Nguyễn Mộng bần thần một hồi lâu, chợt thấy Vệ Cung Huyền đứng ở trước
mặt tự bao giờ. Cô hoảng sợ đến rụng rời, ánh mắt long lanh, suýt chút
nữa là rơi lệ… Cô vội vã đứng lên chuẩn bị đi thu dọn, bất ngờ bị Vệ
Cung Huyền nắm lấy cánh tay.
“Ối?”
Vệ Cung Huyền nhìn cô, hai tay giữ chặt bờ vai cô ấn xuống ghế:
“Việc của em là nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Haizza…Số tôi thật là khổ mà.”
Ôn Dư Thừa vẻ mặt ai oán bưng bát bát đi vào.
Nguyễn Mộng há hốc mồm nhìn anh ta, vội vàng đứng dậy, chạy đến chỗ Ôn Dư Thừa:
“Tôi bưng là được rồi. Ôn Phó tổng cứ ngồi đi.”
Cô cũng không phải ăn gan hùm mật gấu, dám để người đàn ông khắc nghiệt
thù dai này làm việc nhà. Có quỷ mới biết được hắn sẽ trả thù cô như thế nào. Ôn Dư Thừa xoay người, tao nhã né tránh tay cô:
“Đừng. Tôi cũng không nghĩ là sẽ làm phiền cô cùng người yêu… Chỉ là rửa bát thôi, sao tôi có thể không làm được?”
Cô? Người yêu của cô? Nguyễn Mộng đỏ ửng hai má, xấu hổ không dám nhìn mặt
Vệ Cung Huyền. Trái lại, Vệ Cung Huyền vẫn thản nhiên nói:
“Biết vậy là tốt. Rửa bát cho thật sạch đấy, tớ sẽ ở đây quan sát.”
Cậu thật xảo quyệt… Đáy lòng Ôn Dư Thừa thầm than thở, đúng là tiểu nhân mà, đoạn cầm chén bát đi vào phòng rửa ở phía trong.
Nguyễn Mộng nhẫn nại nhìn động tác rửa chén của hắn. Nhà giàu không cần phải
làm việc nhà, hắn đâu cần phải cưỡng gian ánh mắt cô như vậy. Hắn căn
bản là rửa không sạch cũng đem xếp chồng sang một bên, ngay cả nhúng vào chậu nước cũng không có.
Sự nhẫn nại của Nguyễn Mộng đã đạt đến mức cực hạn. Không thể chịu đựng được nữa, Nguyễn Mộng mạnh mẽ bước đến giật lấy chén bát trong tay Ôn Dư Thừa:
“Ôn phó tổng, anh cứ việc ngồi nghỉ, việc này hãy để tôi làm.”
Anh chàng kia vẫn còn sĩ diện: “Không được, tôi nhất định phải làm.”
“Anh mà còn nói nữa, ngày mai sẽ không được ăn cơm.”
Nguyễn Mộng nói một cách dứt khoát, trực tiếp đứng lên tẩy rửa. Động tác của
cô nhanh nhẹn, linh hoạt. Chén bát rửa xong nhìn rất sạch sẽ, vừa mắt.
Vệ Cung Huyền nhìn bộ dáng oán giận của cô lúc rửa bát, trong lòng chợt
như có dòng nước ấm chảy qua. Chợt nghĩ đến mình trước kia chỉ có một
mong ước đơn sơ là cưới một thê tử và cùng sinh một tiểu oa nhi bụ bẫm,
gia đình ấm áp hạnh phúc. Nghĩ đến điều đó, hắn liền bước đến.
“Để anh giúp em.”
Nguyễn Mộng giật nảy mình. Điều này làm sao có thể a. Cô làm sao có thể hưởng ân huệ của hắn, vội vàng từ chối:
“Không cần đâu, mình em làm cũng đủ rồi, anh đến thư phòng đi.”
Vệ Cung Huyền vẫn kiên trì: “Để anh giúp em.”
Nói xong liền cầm lấy chén bát từ tay cô tẩy rửa sạch sẽ.
Nguyễn Mộng sau khi rửa xong liền đưa bát cho anh lau sạch sẽ rồi phóng ào vào phòng máy sấy bên trong rửa tay, bối rối không biết kế tiếp nên làm gì.
Vệ Cung Huyền biết cô xấu hổ, nói với cô một tiếng rồi đi đến thư phòng.
Ôn Dư Thừa nhìn cô một cái rồi sau cũng đi theo. Còn lại Nguyễn Mộng
không biết cái liếc mắt kia là có ý gì, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, một
chút cảm xúc cũng không hiểu.
Cô ngồi ở phòng bếp, cũng vô tâm
suy tư đi phòng ngủ. Sau khoảng nửa giờ ở thư phòng, Ôn Dư Thừa liền
trốn, tạt ngang phòng bếp cùng cô nói lời tạm biệt. Nguyễn Mộng vội vàng tiễn anh ra cửa, giống như cô người hầu bé nhỏ tiễn chủ tử mình đi đâu
xa vậy.
Ôn Dư Thừa hiển nhiên cảm nhận được điều đó. Anh dựa vào khung cửa rất tự nhiễn xoa xoa đầu cô. Cô tuy cao khoảng 1m7, đối với
chiều cao của nữ nhân có thể nói là lý tưởng nhưng vẫn còn thấp hơn anh
nửa cái đầu, kết quả bị anh ngang nhiên xoa đầu như vậy liền có cảm giác mình giống như một đứa bé.
Ôn Dư Thừa thấy cô ngây ngốc nhìn mình thì đôi môi không nhịn được khẽ nở nụ cười:
“Hắc hắc…Tôi hỏi móng vuốt của cô đâu cả rồi?”
Nguyễn Mộng vẫn không hiểu anh nói điều gì, nhẫn nại chờ anh mang giày rời đi thì đóng cửa.
Thấy vậy, Ôn Dư Thừa cười thối một tiếng:
“Bánh bao ngốc.”
Cô vừa định nói mình không phải bánh bao thì tên nhãi kia đã chuồn
mất.Trước khi đi còn không quên hung hăng véo má cô một cái, cười lớn,
nói cô thật sự là bánh bao mập mạp rồi mới biến mất trong thang máy.
Nguyễn Mộng nghiến răng nghiến lợi, sờ sờ mặt mình. Cô chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn tình cảm như vậy a.
Trở lại phòng bếp, cô bắt đầu sắc thuốc. Lúc uống thuốc căn phòng tràn ngập mùi thuốc bắc, cô cẩn trọng mở hết cửa sổ và xua hết khói đi mới dám
uống. Vừa nhấc đầu chưa kịp uống thì phát hiện Vệ Cung Huyền đang đứng
tựa ở cửa phòng bếp, cô vô cùng hoảng sợ, đôi tay run run suýt đánh rơi
thuốc.
“Em định uống cái gì?”
Nguyễn Mộng liếm cánh môi khô ráp, ngập ngừng trả lời:
“Dạ…Thuốc bắc.”
“Biết là thuốc bắc rồi nhưng em uống để làm gì?”
Vệ Cung Huyền nhẫn nại hỏi.
“A?”
Cô lúng túng buông bát xuống, có chút khẩn trương khi nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Vệ Cung Huyền đang tiến đến gần.
“Bác sĩ Trung y bảo dùng để bồi bổ thân thể.”, cơ thể của cô nhất định phải khoẻ mạnh mới được.
Vệ Cung Huyền cúi đầu nhìn chất lỏng màu đen trong bát, nhăn mày hỏi:
“Có đắng lắm không?”
“Không đắng.”
Nguyễn Mộng lắc đầu nói. Cô ngay cả chết cũng đã từng trải qua, còn sợ đắng nữa hay sao?
Anh không nói gì, lẳng lặng lấy cho cô một chén nước. Nguyễn Mộng thụ sủng nhược kinh nhìn anh, liếm liếm môi nói:
“Cái kia…Anh không cần phải xen vào việc của em. Em sẽ không làm phiền anh đâu.”
Vệ Cung Huyền nhìn cô một cách kỳ quái, nói:
“Không giống em tí nào.”
Ít nhất là không giống như trước kia. Rốt cuộc đã phất sinh chuyện gì khiến cho cô gái này nháy mắt trở nên kiên quyết như vậy?
Cô biết trả lời như thế nào đây? Thấy Vệ Cung Huyền đang chờ cô trả lời,
không còn biện phấp nào khác, cô đành nói một cách chậm chạp:
“Ừm… Xin lỗi anh, em biết trước kia đã đem lại cho anh rất nhiều rắc rối… Em lừa anh như vậy, bị anh vứt bỏ cũng phải. Nhưng anh yên tâm, sau này sẽ không còn như vậy nữa đêu.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, hy vọng anh sẽ tin tưởng cô.
“Em chắc chắn!”.
Anh khẽ lắc đầu:
“Anh cũng không hy vọng em đối với anh như vậy…”
Thấy vẻ mặt Nguyễn Mộng ngây ngốc, anh sờ sờ đầu cô như đang sờ đầu một chú cún ngoan:
“Chúng ta về sau mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt, sẽ không như trước đây nữa nhé.”
Nguyễn Mộng cảm thấy ngày tận thế sắp đến rồi.
Cô trừng mắt nhìn, xoay người bước đi, vừa đi vừa làu bàu:
“Uống thuốc bắc uống đến ngu người luôn rồi…”
Lần trọng sinh này quả nhiên thật đáng nghi ngờ, vì sao tất cả mọi chuyện diễn ra đều khác xa suy nghĩ ban đầu của cô?
Nguyễn Mộng đột nhiên nhớ đến một câu chuyện cũ.
Rằng năm xưa, có một thanh niên nhờ Đức Phật cho anh về lại tuổi thơ của
mình để thay đổi số phận.Thế nhưng, khi trở về tuổi thơ của mình rồi,
người thanh niên kia dù cố gắng cách mấy thì kết quả cũng không hề thay
đổi.
Đức Phật nói, đó chính là định mệnh.Định mệnh là thứ mà con người ta không thể thay đổi được, cố gắng nghịch lại nó chỉ khiến mọi
chuyện thêm trớ trêu hơn mà thôi.
Nguyễn Mộng nghĩ đến tình cảnh của mình bây giờ rất giống người thanh niên kia. Cô vì muốn thay đổi số phận mới trọng sinh, nhưng dường như định mệnh lại đùa giỡn với cô một
lần nữa.
Thiên ý trêu ngươi!!!
Thật sự mà nói, nếu đúng là như vậy, chẳng lẽ kiếp này cô so với kiếp trước phải chết thảm hơn gấp mấy lần hay sao?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Mộng giật thót mình, vội lắc lắc đầu đem hết mớ suy nghĩ đáng sợ ấy tống hết ra ngoài.
Không đúng, nhất định là không đúng. Cô lần này trọng sinh chỉ vì con trai
cô, ngoài ra không vì bất cứ thứ gì khác. Những thứ đó, không hề có
trong kế hoạch của cô, không hề có…
Đúng vậy, thật sự là không hề có.
Nguyễn Mộng gật đầu một cái, đem tất cả suy nghĩ chôn sâu vào đáy lòng, mũi
chân nhón lên chuẩn bị chạy ra ngoài thì đã bị một “bức tường” cao lớn
chắn trước mặt.
Lòng tự ái của Vệ Cung Huyền đã bị đả kích rất
lớn, nỗi đau này anh làm sao có thể quên được đây? Một tấm chân tình bị
xem như nước chảy hoa trôi, không chút luyến lưu, thật khiến anh giận
đến mức muốn đánh người.
Nhấc vạt áo Nguyễn Mộng, anh tức giận đem viên bánh bao ấy thả lên sofa phòng khách, bộ dáng muốn cùng cô bàn luận dài hạn.
Nguyễn Mộng bị anh làm cho sợ hãi, đùa hay sao, cô còn chưa sẵn sàng, sao có thể đơn thân độc mã đối phó với anh được?
Nghĩ vậy, cô hết sức vùng vẫy bàn chân, cố gắng thoát ra ngoài.
Không ngờ Vệ Cung Huyền cao tay hơn, trong lúc cô cố gắng vùng vẫy đã nắm
chặt lấy cánh tay mũm mĩm của cô. Nguyễn Mộng đau xót trong tâm, cô tốn
nhiều công sức như vậy, cố gắng lắm mới có thể miễn cưỡng bỏ qua, thế mà đột nhiên anh lại nói như vậy, cái này không biết nên gọi là gì đây?
Kiếp trước tất cả cố gắng của cô, yêu thương và hy sinh đều là uổng phí. Gạt nước mắt cô xem như chỉ là một giấc chiêm bao mà không cần biết lý do
vì sao mình lại bị đối xử như vậy.
Nếu như kiếp trước anh nói
rằng muốn cùng cô mỗi ngày đều vui vẻ sống tốt thì có lẽ cô đã không đi
đến bước đường cùng như ngày hôm nay.
Nhưng dù trong lòng ngổn
ngang trăm mối thì cô thuỷ chung vẫn không sao buông cánh tay mình ra
khỏi bàn tay Vệ Cung Huyền được. Kiếp trước cô đã từng xiết bao hy vọng
anh sẽ nắm tay cô, ôm cô vào lòng và nói với cô những lời yêu thương,
bằng không, chỉ cần đối với cô dịu dàng một chút là cũng đủ mãn nguyện
rồi.
Thế nhưng, cô trước sau đều không được như mong ước, dù chỉ là mong ước nhỏ nhoi nhất mà thôi. Buồn cười thay, kiếp này, cô đã muốn bỏ qua tất cả nhưng lại dễ dàng có được thứ mà kiếp trước dù dùng trăm
phương ngàn kế cũng không thể nào đạt được.
Thử hỏi cô nên làm thế nào đây? Cảm kích trước tình cảm của anh dành cho cô hay là trốn tránh nó?
Nguyễn Mộng không biết làm thế nào, ngơ ngác nhìn Vệ Cung Huyền đang nắm tay
mình. Tay của anh thật xinh đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ
ràng, mu bàn tay lộ ra nhàn nhạt gân xanh, có lực và cường đại. Bàn tay
ấy, sẽ vì cô mà trở thành một pháo đài kiên cố nhất, che chở cho cô,
không để cho cô phải sống lang thang nơi đầu đường xó chợ…
Nhưng, anh là chồng của cô sao?
Chỉ cần người phụ nữ kia trở lại, anh sẽ lập tức thay đổi.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi.
Cô đã từng cho rằng mình sẽ không khóc, thế nhưng, ở trước mặt người đàn
ông này, cô trở nên khác hẳn với bản thân mình, dù muốn thế nào cũng
không thể thay đổi được.
Nói cô có thể kiên trì khi đối diện với Vệ Cung Huyền chẳng khác gì đang kể một câu chuyện rất buồn cười vậy.
“Em…”
Cô mở miệng một cách khó khăn, cổ họng nghẹn ứ, một chữ cũng không thể nào nói ra được.
Vệ Cung Huyền nhìn cô, chờ cô nói chuyện.
“Em…”
Cô nên nói gì đây? Nếu như muốn cự tuyệt thì phải làm sao để không chọc
giận anh? Mặc dù cô không muốn mình cứ như vậy trầm mê đi xuống, nhưng
sâu trong thâm tâm cô rất mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, dù chỉ là một lần duy nhất.
Nhưng cuối cùng đáp án lại nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của cô, thân thể của cô bị đại não chi phối trước, thành thực nói.
“…Được!”.
Vệ Cung Huyền thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ anh có chút hồi hộp.
Nguyễn Mộng thấy bộ dáng của anh, cho rằng mình hoa mắt, người đàn ông này sẽ
vì cô mà đỏ mặt và thậm chí là lo lắng hay sao? Không, nhất định là cô
đã nhìn lầm, đã nhìn lầm rồi.
Vệ Cung Huyền nắn nắn lòng bàn tay mềm mại xinh xắn của cô, lòng dâng lên cảm giác vui sướng. Mơ ước có
được một gia đình trọn vẹn bấy lâu nay của anh cuối cùng cũng đã thành
hiện thực.Từ trước đến nay, điều anh khao khát không phải là vinh hoa
phú quý, cũng không không phải là công danh địa vị.
Một cuộc
sống bình yên vui vẻ mới chính là điều mà anh mong mỏi nhất. Một người
vợ dịu dàng, một đứa con khoẻ mạnh đấng yêu cùng một chú chó trung thành ngoan ngoãn, bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến anh mãn nguyện rồi.
Anh chưa từng nghĩ đến việc ly hôn, cùng cô ở bên nhau, hai người cứ như
vậy sóng vai nhau đi đến hết cuộc đời cũng không phải là không hạnh
phúc. Hơn nữa, mấy ngày nay anh đối với cô phát sinh một loại cảm giác
kỳ quái, mỗi lần nhìn thấy cô vất vả làm những công việc hèn mọn, ngực
trái anh tựa hồ có chút nhói đau.
“Uống nước đi, em vừa mới uống thuốc.”
Nguyễn Mộng nâng lấy chén nước từ tay anh hớp một hớp nhỏ.Vị đắng của thuốc
bắc còn chưa tan nhưng cô vẫn cảm nhận được có một cái gì đó rất ngọt
ngào đang bao phủ lấy trái tim mình.
> Nguyễn Mộng thầm nghĩ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ vì anh mà rời bỏ thế gian thêm một lần nữa.