Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 1: Chương 1




Mở mắt ra, một mảnh tối đen.

Trên giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi hại.

Quay đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không lâu.

Nơi này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp cứu.”

Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này?

Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương: mập mạp, phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30 tuổi.

Nhưng cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như vậy.

Nhưng mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một cái.

Cô không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có!

Tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ quên.

Đứa nhỏ… Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân kia.

Nhưng mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không hề thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với cô.

Nguyễn Mộng, kiếp trước mi làm người thật quá thất bại rồi!

Cô mang dép lê, với tay mở ngọn đèn phòng ngủ mờ nhạt, dưới bộ áo ngủ vẫn là một thân thể mập mạp ngu ngốc, quả thật khó coi.

Từ phòng tắm đi ra, trên mặt cô còn đọng lại những giọt nước lạnh như băng. Nguyễn Mộng liếc nhìn cái đồng hồ báo thức tinh xảo : Ngày 17 tháng 6.

Cũng là ngày 17 tháng 6 của mười năm sau thời gian cô tử vong.

Nguyễn Mộng còn nhớ rõ bản thân bay vật vờ ở không trung xem một nhà ba người bọn họ lẳng lặng nhìn chằm chằm di thể của bản thân. Không, là một nhà bốn người mới đúng, bởi vì con trai của cô cũng ở trong đó, không hề rơi một giọt nước mắt.

Khi đó cô đã nghĩ:

Nếu có thể sống lại một lần thì thật tốt, cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn thi đại học B, cũng sẽ không thể gặp được anh, sẽ không thích anh, yêu thương anh, điên cuồng theo đuổi anh, dùng hết thủ đoạn để gả cho anh…

Đem bản thân hại thành bộ dáng này, làm cho cha mẹ vì bản thân mà hổ thẹn, ngay cả cốt nhục duy nhất cũng xa cách.

Nếu có thể sống lại….

Nguyễn Mộng run run mở cửa phòng ngủ, trên người vẫn mặc áo ngủ rộng rãi. Cô chậm rãi đi tới đi lui trong phòng, nhìn mọi thứ vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Đây là thời điểm cô cùng anh kết hôn được ba năm, khi đó người phụ nữ kia vẫn còn chưa xuất hiện, cô cũng không có mang thai, anh đối với cô cũng không có lạnh lùng như vậy.

Nhìn phòng bếp vừa loạn vừa bẩn, lúc này tâm ý cô đã bắt đầu nguội lạnh.

Mặc kệ cô đã trả giá thế nào, người đàn ông kia vĩnh viễn đều mang nét mặt lãnh đạm, giống như cô chỉ là một người qua đường. Vì thế, cô liền bắt đầu điên cuồng, cái gì cũng không quản cái gì cũng không cố gắng, thầm nghĩ chỉ muốn làm bản thân tê liệt…

Nguyễn Mộng dùng sức lắc đầu, đi đến cửa sổ phòng khách, kéo rèm cửa sổ! Ánh mặt trời chói mắt chiếu lên mặt của cô, giống như cho cô sinh mạng mới.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt không tự chủ chảy xuống.

Cô còn nhớ rõ, anh ngồi bên bàn ăn, cầm dao nĩa ăn. Anh cho tới bây giờ không ăn cơm Trung, bởi vì người phụ nữ kia yêu nhất là cơm Tây. Cô luôn chiều theo anh, thậm chí ngay cả bản thân cô muốn gì nhất cũng quên đi.

Trước kia, lúc anh dùng bữa cô luôn đứng một bên, giống như người hầu. Cô cố gợi chuyện để nói cùng anh nhưng anh một chút cũng không cần. Anh lạnh lùng, mệt mỏi, đói bụng, thư kí của anh còn làm tốt hơn cô.

Cho nên, Nguyễn Mộng, kỳ thực cô chỉ là người qua đường nhỏ bé mà thôi! Nhất là ở trong lòng anh.

Từ 20 tuổi đến 33 tuổi, Nguyễn Mộng vẻn vẹn làm vợ anh mười ba năm. Trong đó, 5 năm đầu anh sống chung với cô, 5 năm sau, anh liền chuyển ra ngoài, hơn nữa còn muốn ly hôn với cô.

Như vô số người vợ bị chồng phản bội, cô chết sống không chịu ly hôn, nhưng cô thì có năng lực làm tổn thương đến ai?

Người đàn bà kia không danh không phận, nhưng lại quang minh chính đại nhận sự tôn trọng của mọi người, còn cô là người vợ hợp pháp chỉ có thể ở trong góc khuất.

Cô che mặt, nước mắt theo khe hở chảy ra. Rõ ràng là một người mập mạp, nhưng lại cuộn mình ở góc tường một cách thê lương tuyệt vọng.

Tại sao cô không chết?

Tại sao còn muốn cô sống thêm một lần?

Nguyễn Mộng không biết đáp án, cũng không có người nói cho cô đáp án.

Cô khóc thật lâu thật lâu, giống như muốn đem nước mắt của kiếp trước một lần khóc hết. Qua thật lâu, thật lâu, cô mới đứng lên, hai chân đã tê cứng, nhưng trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.

Hết thảy phát sinh trước kia, giống như một cơn ác mộng. Mà hiện tại, cô đang ở lúc ác mộng bắt đầu, cô có thể lựa chọn cho ác mộng tiếp tục hoặc làm cho nó dừng lại.

Nguyễn Mộng chọn vế sau.

Cô trở về phòng ngủ, tỉ mỉ chọn lựa trong tủ quần áo, tất cả đều bình thường.

Ở những năm cuối của kiếp trước, cô ra sức quét thẻ của anh, mua đủ loại vật phẩm, trang sức quần áo như tìm bồi thường từ anh.

Chọn lấy một cái váy đơn giản, kỳ thực thời điểm Nguyễn Mộng hai mươi ba tuổi không thích mộc mạc, nhưng là hiện tại… Cô đã ba mươi ba tuổi, so với anh hiện tại còn lớn hơn mấy tuổi, hiển nhiên không còn như bộ dáng lúc trẻ.

Đem tóc cột lên, đã bốn giờ, dựa theo cuộc sống trước kia, lúc này… cô cần phải đi mua đồ ăn làm bữa tối.

Bởi vì anh sẽ về nhà lúc năm giờ rưỡi.

Mọi thứ trước mắt hết thảy đều rất quen thuộc nhưng cũng thật xa lạ.

Từ khi anh dọn ra ngoài, Nguyễn Mộng liền không còn mua đồ ăn. Cô cho rằng bản thân cả đời sẽ không thấy được cảnh tượng này nữa, cho rằng bản thân cả đời liền xong rồi.

Đến khi ông trời cho cô sống thêm một lần.

Cà chua đỏ đỏ, ớt xanh xanh, cà tím no đủ, từng bó cải thìa ngay ngắn chỉnh tề, rau cần sạch sẽ.

Lần đầu tiên Nguyễn Mộng cảm thấy rau dưa trông thật đẹp. Cô cẩn thận chọn lựa, thái độ nghiêm túc cùng nhiệt tình.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lại chọn chút thịt tươi, sau đó thanh toán tiền, trở về nhà.

Thời điểm đứng trước bãi đậu xe, cô trông thấy chiếc Audi quen thuộc. Trong lòng căng thẳng, anh đã trở lại?

Nguyễn Mộng có chút luống cuống, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười mang theo cái giỏ đồ ăn vào thang máy. Càng tiếp cận cánh cửa kia, tim cô đập càng lúc càng nhanh.

Tay run run nắm lấy chốt cửa rồi lại bỏ xuống, Nguyễn Mộng cắn môi, miệng đắng chát. Ngay lúc cô đưa tay lên thì cửa lại được mở ra từ bên trong.

Người đàn ông mở cửa cho cô cũng không liếc nhìn cô một cái, anh nhanh chóng xoay người, cô cảm thấy tim mình nhói đau chua xót.

Đã bao lâu cô gặp qua anh?

Là bao lâu không cùng anh chung sống dưới một mái nhà?

Nguyễn Mộng ngây ngốc đứng ở cửa, nhìn anh cao lớn quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhìn cô:

“Sao không đi vào?”

“… A.” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, cố sức mang giỏ thức ăn đi vào. Trên tay bỗng dưng nhẹ đi, anh đã đem giỏ mang đi. “… Cám ơn.”

Anh nhìn cô một cái, gật đầu, không nói gì. Thời điểm cùng cô ở chung, anh đều rất ít mở miệng, Nguyễn Mộng luôn luôn tưởng anh không thích nói chuyện.

Nhưng mà sau này khi cô nhìn thấy anh cùng người đàn bà kia ở cùng nhau, cô mới hiểu rõ, anh không phải không thích nói chuyện, mà là không gặp được người hợp ý.

Cô càng hiểu rõ, thật sự hiểu rõ, cô không phải người có thể làm cho anh vui vẻ nói chuyện.

Thật sự, thật sự hiểu rõ.

Đem đồ ăn xếp vào tủ lạnh ngay ngắn, Nguyễn Mộng theo thói quen tìm tạp dề, nhưng phát hiện tạp dề thật bẩn thật ô uế.

Cô nhìn người đàn ông đang ngồi đọc báo tại phòng khách, nhanh chóng lướt qua trước mặt anh trở về phòng ngủ tìm bộ váy dài mặc lên rồi trở lại bếp.

Cô… Đã thật lâu thật lâu không có nấu ăn.

Tuy rằng tài nấu nướng càng ngày càng giỏi, nhưng từ khi anh rời khỏi ngôi nhà này, cô cũng không thể tự tay làm một bữa cơm cho anh ăn.

Nhớ tới bản thân trước kia hồn nhiên ngây thơ, cho rằng bản thân gả cho anh là có thể cùng anh, hai người cùng nhau nấu cơm làm việc nhà, cho tới lúc chết cũng không thể bỏ đi ý tưởng xa xỉ này.

Hiện tại, cô cảm thấy trước đây mình có bao nhiêu ngu ngốc.

Cô lẳng lặng xắt ớt xanh, cà rốt, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Cơm chiều rất đơn giản, Nguyễn Mộng không có khẩu vị, cũng chỉ làm một phần cho anh.

Anh thường xuyên ăn salad cà rốt cùng bít tết.

Nguyễn Mộng cũng thường nấu những món như vậy, trước giờ anh không chịu nếm thử món khác.

“… Em không ăn sao?”

Anh hỏi, tao nhã cầm lấy dao nĩa. Trong lòng có chút kinh ngạc, phải biết rằng trước đây, chỉ cần cô nấu cơm, nhất định phải kêu anh đi hỗ trợ, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng giúp cô.

Nguyễn Mộng lắc lắc đầu, miễn cưỡng mỉm cười. Cô ngồi đó, si ngốc nhìn người đàn ông đối diện hỏi tượng trưng một câu cho có rồi bắt đầu dùng cơm.

Không gặp anh, không điên cuồng, không đau khổ.

Sau khi anh rời đi cô liền bắt đầu hút thuốc phiện, say rượu, đánh mất chính mình. Hiện tại nhìn thấy anh, vẫn bộ dáng đơn giản đó, nhưng sao tâm cô lại vô cùng đau đớn.

Cô vẫn yêu anh, rất yêu rất yêu, yêu đến mức không thể kiềm chế. Cho nên, mới làm cho bản thân đi đến tình trạng hôm nay.

Anh dùng xong bữa rất nhanh, dùng giấy lau khóe miệng sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Nguyễn Mộng nhìn theo bóng lưng anh, miệng không thốt nên lời.

Cô trước kia không hiểu, cho nên luôn nói thật nhiều, mãi đến trước khi chết cô cũng vẫn không hiểu.

Nhưng ngay tại một khắc khi bản thân chết đi, cô lại hiểu rõ thì ra anh không thích nghe.

Yên lặng thu dọn phòng bếp, Nguyễn Mộng chậm rãi đem mọi thứ dọn dẹp sạch sẽ, ngây người một mình ngồi cạnh cái bàn ở phòng bếp.

Cho tới bây giờ, cô đều không thể tin được bản thân lại thật sự không chết.

Cô lại có thêm một lần cơ hội.

… Điều này có thể sao?

Nhưng mà nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, chân tay cô vẫn luống cuống như cũ. Hơn ba mươi tuổi, lúc đối mặt với anh, vẫn giống như một đứa trẻ con.

Anh cho tới bây giờ cũng không lo lắng cho cô, tựa như hiện tại. Cô ngồi ở nơi này hơn một giờ, anh lại sớm tắm rửa đến thư phòng xem văn kiện.

Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, chi cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, muốn khóc, cũng khóc không được.

Cô rõ ràng mới hai mươi ba tuổi, rõ ràng có cơ hội làm lại một lần nhưng đều là tuyệt vọng. Chỉ cần anh ở trước mặt cô, cô vĩnh viễn không thể hiện được vẻ mặt bình thản nhẹ nhàng.

Cởi bộ váy dài, Nguyễn Mộng chậm rãi đi vào phòng ngủ, tìm quần áo tắm rửa. Vòi hoa sen chảy xuống dòng nước ấm nhưng không cách nào làm ấm áp thân thể lạnh như băng của cô.

Trên người cô tầng tầng lớp lớp những lớp mỡ thừa, lại nhìn vào tấm kính bên trong, cô trông thấy một người phụ nữ không rõ ngũ quan.

Đột nhiên đối với tự tin trước kia cảm thấy không hiểu cùng buồn cười. Cô dựa vào cái gì cho rằng tim anh sẽ thuộc về cô? Lại dựa vào cái gì cho rằng bản thân gả cho anh, cả đời anh sẽ không rời bỏ cô?

Cấn thận lau sạch nước, Nguyễn Mộng nhẹ nhàng mà than một tiếng. Người béo, ngay cả làn da cũng thô ráp, lỗ chân lông thô to, dáng người không đẹp, có nam nhân nào sẽ thích nữ nhân như vậy?

Buổi tối không có ăn cơm, thế nhưng cô cũng không cảm thấy đói.

Mặc vào áo ngủ, lại ngoài ý muốn phát hiện anh đã nằm ở trên giường.

Nguyễn Mộng có chút khẩn trương, cô có một loại cảm giác khó tả đối với anh. Nhưng Nguyễn Mộng đồng thời rất rõ ràng, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, anh cũng không thuộc về cô.

Kiếp này cô không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng bản thân có thể buông tay ở thời điểm anh yêu cầu rời đi, không cần liều mạng phản đối.

Tắt đèn, Nguyễn Mộng tiến vào trong ổ chăn. Từ bên kia truyền lại nhiệt độ cơ thể của anh, Nguyễn Mộng nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân đi vào giấc ngủ.

Cái gì đều không cần nghĩ, nhưng anh lại rất mau từ bên phải ôm lấy cô. Nguyễn Mộng liền phát hoảng, theo bản năng bật đèn, lại bị anh ngăn trở:

“… Cung Huuyền?”

Vệ Cung Huyền nhíu mày, lúc trước mặc kệ anh không thích, cô cũng không bỏ tật xấu kêu anh là “Huyền”, hôm nay sao lại đổi tính?

“Đừng bật đèn.”

Thanh âm trầm thấp từ tính như khàn khàn mê người, nhưng Nguyễn Mộng so bất luận kẻ nào đều rõ ràng đây đều là giả.

Hết thảy ấm áp, kỳ thực đều là chính cô ảo tưởng. Không mở đèn, chính là bởi vì anh không muốn nhìn đến thân thể của cô thôi.

Trong bóng đêm ôm cô, anh mới có thể ảo tưởng ôm người đàn bà kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.