Mục đích hàng đầu của Đường Thiên Viễn khi đưa Đàm Linh Âm vào viện của
mình chỉ vì an toàn, tiếp theo, có thể được gần nàng hơn thì đương nhiên là vô cùng tốt.
Trong tiểu viện có thêm hai người
và một con sử tử nên lập tức náo nhiệt hơn rất nhiều. Vào lúc nhạy cảm
thế này, Đường Thiên Viễn không cho hạ nhân tuyển từ bên ngoài không rõ
nguồn gốc tiến vào, hắn để Hương Qua đến hầu hạ Trịnh Thiếu Phong, Tuyết Lê hầu hạ Đàm Linh Âm, còn bản thân thì tạm thời dùng một tiểu nha hoàn khác. Dù sao tất cả cũng không phải người yếu ớt nên trước cứ tạm chấp
nhận thế đã.
Ba người đều đã vô cùng mệt mỏi, Đường
Thiên Viễn mệt nhất, ba ngày nay chỉ ngủ ba canh giờ. Bởi vậy bọn họ vừa trở về liền ngủ một mạch đến tận giữa trưa bị gọi mới dậy ăn cơm.
Đàm Linh Âm không muốn rời giường, nàng còn chưa ngủ đủ. Nàng vùi
đầu trong chăn, làm bộ không nghe thấy Tuyết Lê gọi.
Tuyết Lê cười hì hì nói, “Đàm sư gia, ta cù chân cô nè?”
“. . . . . .” Đàm Linh Âm lặng lẽ đứng dậy.
Mặc quần áo rửa mặt xong xuôi, Đàm Linh Âm đi tới nhà ăn. Đường Đường đã
sớm ngửi thấy mùi thịt nên đang chờ ở cửa, nhìn thấy Đàm Linh Âm đi tới, nó cao hứng chạy theo sau Đàm Linh Âm đi vào trong. Trịnh Thiếu Phong
ngồi bên bàn, dùng đũa chỉ vào Đường Đường, cười nói, “Con sư tử này sắp thành tinh rồi.”
Không chỉ một người nói rằng Đường
Đường sắp thành tinh, Đàm Linh Âm thì thấy rất vui vẻ, cứ như họ đang
khen nàng sắp thành tinh vậy. Nàng tóm lấy Đường Đường đặt vào lòng
Trịnh Thiếu Phong, vỗ vỗ đầu nó, “Đường Đường, ngoan.” Còn mình thì ngồi lên một cái ghế khác.
Đường Thiên Viễn kéo ghế giúp nàng, lại
liếc nàng một cái như có như không, khóe môi nhếch lên một nụ cười khẽ.
Đường Đường quả nhiên cực kỳ ngoan, dù sao bây giờ nó cũng chẳng có lòng dạ nào quan tâm xem ai đang ôm nó, hai chân chống lên cạnh bàn, hai mắt đăm đăm nhìn chỗ thức ăn bên trên.
Trịnh Thiếu Phong có hơi lúng túng, này, đây là sư tử đấy nhé, trước kia hắn nằm mơ cũng không nghĩ
đến một ngày mình lại ôm sư tử ăn cơm. Hắn cẩn thận sờ sờ nó, khẽ khàng
hỏi, “Đường Đường, mày muốn ăn gì? Tao gắp cho mày.”
“Đại nhân,
sao lại để nó ăn ở trên bàn vậy, ” Đàm Linh Âm xấu hổ, “Vậy là coi tọng
nó quá rồi.” Nói xong, nàng rướn qua bàn gõ đầu Đường Đường, “Đường
Đường, đi xuống.”
Toàn bộ lực chú ý của Đường Đường đều đặt vào bát thịt kho tầu, lần này nó không hề nghe lời Đàm Linh Âm.
Trịnh Thiếu Phong phản đối, “Gì thì gì, Đường Đường cũng là đại công thần
diệt phỉ, theo lý nên ngồi trên ghế.” Hắn theo ánh mắt Đường Đường nhìn
ra món thịt kho tàu, vì thế gắp lấy một miếng lớn, để vào trong bát đặt
trước mặt nó.
Đường Đường ăn rất cao hứng, ăn xong lại liếm mép
một cái, thưởng cho Trịnh Thiếu Phong một cái nhìn tán dương. Trịnh
Thiếu Phong tay như đánh tiết canh gà, luôn tay gắp thức ăn cho Đường
Đường. Đường Thiên Viễn cũng thế, hắnluôn tay gắp thức ăn cho Đàm Linh
Âm.
Vì vậy bữa cơm này, Đàm Linh Âm với Đường Đường đều ăn hơi bị nhiều. Đường Thiên Viễn giữ họ lại trong viện cho tiêu cơm, còn mình
thì đến Thoái Tư Đường. Tuyết Lê dẫn hai tiểu nha đầu đến thư phòng phía nam lấy đồ đạc của Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn đã nói, trước khi vụ
án được giải quyết, tốt nhất Đàm Linh Âm vẫn nên ở đây.
Lúc Đường Thiên Viễn bước vào Thoái Tư Đường, Lý Đại vương nói với hắn, trong nhà Chu Huyện thừa có việc gấp nên phải quay về, hôm nay muốn xin Huyện
lệnh đại nhân nghỉ phép. Nhưng Huyện lệnh đại nhân vẫn chưa rời giường,
vì vậy y đi trước, nhờ Lý Đại Vương thông báo hộ một tiếng, còn kèm theo một tờ giấy xin nghỉ.
Đường Thiên Viễn nhìn lướt qua giấy nghỉ phép, nhàn nhạt đáp, “Biết rồi.”
Trong lòng hắn thừa biết, cái gì mà trong nhà có việc gấp chứ, nào có khéo
như vậy , hơn phân nửa là bên kia đang rối loạn, Chu Chính Đạo không có
chủ ý gì, vội vội vàng vàng đi tìm Tôn Ứng Lâm xin chỉ thị.
Chu
Chính Đạo đã không biết rõ nước cờ của Huyện thái gia. Y không biết vì
sao người trẻ tuổi này không có hỗ trợ của phủ đài đại nhân mà trong một đêm mang đến nhiều viện binh như vậy. Hắn cứ thần thông như vậy thật
khiến cho người khác thấp thỏm. Y cũng không biết, vì sao Huyện thái gia nhất định phải thẩm vấn suốt cả đêm, lại còn tăng cường phòng thủ ở nhà giam, thậm chí còn tung tin nói có người muốn giết phạm nhân.
Nhất định đã có chuyện gì y không được biết, mà chuyện này còn cực kỳ nghiêm trọng.
Thế nên Chu Chính Đạo sáng sớm thức dậy cưỡi ngựa đến Trì Châu phủ. Dù
sao mọi người cũng biết y là người của phủ đài đại nhân phái xuống, mọi
người hiểu trong lòng mà không nói, y cũng không cần quá kiêng dè.
Tôn Ứng Lâm không gặp Chu Chính Đạo ngay, bởi lão đang tiếp đãi một đám người khác.
“Đại nhân, tiểu nhân quả thật đã tìm tới không ít người tài giỏi, có
điều chẳng ai ngờ được, hơn nửa đêm lại có người hẹn hò trước cửa nhà
giam, tình tự chàng chàng thiếp thiếp, bọn thích khách không cẩn thận
nên bị lộ, đành phải rút lui.”
Tông Ứng Lâm khóe miệng giật giật, “Bậy bạ, người nào lại chọn nơi đấy để hẹn hò chứ?”
“Thật mà, lại còn hôn nữa cơ. . . . . . Các huynh đệ thích khách cũng
kinh ngạc quá đỗi, nếu không cũng không đến mức bị người khác phát hiện. A…, nghe nói người phát hiện ra bọn họ là một cao thủ tuyệt đỉnh.”
“Còn có người khác hả?” Tông Ứng Lâm sửng sốt, ngay lập tức phản ứng
kịp, thở dài, “Thế là bị chúng ôm cây đợi thỏ rồi!” May mà phát hiện ra
sớm, nếu không đi vào là lập tức bị bắt sống rồi. Như vậy xem ra, còn
phải đa tạ hai kẻ thần kinh hẹn hò ở trước cửa nhà giam kia rồi.
“Vậy. . . . . . Đại nhân, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tông Ứng Lâm hừ một tiếng, “Đường Phi Long này, quả thật cũng khá đấy. Chắc
hắn đã tra ra được cái gì rồi.” Lão chợt thở dài. Không phải bởi vì đối
thủ quá mạnh, mà là vì người mạnh thế này lại là địch thủ, mà lão lại
không dùng được.
Người nọ lặp lại câu hỏi, “Đại nhân, chúng ta làm gì bây giờ?”
Tông Ứng Lâm bị hỏi mãi nên mất kiên nhẫn. Lão là người vô cùng thông
minh thế mà cả ngày dọn phân chùi đ… cho một lũ ngu xuẩn, điều này khiến lão bực bội, kiểu kiểu như sinh không gặp thời hay trời ghen ghét anh
tài. Sớm biết như vậy thì lão đã không làm chuyện này, không lấy nhiều
tiền bạc để rồi sai lầm nối tiếp sai lầm.
Có điều nghĩ đến chỗ của cải kếch xù được giấu đi, Tôn Ứng Lâm đành phải nghiến răng nhẫn nại.
Tôn Ứng Lâm một bụng ấm ức, chờ khi nhìn thấy Chu Chính Đạo, phát tiết
hết toàn bộ lên người y, “Bản quan để ngươi theo dõi có một người, ngươi theo dõi nó được bao nhiêu rồi hả? Hôm nay là diệt phỉ, ngày mai hắn
dâng sổ cáo trạng ta, ngươi còn ngủ được à? Đồ vô dụng!”
Chu
Chính Đạo kinh sợ, quỳ trên mặt đất không dám dậy, “Đại nhân bớt giận,
ty chức biết tội. Lần này đến đây, chính là muốn báo cáo việc này.”
Tông Ứng Lâm liền hỏi, “Binh hắn diệt phỉ là bao nhiêu? Lấy ở đâu ra?”
Chu Chính tính toán rồi đáp, “Khoảng một ngàn.”
Tông Ứng Lâm lại hỏi lại, “Rốt cuộc là từ đâu ra?”
“Không biết. . . . . .”
“Không biết không biết, thế rốt cộc ngươi biết cái gì? !”
Chu Chính Đạo cúi đầu, “Đại nhân, Đường Phi Long này bình thường đã đề
phòng tôi, kiêng kị với tôi rất nhiều, có chuyện gì cũng tìm mọi cách
không cho tôi biết.”
Tôn Ứng Lâm đã nổi giận một lúc rồi nên
cũng không còn giận mấy nữa, dù sao tức giận với một kẻ như thế này cũng là công toi thôi. Lão lẩm bẩm, “Tính thời gian thì daonh trại kia cách
Đồng Lăng không xa. Hắn không tới Trì châu, có lẽ là điều binh từ An
Khánh. Cũng lạ thật, hắn lấy đâu ra cơ lớn như vậy để điều binh từ An
Khánh chứ, lại còn điều hẳn một ngàn binh?”
“Đại nhân, mang binh đến là một người đeo mặt nạ sắt.”
“Mặt sắt? Cũng là đầu mối tốt đấy. Ờ, cũng có thể là hắn không muốn bị người khác nhận ra, mới đeo mặt nạ.”
Hai người đểu không hiểu rõ về quân doanh, hiển nhiên không thể đoán được người này là ai.
Tôn Ứng Lâm tạm thời gác lại chuyện này, lại nói, “Đường Phi Long này chắc đã biết rồi.”
Lời này có hơi lấp lửng, Chu Chính Đạo cẩn thận hỏi, “Hắn biết gì cơ?”
“Ngươi biết cái gì, hắn liền biết cái đó. À…, cái ngươi không biết, hắn cũng biết… Thằng khốn Tang Kiệt, đúng lúc diệt khẩu lại gây rối.”
Chu Chính Đạo sắc mặt đại biến, “Đại nhân ngài đang nói ——?”
Tôn Ứng Lâm gật gật đầu.
“Vậy chúng ta có phải. . . . . .” Chu Chính Đạo nói xong, tay phải giơ lên làm ra dấu cái đao.
Tôn Ứng Lâm hiểu ý tứ của y, “Có thể mua chuộc thì mua chuộc, không mua được thì. . . . . . Ngươi cứ xem rồi làm.”
*
Đàm Linh Âm đến Thoái Tư Đường tìm Huyện lệnh đại nhân, hai người dự
tính căn cứ theo khẩu cung của bọn thổ phỉ, ước lượng tính toán đại khái xem cái mỏ kia rốt cuộc đã đẻ ra bao nhiêu vàng.
Tầm mắt Đường Thiên Viễn rơi vào bàn tay đang lật sổ ghi chép của Đàm Linh Âm, hắn nhắc nhở nàng, “Móng tay nàng dài quá.”
“Ừm….” Đàm Linh Âm nhìn thoáng qua, cũng không để ý.
Nhưng Đường Thiên Viễn lại nghĩ đến hình ảnh Đàm Thanh Thần sửa móng tay cho
nàng. Hắn kéo tay nàng lại, “Để ta giúp nàng sửa.”
“Hả?” Đàm Linh Âm vội rút tay lại, “Không, không cần. . . . . .”
Đường Thiên Viễn như không nghe thấy, hắn lấy chiếc hòm từ trên giá sách, bên trong có đồ sửa móng tay, ngoáy lỗ tai. Hắn lấy dao cắt móng tay với
một cái giũa nhỏ ra, kéo Đàm Linh Âm, “Ngồi xuống.”
Đàm Linh Âm rất xấu hổ, “Không cần mà.” Hắn tốt xấu gì cũng là Huyện thái
gia, móng tay của mình cũng để ngoài khác cắt, chuyện này khiến nàng. . . . . .
Đường Thiên Viễn nháy mắt nhìn nàng, cười như không cười, “Còn nói nữa ta chặn miệng nàng bây giờ.”
Mặt Đàm Linh Âm đỏ lên rồi im bặt.
Đường Thiên Viễn nâng tay nàng, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong
lòng lại nai con đập loạn. Hắn đã sớm muốn sửa móng tay cho nàng, cuối
cùng bây giờ cũng đạt được ước muốn, làm sao không hưng phấn cho được.
Cắt móng tay gọn gàng khéo léo rồi dùng chiếc giũa nhỏ tỉ mỉ giũa lại
cho mượt, lại dùng khăn cẩn thận lau bụi thừa.
Lúc hắn làm vẻ mặt vô cùng thành kính, như đang đối xử với đồ sứ giá trị ngàn vàng. Đàm
Linh Âm nhìn thấy hắn chăm chú như vậy, không biết sao trong lòng vừa
thương vừa ấm.
Có điều hắn làm hơi chậm. . . . . .
Lúc Chu Chính Đạo đi vào Thoái Tư Đường, nhìn thấy Huyện thái gia đang sửa móng tay cho Đàm Linh Âm.
“Khụ.” Cái mặt già của y đỏ lên.
Đàm Linh Âm cũng đỏ mặt theo, nàng định rút tay lại, nhưng lại không rút
được. Đường Thiên Viễn liếc Chu Chính Đạo một cái, động tác trên tay vẫn chưa dừng lại. Hắn vừa giũa móng tay cho Đàm Linh Âm, vừa nói với Chu
Chính Đạo, “Ta biết ngươi định nói cái gì.”
“Đại nhân?”
“Hai vạn lượng, hoàng kim.”
Cằm Chu Chính Đạo thiếu chút nữa thì rớt xuống. Hai vạn lượng vàng, sao ngươi không làm cướp đi chớ!
Đường Thiên Viễn tiếp tục nói, “Ta biết các ngươi làm cái gì, ta có thể làm
bộ như cái gì cũng không biết. Nhưng đã thấy lợi ích, chung quy cũng
muốn được chia phần. Ngươi không cần phải trả lời ta gấp, trở về thương
lượng với chủ tử ngươi một chút xem.”
Hắn nói những lời này nhẹ
như mây, giống như chút chuyện này căn bản không đáng nhắc đến, còn
không quan trọng bằng việc giũa móng hắn đang làm.
Chu Chính Đạo
lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy, tuy tuổi còn trẻ, nhưng toàn thân
tản ra một loại khí chất khiến người khác không được phép nghi ngờ,
không được phép làm trái. Thậm chí, cho dù đứng cùng với phủ đài đại
nhân, hắn cũng sẽ không rơi xuống thế hạ phong.
Y nghĩ, có lẽ mình thật sự đã xem nhẹ thanh niên này rồi.
Đường Thiên Viễn có chút không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn Chu Chính Đạo đang đứng ngây ra đấy, “Còn có chuyện gì nữa?”
“. . . . . . Ty chức cáo lui.”
Đường Thiên Viễn mới giãn lông mày, cúi đầu tiếp tục sửa móng tay.
Đàm Linh Âm: “. . . . . .”