Trời đã ngả về chiều, ráng đỏ trải dài một mảng lớn trên nền trời, xem ra
ngày mai lại là một ngày trời trong nắng đẹp. Lớp đá xanh trải trên mặt
đất vẫn còn giữ chút hơi ấm của một ngày nắng nóng, nhưng không khí nóng bức đã dần dần bị làn gió mát cuối ngày xóa sạch. Lúc này chính là thời gian dùng cơm chiều, nhưng mọi người trong huyện nha lại bị một việc
bất ngờ xảy ra cuốn hút, đành tạm buông bát cơm xuống.
Có người nói, Đàm sư gia nghĩ quẩn, định nhảy lầu!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ há hốc mồm, không rõ một cô nương trẻ trung,
xinh đẹp, tài giỏi lại luôn vui vẻ như nàng thì có chuyện gì để mà nghĩ
quẩn. Rất nhiều người chạy đến xem, người muốn khuyên can, kẻ muốn giúp
đỡ Đàm sư gia. Cũng có kẻ hả hê chạy đến xem cảnh Đàm sư gia mất mặt,
như Hương Qua chẳng hạn. Nàng ta vốn là một người cẩn trọng, luôn luôn
giữ gìn quy củ, hiếm khi xuất hiện ở bên ngoài, đặc biệt là những nơi
tập trung nhiều người; nhưng khi nghe nói Đàm sư gia nghĩ quẩn, đang bò
lên mái ngói của công đường, nàng ta liền vội vàng chạy đến xem thử.
Thật ra, Đàm Linh Âm chỉ mới trèo lên mái ngói. Nàng cũng không có ý định từ trên này nhảy xuống giống như mọi người nghĩ. Chuyện này là đương
nhiên, nàng còn biết bao nhiêu việc phải làm, còn Đàm Thanh Thần cần
nàng quan tâm, còn cả đam mê sáng tác của nàng nữa; nàng đâu có bị điên
mà đi nhảy xuống dưới?
Mái ngói của công đường chính là nơi cao
nhất trong huyện nha; một nữ tử yếu đuối, không có võ công, lại lười
biếng rèn luyện thân thể như Đàm Linh Âm, lúc này đang ôm một cái thang
dài, hì hục bò lên, chậm chạp như một chú ốc sên; Đường Thiên Viễn nhìn
mà thấy chán nản thay cho nàng.
Ồ, đến Huyện lệnh đại nhân cũng bị kéo vào cuộc rồi đấy.
Mọi người định mở miệng khuyên bảo Đàm sư gia, nhưng thấy Huyện lệnh đại
nhân cũng đến, đương nhiên bọn họ phải giành trọng trách này lại cho
Huyện lệnh đại nhân giải quyết, ít ra cũng phải xem ngài ấy nói gì đã
rồi bọn họ mới dám lên tiếng. Vì vậy, mọi người đều ngậm miệng, im lặng
nhìn Đàm sư gia bò.
Bầu không khí vừa nặng nề lại có chút quái dị.
Thấy Đàm Linh Âm sắp bò lên đến nóc nhà, Đường Thiên Viễn mới chậm rãi mở
miệng vàng lời ngọc, “Đàm Linh Âm, thật ra ngươi muốn làm gì?”
Đồ dối trá, ngươi biết rõ mà còn cố hỏi! Đàm Linh Âm rủa thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt lại làm lơ, không để ý tới hắn.
Đường Thiên Viễn tiếp tục giả mù sa mưa, “Có cái gì không hài lòng thì cứ nói ra, nhưng mà… ngươi xuống đây trước đi, có được không?”
“Được.” Đàm Linh Âm nhanh nhẹn đáp lại, nàng cho rằng cuối cùng hắn cũng mở lòng từ bi, không đùa giỡn nàng nữa.
“Ngươi có dám xuống không?” Đường Thiên Viễn hỏi.
Từ trong giọng nói bình thản của hắn, Đàm Linh Âm cảm nhận được sự uy hiếp vô cùng rõ rệt. Nàng cả kinh, gót chân hơi trượt, cả người lảo đảo.
Trong đám đông phía dưới, có người hoảng hốt hét lên.
Đàm Linh Âm đứng vững, nghiến răng nói, “Ta không dám, ta vẫn chưa lên đến nơi mà.”
Đường Thiên Viễn chắp tay sau lưng, vui vẻ nhìn nàng tiếp tục bò lên nóc nhà.
Đàm Linh Âm đứng trên nóc nhà, dưới ánh tà dương đỏ rực, mái tóc dài tung
bay trong làn gió rồi từ từ quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn. Áo dài phấp
phới, cạp váy bay bay càng tôn thêm dáng vẻ uyển chuyển, thướt tha,
thoát tục của nàng.
Nhìn nàng ung dung đứng trên đỉnh cao, đám
đông vô cùng ngưỡng mộ bởi dáng vẻ của nàng lúc này rất giống tiên nữ hạ phàm. Bình thường, Đàm Linh Âm luôn xuất hiện trước mặt mọi người với
dáng vẻ không được dịu dàng, thục nữ cho lắm; lúc này đây, nàng đứng
trên cao với phong thái như vậy, mọi người đứng phía dưới ngẩng lên nhìn nàng, trong ánh mắt bọn họ đều mang theo sự kính nể.
Đường Thiên Viễn nhíu mày. Hắn vừa mới phát hiện ra Đàm Linh Âm này cũng có nhiều
điểm đáng yêu, chẳng hạn như nàng rất coi trọng nghĩa khí, chẳng hạn
như… ừm, nàng rất đẹp.
Đột nhiên có một người xông đến từ phía
sau, chen vào giữa đám đông, vừa thở hổn hển vừa định nhào lên phía
trước. Đường Thiên Viễn nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ghì chặt bả vai người vừa đến, thấp giọng nói, “Đừng có làm loạn! Yên tâm đi, tỉ tỉ ngươi
không sao đâu.”
Người vừa chạy đến chính là Đàm Thanh Thần. Hắn
đang ăn cơm chiều, nghe người ta bàn tán nói tỉ tỉ mình gặp chuyện không may, hắn vội buông bát cơm chạy đến đây. Từ phía xa, nhìn người đứng
trên nóc nhà đúng là tỉ tỉ của hắn, tim hắn như muốn rớt ra ngoài, thầm
nghĩ phải nhanh chóng leo lên đó cứu người.
Đàm Thanh Thần nghe
Đường Thiên Viễn nói xong, cảm thấy người này chẳng đáng tin chút nào,
định vùng thoát khỏi bàn tay của người ấy. Đúng lúc này, Đàm Linh Âm
đang đứng trên nóc nhà dồn khí xuống đan điền, gào lên, “Đường Phi Long, ta thích ngài!”
Đoàn người im lặng ngơ ngác nhìn nhau,
sau đó náo loạn hẳn lên. Đàm sư gia đang thổ lộ tâm tình với Huyện lệnh
đại nhân đấy sao?! Có cần phô trương đến mức này không?!
Có người nghĩ Đàm sư gia cực kỳ phóng khoáng, lại có người nghĩ làm như vậy thật là quá đồi phong bại tục; nhưng tất cả mọi người đều có chung một nhận
định, lá gan của Đàm sư gia rất lớn!
Hương Qua đỏ mặt, nàng ta phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, thấp giọng mắng, “Đồ trơ trẽn!”
Đàm Linh Âm ‘trơ trẽn’ lại tiếp tục hét lên, “Đường Phi Long, ta thích ngài!”
Lúc này, đám đông dồn một nửa sự quan tâm lên người Huyện lệnh đại nhân.
Ánh mắt bọn họ nhìn Huyện lệnh đại nhân rất phức tạp, có ước ao, có đố
kị, có chút hả hê, còn có cả một chút suy nghĩ sâu xa.
Đàm Thanh Thần giận tái mặt, ánh mắt hung ác, độc địa bắn thẳng vào người Đường Thiên Viễn.
Đường Thiên Viễn mang danh phận là “Đường Phi Long” cũng được một khoảng thời gian nên cũng có chút nhập vai. Rõ ràng là Đàm Linh Âm kêu tên “Đường
Phi Long” nhưng hắn thật sự nghĩ Đàm Linh Âm đang thổ lộ với hắn —— tuy
rằng thực ra hắn cũng, ừm… nói chung là… không thấy cảm động nhưng cũng
không thấy chán ghét.
“Đường Phi Long, ta thích ngài!” Đàm Linh Âm hét lên lần thứ ba.
Trái tim Đường Thiên Viễn như đang lơ lửng giữa chiều thu, khẽ lay động giữa tầng tầng lớp lớp cảm xúc, dường như hắn mới trải qua cảm giác nửa quen nửa lạ này cách đây không lâu lắm. Chỉ có điều, cảm giác này, vào thời
điểm này, hình như mãnh liệt hơn và kéo dài hơn trước rất nhiều. Trái
tim hắn cứ đong đưa, nhảy lên, hạ xuống, lại nhảy lên, lại hạ xuống,
cuối cùng, càng nhảy càng nhanh.
Đường Thiên Viễn bày ra trò này
chính là muốn nhìn Đàm Linh Âm bị mọi người chê cười. Hiện giờ, danh
tiếng của Đàm Linh Âm đã bị mất sạch, hắn nên vui mới đúng. Nhưng cảnh
tượng trước mắt lại khiến hắn không vui, còn có chút cảm giác rất kì
quái; mặc dù hắn không biết tên gọi của loại cảm giác này là gì nhưng
hắn biết, cảm giác này rất khác biệt nỗi vui mừng, phấn khởi.
Hơn nữa, Đàm Linh Âm kêu gào như vậy tuy rằng rất mất thể diện của nàng ấy, nhưng bản thân hắn cũng chẳng khá hơn là mấy. Ánh mắt của đám đông đều
đổ dồn lên người hắn, cứ như từng tấm từng tấm kính trong suốt chồng
chất lên người hắn, ép cho hắn nghẹt thở. Lúc này, Đường Thiên Viễn mới
nhận ra chủ ý của mình thật ngu xuẩn. Trò đùa này chơi chẳng vui chút
nào.
Việc đã đến nước này, Đàm Linh Âm chỉ còn cách bám sát kịch bản, nói ra câu cuối cùng, “Đường Phi Long, ngài có thích ta không?”
Chỉ cần tên vô lại kia nói xong câu “Ta không thích cô, cô chết tâm đi!”là
nàng có thể nhanh chóng đi xuống. Đàm Linh Âm lắc lắc chân, đem cây
thang thả xuống trước.
Đáng tiếc, hắn không lên tiếng.
Đàm Linh Âm rất tức giận, nàng gắng sức rống xong bốn câu kia, không sai
một chữ nào cả, cổ họng đau rát không thể chịu được. Còn hắn chỉ cần nói một câu làm nàng mất mặt là xong, vậy mà cũng không làm được. Chẳng lẽ
hắn luống cuống đến nỗi quên mất cả kịch bản mà hắn đã viết ra? Đúng là
một kẻ vô tích sự!
Trong nháy mắt, Đường Thiên Viễn cứ ngỡ mọi
chuyện xảy ra trước mắt là sự thật. Đàm Linh Âm thầm mến hắn, nàng ở
trước mặt bao người thổ lộ tình cảm với hắn, nàng đang chờ mong hắn cho
nàng một câu trả lời.
Hắn muốn thế nào đây? Từ chối nàng, để cho
nàng xấu hổ trước mặt mọi người? Hắn làm không được. Cảm giác ấy thật là kì diệu. Hắn biết rõ chuyện này là giả nhưng lại mong chờ nó biến thành sự thật. Thần trí hắn ngẩn ngơ giữa đống lộn xộn thật thật giả giả này
khiến hắn nhất thời không biết nên trả lời nàng thế nào. Hắn chợt nhớ
lại, có một lần, vị Hoàng đế vô lương tâm — người đẩy hắn vào cái hố sâu này, từng nói với hắn một câu: Ngươi phải tin tưởng vào chính kỳ vọng
của bản thân mình.
Lúc này đây, Đàm Linh Âm đang trừng mắt nhìn
vào bóng dáng mờ mờ ảo ảo của gã Huyện lệnh vô dụng kia, nàng lên tiếng
nhắc nhở hắn, “Ngài không thích ta, muốn cho ta từ bỏ ý tưởng hão huyền
này nên mới không trả lời ta, có đúng không?”
Quần chúng đứng xem đều cảm thán, cô nương này quá hiểu chuyện mà.
Đường Thiên Viễn có chút ủ rũ, hắn ngửa đầu bảo nàng, “Ngươi xuống dưới này trước đi.”
Đàm Linh Âm đợi mãi, cuối cùng cũng nghe được câu này của hắn. Vì vậy,
không tiếp tục trình diễn màn kịch nhảy lầu tự tử mà mọi người suy nghĩ, nàng đi thẳng đến chỗ để thang, ôm chặt nó rồi từ từ bò xuống.
Đàm Thanh Thần vội vã chạy đến bên dưới cái thang, giữ chặt thang giúp nàng.
Đường Thiên Viễn cũng bất tri bất giác mà đi đến nhắc nhở, “Ngươi cẩn thận một chút.”
Hắn nói còn chưa dứt lời, Đàm Linh Âm liền bị trượt chân. Không biết là do
trèo lên thì dễ mà leo xuống thì khó; hay là do lúc bò xuống, chân nàng
đã mềm nhũn, đôi chân nhỏ của nàng cứ run rẩy mãi; chỉ một giây bất cẩn
mà nàng trở thành thiếu nữ sẩy chân.
“Á…ô… ô!” Nàng sợ hãi hét ầm lên, ngã từ trên cái thang xuống.
Đường Thiên Viễn vội vàng dang hai cánh tay để đỡ nàng, mắt thấy Đàm Linh Âm
sắp rơi vào trong lòng mình lại đột nhiên có một đôi tay khác chen ngang vào.
Đàm Thanh Thần ôm tỉ tỉ nhà mình, cảnh giác nhìn Đường Thiên Viễn.
Đàm Linh Âm từ trong lòng Đàm Thanh Thần nhảy xuống, vỗ vỗ ngực, may quá, đúng là một phen mất hồn mất vía.
Đàm Thanh Thần nghiêm mặt, lạnh lùng lôi tỉ tỉ bỏ đi. Hắn bước rất nhanh,
chân Đàm Linh Âm không dài bằng hắn nên muốn đuổi kịp hắn chỉ còn cách
chạy vội theo.
Đàm Linh Âm vẫn nhớ đến mục đích vĩ đại mà mình
vừa hi sinh danh dự vì nó, hét lên với Huyện lệnh đại nhân ở phía xa,
“Đường Phi Long, nói không giữ lời chính là đồ con rùa!”
Nếu nói
vậy, không biết nàng ấy đã bao nhiêu lần làm con rùa rồi nhỉ, Đường
Thiên Viễn nghĩ thầm. Hắn sai người đem cái thang cất đi, đám đông thấy
không còn kịch hay để xem nữa cũng vội vàng tản đi hết. Chỉ trong chốc
lát, công đường lại khôi phục vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng trước đó.
Thật giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra!
Lúc này, sau khi Đàm Thanh Thần túm Đàm Linh Âm đi một mạch về Cổ đường thư xá, hắn nhíu mày nhìn tỉ tỉ, muốn nàng giải thích mọi việc.
Đàm Linh Âm vội kể rõ sự tình, còn tranh thủ mắng Đường Phi Long khốn kiếp một trận cho hả giận.
Sắc mặt Đàm Thanh Thần dịu lại một chút, sau đó lại chảy mặt ra: nếu vậy
cũng không thể tùy tiện bò lên nóc nhà cao như thế, quá nguy hiểm!
“Tỉ biết rồi, biết rồi, đừng dài dòng nữa,” Đàm Linh Âm xua xua tay, “Có ăn cơm không vậy, tỉ sắp chết vì đói rồi đây!”
Sau khi cơm nước xong xuôi, trời đã mát hơn rất nhiều, hai tỉ đệ ngồi uống
trà nói chuyện phiếm. Đàm Linh Âm thấy Đường Đường lững thững đi vào,
cái bụng dưới căng tròn, bước đi khá là vất vả.
Nàng chỉ vào nó mắng, “Trốn mất dạng cả nửa ngày trời, thì ra mày trốn ở chỗ này.”
Đàm Thanh Thần vừa cười vừa duỗi tay túm Đường Đường lại, xoa xoa đầu cho nó.
Tên Huyện lệnh vô lại kia suốt ngày cứ lải nhải bên tai Đàm Linh Âm “Con
vật này không phải loài chó”, khiến nàng cũng có chút hoang mang. Nàng
hỏi, “Thanh Thần, bộ dạng của Đường Đường khi có lông là như thế nào
vậy?”
Đàm Thanh Thần không biết tả như thế nào nên trải giấy ra vẽ cho nàng một bức tranh.
Nhìn khuôn mặt mèo không ra mèo, chó không ra chó lại lốm đốm của Đường
Đường trên bức tranh, Đàm Linh Âm nghĩ, chắc là Đàm Thanh Thần đang đùa
mình.