Bởi vì vừa nhìn thấy… chú sư tử nhỏ liền nhảy lên ôm xà nhà, Trịnh Thiếu Phong thấy quá mất
mặt, nhưng đó là hành động theo bản năng mà. Hắn nhảy từ trên xà nhà
xuống, vỗ vỗ tay, “Thật ngại quá, vừa rồi hơi thất lễ một chút.”
Binh lính thường mang theo sát khí trên người, loại khí tức này khiến Đường
Đường bực bội. Sự cảnh giác của nó không hề giảm, nó cúi đầu gầm gừ, tuy rằng rất muốn nhào đến quật ngã người kia, nhưng mà… ừm, sức chiến đấu
của nó còn quá yếu, chỉ có thể gầm gừ đe dọa thôi.
Đàm Linh Âm một tay nâng đầu Đường Đường lên, tay kia vò đầu nó, “Đường Đường, phải tỏ lòng tôn kính với Khâm sai đại nhân.”
Trịnh Thiếu Phong trách móc, “Ngươi… Ngươi có thể tôn trọng nó hơn được không? Nó là sư tử mà!”
Đường Đường rất tủi thân. Nó rời khỏi Đàm Linh Âm, đi thẳng về phía góc tường ngồi chồm hổm, quay mông về phía bọn họ.
Lông của nó mọc khá nhanh, nhưng cũng chỉ là một đoạn ngắn, chưa đủ để che
kín lớp da. Đường Thiên Viễn không biết vì sao Trịnh Thiếu Phong vừa
nhìn thấy Đường Đường liền biết ngay nó thuộc loài nào, hắn hỏi dò, “Sao ngươi có thể xác định nó là sư tử?”
Trịnh Thiếu Phong hếch mặt lên, “Ta nhận ra ánh mắt của loài sư tử.”
… Sao cứ như đang nghe kể chuyện hoang đường thế không biết!
Đàm Linh Âm tỏ vẻ không tin. Tuy rằng Khâm sai đại nhân rất thông thái,
nhưng nàng cũng không phải người chưa từng thấy qua sư tử. Bức tranh dán trên cửa, múa lân trong ngày lễ, ngày tết còn có cả bức tranh vẽ Văn
Thù Bồ Tát và thú cưỡi của mình, tất cả đều là sư tử, có thể nhận thấy
Đường Đường không cùng loại với chúng.
Nhưng nói đi thì phải nói
lại, nàng cũng chưa từng gặp sư tử ở ngoài đời nên chẳng biết hình dạng
của nó thật ra là thế nào. Nghe nói sư tử không giống cọp hay báo; ở
Trung thổ, loài thú đặc biệt này rất hiếm thấy, sao có thể xuất hiện ở
đây được?
Trịnh Thiếu Phong tin tưởng vào phán đoán của mình.
Thế là ba người liền mở hội nghị ngay tại chỗ để nghiên cứu và thảo luận về Đường Đường. Đàm Linh Âm nói Đường Đường là loài chó hoặc loài sói;
Đường Thiên Viễn cho rằng nó là một con mèo rừng lớn; Trịnh Thiếu Phong
thì tỏ vẻ khinh thường: nếu nó không phải là sư tử thì ông đây theo họ
của ngươi.
Ba người tranh cãi càng lúc càng gay gắt, ai nấy đều
khăng khăng nói ý kiến của mình mới là đúng. Đường Đường dựa vào góc
tường, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn bọn họ.
Loài người đúng là quá ngốc!
“Không có con chó, con mèo nào mà có răng dài cả. Con vật này không có răng
bởi vì nó còn nhỏ, vẫn đang trong giai đoạn bú sữa mẹ.” Trịnh Thiếu
Phong giải thích.
Đàm Linh Âm giải thích, “Ở quê ta, trước đây còn có người vừa sinh ra đã không có chân đấy.”
“Quê của ngươi ở đâu?” Đường Thiên Viễn đột nhiên hỏi.
“Ta…” Đàm Linh Âm suýt chút nữa thì buột miệng nói ra, cũng may mà phản ứng
của nàng nhanh nhẹn. Gã Huyện lệnh này quá xảo quyệt, định lợi dụng cơ
hội để moi tin ư, đừng có mơ!
Sự chú ý của Trịnh Thiếu Phong đều
đặt trên người Đường Đường, “Trước tiên ngươi hãy nói cho ta biết, vì
sao ngươi có con vật này?”
Đàm Linh Âm cứ theo tình hình thực tế
mà kể lại. Trịnh Thiếu Phong vỗ đùi đen đét, hai mắt sáng rực lên, “Đúng là nó rồi! Hơn hai tháng trước có đoàn sứ thần của nước Mạn Bát Táp đến nước chúng ta; trên đường đi, đoàn thuyền của họ đột nhiên gặp phải
sóng lớn, quốc vương của Mạn Bát Táp nhờ bám vào một cây hương liệu mới
may mắn sống sót, ngươi còn nhớ việc này không?”
Đường Thiên Viễn gật đầu, “Tất nhiên là nhớ, trên công văn có nhắc đến.”
“Ta nghe Hoàng thượng nói, trên thuyền vốn có một cặp sư tử. Đoàn thuyền đó lênh đênh trên biển nhiều ngày, trên đường đi, sư tử mẹ sinh được bốn
con sư tử. Chỉ tiếc là sau khi gặp phải sóng lớn, thuyền bị lật, mấy con sư tử đều bị sóng cuốn đi mất. Lúc Hoàng thượng nghe được tin này,
người rất buồn rầu bởi vì Hoàng hậu nương nương và tiểu điện hạ chưa
từng được nhìn thấy sư tử, bọn họ đã mong đợi biết bao. Ngoài ra, ta còn nghe thầy tướng số nói, sư tử có thể giúp chủ nhân của nó tránh dữ gặp
lành.”
Đại Tề là một nước lớn, việc sứ thần các nước khác đến đây triều cống là chuyện bình thường. Sứ thần các nước rất thích tặng các
loại chim, thú quý hiếm như chim khổng tước toàn thân trắng muốt, hay
rùa khổng lồ, hoặc là một con kỳ lân có cái cổ rất dài… Việc Mạn Bát Táp hiến tặng sư tử cũng không có gì kỳ lạ.
Nói vậy, vấn đề lạ lùng
như “việc sư tử xuất hiện ở huyện Đồng Lăng” cũng có thể hiểu được.
Trước đây Đường Thiên Viễn không tin nên hay hỏi này hỏi nọ, bây giờ
nghe Trịnh Thiếu Phong giải thích, hắn thấy có chút tin tưởng vào nguyên nhân này.
Nhưng hắn vẫn còn một điểm nghi ngờ, “Ngươi đã từng gặp qua sư tử rồi?”
Trịnh Thiếu Phong đáp, “Ừ, có lần ta đánh đến chỗ của một tiểu vương tử người Mông Cổ, ta thấy hắn nuôi vài con. Nhưng hắn không cho bọn nó ăn mấy
thứ bình thường này nọ mà cho sư tử… ăn thịt người.”
Đường Thiên Viễn và Đàm Linh Âm nghe nói vậy thì vừa rùng mình vừa buồn nôn.
Trịnh Thiếu Phong bảo Đàm Linh Âm, “Ngươi có thể đem chú sư tử con kia dâng
tặng cho Hoàng thượng. Từ trước đến giờ, Hoàng thượng luôn chiều theo
mọi ý thích của Hoàng hậu; hiện nay Hoàng hậu đang muốn có một con sư
tử, ngươi đem tặng nó cho Hoàng hậu, chắc chắn sẽ được lợi rất nhiều.”
Đàm Linh Âm liếc nhìn Đường Đường đang ngồi nằm nơi góc tường. Nàng biết,
làm việc gì cũng không thể chỉ nhìn vào mặt tốt của nó. Đường Đường đúng là được người ta nhặt ở bên bờ biển, hình dáng cũng có chút kì lạ nhưng chưa chắc đã là sư tử. Nếu nàng đem Đường Đường dâng cho Hoàng thượng;
sau một thời gian nuôi nó, Hoàng thượng phát hiện ra nó chỉ là một con
chó, việc này khiến ông ta mất mặt với lão bà của mình; chẳng phải cái
mạng nhỏ của nàng cũng mất luôn sao.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn đưa Đường Đường cho người khác.
Đường Thiên Viễn thì lại… lo lắng một vấn đề khác: sư tử thích ăn thịt người…
Hắn đột nhiên nhớ tới một việc, đúng là Đường Đường rất thích mùi máu tươi. Tạp dịch nơi nhà bếp từng tức giận mách hắn, Đường Đường ăn vụng huyết
heo còn sống để trong nhà bếp. Nó sẽ uống máu sống trong thời gian chờ
đợi răng mọc dài ra sao?
Nghĩ tới đây, Đường Thiên Viễn định lên
tiếng khuyên Đàm Linh Âm nhanh chóng tặng Đường Đường đi cho êm chuyện.
Nhưng vừa nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt lưu luyến không rời của Đàm Linh
Âm nhìn Đường Đường, hắn lại thấy do dự. Đàm Linh Âm là một người có thể vì tiền mà bán đứng người khác; nhưng lúc này đây, khi danh lợi đang
vẫy chào trước mắt, nàng lại không nỡ đem Đường Đường đưa cho người
khác; có thể thấy được nàng rất yêu thích con vật nhỏ này.
Đường Thiên Viễn quyết định im lặng.
Thật ra, thử tưởng tượng một chút, một cô nương xinh đẹp như nàng lại đi
nuôi… một con sư tử vừa lạnh lùng vừa oai phong, hình ảnh ấy cũng khá là thú vị. Thật là tuyệt, tuy rằng dáng vẻ hiện giờ của Đường Đường chẳng
có chút gì gọi là ‘lạnh lùng’ hay ‘oai phong’ cả.
Trịnh Thiếu
Phong thấy vẻ mặt hai người đều không vui. Hắn chỉ buột miệng đưa ra đề
nghị này thôi, còn việc có tặng hay không chẳng liên quan gì đến hắn;
bởi vậy, hắn muốn nhắc nhở bọn họ một điều: sư tử là mãnh thú, uống máu, ăn thịt sống vốn là bản tính trời sinh của loài này… Hai người bọn họ
phải thuần hóa nó cho tốt, tránh sau này nó lớn lên lại làm hại con
người.
Đàm Linh Âm nghĩ, chờ Đường Đường thật sự mọc răng, lúc đó quyết định tặng hay không cũng không muộn.
Trịnh Thiếu Phong vốn là người không thích ngồi yên một chỗ. Ở trong phòng
đóng chặt cửa được một lúc, hắn thấy quá bức bối, muốn đi ra ngoài dạo
chơi. Hắn hỏi thăm Đàm Linh Âm xem ở Đồng Lăng này có chỗ nào vui không; Đàm Linh Âm không chỉ nhiệt tình giới thiệu cho hắn vài chỗ mà còn xung phong dẫn hắn đi.
Đường Thiên Viễn nhíu mày, “Một khi Tri phủ
của Trì Châu biết việc này, ông ta sẽ chạy ngày chạy đêm để đến đây. Để
tránh phát sinh những phiền phức không đáng có, ngươi nên lên đường
ngay!” Phải tranh thủ thời gian…
Trịnh Thiếu Phong xua tay,
“Không vội không vội, trong ngày hôm nay hắn không thể nào đến được,”
hắn nhìn về phía Đàm Linh Âm, “Đi thôi Đàm sư gia, chúng ta ra ngoài đi
dạo đi.”
Đàm Linh Âm liền phe phẩy đuôi, ngoan ngoãn đi trước dẫn đường cho hắn.
Đường Thiên Viễn lo lắng, vội vàng đuổi theo túm tay Trịnh Thiếu Phong, hạ
giọng dặn dò, “Ngươi đừng có lấy danh nghĩa của ta mà đi trêu hoa ghẹo
nguyệt ở đây đấy!”
Trịnh Thiếu Phong nổi giận, “Cái gì mà trêu
hoa ghẹo nguyệt? Lão tử vừa mới bị thất tình, ngươi đừng có nói xằng nói bậy để phá hủy thanh danh của ta.”
“Ngươi thất tình hơn nửa năm rồi còn gì.”
“Thật lạ nha, ta có chạm vào đóa hoa nào, nhổ cọng cỏ nào đâu mà ngươi lại
nói vậy? Ta đến đây chưa được hai canh giờ, chỉ biết có mỗi một nữ nhân
chính là…” Trịnh Thiếu Phong vừa nói đến đây liền quay phắt lại nhìn
chằm chằm vào Đường Thiên Viễn, “À! Ta hiểu rồi. Ta vẫn thắc mắc từ nãy
đến giờ, sao ngươi lại chọn một cô nương xinh đẹp làm sư gia, thì ra là
các ngươi…”
Đường Thiên Viễn vội vàng cắt ngang lời hắn, “Ngươi đừng có nói lung tung.”
“Đường Thiên Viễn, ngươi giỏi lắm! Người ta thường nói ‘con thỏ không ăn cỏ gần hang’, vậy mà ngươi…”
“Câm miệng!”
Trịnh Thiếu Phong thấy hắn nổi giận, vội vàng xòe cây quạt ra che kín miệng,
không dám nói tiếp. Hắn khá là bất ngờ; trước đây hắn cũng từng chọc
ghẹo kiểu này nhưng hôm nay… phản ứng của người này khác hẳn lần trước:
căng thẳng hơn, tức giận hơn rất nhiều. Con người Đường Thiên Viễn vốn
lạnh nhạt, mỗi lần hắn giận dữ chắc là phải hao tốn khá nhiều tinh lực
cũng như tâm tình.
Đàm Linh Âm không nghe thấy cuộc nói chuyện
vừa rồi của bọn họ. Nàng đi trước dẫn đường, lúc quay đầu lại định nói
vài câu với Khâm sai đại nhân thì mới phát hiện ra hai người kia vẫn
đứng im ở chỗ cũ; nàng vội quay về bên cạnh bọn họ, hỏi thăm, “Đại nhân, ngài muốn đi chỗ nào?”
“Thật ra… ta rất muốn gặp một người.”
“Vậy à? Ngài muốn gặp ai?” Đàm Linh Âm rất kinh ngạc, ai mà tốt số đến vậy,
có thể khiến cho một người danh tiếng lẫy lừng như Đường Thiên Viễn ngày nhớ đêm mong?
Trịnh Thiếu Phong đáp, “Ta nghe nói, Diệu Diệu
Sinh ở huyện Đồng Lăng.” Dứt lời, hắn dùng ánh mắt sâu xa liếc nhìn
Đường Thiên Viễn
Đường Thiên Viễn hiện giờ rất hối hận, vì sao
hắn lại đi tìm một kẻ thích gây chuyện như Trịnh Thiếu Phong đến giúp
chứ. Hắn lạnh lùng nói, “Diệu Diệu Sinh không có ở huyện Đồng Lăng.”
Đương nhiên là Trịnh Thiếu Phong không tin.
Đàm Linh Âm căng thẳng, hỏi dò, “Đại nhân, ngài tìm Diệu Diệu Sinh để làm gì? Là đến để… trả thù à?”
May mà nàng ấy vẫn còn tự hiểu chính mình! Đường Thiên Viễn nhếch mép, nửa cười nửa không liếc nhìn Đàm Linh Âm.
“Trả thù? Không, không, làm gì có chuyện đó,” Trịnh Thiếu Phong vội vàng lắc đầu, hắn vừa cười vừa nói, “Ta từng đọc tiểu thuyết do hắn viết, ta
nghĩ hắn là một người rất tài hoa.”
Trong thoáng chốc, ánh mắt Đàm Linh Âm liền rực sáng. Đường Thiên Viễn chợt có cảm giác mình vừa gặp phải một rào cản đáng ghét.
“Đại nhân, ngài không cảm thấy hắn viết lung tung như vậy là xúc phạm đến ngài sao?” Đàm Linh Âm lo lắng.
“Sao lại phải thế? Đối với những người tài hoa như hắn, ta vẫn rất khoan
dung.” Dù sao thì người bị bôi xấu cũng không phải là ta ha ha ha…
Đàm Linh Âm vui như mở cờ trong bụng, Đường Thiên Viễn khen nàng tài hoa
hơn người đấy ha ha ha… Nàng vui vẻ khoe, “Đại nhân, thật ra ta ưm ưm
ưm…”
Đường Thiên Viễn đưa tay bịt miệng nàng, hắn nói với Trịnh
Thiếu Phong, “Xin lỗi, chúng ta cần nói chuyện riêng một lúc.” Dứt lời
liền kéo Đàm Linh Âm đi ra ngoài.
Trịnh Thiếu Phong xoa cằm, lẩm
bẩm, “Càng nhìn càng thấy giống một đôi uyên ương.” Hắn rất tò mò về mối quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ nên len lén bám theo sau. Có võ
nghệ giỏi thật là tốt, chỉ cần hắn muốn trốn, cho dù có là yêu ma quỷ
quái cũng không thể phát hiện được.
Bên ngoài quá nóng, Đường Thiên Viễn kéo Đàm Linh Âm đến dưới một bóng cây râm mát.
Đàm Linh Âm bực bội hỏi, “Ngươi làm cái gì vậy?”
Đường Thiên Viễn lạnh nhạt nói, “Đàm Linh Âm, đừng có quá đáng!”
Đàm Linh Âm không phục, “Ta quá đáng lúc nào? Rõ ràng là Đường Thiên Viễn
coi trọng tài hoa của ta, liên quan gì đến ngươi mà ngươi nổi cáu với
ta?”
Đầu óc Trịnh Thiếu Phong có chút hỗn loạn. Đường Thiên Viễn
trong miệng Đàm sư gia hình như là chỉ hắn thì phải? Hắn nói hắn thưởng
thức tài hoa của Đàm sư gia bao giờ? Vừa rồi hắn chỉ nói… Khoan, khoan
đã, lẽ nào Đàm sư gia chính là Diệu Diệu Sinh trong truyền thuyết?
Thế giới này thật là thần kỳ nha!
Câu nói tiếp theo của Đường Thiên Viễn đã xác nhận suy đoán của Trịnh Thiếu Phong là đúng, “Diệu Diệu Sinh! Ta nghiêm túc nói cho ngươi biết một
chuyện, Đường Thiên Viễn rất chán ghét ngươi!”
A a a! Đúng là
Diệu Diệu Sinh rồi! Thì ra Diệu Diệu Sinh lại là một cô nương trẻ tuổi,
xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là sư gia của Đường Thiên Viễn! Đây đúng
là duyên phận mà! Chắc là lúc ghép hai người này thành một đôi, Ngọc
Hoàng đại đế cũng chịu nhiều khổ sở lắm đây! Trịnh Thiếu Phong cả kinh
che miệng lại, sợ mình để lộ ra tiếng cười, tay kia cẩn thận kéo một
nhành cây khô để có khe hở mà nhìn xuống.
Sao Đàm Linh Âm có thể
tin được những lời mà Đường Thiên Viễn vừa nói. Nàng chống nạnh, cười
nhạt, “Đường Phi Long, thừa nhận đi, ngươi đang đố kị với ta.”
Đường Thiên Viễn xùy một tiếng, “Ta đố kị với ngươi chuyện gì? Ngươi có cái
gì đáng giá để cho ta đố kị? Là sự trơ trẽn của ngươi sao?”
“Ta
đã thấy chữ viết của ngươi trên công văn, rất giống chữ của Đường Thiên
Viễn. Ngươi không chỉ mô phỏng nét bút của hắn mà còn mô phỏng cả phong
vận của hắn nữa.”
Đàm Linh Âm vốn có thiên phú dị bẩm, cũng may
là nàng đã từng thấy qua bốn chữ lớn do chính tay Đường Thiên Viễn viết, nếu không sao có thể sớm thông qua bút tích mà nhận ra Đường Thiên
Viễn.
Đường Thiên Viễn cũng đâu có ngốc, mấy bức tranh thư pháp
do chính tay hắn viết đã được giấu kín từ lâu để tránh lại bị nữ nhân
này nhìn thấy.
Nói đi nói lại thì hắn vẫn nghĩ nàng là người
không đàng hoàng sao? Đàm linh Âm cười nhạt, “Cho nên, ngươi cũng ngưỡng mộ Đường Thiên Viễn. À, phải nói là ngưỡng mộ quá mức bình thường, nói
trắng ra là ngươi thầm mến hắn!”
“Ngươi… !”
Ha ha ha… Đường Thiên Viễn thầm mến chính mình! Cô nương này miệng lưỡi thật là sắc bén, lại còn xinh đẹp nữa!
Thấy Đường Thiên Viễn trợn mắt há miệng vì kinh ngạc, Trịnh Thiếu Phong cười như bị lên cơn động kinh, phải cố lắm mới giữ được cành cây trong tay.
Tiếc thay, hắn giữ cành cây quá chặt, dưới sức lực của hắn, cành cây rắc một tiếng, gãy làm hai. Cành cây này cũng quá là xui xẻo, vừa to vừa xù xì, vậy mà nói gãy là gãy liền.
Hai người phía dưới vốn đang xắn tay áo, chuẩn bị sẵn sàng để cãi nhau một trận ra trò nhưng không biết
con cái nhà ai lại thiếu giáo dục như thế, cầm một khúc cây mà ném loạn
về phía bọn họ, hơn nữa khúc cây này lại còn khá lớn!
Mắt thấy
khúc cây kia sắp nện xuống Đàm Linh Âm, Đường Thiên Viễn sợ toát mồ hôi
lạnh, không chút nghĩ ngợi gì mà lao về phía nàng, “Cẩn thận!”