Đường Thiên Viễn tạm gác lại việc báo chuyện lén khai thác vàng lên triều đình, hắn bắt đầu bận rộn với một việc khác.
Mùa thu hoạch ở huyện Đồng Lăng đã gần đến, thân là Huyện lệnh đại nhân,
hắn phải chuẩn bị cho việc thu thuế từ mùa vụ của năm nay. Việc thu thuế cũng tương đối linh hoạt, ai muốn nộp lương thực thì nộp, ai không muốn nộp bằng lương thực thì có thể nộp bằng tiền. Sổ sách năm ngoái của
Huyện có ghi lại rõ ràng, nhà nào có ruộng nhiều, nhà nào có ruộng ít,
thôn nào nộp nhiều, thôn nào nộp ít… Đường Thiên Viễn chỉ cần dựa theo
tiêu chuẩn trước đây là có thể tiết kiệm không ít thời gian và sức lực.
Thế nhưng, vì nghi ngờ nhân phẩm của Huyện lệnh tiền nhiệm, Đường Thiên
Viễn nghĩ gã Huyện lệnh đã chết kia chắc chắn đã cắt xén, ăn bớt chỗ
thuế thu được; lại thêm mấy gia đình giàu có đời nào chịu đóng thuế đủ,
chỗ thuế thiếu hụt đương nhiên phải chia đều rồi bắt những người dân
bình thường đóng bù vào. Bởi vì Huyện thái gia đương nhiệm bận rộn việc
thu thuế, nên trước tiên để cho các hộ gia đình tự kê khai chỗ ruộng đất của nhà mình rồi báo lên trưởng thôn, trưởng thôn thống kê lại rồi báo
lên trên… Nếu phát hiện nhà nào giấu diếm ruộng đất hoặc khai ít đi,
những người biết chuyện và trưởng thôn cũng sẽ bị xử phạt. Sau khi thống kê đầy đủ, hắn sẽ phái người xuống từng thôn để kiểm tra, đối chiếu
lại.
Dân chúng nghe thông báo này thì rất vui mừng, nhà nào nhà
nấy đều nhanh chóng hoàn thành việc kê khai; nhưng những người giàu có,
nhiều gia sản lại rất bực mình, điển hình là hai nhà Tôn, Tề. Hai nhà
này tìm Chu Chính Đạo than phiền, muốn ông ta nói cho Huyện thái gia
biết ý tứ của bọn họ; đồng thời cũng ‘khen ngợi’ Huyện lệnh đại nhân rất bạo gan, lần này làm mạnh tay như vậy chắc là không muốn lăn lộn lâu
dài ở huyện Đồng Lăng này nữa rồi.
Đối với Huyện thái gia, Chu
Chính Đạo nghĩ thầm, việc tiểu thần tiên kia không viết thư báo lên Hộ
bộ đã khiến hắn cảm tạ trời đất lắm rồi, hắn nào dám quản nhiều chuyện
của người kia. Hơn nữa, theo mấy lời bóng gió của Huyện thái gia, Khâm
sai đại nhân đang săm soi Huyện Đồng Lăng, muốn tìm chút chuyện để thể
hiện quyền hạn của Khâm sai; cho nên, Huyện lệnh nhỏ nhoi như hắn chỉ
còn cách làm vậy, xem như là làm được một việc tốt để lấy lòng dân
chúng, cũng để cho Khâm sai đại nhân không tìm được cớ mà hạch sách hắn. Xét từ khía cạnh này, Chu Chính Đạo rất đồng tình với suy nghĩ của
Huyện thái gia.
Vì vậy, Chu Chính Đạo liền nghĩ cách khuyên can
hai nhà Tôn, Tề, bảo bọn họ đừng làm ầm mọi chuyện lên. Thấy bọn họ nhất quyết phải gặp mặt Huyện lệnh để nói chuyện phải trái, Chu Chính Đạo
đành phải để lộ tin tức quan trọng, “Huyện lệnh đại nhân đã phát hiện có người lén khai thác vàng, chỉ là tạm thời vẫn chưa biết người tham gia
là ai mà thôi. Các ngươi đi tìm hắn, nếu để cho hắn phát hiện được thêm
chuyện gì nữa, lúc đó các ngươi còn có tâm tư đi để ý cái món lợi vặt
vãnh này à?”
Nghe vậy, hai người bọn họ đều sợ đến đứng ngồi
không yên, làm gì còn tâm tư mà gây náo loạn. Chu Chính Đạo phải trấn an bọn họ một lúc lâu, thậm chí còn phải bảo đảm với bọn họ, “Huyện thái
gia cũng không phải là người một mực trung thành với triều đình, một kẻ
ham tài háo sắc như hắn rất dễ bị mua chuộc”, cuối cùng mới đuổi được
bọn họ về.
Hai đại gia tộc Tôn, Tề đều răm rắp nghe lời Huyện
thái gia, đám nhà giàu sau lưng bọn họ cũng không dám phản đối thêm nữa. Vì vậy, kết quả thống kê ruộng đất tiến hành vô cùng thuận lợi.
Tầm quan trọng của việc này chính là, việc thu thuế sẽ dựa theo sổ sách
thống kê đầy đủ lần này; không chỉ có năm nay, mà những năm sau này… dù
là người dân bình thường hay là những nhà giàu có của Huyện Đồng Lăng
đều phải nộp thuế dựa theo số ruộng đất vừa được thống kê.
Đàm
Linh Âm rất bội phục Huyện thái gia. Về phần đạo đức trong việc đối nhân xử thế của hắn vẫn phải chờ xem xét —— lời đồn “Diệu Diệu Sinh là kẻ
đại biến thái” vẫn tung bay trên đường phố, nhưng nói một cách khách
quan, hắn là một vị quan tốt. Công việc thống kê ruộng đất chính là việc làm cơ bản nhất của một đất nước nhưng chẳng mấy ai tận tâm tận lực làm việc này, chỉ vì công việc này vừa vất vả, vừa tốn công tốn sức lại
đụng chạm đến lợi ích của tầng lớp thượng lưu. Loại người như Huyện thái gia, một vị quan tép tiu nho nhỏ, vừa nhậm chức chưa tròn một năm đã
kiên quyết sửa đổi lại công tác thống kê ruộng đất, thực sự không có
nhiều lắm. Đây là một người dù hao tổn tâm sức cũng quyết hoàn thành
từng việc nhỏ nhặt, dù trong quá trình làm việc phải đắc tội với vô số
người tai to mặt lớn, từ lúc hắn bắt đầu nhậm chức nơi đây đã thu phục
được lòng tin của dân chúng rồi.
Cho nên, thái độ của Đàm Linh Âm đối với Huyện lệnh đại nhân trong mấy ngày vừa qua càng thêm phần nịnh nọt.
Mà Đường Thiên Viễn thì… rất thích thú khi liên tục được đón nhận ánh mắt sùng bái của Đàm Linh Âm.
Tuy nhiên, giữa bọn họ vẫn có một chút bất hòa, nguyên nhân chính là vì Đàm Thanh Thần.
Chuyện là như thế này, Đàm Linh Âm phát hiện, mỗi lần Huyện lệnh đại nhân nhắc tới Đàm Thanh Thần thì vẻ mặt của hắn rất cổ quái. Như là có chuyện gì
đó muốn nói nhưng lại không tiện mở miệng; hắn tỏ vẻ không quan tâm
nhưng lại đi tìm hiểu mọi chuyện có liên quan đến Thanh Thần.
Đàm Linh Âm đoán không ra suy nghĩ thật sự của hắn, nhưng thái độ của hắn
khiến nàng đề cao cảnh giác. Bởi vậy, hễ hắn hỏi nàng chuyện gì ngoài
công việc, nàng liền trả lời qua loa hoặc là vội vàng tìm cớ bỏ đi.
Hơn nữa, Huyện lệnh đại nhân còn ghé qua Cổ đường thư xá những hai lần.
Theo lời Tiểu Trang – người làm ở đó, kể lại, Huyện thái gia rất thờ ơ với
những quyển sách mà mình chọn mua, chỉ liên tục nhìn lén ông chủ.
“Chẳng lẽ… Huyện thái gia này coi trọng ông chủ của chúng ta?” Tiểu Trang lo lắng.
Thật ra, Tiểu Trang suy đoán như vậy cũng có lý của cậu ta. Dáng vẻ Thanh
Thần vốn tuấn tú, phong thái lại hơn hẳn nhiều người; ở bên Thanh Thần
giống như được đứng bên cành trúc xanh biếc thấm đẫm sương sớm, vừa
thanh khiết lại vừa dịu dàng.
Người như vậy, cho dù bị ai xem
trọng cũng không có gì là kỳ quái. Huống chi là người có phẩm cách như
Đường Phi Long. Không nói đến việc hắn rất thân thiết với Đường Thiên
Viễn mà vẫn mô phỏng theo bút tích của người ta; lần đầu tiên hắn đến Cổ đường thư xá đã mua một đống sách tình cảm ướt át, trong đó còn có vài
quyển thuộc thể loại Long dương nữa chứ.
Càng nghĩ càng thấy chuyện này có khả năng xảy ra. Vậy là Đàm Linh Âm cũng cuống lên.
Mỗi một quyển tiểu thuyết mà Đàm Linh Âm viết đều được nàng dựa vào những
tình huống có thật trong cuộc sống, sau đó dựa vào bản lĩnh tưởng tượng
của nàng mà phát triển thêm. Gắn kết lại những tình tiết đã qua, trong
đầu Đàm Linh Âm chợt hiện lên cảnh tượng Đường Phi Long vô tình gặp gỡ
Đàm Thanh Thần phong lưu tiêu sái trong đêm, tình cờ giúp đỡ hắn rồi
phát hiện ra mình vừa gặp đã thương nam tử kia; ngày hôm sau, không nén
nổi tò mò nên đi tìm hiểu thân thế của Thanh Thần, rồi hắn lại ôm ấp
phiền muộn trong lòng suốt mấy ngày liền. Vì muốn giữ được Thanh Thần ở
bên mình, Đường Phi Long còn cưỡng ép Thanh Thần, vân vân và mây mây…
Thật là đáng sợ!
Đàm Linh Âm bực bội trở về Huyện nha. Vừa về đến, nghe nói Chu Đại Thông
sai người đến đưa đồ, Đàm Linh Âm tò mò mở ra xem thử. Thì ra mai là
sinh nhật của Chu Đại Thông, hắn muốn mở tiệc mời bằng hữu chung vui nên gửi thiệp mời nàng đến ăn tiệc. Đàm Linh Âm là nữ tử, lẽ ra không nên
thường xuyên ra ngoài; nhưng tính tình nàng vô cùng phóng khoáng chẳng
khác gì một nam tử bình thường, muốn mời bằng hữu ăn tiệc cũng không thể thiếu phần nàng được.
Ngày hôm sau, Đàm Linh Âm ôm theo nỗi
phiền muộn trong lòng đến nhà Chu Đại Thông ăn tiệc. Lúc đến nơi mới
phát hiện ra, bữa tiệc này chỉ có mỗi thọ tinh và nàng…
Thấy Chu Đại Thông bảo người làm mang thức ăn và rượu lên, Đàm Linh Âm thắc mắc, “Mấy người kia đều không đến à?”
Chu Đại Thông đỏ mặt, “Cô cũng biết mà, ta mới tới đây thì làm sao có thể
quen được nhiều người. Hôm qua đi đưa thiệp cho mấy người quen, nhưng
thật không may, ông chủ Phùng phải đi thăm nhạc phụ, ông chủ Đặng phải
đi kiểm tra việc thu thuế, còn ông chủ Tiểu Đàm thì phải đi sang huyện
bên để mua giấy.”
Ông chủ Tiểu Đàm? Là Thanh Thần sao? Đàm Linh
Âm thấy Chu Đại Thông thu xếp mọi việc không được khéo lắm, trước lúc
đãi tiệc sinh nhật một ngày mới gửi thiệp mời, làm sao người ta kịp sắp
xếp công việc mà tham dự chứ!
Nàng lắc đầu, than, “Nếu như ta không đến, chỉ có một mình huynh mừng sinh nhật thôi sao?”
Chu Đại Thông cười nói, “Ta biết cô nhất định sẽ đến.”
“Vì sao?”
Hắn lại cười, “Bởi vì cô là người tốt, đương nhiên cô không đành lòng để cho ta cô đơn trong ngày sinh nhật rồi.”
Đàm Linh Âm cũng bật cười, “Thật không ngờ cũng có lúc Chu công tử lại ăn
nói đưa đẩy như thế. Sao lúc trước ta không phát hiện ra nhỉ?”
Chu Đại Thông cúi đầu nâng ly rượu, “Ta không hay nói như vậy. À, cô đừng
có mở miệng ra là công tử này, công tử nọ, cứ gọi thẳng tên ta là được
rồi.”
Đại Thông… Đàm Linh Âm thật sự không thể há miệng mà kêu kiểu ấy được, đành vừa cười vừa gọi “Chu đại ca”.
Chu Đại Thông cười gật đầu.
Lúc này, một gã sai vặt đi vào báo, “Thiếu gia, có bà mối họ Trương đến. Bà ấy nói đến chúc mừng người, còn nói có một việc rất vui phải báo cho
người biết ngay.”
Chu Đại Thông nói, “Không phải đến để làm mối sao? Bảo bà ta đi đi.”
Xét về tướng mạo, dáng vẻ Chu Đại Thông rất có khí thế nam nhân; xét về tài lực, cửa hàng châu báu và trang sức của hắn không hề nhỏ. Người có điều kiện tốt như vậy rất được các bà mối xem trọng. Dù hắn là người ở xứ
khác, lại mới đến đây nhưng cứ hai, ba ngày lại có bà mối chạy đến bàn
chuyện cưới thê, nạp thiếp với hắn.
Gã sai vặt không tán thành quyết định của Chu Đại Thông, “Nhưng mà, thiếu gia…”
“Còn không đi?”
“Dạ.”
Đợi gã sai vặt đi rồi, Đàm Linh Âm mới nói, “Duyên phận là do trời ban, chuyện tốt như vậy mà Chu đại ca không thích ư?”
Chu Đại Thông buồn bã, “Chuyện của ta, cô cũng biết mà.”
Đàm Linh Âm nghĩ đến sự “phiền não” về cái chết của vị hôn thê thứ ba của
hắn, trong lòng nàng vừa buồn bã vừa ray rứt. Dù sao thì việc này cũng
đều do nàng mà ra.
Nàng không biết nên làm thế nào để an ủi hắn,
đành nói, “Chu đại ca, chuyện khắc thê chỉ là lời nói bừa mà thôi, huynh đừng có tin.”
“Cô cũng không tin?”
“Ta không tin.”
“Vậy cô có nguyện ý gả cho ta không?”
“…” Một cô nương đột nhiên bị nam nhân hỏi vấn đề này, cho dù da mặt Đàm
Linh Âm có dày thế nào đi nữa cũng không biết trả lời làm sao. Nàng xấu
hổ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ly rượu, lắp bắp, “Không, ta không phải
có ý này…”
Chu Đại Thông rầu rĩ nói, “Đều như nhau cả thôi. Cô cũng chê ta khắc thê.”
“Ta không có…” Đàm Linh Âm không biết nên giải thích thế nào, “Ý của ta là, chuyện hôn nhân là chuyện lớn của cả đời người, phải nghe theo lời của
phụ mẫu, huynh và ta không nên nói qua loa như vậy.”
Chu Đại Thông hỏi lại, “Ý cô là, nếu lệnh tôn đồng ý chuyện hôn sự của chúng ta, cô sẽ đồng ý gả cho ta?”
“…” Đàm Linh Âm phát hiện, nhũng lời Chu Đại Thông nói hôm nay như một con
dao nhỏ cứ cứa hết nhát này đến nhát khác lên vết thương cũ của nàng.
Ngược lại, Chu Đại Thông có thể thoải mái an ủi nàng, “Hôm nay ta quá chén nên mới nói bậy, cô đừng để ý làm gì.”
Đàm Linh Âm lắc đầu, vành mắt đỏ hoe, “Chu đại ca, ta… Xin lỗi…”
Chu Đại Thông phẩy tay, “Quên đi, đừng nhắc nữa… Chúng ta uống rượu nào.”
Có câu, rượu không làm người say chỉ có người tự làm mình say. Đàm Linh Âm ôm tâm sự nặng nề, một mình nàng uống khá nhiều. Cũng may không say đến mức quậy phá, nàng vẫn còn ý thức, có thể tự mình đi về. Chu Đại Thông
lo lắng, tự mình đưa nàng về đến Huyện nha rồi mới lảo đảo quay về.
Đàm Linh Âm mang theo một bình rượu nhỏ, vừa đi vừa uống. Đường Thiên Viễn
đứng trước cửa sổ của Thoái tư đường, nhìn nàng nghiêng nghiêng ngả ngả
bước qua. Dù cách khá xa nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng
trên người nàng.
Đường Thiên Viễn giận dữ quát lớn, “Đàm Linh Âm, ngươi quay lại đây cho ta!”
Đàm Linh Âm nghe lời, thẫn thờ đi vào Thoái tư đường. Thị lực của nàng vốn
không tốt, giờ lại say rượu nên càng tệ hơn, nàng đi đến gần hắn mà vẫn
không thấy rõ khuôn mặt hắn. Nàng rất bực, nên lại tiến lên thêm hai
bước, ngẩng đầu, đối mặt với hắn.
Hừ… Cuối cùng cũng thấy rõ.
Hai người đứng quá gần, gần như dán chặt vào nhau. Đuờng Thiên Viễn thấy
nàng cứ nhìn hắn chằm chằm, trong lòng đột nhiên hốt hoảng, “Ngươi muốn
làm gì?”
Đàm Linh Âm kiễng chân, lại ghé sát hơn nữa.
Lẽ nào… nàng muốn hôn hắn? Cổ họng Đường Thiên Viễn khô rát, hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ mọng của nàng.
Môi anh đào khẽ mở, chậm rãi phun ra vài từ, “Đường, Phi, Long.”
“Ta ở đây,” Đường Thiên Viễn đáp khẽ, muốn khuyến khích nàng hành động tiếp, “Đàm Linh Âm, ngươi muốn làm cái gì?”
“Có phải ngươi để ý ta, ta, ta…” Hơi ruợu như chặn ngang họng nàng, dù cố thế nào cũng không thể nói tiếp được.
Càng là trực tiếp, càng khiến người ta luống cuống tay chân. Nhịp tim Đường
Thiên Viễn giờ này đang rối loạn, hắn nhìn ánh mắt của Đàm Linh Âm, ánh
mắt của nàng lúc say rượu càng thêm ướt át, tựa như hai hồ nước mênh
mông. Hắn như rơi vào trong hồ nước ấy, muốn được mãi mãi chìm đắm trong hồ nước dập dềnh kia.
“Ta…” Đường Thiên Viễn mở miệng, vào giờ này khắc này, chính hắn cũng không biết nên trả lời nàng thế nào.
Cuối cùng hơi rượu cũng tan đi, Đàm Linh Âm nói nốt câu hỏi của mình, “Đệ đệ của ta.”
Đường Thiên Viễn ngẩn người, hắn nghiêng đầu nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ,
một lúc sau mới đem toàn bộ lời nói của nàng ghép lại: Có phải ngươi để ý đệ đệ của ta.
“…” Đường Thiên Viễn rất muốn vơ đại một con dao nào đó mà chém xuống cái người đang lắc lư trước mặt hắn.
Đàm Linh Âm vẫn vô tư, không hề cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn, nàng vỗ vai hắn, nhướng mày bảo, “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám có ý nghĩ
không an phận với Thanh Thần, lão nương sẽ thiến ngươi!” Nói dứt lời,
nàng còn giơ nắm đấm lên dứ dứ vào mặt hắn, sau đó mới nghêng ngang rời
đi. Để mặc Đường Thiên Viễn đứng như trời trồng, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt bốc lửa.