Vệ Cung Huyền cẩn thận nhìn vẻ mặt Nguyễn Mộng, mặc dù biết cô vẫn luôn
muốn đứa bé, nhưng khi có đứa bé, anh sợ cô vẫn chưa sẵn sàng.
Bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng cưng nựng:
“Đúng, chúng ta có con rồi em.”
Tròng mắt đen từ đầu chí cuối cũng nhìn chằm chằm lấy Nguyễn Mộng, chú ý từng thời khắc biến hóa trên mặt cô.
Nguyễn Mộng vừa muốn khóc vừa muốn cười, vui sướng mãnh liệt, cô sờ sờ bụng
của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm thành một loại vẻ mặt kỳ quái.
“Em có con rồi, em có con rồi!”
Con trai của cô đã trở lại, con trai trở lại thật rồi!
Lần này cô nhất định sẽ bảo Vệ con thật tốt, đem những gì tốt nhất trên
trái đất này cho con, để cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất, sẽ
không bao giờ để cho con của cô rõ ràng có mẹ nhưng mà như là một cô nhi nữa, sẽ không bao giờ nữa…
Nhớ tới kiếp trước, lúc con trai
ngơ ngác nhìn thi thể của mình, trong mắt lại lộ ra tuyệt vọng cùng
thương tâm, Nguyễn Mộng liền muốn giết mình.
“Ngoan, đừng kích động như vậy, đói bụng chưa? Ăn ít đồ trước, nhé?”
Nói xong liền đi vào bếp bưng tới tác phẩm đầu tay của mình: cơm trứng chiên, còn rất thân thiết kèm theo một cái muỗng nhỏ.
Nguyễn Mộng có chút kinh ngạc:
“Là anh làm sao?”
“Đó là đương nhiên, ông xã em là ai nào, món này còn làm khó được anh sao.”
Chẳng qua món đậu hũ hạnh nhân có độ khó hơn… Nhưng mà anh có lòng tin chỉ
cần cho thêm anh nhiều thời gian một chút, anh nhất định làm được.
Tự tin nhỉ! … Nguyễn Mộng cười cầm thìa nhỏ lên, múc một miếng để vào
trong miệng, mùi vị không tính là lá quá ngon, nhưng vẫn là không tệ,
hơn nữa mới vừa cô chỉ uống một chút cháo, hiện tại lại có chút đói
bụng.
Vệ Cung Huyền đưa một ly nước chanh đến, chua chua ngọt
ngọt khiến Nguyễn Mộng lại muốn ăn thêm, Vệ Cung Huyền nhìn cô ăn vui
vẻ, anh cũng cười.
Nhưng Nguyễn Mộng cũng không có ăn nhiều,
trong chén còn hơn phân nửa thì không ăn tiếp, Vệ Cung Huyền cũng không
ép cô ăn, tự mình múc vài miếng, thanh toán xong phần cơm còn lại.
Sau đó kín đáo đưa cho Nguyễn Mộng một ly sữa tươi, ly vừa rồi Nguyễn Mộng uống không tới hai hớp, đã hết.
Nhìn anh bưng lên cái chén rửa lưu loát, Nguyễn Mộng lộ ra nụ cười nhẹ. Vệ
Cung Huyền lơ đãng quay đầu lại đang lúc thấy cô cười, gương mặt nho nhỏ tựa bánh bao, ngũ quan tinh xảo này, đây là vợ của anh đó…
Nguyễn Mộng bưng lấy ly sữa tươi ngồi ở trên ghế sa lon, trong phòng rất ấm áp, nhưng sữa nóng xuống bụng cũng không thoải mái.
Cô trầm tư, mình lại không hề chú ý đã trễ kinh hơn một tháng, lúc ấy cô
còn tưởng rằng là mình tâm tình không tốt, dẫn đến kinh nguyệt không
đều, nào nghĩ mình mang thai.
Nguyễn Mộng nghĩ kiếp trước khi
biết mình mang thai, cô không hề cao hứng chỉ khổ đợi đến lúc Vệ Cung
Huyền tan việc liền nói cho anh biết tin tốt, lúc ấy anh cũng rất cao
hứng, nhưng sau đó, từ từ, cô đem cao hứng của anh tiêu xài hết.
Cảm giác anh không thương cô, không thể cho cô tình yêu cô muốn, trong lòng khó chịu, thật ra thì Vệ Cung Huyền trước đây cũng chưa từng thay đổi?
Kiếp trước anh cũng thật sự muốn sống vui vẻ với mình cả đời, nhưng do mình
không hiểu, luôn luôn muốn anh yêu mình, lòng tham của cô lại càng ngày
càng quá mức, mới đưa đến bi kịch kết quả này.
Con trai…. Đưá nhỏ từ bé trắng trẻo mập mạp đáng yêu rốt cuộc trở về rồi.
Lần này cô sẽ không bao giờ để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của con dính nước mắt nữa, càng sẽ không để cho con mất đi tình thương của mẹ.
Cô sẽ
đi cùng con, dạy con nói chuyện cùng những đi bước đi chập chững với
con, tự tay cô sẽ cầm tay dạy con viết chữ đi học, nuôi con lớn, để cho
trên mặt con tràn đầy nụ cười.
Nguyễn Mộng vẫn đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, Vệ Cung Huyền bưng thành phẩm ra cũng không có chú ý.
Cho đến khi một khối đậu hũ đưa đến bên môi mới định thần lại, nhìn bề
ngoài trước mắt coi như không tệ, Nguyễn Mộng kinh ngạc mở to mắt, nhìn
người đứng trước mặt– gương mặt không che giấu được vẻ mong chờ của đại
thần.
“… Cái này, cũng là anh làm sao?”
Nhìn thấy người
đàn ông rất tự hào gật đầu, cô nuốt nước miếng, hé miệng. Đậu hũ hạnh
nhân vừa vào miệng, Nguyễn Mộng ăn liền nhận ra đậu hũ già rồi, mất vị
trơn mềm, vị ngọt cũng không đều đều, hơn nữa hạnh nhân có chút đắng.
“Như thế nào? Mùi vị thế nào?”
Ánh mắt của anh thật sự là quá mức mong đợi, Nguyễn Mộng làm gì có chuyện dám lên tiếng chê bai, lập tức cười nói:
“Mùi vị rất ngon.”
Vệ Cung Huyền vừa nghe cũng biết cô đang nói dối, dầu gì hai người cũng
thật lòng ở bên nhau qua gần một năm nay, nếu là anh không nhìn ra cô
đang nói dối thì anh là tên ngốc rồi.
Cô vợ nhỏ vừa nói trái
lương tâm, lời nói ánh mắt cũng không dám nhìn anh, hơn nữa còn thói
quen mấp máy miệng. Nhưng anh cũng không nói gì, biết vợ yêu của mình là không nỡ đánh tan hy vọng của mình, lập tức ôm Nguyễn Mộng hung hăng
hôn một cái.
Đầu lưỡi luồn vào bên trong cái miệng nhỏ của cô,
mút lấy hơi thở ngọt ngào còn thơm mùi sữa tươi của cô, mãi đến khi đem
Nguyễn Mộng hôn thở hồng hộc mới dừng lại.
“Vợ yêu… Anh rất muốn em.”
Nguyễn Mộng vừa nghe, đỏ mặt, đẩy đẩy anh:
“Nói đi đâu vậy, em hiện tại có đứa bé, không thể, không thể vận động kịch liệt…”
Đúng vậy, bác sĩ cũng nói như vậy, nhưng nếm đến mùi vị của cô, lại phải bắt anh cấm dục, hình như quá mất nhân tính rồi!!!
“Aiz…. Mau mau qua ba tháng đi, nếu không chồng em sẽ chết đó.”
Anh rời môi cô, cúi đầu thở gấp.
Vì bảo đảm an toàn của mình, Nguyễn Mộng lựa chọn đem Vệ Cung Huyền đẩy ra xa, mặc dù cô thích anh cưng chiều, ôm mình, nhưng so với con trai, đây tất cả đều là mây trôi, vì tốt cho con trai, trong lúc mang thai… Đại
thần tốt nhất vẫn là nên tự mình giải quyết đi, dù sao mười ngón tay vạn năng….
Nào biết Vệ Cung Huyền vừa nghe đề nghị của cô, nhất thời đổi sắc mặt.
“Vợ yêu ah, anh cũng thương con gái của mình mà, nhưng nói thì nói thế cũng không nên để anh nghẹn đến chết chứ?”
Cô thương anh thật sao? Vì sao anh cảm giác địa vị của mình ở nơi này, từ
sau khi đứa bé xuất hiện ngắn ngủn mấy giờ liền giảm xuống cấp tốc đến
thế?
Con gái? Nguyễn Mộng rất muốn nói với anh, là anh sai rồi, cô nghi ngờ chính là con trai, cô rất chắc chắn đó.
“Làm sao anh biết là con gái?”
Anh minh thần võ như Vê đại thần hiếm khi đùa bỡn như đứa trẻ.
“Bởi vì anh muốn con gái.”
Cũng giống như cô là một bánh bao nhỏ đáng yêu, cười lên mắt híp lại thành
vầng trăng khuyết , mặt mỏng như bánh bao có thể nhéo ra nước, lại ngọt
lại vừa mềm, anh sẽ đem hai mẹ con cưng chiều đến tận trời.
“Vậy Ngộ nhỡ là con trai thì sao?”
Nguyễn Mộng có chút lo lắng, lần đầu tiên cô mới biết Vệ Cung Huyền thích con
gái, không lẽ đây chính là nguyên nhân mà anh không gần gũi với mình ở
kiếp trước?
Con trai… Vệ Cung Huyền cự tuyệt suy nghĩ cái vấn đề này.
Anh muốn cùng người phụ nữ mình yêu có một đứa con gái nhỏ ngoan hiền, tuyệt đối không muốn con trai nghịch ngợm gây sự.
“Không, nhất định là con gái.”
Nguyễn Mộng ho khan vài tiếng, không nói tiếp nữa, cô nghĩ, tốt nhất đừng nên kích thích bạn đại thần.
Tốt nhất là nên ngủ một chút, bơi’ vì mang thai nên Nguyễn Mộng rất muốn
ngủ. cô ngáp một cái, mềm nhũn dựa vào trong ngực Vệ Cung Huyền, lầu bầu một tiếng:
“Huyền à, em muốn xem phim hoạt hình.”
Nguyễn Mộng xin gì được nấy, Vệ Cung Huyền vội vàng ôm lấy cô, cầm điều khiển ti vi, tìm phim thiếu nhi.
Trên ti vi mở phim Hỉ Dương Dương cùng Hôi Thái Lang, Nguyễn Mộng vừa xem
vừa cười, cô thích Hôi Thái Lang, , cảm thấy nếu là gả cho một trượng
phu như vậy cũng coi là không uổng cuộc đời này rồi. Chỉ là Vệ Cung
Huyền cùng Hôi Thái Lang hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa mình cũng
không phải Hồng Thái Lang (*).
(MTY: *Hỉ Dương Dương (Cừu vui
vẻ) và Hôi Thái Lang (Sói xám) đã được xuất bản truyện tranh ở VN rồi
nha, h2: Hồng Thái Lang (Sói đỏ) vợ của Hôi Thái Lang (Sói xám))
Nương theo câu ‘tôi nhất định sẽ trở lại’, Nguyễn Mộng cũng chìm vào mộng
đẹp, Vệ Cung Huyền không thích những phim hoạt hình ngây thơ, chỉ lo đưa mắt nhìn dung nhan yên tĩnh ngủ trong ngực.
Thấy Nhuyễn của anh đã ngủ say, nhìn đồng hồ, rạng sáng rồi, ngày hôm nay thật là giày vò
quá mức, cũng không tắt ti vi, ôm vợ yêu của mình lên, liền đi về hướng
phòng ngủ.
Kể từ sau khi có thai. Nguyễn Mộng khiến cho Vệ Cung Huyền vô cùng khổ sở.
Cô không cho anh đụng 1 chút nào, luôn lo lắng cho bảo bảo thân yêu. Chỉ
cần tay Vệ Cung Huyền không thành thật 1 chút, vô luận đang trầm mê thế
nào, cô cũng lập tức gọi lý trí về, đẩy anh ra thật xa.
Một hai lần thì còn có thể nhịn, nhưng nhiều lần như thế, Vệ Cung Huyền gần như không còn chịu được nữa.
Không chỉ Nguyễn Mộng không cho anh động, mà thường cùng anh nói chuyện luyến ái. Nói là nói thế, nhưng phần lớn là Vệ Cung Huyền tự mình mơ mộng.
Trên thực tế, không phải là Nguyễn Mộng muốn nói mà là trong tình thế cấp bách mới nói với anh để khiến anh phân tâm.
Vệ Cung Huyền dĩ nhiên là rất khó chịu. Nhưng anh khó chịu thì có lợi ích
gì đây? Người ta còn chưa phải là bỏ anh, nhưng bộ dáng kia, giống như
là có tử vạn sung túc, lại không chút nào đem ông xã anh đây vào mắt.
Dĩ nhiên, lúc trước Nguyễn Mộng bị buộc đồng ý bồi Vệ Cung Huyền đi làm, nhưng hiện nay thì không thể như thế.
Lần này, đối với thấp thỏm cùng bất mãn của Vệ tổng, Nguyễn Mộng rất cao
hứng. Cô thật lòng không thích ra cửa, mặc dù nhân viên Vệ thị ứng xử
rất tốt, nhưng dù sao cũng đều là người xa lạ.
Trong phòng khách sáng đèn, Nguyễn Mộng đang chăm chú, từng li từng tí may một bộ đồ trẻ
em; mà trong phòng bếp, một mình Vệ Cung Huyền đang hăng hái chiến đấu
bày tỏ sự ghen tỵ sắp điên lên của mình.
Anh cầm lấy nồi, không nhịn được mà tràn đầy giọng ganh tức từ trong kẽ răng:
“Hiện tại đồ trẻ em ở đâu cũng có bán, mình mua là được rồi, em làm chi cho
mệt. Em hiện giờ là phụ nữ có thai, cần phải bảo Vệ mắt thật tốt mới
đúng!”
Nói ra những lời này lại bày ra vẻ mặt là anh đang lo cho sức khỏe của cô. Nguyễn Mộng đương nhiên hiểu ý anh, khóe miệng mc,
ngọt như mật, tiếp tục từng đường kim mũi chỉ may y phục cho con.
Anh thật sự hận, hận không thể lập tức đem đứa bé trong bụng cô ra mà hung
hăng đánh một trận, nhưng nghĩ đến đó cũng có thể là phiên bản nhỏ của
người phụ nữ mình yêu – một bé gái đáng yêu ngoan ngoãn, trong lòng nhất thời mềm xuống, cắn răng nhịn.
Nếu như anh biết đứa bé mình mong đợi là một thằng nhóc thì không biết sẽ phản ứng thế nào?
Nguyễn Mộng dĩ nhiên không dám nói với anh. Đại thần muốn con gái như muốn
thành oán niệm rồi… Cho nên Nguyễn Mộng hết sức cự tuyệt đi siêu âm giới tính đứa bé, bất kể ai nói cũng không được.
Vệ Cung Huyền đợi mấy phút đồng hồ cũng không thấy cô để ý đến mình, nhất thời tràn đầy giận dỗi, hung hăng gõ mép nồi.
Nguyễn Mộng thấy có người chặn lại ánh sáng, phất phất tay:
“Tránh ra, anh đang che mất ánh sáng của em a.”
“Em cho rằng mình là Aristotle*, còn ngăn trở ánh sáng sao… Vậy em không để ý tới anh thì sao?”
Từ đỉnh đầu cô truyền đến âm thanh buồn bực.
(*Aristotle : một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại.)
Nguyễn Mộng ho một tiếng, cẩn thận liếc mắt nhìn thần sắc của Vệ Cung Huyền,
buông tay bộ y phục nhỏ. Cô đối với mấy việc thủ công này thật ra thì
không rành mấy, đều là vừa học vừa làm. Mỗi ngày đến ‘Khóa trình giành
cho bà mẹ’ mà học, cũng tốt vô cùng.
Người nơi đó cũng không nhiều, rất thích hợp với cô, đại thần cũng không thể nói cô thích sống cô độc nữa!
“Ừ, em nào có không để ý tới anh, Huyền, anh nhích sang bên cạnh một chút đi.”
Vệ Cung Huyền ‘hừ’ một tiếng:
“Em còn nói em không có không để ý tới anh? Em rõ ràng không để ý tới anh mà.”
Haiz… tú tài gặp binh!
Không thể nói lý được, Nguyễn Mộng biết anh thích mềm không thích cứng, vội vàng mềm nhũn giọng nói, nịnh nọt:
“Làm gì có! Anh ở trong bếp cực khổ nấu cơm cho em, em làm sao không để ý tới anh được!”
Trả lời như vậy thì tạm được, Vệ Cung Huyền tạm hài lòng một chút. Kể từ
khi trong bụng của cô có khối thịt kia, anh đã thất sủng lâu rồi.
“Chỉ cho em làm tiếp một lát, đối với mắt cũng không tốt.”
Nguyễn Mộng ngoan ngoãn đồng ý, nhìn anh trở lại bếp, thở phào nhẹ nhõm. Đại
thần càng lúc càng giống đứa bé, Nguyễn Mộng cũng coi như thể nghiệm vai trò làm mẹ trước.
Sắp bước sang năm mới, đứa bé cũng đã hơn 3
tháng, tài nấu nướng của Vệ Cung Huyền cũng đột nhiên tiến triển, hai
người mới đột nhiên nhớ đến một chuyện… dường như… chuyện mang thai này
còn chưa báo cho cha mẹ hai bên biết.!
Cha mẹ cô là giáo sư, Nguyễn gia cũng có thể xem như là thư hương môn đệ.
Kiếp trước bởi vì yêu Vệ Cung Huyền mà nháo long trời lở đất, hoàn toàn làm
cha mẹ thương tâm. Sau báo chí lại ùn ùn kéo đến gièm pha, hoàn toàn phá vỡ cả đời đạo đức tốt của cha mẹ, trong lòng Nguyễn Mộng tràn đầy hổ
thẹn.
Sau khi trọng sinh, cô cũng không có dũng khí đi gặp cha
mẹ, hiện tại vừa nghĩ tới, con trai đã trở lại, cô cũng chưa dám nói với cha mẹ
Còn về phía ba mẹ của Vệ Cung Huyền, cha mẹ Vệ ngay từ
lúc Vệ Cung Huyền nhận lấy Vệ thị thì lên kế hoạch du lịch vòng quanh
thế giới, quanh năm suốt tháng cũng không thấy lấy mấy lần. Ngay cả thời điểm Vệ Cung Huyền cùng Nguyễn Mộng kết hôn cũng không kịp trở lại.
Lại nói, sau khi trọng sinh, Nguyễn Mộng cũng chưa từng gặp lại cha mẹ chồng.
Kiếp trước, thái độ của cha mẹ chồng đối với cô cũng không tệ, hơn nữa, việc Vệ Cung Huyền cùng người phụ nữ kia nối lại tình xưa, cha mẹ chồng cũng rất phản đối. chỉ sau khi thấy mình không có cách nào cứu được, mới
không có nói gì nữa.
Nói đúng ra… Thật ra thì chính mình gây khổ cho bản thân, nhưng lần này Nguyễn Mộng sẽ không bao giờ làm như vậy.
Cô muốn đem những lần bỏ lỡ trước kia lần nữa làm lại, bao gồm cha mẹ, con trai, tất cả những điều cô đã từng bỏ lỡ…
Vì vậy, vội vàng gọi điện thoại thông báo. Cha mẹ Nguyễn vừa nghe con gái
mang thai, muốn lập tức từ thành phố S bay tới. Nguyễn Mộng phải thuyết
phục nhiều lần mới khuyên được cha mẹ cô không bỏ dạy nửa chừng.
Cha mẹ Vệ thì hiện đang ở Ai Cập đón lễ mừng năm mới sợ là không về được.
Thế nên vợ chồng son thương lượng, không bằng về thành phố S đón Tết, cũng
tiện cho Nguyễn mẹ chăm sóc Nguyễn Mộng. Vệ Cung Huyền dù tỉ mỉ thế nào, ở phương diện chăm sóc thai phụ vẫn là lính mới ah!
Sau khi hai vợ chồng thương lượng xong, cũng không báo cho ai, lập tức mua vé máy
bay. Vệ Cung Huyền thu thập xong hành lý, cho tới khi đến phi trường mới gọi điện thoại cho Ôn Dư Thừa, nói là giao công ty cho anh. Trước khi
cúp máy còn nghe được sự giận dữ cùng tiếng chửi rủa trong điện thoại.
Nguyễn Mộng chưa ngồi máy bay bao giờ, từ nhỏ cô có chứng sợ máy bay. Trước
đây bất kể là lúc còn đi học hay sau khi lập gia đình, chỉ cần di chuyển bằng máy bay cô nhất quyết không ngồi, thà rằng chọn xe lửa hay xe bus.
Nhưng bây giờ cùng trước kia không giống nhau, cô mang thai, xe lửa vừa đông
lại vừa nhiều, sợ chen lấn, cắn răng, rốt cuộc vẫn là lựa chọn ngồi máy
bay.
Vệ Cung Huyền lúc trước không biết Nguyễn Mộng có chứng sợ
máy bay, cho đến khi máy bay cất cánh, mới chú ý tới sắc mặt của Nguyễn
Mộng có chút tái nhợt, hỏi cô, cô lại nói không có việc gì, sau đó dưới
sự uy hiếp và dỗ dành của anh thì cô mới nhỏ giọng khai thật.
Nghe xong, nhất thời sắc mặt của Vệ Cung Huyền liền thay đổi rất khó coi,
Nguyễn Mộng bị hù dọa, vội vàng vừa nói xin lỗi vừa bảo đảm về sau tuyệt không tái phạm, Vệ Cung Huyền mới miễn cưỡng buông tha cho cô, ôm cô dỗ cô ngủ.
Cũng may hai thành phố cách nhau không xa, Nguyễn Mộng ngủ mơ chừng có ba giờ, vừa mở mắt, cũng vừa lúc máy bay hạ xuống.
Bọn họ mang hành lý không nhiều lắm, đồ Nguyễn Mộng vốn là có sẵn trong
nhà, Vệ Cung Huyền cũng chỉ là mang theo chút vật phẩm tùy thân, thiếu
cái gì có thể mua, cho nên cũng không cần đi lấy hành lý, ôm vợ yêu ra
cổng
Vừa xuống máy bay, Nguyễn Mộng tinh mắt liền nhìn thấy ba mẹ ở trong đám người giơ bảng đón người.
Gặp lại cha mẹ, Nguyễn Mộng mới biết mình nhớ họ biết bao nhiêu, kiếp trước cô khiến ba mẹ hoàn toàn mất mặt, cho dù là thời điểm giận cô nghiện
thuốc cùng lạm giao cũng chưa từng bỏ rơi cô, thủy chung muốn đem con
gái của bọn họ cứu trở về.
Bọn họ vẫn chưa tới sáu mươi tuổi
nhưng tóc đã nhìn già hơn thế cuối cùng cô còn để cho bọn họ người đầu
bạc tiễn người đầu xanh…
Nguyễn Mộng vừa nhìn thấy bọn họ, nước
mắt liền rớt xuống. Vệ Cung Huyền sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy vai của cô dịu dàng dụ dỗ, cho là phụ nữ có thai thường gặp tâm tình không ổn
định, nào biết Nguyễn Mộng nghĩ là cái gì chứ?
Mẹ Nguyễn vừa thấy Nguyễn Mộng khóc, nhất thời liền vọt tới, cầm tay của cô không ngừng an ủi.
Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, dù là dáng vẻ của mình thay đổi trăm ngàn lần, cho dù mình mập mạp xấu xí như ngày trước, hay là mỹ lệ tinh xảo của
hiện tại, cha mẹ vĩnh viễn yêu thương cô, liếc nhìn một cái đều có thể
nhận ra cô.
Ba Nguyễn sờ sờ đầu của cô, cười cười với Vệ Cung Huyền.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, ông cũng không hề có hảo cảm đối với cái người cướp đi con gái bảo bối của mình.
Nguyễn Mộng lúc bắt đầu thì đã muốn chết muốn sống không phải Vệ Cung Huyền
thì không gả, ông cũng là người phản đối mãnh liệt nhất, đàn ông luôn có thể nhìn ra lòng của đàn ông, Vệ Cung Huyền không thương con gái ông,
ông đã biết từ lâu, nhưng con gái thích, nhất định gả, ông còn có biện
pháp gì.
Vệ Cung Huyền cũng là lần đầu tiên thật lòng mà đem đôi vợ chồng này làm ba mẹ, trước kia bọn họ đối với anh mà nói chỉ là ân
sư mà thôi, nhưng kể từ khi Nguyễn Mộng tính kế mình, anh chưa từng gặp
lại hai vị giáo viên già này.
“Mẹ đừng khóc, con rất nhớ mẹ a.”
Nguyễn Mộng ôm choàng lấy mẹ, đôi mắt to chớp chớp không ngừng, mẹ Nguyễn thấy bộ dáng này của cô, đau lòng không chịu nổi.
“Bảo bối ngoan, tại sao lâu như thế cũng không gọi điện thoại cho mẹ? Không biết mẹ rất nhớ con sao?”
Nguyễn Mộng đau xót trong lòng, cô làm sao không nhớ mẹ chứ, chỉ là cô không dám gặp bọn họ!
“Mẹ…”
“Ngoan, trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, đi về nhà, hôm nay mẹ mua rất
nhiều món ăn, cũng không thể bạc đãi cháu ngoại cùng con gái bảo bối của mẹ.”
Mẹ Nguyễn dù sao cũng là giáo sư đại học, rất nhanh thu lại xúc động, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn Nguyễn Mộng, dịu dàng nói.
“Ba…”
Nguyễn Mộng rất nhanh thoát khỏi vòng tay của Vệ Cung Huyền, chạy đến cọ xát trong ngực cha mình.
“Ba, con rất nhớ ba, ba có thể làm kẹo đường cho con có được hay không?”
Đừng thấy mặt ba Nguyễn nghiêm túc, thật ra thì đối với vợ con thì nói gì nghe nấy, lập tức gật đầu.
“Ngoan, bảo bối ngoan muốn ăn gì ba sẽ làm ngay.”
Nói xong trợn mắt nhìn Vệ Cung Huyền một cái, bảo bối ngoan của ông sao lại gầy nhiều như vậy? Nhất định là tên nhóc chết tiệt này không đối xử tốt với con ông đây mà!
Người ta thường hay nói cha thương con gái nhất, lời này cũng không phải là không có đạo lý.
Vệ Cung Huyền bị trừng mắt nhưng không giải thích được, không hiểu vì sao
ân sư thấy mình lại như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy, nhưng nhìn nhìn
đôi tay bà xã cũng bị người đó cầm lấy, trong lòng khó chịu, nhưng lại
không nói thêm câu nào, chỉ có thể buồn bực đi theo phía sau.
Nhà họ Nguyễn mặc dù không như có gia nghiệp bề thế như nhà họ Vệ, nhưng
cũng coi như là có chút tư sản, hơn nữa mẹ Nguyễn đối với phương diện cổ phiếu này xem như là một cao thủ, mặc dù chỉ là chỉ chơi một ít, nhưng
mấy mươi năm qua cũng có để dành được kha khá.
Kiếp trước bọn họ đem số tiền kia giúp Nguyễn Mộng cai nghiện, nhưng không có kết quả, cô không thể nào cai nghiện thành công.
Kiếp này, Nguyễn Mộng thề, sẽ không bao giờ để cha mẹ đau lòng vì mình nữa.