giấu chuyện nữa. Nhưng tiểu nhân không ngờ là…” Ngọc Hoàn nói đến đây thì lại lau nước mắt.
Đàm Linh Âm nhíu mày, “Coi như ngươi không biết tiểu thư nhà mình sẽ bị
hại, nhưng ngươi chắc chắn biết rằng một khi nàng ta đồng ý hẹn bỏ trốn
thì nhất định sẽ bị Tôn Bất Phàm làm cho nhục nhã, vì sao còn giương mắt nhìn nàng ta đi? Hơn nữa còn vào giữa đêm tối, lại ra khỏi thành, nàng
ta là một cô gái yếu đuối, một thân một mình, ngươi không sợ nàng ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Giỏi cho một nô tài trung thành tận
tụy!”
“Tiểu nhân…”
“Tôn Bất Phàm kia rốt cuộc đã cho ngươi bao nhiêu lợi lộc vậy? Nói đi!”
Ngọc Hoàn ngồi bệt dưới đất, hai mắt vô hồn, “Tiểu nhân thừa nhận, tiểu nhân vẫn luôn oán hận tiểu thư. Nàng ta đối đãi tiểu nhân không tốt, thường
hay đánh mắng tiểu nhân. Tức giận cũng trút lên đầu tiểu nhân. Nhìn thấy Tôn công tử muốn trêu ghẹo nàng ta, tiểu nhân thực sự thấy mừng khi
nàng ta gặp họa… nhưng tiểu nhân thực sự không biết nàng ta sẽ bị người
ta hại chết, nếu như biết thì tiểu nhân nhất định sẽ không làm vậy, thật đấy!”
Đường Thiên Viễn gật đầu, hắn hỏi: “Vậy thì ngươi có đồng ý lên công đường làm chứng, xác nhận Tôn Bất Phàm lừa tiểu thư nhà ngươi
đêm hôm ra ngoài thành không? Nếu ngươi đồng ý thì bản quan có thể rộng
lượng, để ngươi bớt được vài năm trong lao tù.”
Ngọc Hoàn do dự một chút rồi đáp, “Tiểu nhân đồng ý.”
Đàm Linh Âm bảo nàng ta điểm chỉ lên tờ khẩu cung, cuộc thấm vấn kết thúc tại đó.
Ra khỏi nhà lao, bên ngoài trời đã gần sáng, không khí sớm bình minh tích
tụ sự yên tĩnh của một đêm, sự trong lành mang theo chút hơi ẩm. Đàm
Linh Âm nhìn ánh bình minh màu xám đang dần dần sáng lên trên bầu trời
phía đông, nàng hỏi Đường Thiên Viễn, “Sao ngài biết cách này nhất định
sẽ có tác dụng với nàng ta?”
“Cách này có tác dụng với đại đa số nữ nhân.” Đường Thiên Viễn đáp.
Đàm Linh Âm khinh thường, “Đối với ta thì…”
Đường Thiên Viễn không đợi nàng nói xong đã liền ngắt lời, “Ta sẽ không làm vậy với ngươi.”
Đàm Linh Âm há hốc mồm, không biết nên trả lời thế nào.
“Chẳng may ngươi đạp người của ta thành thái giám cả thì đúng là được một mất mười.” Đường Thiên Viễn quay mặt đi giải thích.
***
Hai người cùng ăn sáng rồi lại thảo luận về vụ án một lúc. Trong lúc Đường
Thiên Viễn bí mật nói vài chuyện với người khám nghiệm tử thi thì Đàm
Linh Âm lại không thể biết được.
Lời khai của Ngọc Hoàn chỉ có
thể chứng minh đêm đó Tôn Bất Phàm đã gặp Tề Huệ, bọn họ vẫn chưa có
chứng cứ trực tiếp chứng minh Tôn Bất Phàm chính là hung thủ giết người, tất cả phải đợi sau buổi thăng đường hôm nay mới tính. Hơn nữa, Đường
Thiên Viễn luôn cảm thấy Ngọc Hoàn vẫn có chuyện giấu hắn chưa nói.
Công đường thẩm vấn vụ án hình sự đều ở Đại đường. Những người liên quan đến vụ án này có phụ mẫu và ca ca của Tề Huệ, Vệ Tử Thông, Tôn viên ngoại
cùng với con trai Tôn Bất Phàm, tất cả đều đã đợi ở Đại đường. Những
người này đến sáng sớm hôm nay mới biết sắp thăng đường, chẳng kịp chuẩn bị gì đã bị kéo tới đây rồi.
Đàm Linh Âm đảm nhiệm ghi chép, vốn Huyện thừa Chu Chính Đạo cũng có thể ngồi bên cạnh nghe, có điều sát
giờ hắn bị Đường Thiên Viễn phái đi xuống các nơi.
Đường Thiên
Viễn mặc quan bào, đầu đội mũ ô sa, ngồi ngay ngắn trước bức họa Sơn
thủy triều dương[3], bên dưới bức hoành phi Minh kính cao huyền[4],
khuôn mặt tựa trăng sáng, ngũ quan anh tuấn, khí tiết chính trực, quanh
người bao phủ một cảm giác khiến người ta kinh sợ như kiểu ‘Yêu ma quỷ
quái nhìn thấy là tránh xa’. Nói theo cách của Đàm Linh Âm thì, cho dù
hắn không phải Huyện lệnh mà chỉ là một tên đạo sĩ bắt ma trừ yêu thì
cũng vô cùng có tiền đồ.
Huyện thái gia rất-có-tiền-đồ kia đập kinh đường mộc[5] một cái rầm, “Thăng đường”.
[1] Trảm giám hầu: một kiểu tử hình hoãn thời gian thi hành.
[2] Nghị thân: Bàn bạc chuyện kết thân.
[3] Sơn thủy triều dương: bức họa cảnh mặt trời mọc giữa núi non song nước.
[4] Minh kính cao huyền: nghĩa là gương sáng treo cao.
[5] Kinh đường mộc: khối gỗ thường được quan viên xét xử dập xuống bàn khi tra hỏi hay phán tội phạm nhân.