Nửa đêm Đàm Linh Âm
tỉnh lại, phản ứng một lúc nàng mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra với
mình. Nàng đứng dậy, xoa xoa cái đầu đang hơi choáng váng, trên trán đau rần; nàng quay đầu lại, nương theo ánh trăng, nhìn thấy cánh cửa vòm đã đóng chặt. Sau đó nàng ngẩng đầu thở dài, xuất quân bất lợi rồi, xuất
quân bất lợi rồi. Ai mà ngờ được là cái tên huyện lệnh sắc ma ấy đêm hôm lại khoả thân trong sân nhà mình chứ, biến thái đến mức nào mới có thể
làm được cái trò đấy nhỉ. Đàm Linh Âm lắc lắc đầu, không khỏi lo lắng
cho số phận của bách tính nơi đây.
Cảm thán một lúc, nàng liền
định quay về. Vừa đi được một bước thì cảm thấy chân trái không ổn, ngồi xuống xem thì phát hiện không thấy giày đâu.
Thì ra vừa rồi lúc
Đường Thiên Viễn tùy ý kéo lê Đàm Linh Âm, không biết đã làm mất giày
của nàng ở đâu rồi. Đàm Linh Âm cúi đầu tìm một lúc ở chỗ cũ nhưng không thấy nên đành thôi, cứ nhảy lò cò quay về Nam thư phòng.
Vì hai
người đều có chút xấu hổ nên sáng ngày hôm sau, Đàm Linh Âm không đi gặp Đường Thiên Viễn, người kia lại vui vẻ đến tĩnh lặng.
Một buổi
sáng, Đàm Linh Âm không có gì làm liền uống trà tán gẫu với mấy nha
dịch, bói cho mỗi người một quẻ, đám nha dịch đều khen Đàm Linh Âm đoán
chuẩn, cùng nhau góp tiền mời nàng ăn một bữa ngon. Thời gian này, Đàm
Linh Âm nghe ngóng được một tin tức bất thường: Đại danh của huyện lệnh
sắc ma thì ra là ‘Đường Phi Long’?!
Nàng đúng là đã dựa vào ba
chữ này thành danh và kiếm được không ít tiền, bởi vậy nên cực kỳ thân
thuộc. Nhưng ‘Đường Phi Long’ mà nàng viết không phải ‘Đường Phi Long’
này, mà là Thám hoa Đường Thiên Viễn tiếng tăm lẫy lừng kìa. Hơn hai năm trước, Đường Thiên Viễn danh chấn thiên hạ, trở thành tình lang trong
mộng của vô số thiếu nữ khuê các, cũng là tấm gương của biết bao người
đọc sách. Đàm Linh Âm thấy cơ hội làm ăn đó thì làm sao bỏ qua cho được, vậy nên nàng dùng tên hiệu ‘Diệu Diệu Sinh’, viết một cuốn sách lấy
Đường Thiên Viễn làm nguyên mẫu, từ đó danh tiếng lan xa. Nếu dùng thẳng đại danh ‘Đường Thiên Viễn’ ở trong sách, nàng sợ đối phương sẽ tìm đến tận cửa nên liền đổi một cái tên là ‘Đường Phi Long’, lấy ý ‘Phi long
tại thiên’.
Tóm lại, những người đã đọc qua sách của nàng đều biết, Đường Phi Long chính là Đường Thiên Viễn.
Bây giờ, ‘Đường Phi Long’ chân chính đã tìm đến cửa rồi.
Đàm Linh Âm suy xét cẩn thận một chút về những lời mà Đường Phi Long này
từng nói với nàng, mặc dù ngoài miệng nói ngưỡng mộ nhưng trong giọng
điệu dường như lại chẳng có nửa điểm yêu thích say mê.
Đường Phi Long này, không phải tìm đến để bắt lỗi nàng chứ?
Nghĩ chút là có thể hiểu được, hắn và Đường Thiên Viễn là tiến sĩ cùng khoa, nhưng danh tiếng của Đường Thiên Viễn nhất định đã lấn áp hắn. Lại có
người lấy tên của hắn ra để viết sách, nhưng từng câu từng câu lại chỉ
hướng về Đường Thiên Viễn, căn bản vốn chẳng liên quan đến chuyện của
hắn. Thân là Đường Phi Long chân chính, hắn làm sao cam tâm được chứ?
Hơn nữa, nếu bạn thân của hắn đọc sách, đại khái bọn họ sẽ so sánh hắn
và Đường Thiên Viễn, cứ như vậy chẳng phải càng làm tổn thương lòng tự
tôn của ngươi ta ư?
Đã như vậy, Đường Phi Long tám phần là đến báo thù rồi.
Như vậy xem ra, lúc trước vì sao hắn lại ngăn cản nàng viết tiểu thuyết
Long dương, cũng có thể giải thích được rồi. Nếu không có sở thích đặc
biệt thì chẳng có nam nhân nào chấp nhận đặt tên của chính mình cạnh tên một nam nhân khác, rồi cùng xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết phong
nguyệt cả.
Làm sao đây, huyện lệnh đại nhân chắc chắn cực kỳ ghét nàng. Đàm Linh Âm có chút rầu rĩ.
Ăn xong bữa trưa, Đàm Linh Âm định đánh một giấc, không ngờ Lý Đại Vương
đến tìm nàng, nói là huyện thái gia bảo nàng qua đó. Đàm Linh Âm liền đi đến Thoái tư đường, bên trong huyện lệnh đại nhân đang nói chuyện với
một người khác. Người đó da mặt vàng cháy, để một chòm râu dê, đôi mắt
nhỏ sáng lấp lánh, vừa nhìn đã thấy không giống người kém cỏi.
Đường Thiên Viễn thấy Đàm Linh Âm thì lại nhớ đến trò hề đêm qua. Hắn kiềm
chế tốt, mặc dù trong lòng không vui nhưng không để lộ chút nào ra
ngoài, giới thiệu Đàm Linh Âm với người kia xong, ba người vui vẻ hòa
đồng.
Người râu dê là huyện thừa mới được phái đến Trì Châu phủ.
Huyện thừa là một phó huyện, địa vị quyền lực đứng sau huyện lệnh. Huyện lệnh không có quyền tuyển huyện thừa riêng, cho dù có coi trọng người
nào thì cũng phải đệ trình xin với quan trên thì mới có thể chính thức
thông qua. Đường Thiên Viễn lại bớt được sự phiền phức này, ngay cả sư
gia hắn cũng không tuyển được chứ đừng nói đến huyện thừa, vậy nên hắn
hỏi xin trực tiếp Trì Châu phủ một người.
Huyện thừa mới tên gọi
Chu Chính Đạo. Đàm Linh Âm nghĩ bụng, phàm là những nam nhân tên ‘Anh
Tuấn’, nữ nhân tên ‘Mỹ Lệ’, thì quá nửa đều chẳng có ai anh tuấn hay mỹ
lệ gì hết, vị râu dê này tên Chính Đạo, chắc đến tám phần cũng không đi
đường ngay lẽ phải rồi.
Nàng nghĩ như vậy không phải trông mặt mà bắt hình dong, mà là có căn cứ cả. Huyện lệnh đại nhân là tiến sĩ bình
thường, người Tứ Xuyên, không có chỗ dựa nào cả, lại là một vị quan mới
liều lĩnh, đến một vùng đất xấu như Đồng Lăng này. Tri phủ Trì Châu là
kẻ lão luyện trong chốn quan trường, đại khái ông ta sẽ không vừa mới đó mà đưa tay giúp hắn. Vì vậy người phái đến cho hắn, hoặc là thứ bỏ đi
còn lại sau khi người khác chọn xong, hoặc là người đến để thử thăm dò
lôi kéo.
Đàm Linh Âm có thể nghĩ đến điểm này thì Đường Thiên
Viễn đúng là càng không thể đoán sai. Có điều chuyện thăm dò là việc của đôi bên, người khác có thể thăm dò hắn, dĩ nhiên hắn cũng có thể thăm
dò người khác. Lần đầu tiên hắn và Chu Chính Đạo gặp mặt, vẫn chưa tiện
nói đối phương là người hướng nào, tóm lại cứ vừa đi vừa nhìn vậy.
Mấy ngày nay Đường Thiên Viễn cũng không rảnh rang gì. Hắn nghiên cứu tỉ mỉ tình hình của huyện nha này, phát hiện tất cả những người có khả năng
biết về vụ án vàng kia đều biến mất, hoặc là chết, hoặc là bỏ chạy, hoặc là bị thay đổi, những người còn lại đều là đám tiểu lâu la không biết
chân tướng, không quan trọng.
Có người đi thì có người đến. Đường Thiên Viễn nhìn hai người đang ngồi kia, phải cẩn thận đề phòng Chu
Chính Đạo, đó là việc không phải bàn cãi; Đàm Linh Âm khiến người ta
thấy khó hiểu. Cho dù dùng từ ‘đầu có bệnh’ thì cũng không thể nào hiểu
được hành vi của nàng ta đêm qua. Đường Thiên Viễn cảm thấy nàng ta hoặc là muốn khiếm nhã hắn, hoặc là cũng đến vì chỗ vàng kia. Tóm lại hai
người này đều không phải người hắn kỳ vọng.
Đường Thiên Viễn đang buồn bực thì Chính Đạo lại càng buồn bực hơn. Chưa thấy có huyện nha
nào lại tuyển một nữ sư gia cả, huyện lệnh này cũng thật là hồ đồ, nhìn
vị nữ sư gia kia kìa, đó là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, không
phải Huyện lệnh nhìn trúng nàng ta đó chứ? Mấy chuyện nam nhân phong lưu cũng là bình thường, nhưng sao có thể giao chức sư gia vào tay nữ nhân
được, đúng là hồ đồ mà.
Cho dù nói thế nào, tầng lãnh đạo của
huyện lệnh mới kỳ này đã chính thức hình thành. Ba người bên ngoài thì
vui vẻ hòa nhã, nhưng trong lòng mỗi người đều ôm ý đồ riêng, cái đấy
thì không phải bàn rồi.
Ứng phó xong với huyện lệnh và huyện
thừa, Đàm Linh Âm đổ mồ hôi đầy trán. Nàng đi bộ ra khỏi cửa lớn thì
nhìn thấy hai nhóm người đang tranh cãi ở Thân Minh Đình.
Thân
Minh Đình là nơi chuyên để giả quyết tranh chấp. Một huyện lớn, có rất
nhiều chuyện xảy ra hàng ngày, nếu chuyện nhỏ như hạt vừng cũng phải tìm huyện lệnh giải quyết thì e là huyện lệnh sẽ bận chết mất. Bởi vậy nên
những vụ tranh chấp dân sự sẽ được giải quyết ở Thân Minh Đình.
Chuyện này không phải do Đàm Linh Âm phụ trách nên nàng cũng không nhúng tay
vào, chỉ ở bên cạnh uống trà xem náo nhiệt. Viết sách phải lấy đề tài từ cuộc sống, giống như cãi nhau ấy, trước mắt là một ví dụ sẵn có, rất có thể lấy để quan sát học hỏi.
Đang xem đến là chăm chú thì bên
ngoài có một đoàn xe ngựa đi qua. Bánh xe cán lên con đường đá, phát ra
âm thanh cọt kẹt kết hợp với tiếng vó ngựa lộc cộc bước chầm chậm. Tai
Đàm Linh Âm rất thính, nghe tiếng tiếng động bên ngoài là liền chạy ra
xem, thấy một đoàn bốn năm cỗ xe ngựa dừng lại trước đại môn huyện nha.
Đúng là hiếm thấy, nhiều người như vậy chẳng lẽ là nhóm người đến cáo trạng
sao? Đàm Linh Âm lấy làm lạ, nàng lại tiến lên trước một chút để nhìn
cho rõ ràng.
Hai cô nương bước xuống từ cỗ xe ngựa dẫn đầu, cả
hai đều mười bảy mười tám tuổi, dung mạo xinh đẹp. Một cô nương cao hơn, khuôn mặt đoan trang thấy Đàm Linh Âm đang nhìn bọn họ, lại còn tiến
sát lại gần như vậy thì liền nhíu mày hỏi, “Ngươi có chuyện gì sao?”
Lời này phải là ta hỏi cô mới đúng, Đàm Linh Âm nghĩ bụng rồi nói, “Các ngươi đến cáo trạng sao?”
Cô gái kia buông mắt, che giấu đi sự khinh thường trong đó, cười nói, “Chúng ta không phải đến cáo trạng.”
Một cô nương khác dung mạo còn xinh đẹp hơn nhanh mồm nhanh miệng nói, “Cái người này đúng là ngu ngốc thật, sao thấy ai cũng hỏi cáo trạng thế?”
Đàm Linh Âm sờ sờ mũi, nghĩ thầm, hai cô gái, đến huyện nha ngoài cáo trạng ra còn có thể làm gì chứ.
“Bọn ta là nha hoàn của huyện thái gia.” Cô nương kia giải đáp nghi ngờ của nàng.
Nha hoàn dáng người đúng là rất đẹp, có thể thấy huyện thái gia đích thực
là kẻ háo sắc. Đàm Linh Âm đang định lên tiếng thì thấy hai sai vặt từ
trong huyện nha đi ra đón hai vị cô nương.
Thì ra ngày Đường
Thiên Viễn đi, hắn chỉ dẫn theo một sai vặt, không mang theo nha hoàn.
Mẹ hắn biết con trai phải ở Đồng Lăng một thời gian, cũng không biết sẽ
phải đợi bao lâu, sợ đám sai vặt không đủ cẩn thận chu đáo nên liền phái nha hoàn chuẩn bị rất nhiều đồ dùng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây. Đường Các Lão năm lần bảy lượt dặn dò không được rêu rao quá mức, vậy nên
Đường phu nhân tinh giản rồi lại rút gọn, chỉ để hai nha hoàn đáng tin
cậy nhất mang theo một số thứ quan trọng nhất đến.
Hai nha hoàn
này là người Đường phu nhân dày công tuyển chọn từ trong những nha hoàn
ngày thường vẫn phục vụ Đường Thiên Viễn, đều là nô tì sinh ra trong
nhà, một người tên Hương Qua[1], một người tên Tuyết Lê. Đường Thiên
Viễn này có một chỗ kỳ lạ, văn nhân nho sĩ bình thường đều thích đặt
những cái tên nhã nhặn cho nha hoàn sai vặt của mình, kiểu như ‘Tảo
Tuyết’, ‘Tư Kỳ’, mặc dù Đường Thiên Viễn đầy một bụng văn chương nhưng
hắn lại cảm thấy làm như vậy là không cần thiết, nên chỉ đặt tên đồ ăn
cho bọn họ. Nha hoàn đều là tên hoa quả, sai vặt thì là tên rau dưa, vừa tiện lại dễ nhớ.
Hương Qua và Tuyết Lê lúc mới đầu cũng là người phục vụ phu nhân, sau đó phu nhân xót con trai nên đưa hai nha hoàn này cho hắn. Dung mạo Hương Qua không phải cực kỳ xinh đẹp nhưng suy nghĩ
cẩn thận, hành sự cẩn trọng hơn hẳn. Tuyết Lê lớn lên xinh đẹp, so với
đám lẳng lơ bình thường thì lại thiếu chút thông minh, tính cách vô cùng chất phác, phu nhân cũng yên tâm về nàng ta.
Thực ra khi mẹ chọn hai nha hoàn như vậy cho con trai, tất nhiên có một dụng ý khác. Đường
Thiên Viễn cũng chẳng còn nhỏ nữa, mặc dù chưa lấy vợ thì trong phòng
vẫn nên có vài người.
Nào ngờ những năm gần đây Đường Thiên Viễn
bị nhiều oanh oanh yến yến vây quanh như vậy, nhưng hắn lại luôn vô tâm
chẳng để ý, chẳng ‘ăn mặn’ gì cả.
Đường Thiên Viễn chẳng phải
Liễu Hạ Huệ, cũng chẳng phải có bệnh-không-tiện-nói-ra, càng không phải
mấy kẻ Long dương. Hắn làm như vậy, căn nguyên từ một chuyện xảy ra từ
tám năm trước.