Lúc Vệ Tiểu Bảo tròn một tuổi, cha Nguyễn Mộng sốt ruột muốn cháu chọn đồ vật để đoán tương lai.
Hôm nay là một ngày tốt, cờ đỏ phấp phới, Vệ Tiểu Bảo lấy một lá cờ màu đỏ tựa như thái độ hưng phấn của bé bò đến.
Phòng khách khá lớn, Vệ Cung Huyền mang khay trà đi, bày ở trên đất một số đồ vật để dự đoán tương lại, sau đó tất cả mọi người ngồi thành một vòng
tròn, Nguyễn Mộng ôm Vệ Tiểu Bảo vào trong để bé ở giữa.
Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh một chút, ưm, ba mẹ , ông bà ngoại còn có một quái
thúc thúc (Ôn thiếu nhà chúng ta), đều là người bé con quen.
Đôi tay nhỏ vươn ra vẫy vẫy, trong miệng còn ngậm cá núm vú cao su màu
hồng, kêu lên y y a a, cũng không thèm nhìn bốn phía một chút, xem có đồ gì chơi, dù sao mấy đồ đó bé cũng không biết.
Nguyễn Mộng nhìn
Tiểu Bảo lại cảm xúc dâng tràn, cô lại không hiểu, kiếp trước sao mình
có thể bỏ được một đứa nhỏ đáng yêu như thế, nhẫn tâm không để ý tới,
không ôm đây?
Cô nhìn Vệ Tiểu Bảo bò trên đất lắc lắc cái đầu
nhỏ nhìn xung quanh, ánh mắt long lanh, Vệ Cung Huyền nhìn qua, trong
lòng cảm thấy vị chua chua.
Chuyện gì đây? Vệ Tiểu Bảo ngày càng lớn, nhưng địa vị của mình lại ngày càng sa sút?
Vệ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, cuối cùng hướng đôi mắt to tròn về phía mẹ
mình, bò thật nhanh. Nguyễn Mộng nhìn con nhỏ bò về phía mình, trong
lòng thấp thỏm, mắt lo lắng nhìn về chuỗi tràng hạt ở đối diện mình.
Làm, làm cái gì a… Vệ Tiểu Bảo bò qua đây nhất định phải vượt qua tất cả chướng ngại vật, nhất định sẽ đụng phải tràng hạt a!
Cô không muốn Tiểu Bảo của mình đi làm hòa thượng!
Đều do ba, sao lại để một chuỗi tràng hạt ở đây cơ chứ…
“Tiểu Bảo!”
Mắt to nhìn về phía mẹ, Vệ Tiểu Bảo nghe thanh âm dịu dàng quen thuộc kia là đã sớm biết “Tiểu Bảo” là đang gọi mình.
Nguyễn Mộng thấy bé con ngoan ngoãn dừng lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
đứng lên, chen đến chỗ bên cạnh Ôn Dư Thừa ngồi xuống, cô không chú ý
đến ánh mắt phẫn nộ của Vệ Cung Huyền, mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt tò
mò của con trai.
Từ lúc cô đứng dậy, đi bộ, đến ngồi xuống, đôi
mắt to của Vệ Tiểu Bảo cũng hướng tới cô, bây giờ thấy cô ngồi xuống,
giống như bất động, cái miệng nhỏ nhắn mới cười toe toét, thật nhanh bò
dậy.
Đại thần đã từng nói, Tiểu Bảo nhà bọn họ bây giờ chưa biết đi, đợi đến khi biết chắc chắn sẽ còn phiền toái hơn.
Bởi vì cũng chỉ là bò, bé con đã có thể ở trong nhà tìm các chỗ trốn, hơn
nữa kiên quyết không để cho người tìm, Nguyễn Mộng vẫn nhớ mình đã từng
bao nhiêu lần bắt được bé củ cải này ở gầm giường, phòng vệ sinh, phòng
khách, phía dưới bồn rửa bát.
Ôn Dư Thừa cười híp mắt hướng về phía Vệ Tiểu Bảo lộ ra nụ cười, vỗ vỗ tay vươn ra muốn ôm.
Vệ Tiểu Bảo cũng rất nể tình, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét bò về phía
đó, anh vừa mới chuẩn bị đưa tay đón lấy, lại có một người sống sờ sờ từ bên cạnh đẩy anh ra.
Ôn Dư Thừa trợn mắt nhìn, mới phát hiện ra Vệ Cung Huyền, nhất thời bất mãn:
“Sao lại đẩy tôi?”
“Cậu chặn đường.”
Vệ Cung Huyền miễn cưỡng trả lời, bàn tay ôm vai Nguyễn Mộng.
Ôn Dư Thừa cắn răng, anh nhịn! Chuyển đến chỗ vốn là của Vệ Cung Huyền
ngồi xuống, thấy ba Nguyễn Mộng đang dùng ánh mắt đủ để róc xương róc
thịt người ta nhìn chằm chằm Vệ Cung Huyền, trong lòng nhất thời hưng
phấn
‘Ha, thì ra là tên lão Vệ kia cũng không phải là nam nữ già trẻ đều ăn sạch, ít nhất thì nhạc phụ đại nhân cũng không quí mến gì
anh ta!’
Lập tức liền quay sang Nguyễn cha tươi cười:
“Nguyễn giáo sư, bác xem bánh bao hiện tại ngày càng xinh đẹp, dáng người thon
thả, trình độ học vấn còn cao, gả cho lão Vệ có phải hay không thật là
đáng tiếc?”
Mở to hai mắt chờ đợi, lại không nghĩ rằng Nguyễn cha chỉ là liếc anh một cái.
“Không xứng với Vệ Cung Huyền chẳng lẽ gả cho cậu sao?”
Tiểu tử này từ lúc còn đi học ông đã nhìn thấu, ngoài mặt thì nhã nhặn dịu
dàng đầy chăm sóc, nhưng bên trong bụng thì đầy suy nghĩ đen tối, so với tên con rể nhìn không thuận mắt của mình thì Vệ Cung Huyền còn tương
đối khá.
Phải, anh ta là một cây nến hai đầu đều đốt, còn làm cho hai mặt không phải là người.
Nguyễn Mộng căng thẳng nhìn Vệ Tiểu Bảo trước mặt mình đã sắp tới, tất cả mọi
người gần như dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn chằm chằm vật đối diện ngăn
trở, không biết bé con rốt cuộc sẽ đụng món đồ nào.
Khi Nguyễn Mộng nhìn thấy này tay mập đưa về phía trái, cô cũng biết xong rồi
Bé con nhà cô chọn đồ ăn vặt ah!
Quả nhiên, Vệ Tiểu Bảo nhặt lên đĩa nhỏ bánh bao trên đất, sau đó vui vẻ bò tới chân Nguyễn Mộng, tỉ ý muốn cô ôm.
Nguyễn Mộng cũng không còn biện pháp, oán niệm nhìn đĩa bánh bao trước mặt, cắn nhẹ mũi Tiểu Bảo:
“Ăn vặt, chỉ có biết ăn thôi.”
Vệ Tiểu Bảo cho là mẹ đang cùng mình chơi, ha ha ha cười, mắt híp lại
thành hai đợt trăng rằm, đem bánh bao trong tay hướng khóe miệng mẹ đưa
tới.
Mặc dù biết chọn đồ vật đoán tương lai không thể coi như
thật, nhưng Nguyễn Mộng vẫn rất chán nản, cô không muốn Vệ Tiểu Bảo về
sau chỉ thích ăn thôi…
Vệ Cung Huyền ôm bả vai của cô, gương mặt tuấn tú chôn ở cổ cô cười đến không kềm chế được, là anh biết, là anh biết!
Dù có để trước mặt nhiều món đồ phong phú hơn nữa cũng không thể qua được
sự yêu thích đồ ăn của Tiểu Bảo! Bà xã đại nhân lại phải thất vọng rồi~ ~
Nguyễn Mộng phồng má cắn túi kia một hớp, Vệ Tiểu Bảo lập tức lại đưa cho Vệ
Cung Huyền, đại thần cũng ý tứ cắn một cái, tiểu tử lại giùng giằng muốn đi đưa cho gia gia nãi nãi ông ngoại & bà ngoại, Ôn Dư Thừa cũng
phải một cái.
Ngươi lớn dĩ nhiên sẽ không cắn thật, làm động tác giả coi như xong, vì vậy Vệ Tiểu Bảo thỏa mãn, đang cầm bánh bao chui
vào trong ngực Nguyễn Mộng gặm được không cũng vui mừng, răng nhỏ cũng
tốt lên nhiều chính bé con nơi nào thật có thể gặm được rồi a, nước
miếng chảy khắp nơi.
Thật may là Nguyễn Mộng có dự kiến trước
cho bé con đeo cái khăn trước ngực, mới có thể không đem vật nhỏ một
thân quần áo mới làm dơ.
Công việc dọn dẹp đương nhiên là giao cho đại thần, bi thống Ôn Dư Thừa cũng bị kéo làm lao động.
Nguyễn Mộng cùng các trưởng bối qua một bên trên bàn ăn ngồi xuống, phía trên
bày rất nhiều trái cây cùng bánh ngọt, Vệ Tiểu Bảo vừa nhìn thấy bánh
ngọt, mắt bé sáng lên, túi trên tay cũng không gặm, ô ô để Nguyễn Mộng
ôm bé con.
Thật sự là rất tham a… Nguyễn Mộng bất đắc dĩ, dùng
muỗng nhỏ múc một chút xíu bơ đưa đến Vệ Tiểu Bảo khóe miệng, cái miệng
hồng hào nhỏ nhắn này lập tức không kịp chờ đợi mở to, đợi đến thìa nhỏ
rút ra, phía trên đã bị liếm lấy sạch sẽ rồi.
“Tham ăn là phúc, tham ăn là phúc!”
Vệ baba nói như thế, ba vị trưởng bối khác phụ họa gật đầu.
Đại thần bên kia cũng thu thập xong, đang từ phòng bếp bưng thức ăn tới
đây, bởi vì là sinh nhật Vệ Tiểu Bảo, cho nên hôm nay mời người giúp
viêc tới giúp một tay
A di trù nghệ rất tốt, nhất là món cay Tứ
Xuyên làm siêu cấp ngon. Chỉ là Vệ Tiểu Bảo hôm nay lực chú ý không có ở trên những món ăn, bé con chỉ thích nhất bánh ngọt.
Bình thường Nguyễn Mộng rất ít cho bé con ăn những đồ ngọt này, đều là sữa tươi
hoăc cơm nhão, mà Vệ Tiểu Bảo đối với món ăn gì đó từ trước đến giờ có
một loại cuồng nhiệt khát vọng.
Thấy Tiểu Bảo của mình không có
tiền đồ, leo lên bàn liền nhanh chóng hướng bánh ngọt tiến quân, Nguyễn
Mộng vỗ trán thở dài, không dám nhìn nữa.
Vệ Tiểu Bảo xâm lược bánh ngọt, lại bị một bàn tay to trong nháy mắt xốc lên.
Vệ Tiểu Bảo trên không trung dùng sức quơ múa, nhìn hình dáng, tựa hồ là
nghĩ tại anh minh thần võ, trên mặt đại thần ba lưu lại dấu vết.
Nghĩ đến chiếc bánh, Vệ Tiểu Bảo cảm giác hương vị bánh ngọt đang cách
mình ngày càng xa, gấp đến độ huơ tay múa chân, cái miệng nhỏ nhắn y y
nha nha kêu lên
Vệ Cung Huyền ném con vào trong ngực Ôn Dư Thừa
đang không vui vẻ gì, một khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo hướng đôi tay về
phía Nguyễn Mộng, vội vàng muốn cô ôm.
Nguyễn Mộng nhìn cũng đau lòng, vừa định ôm tới, tay liền bị Vệ Cung Huyền giữ lại:
“Đừng nuông chiều con thế.”
Nếu như hiện tại Vệ Tiểu Bảo đã biết đi biết chạy nói bé nghịch ngợm gây
sự, Nguyễn Mộng có lẽ đồng thuận, nhưng là, anh có lầm không, Tiểu Bảo
nhà bọn họ mới hơn một tuổi a!
“A Huyền, không có chuyện gì, em ôm con một chút là được. Anh cùng Ôn thiếu bận rộn lâu như vậy, ăn cơm trước đi.”
Nói xong liền đưa tay ý bảo Ôn Dư Thừa đưa con cho cô.
Vệ Tiểu Bảo thấy mẹ muốn ôm mình, vốn là đang muốn khóc, mắt lập tức sáng
lên, Ôn Dư Thừa đặt bé con lên trên bàn, bé con cũng dễ dàng bò đến
trước mặt Nguyễn Mộng, đợi đến đôi tay mẹ dịu dàng giữ chặt dưới nách
mình, mới cười khanh khách, chỉ vào bánh ngọt rồi hôn lên mặt Nguyễn
Mộng.
Một chiêu này cũng không biết là học từ ai…
Mỗi khi muốn ăn cái gì, Vệ Tiểu Bảo sẽ cho Nguyễn Mộng nước miếng để rửa mặt, hôn cô đến mức không cho mình ăn không được.
Để con trai vào ngồi trên đùi, bên kia Vệ Cung Huyền đã sớm lấy ra xe em
bé để cao bằng bàn ăn nhưng Vệ Tiểu Bảo cùng vô cương quyết, sống chết
cũng không muốn rời Nguyễn Mộng.
Đại thần không có cách nào khác, ở trước mặt bố vợ lại không dám không nhìn sắc mặt Tiểu Bảo, chỉ có thể uất ức ngồi xuống.
Vệ Cung Huyền đời này có từng sợ qua người nào, duy chỉ có ở trước mặt Nguyễn cha luôn không biết nên làm sao.
Ai bảo anh cưới con gái bảo bối của người ta chứ…
Đưa miếng cá đã lấy sạch xương đến bát Nguyễn Mộng, sau đó tháo cái khăn
ướt trên cổ Vệ Tiểu Bảo bỏ xuống, Nguyễn Mộng liền nhân cơ hội cho Vệ
Tiểu Bảo đeo lên cái khăn sạch sẽ, hai vợ chồng hợp tác vô cùng ăn ý,
vừa nhìn liền thấy kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Vệ Tiểu Bảo không chú ý cái này, mắt to vẫn nhìn chằm chú món trứng, miệng nhỏ nhai nhai, có một cái răng mới nhú.
Nguyễn mẹ thấy dáng tham ăn của cháu ngoại, nhịn cười không được:
“Đúng là đứa nhỏ tham ăn, lớn lên làm gì cũng được.”
Vệ Tiểu Bảo không nghĩ đến mặt mũi cho bà ngoại, ánh mắt đều đặt hết lên đĩa bánh ngọt.
Nếu như không phải ở đây đều là người trong nhà, Nguyễn Mộng chắc chắn đã xấu hổ đến mức tự vẫn.
Cô lắc đầu một cái, ôm tiểu tử vô pháp ở trong ngực, bất lực ôm bé con đến gần cái bánh ngọt.
Bánh ngọt rất lớn, ở giữa cắm một cây nến màu trắng, Vệ Tiểu Bảo cảm thấy
thật vui, đưa ra bàn tay nhỏ ra nắm lấy, thật may là Vệ Cung Huyền tay
mắt lanh lẹ bắt được, bé con bị ba ngăn lại, không còn cao hứng, mắt to
trong nháy mắt, quay đầu liền chui vào ngực Nguyễn Mộng, làm cho người
ta có cảm giác thương tâm.
Nguyễn Mộng vỗ vỗ cái mông nhỏ của bé con đang không nguyện ý nhìn lại ba, ôm lấy cổ Nguyễn Mộng không buông.
Kiếp trước con trai khi còn bé đúng là bám mình như vậy, chỉ là lòng mình
không có đặt trên người con, cho nên cũng chưa từng chú ý tới, kiếp này
làm lại, Nguyễn Mộng chỉ hận không thể đưa tấm lòng mình ra cho tiểu tử
chơi đùa.
“Tiểu Bảo ngoan, ăn ăn a…”
Vừa nghe đến ăn, Vệ Tiểu Bảo lập tức quay đầu, mắt to lần nữa hướng tới bánh ngọt.
Nguyễn Mộng ôm bé con lại gần, làm động tác thổi thổi, Vệ Tiểu Bảo mặc dù là
con heo nhỏ tham ăn tham ngủ, nhưng là đầu óc vô cùng thông mình, vừa
nhìn thấy động tác của mẹ, lập tức cũng đi theo học, ngọn nến liền bị
hai mẹ con trong nháy mắt thổi tắt.
Vệ Cung Huyền nhìn, trong
lòng chua chua, nhưng có các trưởng bối ở đây nên cũng không tiện bày tỏ gì, chỉ là khi thấy Nguyễn Mộng nhìn về phía mình cho cô một cái cười
khinh khỉnh, cho cô biết buổi tối sẽ có trừng phạt chờ đợi cô.
Nguyễn Mộng thật ra cũng cảm thấy cách đối xử của mình với Vệ Tiểu Bảo có chút quá mức, nhưng cô là không nhịn được, dù là khuya ngày hôm trước mới
vừa bị Vệ Cung Huyền hung hăng trừng phạt qua, cũng đã cam kết cầu xin
tha thứ.
Nhưng đến ngày thứ hai trong đôi mắt cũng chỉ có Vệ Tiểu Bảo.
Cô đã mất đi bé con lần thứ nhất rồi, tuyệt đối không cho phép lần thứ hai xảy ra. Bé con lớn lên mỗi một bước, cô đều muốn mình có thể tham gia
vào, làm bạn, đem nhưng gì còn thiếu với bé con trước kia bồi đắp gấp
nhiều lần.
Thấy con trai chăm chú nhìn mình cắt bánh ngọt, Vệ
Cung Huyền rốt cuộc cũng là mềm lòng, Vệ Tiểu Bảo nhìn qua rất giống
Nguyễn Mộng vừa sinh ra không lộ rõ nét, bây giờ một tuổi, mắt miệng
khuôn mặt, quả thật như là từ một khuôn mẫu đúc ra, chỉ có mũi và lông
mày là giống mình.
Mỗi lần thấy tiểu tử làm nũng muốn ôm mình,
anh cũng cảm thấy như là thấy được người phụ nữ của mình, ngày thường
tức giận, cũng chỉ do anh ghen tỵ với Vệ Tiểu Bảo chiếm lấy phần lớn
thời gian của Nguyễn Mộng, thực ra trong lòng thì cũng rất thích Vệ Tiểu Bảo.
Lấy một miếng bánh ngọt nhỏ mềm thả vào cái đĩa trước mặt
Nguyễn Mộng, rồi một phần cho anh, Nguyễn Mộng ôm lấy Vệ Tiểu Bảo không
an phận, về phần bánh ngọt của các trưởng bối, liền toàn bộ giao cho Ôn
Dư Thừa đáng thương – nam phụ thống khổ.
Một bữa cơm khiến tất
cả mọi người đều hài lòng, Vệ Tiểu Bảo là vui vẻ nhất, bởi vì bé con tự
tin vào thân phận thọ tinh của mình, cuối cùng cũng được chiếm lấy chiếc bánh ngọt thượng hạng.
Nguyễn Mộng hết cách với bé con, không
thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên nhìn con chơi, càng xem là càng
thê thảm không nỡ nhìn, cuối cùng ôm lấy cánh tay Vệ Cung Huyền, vỗ trán thở dài:
“Đây thật là em sinh ra sao….”
Sao với mình một chút cũng không giống vậy?
Vệ Cung Huyền nhìn tiểu bảo bối đang vô cùng cao hứng tay trái tay phải nghịch bánh ngọt, rồi cũng thở dài:
“Lớn lên thì sẽ khác thôi.”
Ôm chặt lấy bà xã, Vệ Tiểu Bảo cũng không còn trắng trẻo sạch sẽ gì nữa,
cả người cũng vùi vào bánh ngọt, lông mày miệng lỗ mũi mắt tất cả đều
toàn là bánh.
Ôn Dư Thừa không biết từ lúc nào lấy hình ảnh và
đĩa CD của Nguyễn Mộng chụp và quay quá trình lớn lên của Vệ Tiểu Bảo,
đưa cho Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền nhìn Vệ Tiểu Bảo lên xuống trái
phải theo các góc độ, sau đó hài lòng gật đầu một cái:
“Chờ khi con trưởng thành cho con nhìn.”
Nguyễn Mộng cũng tới nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ống kính, bé con còn rất có khiếu
biểu diễn. Thấy ba mẹ tự chụp, cười toe toét khoe ra cái răng bé bé nhọn nhọn rất xinh a a.
Nguyễn Mộng càng xem càng thích, nhưng là bé con chơi đã, làm cho một thân đều là bơ…
Thấy mẹ đi về phía mình, Vệ Tiểu Bảo thói quen đưa tay muốn ôm, Nguyễn Mộng
nhìn hai bàn tay nhỏ tất cả đều là bơ, làm sao có thể ôm, xốc lên giống
móc treo dính đầy bơ, đem tiểu tử bế lên, vội vàng hướng về phòng ngủ,
vừa đi vừa oán trách:
“Tiểu mèo bẩn, nhìn con đem mình làm đã thành cái dạng gì.”
Giọng nói mặc dù bất đắc dĩ, lại tràn đầy yêu thương cùng dịu dàng.
Vệ Cung Huyền nhìn theo bóng lưng cô, bật cười, Ôn Dư Thừa đảo mắt nhìn anh:
“Hắc, cười cái gì mà thành ra như thế?”
“Cậu không hiểu đâu.”
Đại thần hay khi dễ người liếc qua Ôn thiếu, giống như là Ôn thiếu là cây
củ cải trắng thì sao có thể cảm nhận được nỗi niềm sung sướng, hạnh phúc cùng thỏa mãn của anh khi vừa chuyển từ một người đàn ông sang người
chồng và người cha kia chứ.
Ôn thiếu cảm giác như mình đang cực kì bị xem thường…