Sự hôi hận muộn màng
Author: Karly Dương
_____________________
Đồng hồ điểm đúng bảy giờ thì Chu Hiểu Lam mở mắt, ánh sáng tinh nghịch chui qua cửa sổ len lỏi soi vào khuôn mặt phong tình vạn chủng của Cố Thần.
"Đẹp thật đó! Còn hơn cả nữ nhân!" Đây là suy nghĩ riêng của Chu Hiểu Lam. Cô bỗng giật mình nhìn lại cảnh tượng này. Cô là đang nằm trong lòng Cố Thần sao?
Chu Hiểu Lam cố đẩy thân hình to lớn của hắn ra thì hắn liền thức giấc, câu đầu tiên cũng là câu chào hỏi "Tình Y sáng hảo".
"Ưm...Thần...sáng hảo. Tư thế này...hơi kì cục" Chu Hiểu Lam giọng nói lắp bắp vì khuôn mặt đã đỏ ửng từ khi nào.
"Ừm...nếu mệt ngủ thêm một lát đi" Cố Thần nói rồi rúc đầu vào ngực cô, tay còn ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh.
Này chứ, hắn là không hiểu ý cô sao?
"Thần, nam nữ thụ thụ bất tương thân"
"Ừm"
"Thả em ra đi"
"Ừm" Uy, nói vậy mà hắn vẫn ôm lấy cô sao? Đúng là dễ trọc người ta giận mà.
"Anh đúng là đại vô sỉ!"
"Hử, đại vô sỉ? Tình Y em nhớ rõ lại hôm qua đi! Chính em là người quấn lấy anh rồi còn chui vào lòng anh nữa mà, hại anh ôm em đến toàn thân đau nhức, giờ em nên phải bồi thường nha!" Cố Thần với vẻ mặt ủy khuất, nhanh chóng phản bác lại cô khiến cô cảm thấy tội lỗi.
" Có sao? Chẳng lẽ trong lúc ngủ mình lại nổi lên thú tính?" Chu Hiểu Lam vẫn còn nghi hoặc lời nói Cố Thần.
"Em xem, dấu vết này do ai gây ra?" Nói rồi hắn vạch áo để lộ khuôn ngực săn chắc, trên đó còn có vết cắn hơi ửng đỏ.
Chu Hiểu Lam vậy mà lại hoàn toàn tin tưởng hắn rồi! Cô đúng là đại ngốc mà!
"Em xin lỗi...nhưng mà sáng rồi! Nên rời giường!"
"Đêm mai em phải bồi thường anh"
"Hả...haizz~ Được rồi!" Chu Hiểu Lam không tình nguyện.
Cố Thần thấy vậy tâm tình nổi đầy vui vẻ, chuyện cô cắn hắn là có thật, chắc do lúc ngủ cô mơ đến đồ ăn thôi (Au: Hình tượng nữ chính của ta:v). Nhưng chuyện hắn nói cô chủ động ôm hắn thì tất nhiên là sai rồi! Đêm cô ngủ say hắn đã quang em gấu to bự xuống giường còn mình thì kéo cô lại ôm ấp. Fufufu, hắn thật thông minh mà!
.....
Sau bữa ăn đầy vui vẻ cùng Chu Hiểu Lam, Cố Thần ngồi bên đống tài liệu còn dang dở, mấy bữa này vui đùa cùng cô mà quên mất còn việc cần làm, vì vậy bây giờ hắn có chút ủy khuất duyệt tài liệu.
Chu Hiểu Lam nằm trên sofa, không giữ ý tứ gì mà gác chân lên thành ghế, miệng nhai nhóp nhép trái cherry đỏ mọng, tay thì bấm điện thoại. Ở khách sạn thật nhàm chán, cô là đang muốn đi dạo quanh đây a.
"Thần, em đi chơi đây"
Cố Thần nhíu mày "Hử, anh sẽ đi cùng"
"Không cần a, chỉ là đi dạo quanh đây chút thôi, với lại anh còn nhiều việc"
"Được rồi, chỉ mười lăm phút thôi! Nếu đúng giờ mà em không về anh sẽ đi kiếm em" Cố Thần đặt điều kiện, kìm hãm cô ở bên mình mãi cũng khiến cô mất tự do, vậy sẽ không tốt, nên để cô khuây khỏa chút cũng được.
"Ừm, yes sir" Chu Hiểu Lam động tác tinh nghịch đưa tay lên chào kiểu quân đội rồi đi ra ngoài cửa.
Không khí bên ngoài giờ đang se lạnh, những đứa trẻ con vẫn vui đùa bên đống truyết trắng. Một cơn gió nhẹ thôi qua lùa vào mái tóc đen mượt khiến cô run lên. Chợt thấy chiếc ghế gỗ đặt bên kia đường, Chu Hiểu Lam chạy lại ngồi đó ngắm cảnh.
Chiếc ô tô dừng lại trước mặt cô, một vài tên áo đen bước xuống với vẻ mặt ghê rợn.
Chu Hiểu Lam sợ hãy "Các...các người là ai?...muốn...muốn làm gì?...á đừng..."
Chưa để cô nói xong bọn chúng đã dùng một tấm vải trắng bịt miệng cô rồi kéo lên xe, Chu Hiểu Lam chìm vào vô thức.
.....
Cố Thần vươn vai sau khi duyệt xong đống tài liệu, nhớ ra một điều hắn quay lại nhìn chiếc đồng hồ với vẻ lo lắng "Hơn ba mươi phút rồi mà cô ấy vẫn chưa về?"
Nói rồi hắn đứng dậy lấy cái áo khoác vào rồi rời khỏi khách sạn. Đi tìm những khu vực xung quanh đây đều không thấy cô, lòng hắn dâng lên một dự cảm không lành. Hắn bật điện thoại gọi điện cho trợ lý với giọng gấp rút "Mau tập hợp mọi người tìm Tình Y, nhanh nhất có thể"
Trợ lý vâng vâng dạ dạ rồi tiến hành công việc, đi công tác tại Pari hắn cũng mang theo rất nhiều vệ sĩ được huấn luyện ở Huyết Dạ để đề phòng gặp bất trắc.
.......
Chu Hiểu Lam tỉnh dậy với trạng thái mệt mỏi cùng chút mê man, khẽ dụi dụi khóe mắt cô nhìn chằm căn phòng mình nằm.
Căn phòng được thiết kế với phòng cách hiện đại, nếu quan sát kĩ thì thấy đồ vật xung quanh có giá trị không nhỏ.
Cô đã chắc chắn một điều là mình bị bắt cóc, nhưng tại sao tên bắt cóc lại nhốt cô ở nơi như thế này?
Bỗng cánh cửa gỗ bật mở, một tên nam nhân với bộ vest đen bước vào khiến Chu Hiểu Lam thất kinh, là lão ta- Thành Thiến.
Ánh mắt lão dâm tà nhìn mĩ nhân trước mặt, miệng còn chảy cả nước miếng khiến cô kinh tởm.
"Thành tổng, ngài là muốn làm gì?" Chu Hiểu Lam cho dù tức giận khi người ta bắt nhưng vẫn giữ phép lịch sự kính trên nhường dưới.
"Mĩ nhân a! Em thật sự rất xinh đẹp" Thành Thiến càng nói càng lại gần cô, giơ bàn tay nhăn nheo ra chạm vào khuôn mặt Chu Hiểu Lam khiến cô lại càng kinh tởm.
Cô hất bàn tay lão ra khiến lão tức giận đánh cô một bạt tai làm cô chao đảo ngã xuống giường, miệng lão lại còn nói nhưng lời lẽ thô tục "Hừ, một điếm thối tha như mày mà lại giám khinh thường tao? Để xem ông đây dậy dỗ mày thế nào nhé?"
Nói rồi, lão ta nhét vào miệng cô một viên thuốc trắng ép cô nuốt.
Chu Hiểu Lam giờ thì chẳng còn lại một chút kính trọng cùng lễ nghi, cô hướng mặt lão mà quát "Lão già chết tiệt, ông đã cho tôi uống cái gì?"
"Bốp" Lại một bạt tai giáng xuống giương mặt trắng nõn, khóe môi bị ảnh hưởng mà chảy máu.
"Còn nhỏ này, tao chắc chắn mày sẽ ngoan ngoãn mà phục vụ tao thôi"
Lão ta đè lên người cô, tay nhanh chóng lột bộ đồ của mình. Chu Hiểu Lam càng sợ hãi, la hét trong vô vọng. Giờ phút này tâm chí cô chỉ xuất hiện hình ảnh Cố Thần, cô...muốn thấy hắn.
"Khốn khiếp, lão già mau dừng tay" Một tiếng nói cùng tiếng đạp cửa khiến Thành Thiến cùng Chu Hiểu Lam ngoái lại nhìn.
____________
Nhớ vote nhé! Mà chương sau có H, ai hong hơm?