Sự Hấp Dẫn Của Đường Mật

Chương 7: Chương 7




Ba năm thấm thoát trôi qua, Lô Tư Hiền dựa vào trí thông minh và năng lực của mình, ở trong công ty của chú, anh đã thăng lên vị trí quản lý.

Chú của anh đã hơn 50 tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, hồng nhan tri kỷ

cũng không ít, nhưng người bên gối vẫn trống không, ông có ý định đem sự nghiệp để cho anh thừa kế.

Sau khi tốt nghiệp, Dương Viện Nguyệt biết Lô Tư Hiền làm trong công ty Bách Đại cho nên cũng nộp đơn đăng ký, sau hai năm làm phụ tá bên cạnh anh, tình cảm đối với anh cũng càng ngày càng thêm mãnh liệt.

Thỉnh thoảng Đường Mật sẽ gọi tới công ty của anh, hoặc cũng có khi hai người gặp nhau ở công ty.

Bọn họ còn ở cùng nhau….

Dương Viện Nguyệt vẫn không thể nào chết tâm với Lô Tư Hiền, nhất là mỗi khi thấy Đường Mật nói với anh bằng cái giọng xấc xượt đó nhưng anh vẫn chỉ cười cười làm lơ.

Mà cô đối với anh đều là hỏi han ân cần, nhưng anh lại không hề cảm kích khiến cô cảm thấy không cam lòng, anh đối xử với cô và Đường Mật rõ ràng là bất bình đẳng, khiến cô căm hận đến mức không chịu nổi.

Cô cảm thấy mình không thua kém Đường Mật, tùy tiện tìm một người đàn ông để hỏi, tám chín phần cũng tình nguyện chọn một người đoan trang thục nữ như cô về làm vợ chứ không cần vóc người nóng bỏng, mặt mũi đa tình giống như Đường Mật!

Thế nhưng, Lô Tư Hiền vẫn thủy chung đối với Đường Mật tình hữu độc chung, khiến cô không cam lòng nhưng cũng không biết phải làm sao.

Nếu như Đường Mật không có ở đây thì tốt rồi…..

Cô thật sự rất hận, hận không thể làm cho Đường Mật biến mất khỏi cõi đời này !

Lô Tư Hiền càng ngày càng quan tâm chăm sóc cho Đường Mật , hai người thường xuyên liếc mắt đưa tình, như hình với bóng.

Đường Mật như nguyện được làm nhà thiết kế tự do, rất nhiều công việc cần cô phải tự mình sắp xếp giấy tờ hồ sơ, chạy đi chạy lại, thế nhưng cô đều vui vẻ chấp nhận.

Năm ngoái, Đường Mật còn thuê một văn phòng làm nhà ở, bởi vì hứng thú với công việc của mình mà trên mặt cô vẫn luôn tràn đầy thỏa mãn.

Dương Viện Nguyệt lại rất khinh thường công việc của Đường Mật, bởi vì có lúc Đường Mật làm việc quá độ, vậy mà một tháng chỉ thu được có một ngàn nhân dân tệ, vì không muốn để người nhà của cô lo lắng mà ba bữa cơm đều phải nhờ Lô Tư Hiền tiếp tế.

Cô không hiểu, điều kiện của cô rõ ràng tốt hơn so với Đường Mật, thích hợp làm hiền thê lương mẫu hơn, nhưng tại sao trong mắt anh chỉ có một mình Đường Mật, ngay cả một chút xíu vị trí cũng không dành cho cô?

Cô biết mình nên tự hiểu rõ thân phận mà buông tha cho Lô Tư Hiền, thế nhưng…. từ thời học sinh cô đã đơn thuần mà yêu anh say đắm, cho tới bây giờ vẫn không thay đổi, nếu chỉ vì vậy mà bảo cô phải buông tay, cô quả thực là không làm được.

Cô yêu anh… yêu đến nguyện ý làm bất cứ điều gì, chỉ cần anh có thể liếc nhìn mình một cái, có thể nhận rõ cô mới là người thích hợp nhất với anh.

Chẳng qua là, một khi Đường Mật vẫn còn bên cạnh, thì anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ liếc mắt nhìn cô -- vĩnh viễn!

Mới vừa hoàn thành một sản phẩm thiết kế theo ý muốn của khách hàng, Đường Mật đính kèm bản vẽ vào trong tài liệu rồi gửi đi, sau đó xoay vặn cái cổ cứng ngắc, vòng tay đấm đấm mấy cái lên lưng, sau đó đứng dậy, vặn vẹo eo, làm vài động tác vận động đơn giản.

Cô đã ngồi trước máy vi tính gần mười tiếng đồng hồ, sau khi xác định tài liệu đã được gửi đi, cô save tài liệu vào trong USB rồi tắt máy.

Cô cất USB vào ngăn kéo thứ nhất bên tay phải, trong đó đều là hồ sơ công việc của cô.

Mở ra ngăn kéo dưới cùng, lấy ra mớ tài liệu trên cùng, phía dưới là mấy đĩa phim A được sắp xếp ngay ngắn, mười mấy bộ ở dãy trước đều là Lô Tư Hiền đưa, anh hiểu ý cô nên để cô xem cho đã.

Nghĩ tới anh, từ lễ tình nhân trong nước, lễ tình nhân của Nhật Bản, đêm thất tịch, kỷ niệm ngày quen nhau trên danh nghĩa, tất cả đều lấy phim A làm quà tặng, hơn nữa hôm đó anh còn cố ý ở lại, hai người cùng nhau xem phim, cô cảm giác từ trên ghế salon, thảm, cả một căn phòng to như vậy, đều lưu lại dấu vết hoan ái của anh.

Anh đưa phim A cho cô xem chính là muốn ăn cô đến ngay cả xương cũng không chừa lại, hết lần này tới lần khác ham muốn của cô và anh đều không thể phân biệt cao thấp, có lúc là do cô chủ động, cũng có lúc để mặc anh liếm mút toàn thân, để cô có cảm giác như mình được hòa tan vào trong biển mật….

Ba năm nay, bọn họ vẫn là bạn tốt -- có thể là bạn tốt cùng lăn lộn trên giường, có thể là bạn tốt cùng nhau tâm sự, vị trí của anh trong lòng cô càng lúc càng lớn, hầu như là chiếm giữ hết tất cả tâm trí cô.

Cô nghĩ là cô đã yêu anh, chẳng qua, cô chỉ dám thừa nhận với mình chứ không có dũng khí nói cho anh biết.

Có lẽ, tiếp tục sống chung như vậy cũng không tồi!

Đợi một ngày nào đó cô lấy hết dũng khí sẽ nói cho anh biết!

Dương Viện Nguyệt trong lòng đang rất đau, rất đau. . . .

Nhớ vừa rồi ở lại giúp Lô Tư Hiền làm thêm giờ, cô còn chu đáo mua bữa tối, muốn ăn tối cùng anh, trong tâm trí đều tràn ngập hình bóng của anh, kết quả là, hai người vừa ăn, cô vừa nói có một câu Đường Mật không đúng, khuôn mặt anh lập tức biến sắc, đem hộp cơm vừa ăn được vài miếng ném vào trong thùng rác, cũng dùng vẻ mặt lạnh lùng ý bảo cô trong vòng một phút lập tức rời khỏi tầm mắt của anh.

Sao cô lại bị khuất nhục như vậy? Sắc mặt trắng bệch, dưới đôi mắt sắc bén của anh, cô không thể nào động đậy, toàn thân cứng đờ.

“Sau này xin hãy nhớ kỹ, đừng để cho tôi nghe được bất kỳ câu nào nói xấu Đường Mật, nếu không, tôi sẽ báo lên quản lý để chuyển nơi làm việc.”

Trong lòng anh, toàn bộ đều là Đường Mật ——

Không công bằng, thật không công bằng!

Trái tim Dương Viện Nguyệt như vỡ tan thành từng mảnh, nhưng anh dường như không thấy, ánh mắt như sắp ăn thịt người, lạnh lùng đến cực điểm, Dương Viện Nguyệt cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục ăn nữa, tùy tiện ném hộp cơm vào thùng rác, rồi lại giống như chó nhà có tang (*), cầm lên túi xách của mình, trong vòng một phút ngoan ngoãn rời khỏi

tầm mắt của Lô Tư Hiền.

Đi thang máy thẳng một mạch tới bãi đậu xe, sau khi ngồi yên ổn vào trong xe, cô mới dám bật khóc lên.

Tại sao? Tại sao anh không thể yêu cô?

Cô ở bên anh lâu như vậy, còn là trợ thủ đắc lực nhất của anh, trong công việc, anh từng nói cô là trợ lý tốt, lúc riêng tư, anh cũng từng khích lệ cô nên theo đuổi người trong lòng mình.

Mà người trong lòng cô, lại chính là anh!

Tại sao anh không thể đem một chút tình yêu dành cho Đường Mật chia cho cô? Nhìn cô lâu thêm một chút, nhìn ra khuyết điểm của Đường Mật nhiều hơn một chút?

Cô tức giận tại sao Đường Mật không làm gì mà lại có được một người đàn ông tốt như vậy?

Còn cô, dùng trăm phương ngàn kế để được ở bên cạnh anh, vậy mà đối với tình yêu của cô, anh vẫn không có cách nào đáp lại!

Tất cả đều là lỗi của Đường Mật!

Dương Viện Nguyệt cảm thấy tình yêu của mình gặp nhiều khổ nạn như vậy đều là do Đường Mật.

Cô rất hận Đường Mật, rất hận, rất hận!

Khởi động xe, chạy xe vào quốc lộ, giờ phút này, cô không muốn về nhà, chỉ muốn tìm một nơi nào đó để phát tiết.

Trong vô thức, cô lại lái xe tới gần phòng làm việc của Đường Mật, thăm dò tin tức của tình địch cũng là một chuyện phải thận trọng.

Bên trong căn phòng đều là một mảnh tối đen, chứng tỏ Đường Mật vẫn chưa về.

Trong lòng Dương Viện Nguyệt tràn ngập oán hận và tức giận, đứng chờ một lúc cũng khiến cô cảm thấy bực dọc.

Đã trễ thế này, Đường Mật còn có thể đi đâu chứ? Làm cô muốn tìm một người để mắng cũng không được!

Dương Viện Nguyệt không muốn đợi thêm nữa, chạy xe về phía trước, đèn xe vừa sáng lên, lại trông thấy Đường Mật cầm rất nhiều bản thảo thiết kế trong tay, đang chuẩn bị qua đường.

Thù mới hận cũ cùng lúc ùa tới, trong đầu Dương Viện Nguyệt chỉ có một ý niệm, chính là muốn trả thù Đường Mật!

“Đường Mật, nếu như trên đời này không có sự tồn tại của cô thì Lô Tư Hiền sẽ thuộc về tôi!”

Ý nghĩ kinh khủng này trong nháy mắt đã lấp đầy đầu Dương Viện Nguyệt.

Cô dùng sức đạp chân ga, chiếc xe hệt như một mũi tên, phóng về phía trước --

Đường Mật không hề phát hiện, lúc phát hiện thì đã không còn kịp, cô bị tông mạnh vào kính chắn gió rồi lại bị văng trở về mặt đất, lập tức ngất đi.

Dương Viện Nguyệt nhanh chóng đạp thắng, nhìn máu từ sau ót Đường Mật chảy xuống trán, cô sợ đến ngây người. Trời ơi! Mình đã làm cái gì vậy?

Cô hốt hoảng nhìn xung quanh, bởi vì trời tối lại âm u, xung quanh cũng không có ai.

Cô vòng xe qua thân thể của Đường Mật, muốn lái xe bỏ chạy.

Nhưng cô không biết Đường Mật còn sống hay đã chết, cô sợ mình sẽ phạm tội ngộ sát hoặc giết người không thành…

Không, cô không muốn ngồi tù! Cô không muốn bị phán tử hình hay chung thân!

Cô chỉ là vì một phút tức giận chứ không phải thật lòng muốn đẩy Đường Mật vào chỗ chết.

Cô hốt hoảng không biết nên làm thế nào, hai tay run rẩy, cánh môi run lên bần bật.

Đúng rồi, không thể để cho người khác phát hiện cô đụng người!

Cô quay đầu xe, lái đến bên cạnh Đường Mật, sau đó run rẩy mở cửa xe, kéo Đường Mật toàn thân đầy máu vào ghế sau, gom mớ bản thảo thiết kế quăng vào trong xe, sau đó vội vàng vào xe, thừa dịp không ai chú ý thì rời đi.

Bây giờ cô phải làm gì tiếp theo đây? Đưa Đường Mật đến bệnh viện cấp cứu sao?

Không! Không được! Cái này vừa nhìn cũng biết là bị xe đụng chết, nếu bệnh viện gọi cho cảnh sát thì phải làm sao bây giờ?

Cô không muốn phải ngồi tù, không muốn bất kỳ ai phát hiện ra chuyện này….

Từ trước tới giờ cô đều ra dáng mình là một người hiền lương tốt bụng, lần này chỉ vì một phút tức giận nên mới làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.

Cô không muốn chỉ vì Đường Mật mà phải mất đi thanh danh một đời!

Cô nên làm thế nào đây!

Đúng rồi, chú của cô có mở một phòng khám bệnh tư nhân, cô có thể đi tìm chú để giúp một tay!

Dương Viện Nguyệt vội vàng lái xe tới phòng khám, thế nhưng, khi đến gần phòng khám thì cô lại muốn lui bước.

Không… Cô không muốn làm to chuyện! Không thể để người thứ ba biết chuyện này, trong phòng khám ngoại trừ chú thì còn có y tá, ai biết mấy người đó có đem chuyện này nói ra ngoài không.

Không thể để ai biết chuyện này, đề phòng giấy không gói được lửa.

Chuyện này, chỉ có mình cô biết, cho nên không thể đến phòng khám, không thể để cho chú biết!

Lòng bàn tay của Dương Viện Nguyệt đã thấm ướt mồ hôi, thế nhưng trong đầu lại vô cùng thanh tỉnh.

Liếc mắt nhìn Đường Mật ở hàng ghế sau vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, máu tươi chảy xuống mặt cô, chảy dọc xuống mũi.

Cô ấy…. Đã chết rồi sao…Dương Viện Nguyệt sợ đến run rẩy toàn thân.

Nếu như Đường Mật đã chết, vậy cô đã phạm tội giết người rồi….

Không, cô không muốn vì Đường Mật mà phải hủy đi cả đời!

Đường Mật không thể bị phát hiện…

Dương Viện Nguyệt vẫn lái xe, chạy đến vùng núi Hoa Liên, cô kiên quyết kéo Đường Mật ra khỏi xe, moi móc hết tất cả bóp và giấy tờ tùy thân trên người Đường Mật, sau đó ném cô đến một gốc cây đại thụ.

“Cô không thể trách tôi…có trách thì tự trách mình đã tranh giành đàn ông với tôi đi!”

Dương Viện Nguyệt ngó nghiêng xung quanh, cũng không trông thấy người nào.

“Là phúc hay họa còn tùy thuộc vào cô!”

Dương Viện Nguyệt vội vàng lên xe, trên đường về thì ném hết bóp và giấy tờ tùy thân của Đường Mật xuống biển.

Sau khi về đến nhà, cô thay quần áo dính đầy máu rồi ném vào thùng rác, tuy kinh hoảng và vô cùng sợ hãi nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, ngay lập tức chạy ra rửa xe cẩn thận, sau đó đem đốt tất cả các bản thảo thiết kế của Đường Mật.

Đợi đến khi làm xong tất cả thì trời cũng đã tờ mờ sáng.

Cô rất mệt nhưng trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, nằm trên giường muốn chợp mắt một chút, thế nhưng trong đầu cứ hiện ra khuôn mặt đầy máu của Đường Mật, căn bản là không có cách nào ngủ được.

Lúc đi làm, cô cố tình trang điểm đậm thêm một lớp để che đi quầng thâm dưới mắt.

Cô đợi rồi lại đợi, giờ làm việc đã qua nửa tiếng mà vẫn chưa thấy Lô Tư Hiền tới công ty.

Mở lịch làm việc, cô mới đột nhiên nhớ ra, sáng hôm nay Lô Tư Hiền phải bay ra nước ngoài công tác.

Cho nên, chuyện của Đường Mật, anh nhất định không biết.

Cô thở dài một tiếng, chỉ sợ ai đó sẽ phát hiện sự mất tích của Đường Mật….

Cả một ngày làm việc, hễ có điện thoại gọi tới là cô lại sợ hãi hoảng hốt, chỉ sợ cảnh sát gọi tới. Kết quả, đến khi tan tầm thì mọi việc vẫn bình an vô sự.

Cô thở phào nhẹ nhõm, đến toilet rửa tay rồi mới tan ca.

Thật may, một ngày an toàn đã trôi qua, chỉ là sự dằn vặt ở trong lòng khiến cô hít thở không thông.

Nhưng làm thì cũng đã làm rồi, không có cách nào đảo ngược thời gian để thay đổi mọi việc…

Mấy ngày nay Dương Viện Nguyệt đều không dám xem TV, sợ sẽ thấy tin tức của Đường Mật.

Ba ngày sau, Lô Tư Hiền trở về, sắc mặt đầy đau khổ.

Trong lòng cô hoảng hốt, anh đã biết cái gì rồi sao?

Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, chỉ sợ bí mật bị lộ.

Cô nghe Lô Tư Hiền đau lòng nói: “Hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn chiều và tối nay giúp tôi, tôi có chuyện cá nhân quan trọng phải giải quyết.”

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết!” Anh đau khổ đến tột cùng: “Đường Mật chết rồi! Không còn chuyện gì quan trọng hơn cô ấy!”

Trái tim của Dương Viện Nguyệt như muốn vọt ra khỏi cổ họng, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Đường Mật chết rồi? Cô ấy thật sự đã chết rồi? Thi thể của cô ấy đã bị phát hiện rồi sao?

Lô Tư Hiền đang chìm trong đau đớn nên cũng không phát hiện Dương Viện Nguyệt có gì không đúng, anh lập tức đem mình vùi vào trong công việc, cố gắng hoàn thành tất cả trong một ngày.

Kỳ lạ, sao Đường Mật lại biến thành trượt chân xuống biển mà chết?

Không chịu nổi dằn vặt trong lòng, cô vội vàng mua tờ báo về xem tin tức, cũng lên mạng đọc một chút tin tức của mấy ngày nay.

Thì ra là cô đánh bậy đánh bạ, đêm hôm đó cũng có một cô gái bị rơi xuống biển chết đuối, mà giấy tờ tùy thân của Đường Mật lại trùng hợp vướng vào quần áo, kết quả lại bị ngộ nhận thành cô gái kia, bởi vì dáng dấp của hai người na ná nhau, mà khuôn mặt của cô gái kia đã trương lên, không còn nhìn rõ mặt mũi, kết quả là cảnh sát đã báo cho cha mẹ Đường Mật đến nhận thi thể cô.

Cho nên, Đường Mật chết…

Nhưng trong lòng Dương Viện Nguyệt so với ai khác đều rõ ràng hơn cả, Đường Mật thật sự, vẫn còn chưa rõ sống chết thế nào.

Cô thấp thỏm một tuần, lại quyết định lái xe đến chỗ cũ để xem thế nào, nhưng đã không còn thấy tung tích của Đường Mật.

Cô đi vòng vòng xung quanh gần một tiếng đồng hồ nhưng cũng không phát hiện ra manh mối khả nghi.

Đường Mật thật sự còn sống hay đã chết? Cô cũng không biết rõ.

Nhưng cô biết rõ —— ít nhất, mình không phải ngồi tù!

Đường Mật giả vì trượt chân xuống biển mà chết, Đường Mật thật lại biến mất, có thể là lành ít dữ nhiều!

Như vậy, sẽ không còn ai tranh giành Lô Tư Hiền với cô nữa rồi!

Cô sẽ tiếp tục ở bên cạnh làm bạn với Lô Tư Hiền, khoảng thời gian này, trong lòng anh hẳn là sẽ vô cùng trống trải, cô sẽ ở bên cạnh an ủi anh, làm cho anh yêu mình.

Trên đời này. . . . không có Đường Mật, thật sự là quá tốt!

Ông trời đã giúp cô rồi!

Sau

khi không thấy Đường Mật, công việc của Dương Viện Nguyệt cũng trở nên vô cùng thuận lợi.

Lô Tư Hiền lên làm tổng giám đốc thì cô cũng trở thành trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, toàn tâm toàn ý giúp đỡ anh.

Thời gian thấm thoát trôi qua, hai năm sau, bởi vì cô vô cùng cố gắng nịnh nọt tâng bốc mẹ của Lô Tư Hiền nên nghiễm nhiên trở thành người thích hợp làm vợ nhất của Lô Tư Hiền trong mắt nhà họ Lô.

Lô Tư Hiền biết Dương Viện Nguyệt thương mình, nhưng trong lòng anh lại không cách nào yêu Dương Viện Nguyệt.

Lúc Đường Mật còn, anh đã không yêu Dương Viện Nguyệt, giờ đây Đường Mật không còn nữa, anh cũng không có cách nào yêu Dương Viện Nguyệt.

Lô Tư Hiền đến tham dự tang lễ của Đường Mật thì thấy hai vợ chồng Đường thị khóc đến vô cùng bi thương, nhưng trong lòng anh lại có rất nhiều nghi vấn khó hiểu.

Tại sao Đường Mật lại vô duyên vô cớ chạy đến bờ biển Hoa Liên? Sao lại có thể trượt chân xuống biển?

Chẳng qua, cô đã không còn ở đây là sự thật, cảnh sát chứng kiến tìm thấy thi thể của cô cũng là sự thật…..

Anh tình nguyện tin tưởng Đường Mật chẳng qua chỉ là đang mất tích, chứ không muốn tin rằng cô đã thật sự biến mất khỏi cõi đời này.

Cô rời đi, cũng mang theo trái tim anh mất rồi!

Gần đây, mẹ của anh cũng thường xuyên ghé vào tai anh mà nói tốt cho Dương Viện Nguyệt, cũng nói tuổi của anh đã không còn nhỏ, không thể vì Đường Mật chết mà không lập gia đình, nên vì nhà họ Lô mà suy nghĩ một chút, mà bên cạnh anh cũng có một người vẫn luôn một mực yêu thương anh, cũng nên mau chóng cưới người ta vào cửa, đừng làm trễ nãi tuổi xuân của người ta.

Chú của anh cũng xem anh như con trai mình mà dạy bảo, cũng vô tình hay cố ý ra hiệu cho anh, muốn đem mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty giao cho anh, còn chú chỉ đứng ở phía sau đôn đốc là được rồi.

Đường Mật không có ở đây, anh thật sự đã tính là cả đời này sẽ không lập gia đình, nhưng dưới sự ân cần dạy bảo của cha Lô, cộng thêm mẹ Lô vừa đấm vừa xoa, và cả chuyện Dương Viện Nguyệt đối với anh ý mật tình nồng, lại còn cả người chú đang hy vọng anh thành lập gia nghiệp….

Rốt cuộc anh cũng không chịu được áp lực từ phía gia đình nên đành gật đầu để cho người lớn an bài chuyện đính hôn của mình và Dương Viện Nguyệt.

Chẳng qua là, trái tim của anh đã dành cho Đường Mật, còn với Dương Viện Nguyệt, thứ anh có thể cho chỉ là một danh phận mà thôi.

Về điểm này, anh đã nói rõ với Dương Viện Nguyệt, mà Dương Viện Nguyệt cũng gật đầu đồng ý.

Dương Viện Nguyệt nghĩ, chẳng qua bây giờ Lô Tư Hiền vẫn chưa phát hiện mặt tốt của mình, đợi đến sau khi cưới thì anh sẽ biết, cô sẽ giúp anh dần dần quên đi Đường Mật.

Mà cô, vì muốn mau chóng cưới anh nên cũng vui vẻ cười… Đường Mật, cô căn bản cũng không phải là đối thủ của tôi!

Ở trên đoạn đường tình yêu này, vẫn nên cần có một chút thủ đoạn, mà cô, chính là người thắng cuộc.

Dương Viện Nguyệt tiếc nuối thở dài, Đường Mật, muốn trách thì nên trách cô không nên giành Lô Tư Hiền với tôi, tôi luôn có thời gian kiên nhẫn chờ đợi, cô dây dưa với nhà họ Lô đã lâu rồi, Lô Tư Hiền cuối cùng vẫn thuộc về tôi!

Thời gian vẫn luôn trôi qua rất mau, mới ngày nào đang nói chuẩn bị đính hôn thôi, vậy mà hôm nay đã là ngày đính hôn rồi.

Sáng sớm, Dương Viện Nguyệt để cho anh trai chở mình đi thay áo cưới, trang điểm cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, anh trai cô nhàm chán đi ra ngoài vận động vài cái.

Dương Viện Nguyệt trang điểm xong thì đi ra tìm anh trai, lại thấy anh đang đứng nói chuyện phiếm cùng với một cô gái, cô gái kia đang cầm một cuốn album PR cho trang web mà mình quản lý, giới thiệu kinh doanh.

“Anh!” Dương Viện Nguyệt gọi một tiếng, cô dâu trang điểm xong trông có vẻ tinh thần sảng khoái, cả người xinh đẹp lộng lẫy.

Anh trai và cô gái kia đồng thời quay người lại, Dương Viện Nguyệt vừa trông thấy khuôn mặt đó, lập tức liền biến sắc, kinh hãi thét chói tai: “Làm sao có thể?”

Cô trố mắt, há hốc miệng, vẻ mặt quá mức kinh hãi.

Ban ngày ban mặt, mình gặp quỷ sao?

Gương mặt này….. Rõ ràng giống Đường Mật y như đúc!

Đường Mật chưa chết sao? Không ngờ cô ấy lại chưa chết!

“Đó là em gái của tôi, hôm nay nó đính hôn!”

“Chúc mừng cô!” Cô gái giống Đường Mật y như đúc nhìn Dương Viện Nguyệt cười một tiếng.

“Anh à, chúng ta mau lên đi!” Dương Viện Nguyệt cũng không để ý đến cô gái kia, lập tức đi đến bên cạnh xe, lớn tiếng thúc giục anh trai mình.

Đường Mật cười vô cùng hồn nhiên, tựa như không nhớ Dương Viện Nguyệt là ai!

Nhưng mà, hôm nay là ngày đại hỉ của cô, cô tuyệt đối không thể để Lô Tư Hiền gặp lại Đường Mật, nếu không Lô Tư Hiền đối với Đường Mật tình cũ khó quên, hôn sự của cô có thể sẽ phải hủy bỏ…..

Cô tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.