Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 38: Chương 38: chương 38




Đợi đến khi Vệ Cung Huyền thỏa mãn buông Nguyễn Mộng ra, cả người cô bủn rủn đến một chút hơi cũng không còn, nằm trên giường một ngón tay cũng không nhấc nổi.

Cô đây là đã ký kết hiệp ước mất nước mất chủ quyền, không công bằng chút nào, nhưng Vệ Cung Huyền vẫn hăng hái không ngừng, chiến đấu không dừng lại đến một giây cho cô thở dốc.

Ôm bà xã qua phòng, đẩy cửa, tiếng gào toáng lên của Vệ Tiểu Bảo nhanh chóng ngừng lại.

Bé con giương đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm ba mẹ, càng ngày càng uất ức, nước mắt rơi lã chã kêu ‘Tê tê’.

Nguyễn Mộng bị bé con làm cho lòng mềm nhũn, vội vàng muốn xuống đất. Vệ Cung Huyền không cho phép, ôm cô đi thẳng đến giường bên Vệ Tiểu Bảo.

“Tê tê, tê tê…”

Vệ Tiểu Bảo khóc vô cùng đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp cũng sưng lên, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, nước miếng cùng nước mắt tạo thành hỗn hợp lỏng kỳ quái rơi vào cái yếm nhỏ, gấu bông cũng bị ném đi, bé con cứ như vậy liều mạng hướng vào lòng cô.

Nguyễn Mộng cực kì đau lòng thương tâm, vội vàng ôm bé dỗ dành, gọi bé là quái vật bảo bối, vất vả mãi mới dỗ dành được tiểu tử thôi không thút thít khóc nữa.

Vệ Tiểu Bảo khóc nhiều nên rất nhanh liền cảm thấy mệt, níu áo Nguyễn Mộng đòi ngủ.

Nguyễn Mộng dịu dàng thầm thì vào tai con những lời hát ru ngọt ngào, bé con rất nhanh liền đi vào giấc mộng, nhưng cho dù đã ngủ say, bé con vẫn đôi khi nức nở hai tiếng, ngón tay nhỏ bé nắm Nguyễn Mộng nhất định không buông.

Nguyễn Mộng đau lòng muốn chết, ngẩng đầu lên, cô hung hăng oán đại thần một cái. Vệ Cung Huyền bị trừng liền cảm thấy uất ức, chậm rãi chạm nhẹ, bị Nguyễn Mộng nhẹ giọng đuổi đi:

“Đi lấy y phục sạch tới đây.”

Anh nhịn!

Nhìn con trai đang ngủ đến chảy cả nước miếng, Vệ đại thần đành xuống giường đi vào phòng thay quần áo tìm quần áo sạch cho Vệ Tiểu Bảo.

Nguyễn Mộng đặt Vệ Tiểu Bảo lên giường, nhưng cậu nhóc cho dù là đang ngủ say, bàn tay nhỏ vẫn níu lấy cô không chịu buông, cô vừa động liền mếu máo.

Cuối cùng Nguyễn Mộng không có cách nào, đành cẩn thận từng li từng tí dùng ngón tay thay y phục, may mà Vệ Tiểu Bảo khóc mệt chìm vào giấc ngủ, mới không tỉnh.

Vệ Cung Huyền nhân cơ hội thay quần áo sạch sẽ cho bé con, sau đó đem cái yếm nhỏ dính đầy nước mắt nước miếng ném vào trong rổ giặt quần áo.

Cậu nhóc lúc ngủ có người ôm nên cực kì ngoan, Nguyễn Mộng ngắm con, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng khôn xiết, đại thần nhìn vợ liền cảm thấy cuộc sống thế này không còn gì hơn nữa, ôm nhẹ vai Nguyễn Mộng, cúi đầu nói:

“Ngủ một chút đi.”

Nguyễn Mộng vừa bị anh làm đau lưng, cũng mệt mỏi, vì vậy gật đầu, ôm Vệ Tiểu Bảo vào lòng, bé con tự bất giác đưa tay lên bầu ngực mềm mại tròn trịa của cô, Vệ Cung Huyền ở sau lưng thấy liền tối mặt.

Đứa bé nào cũng thích sờ mễ mễ sờ gãi gãi… Tiểu Bảo nhà bọn họ cũng không ngoại lệ.

Nguyễn Mộng thở dài một tiếng, mặt tràn đầy yêu thương nhìn con trai béo ụt ịt trắng non mềm, cũng nhắm mắt lại, mặc kệ Vệ Cung Huyền đang giận đến bừng cả người.

Anh nhìn con trai đang dang tay chân ngủ một hồi lâu, mới tức giận hừ một tiếng, đem bà xã ôm sát, cũng nhắm mắt lại.

Ngày đầy năm của Vệ Tiểu Bảo cứ như vậy mà oanh oanh liệt liệt trôi qua.

……..

Sáng ngày thứ hai mới bảy giờ rưỡi, đại thần cùng Nguyễn Mộng vẫn còn ôm nhau ngủ sau, nhưng Vệ Tiểu Bảo do hôm qua ngủ sớm nên tỉnh lại trước.

Đôi mắt to tò mò nhìn một chút ba mẹ ôm nhau ngủ, sau đó thiên tân vạn khổ mới bò được từ trong lòng mẹ ra, vượt qua người mẹ, cuối cùng bò đến sau lưng Vệ Cung Huyền.

Nguyễn Mộng ngày hôm qua bị dày vò bi thảm, mới nghỉ ngơi nên bây giờ vẫn còn say ngủ, nhưng Vệ Cung Huyền đã ngủ đủ, vừa cảm thấy có động đến người, anh lập tức mở mắt.

Thấy ba tỉnh, Vệ Tiểu Bảo toe toét khoe tám cái răng nho nhỏ nhọn nhọn gặm mặt Vệ Cung Huyền.

Vệ Cung Huyền làm sao có thể cho bé con gặm, anh ngủ cả đêm, râu lại mọc ra, nếu để mặt non mềm của con trai bị thương, người đầu tiên bị bà xã hỏi tội chính anh đó.

Bị ba xách qua một bên Vệ Tiểu Bảo rất không cao hứng, nhìn ba, ba không để ý tới bé con, bé lại leo lên người ba nhìn mẹ một chút, hiểu rõ nhất và chiều bé con nhất là mẹ, mẹ vì sao không để ý đến bé, đây là vì sao a?

Đầu nho nhỏ không giải thích vấn đề phức tạp như thế, vì vậy miệng bắt đầu mở to, rất nhất định sẽ khóc.

Vệ Cung Huyền thật là phục Tiểu Tổ Tông này, anh rón rén buông bà xã ra, ôm con, áo choàng tắm trên người lùng thùng, nhìn đồng hồ thấy đã gần tám giờ, liền ôm tiểu đậu đinh bé nhóc đi về phía phòng tắm.

Đánh răng rửa mặt cạo râu, Vệ Tiểu Bảo ngồi ở trong phòng tắm giả bộ ngoan hiền cười cười nhìn, còn muốn đưa tay bắt lấy bọt trên mặt Vệ Cung Huyền.

“Rút ra rút ra, rút ra rút ra…”

Vừa nói vừa vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ xinh.

“Tiểu tử thằng nhóc kia, con cho rằng kêu như thế ba liền không tức giận nữa à?”

Vệ Cung Huyền liền bắn mấy giọt nước vào mặt Vệ Tiểu Bảo bé con vui vẻ hơn, không ngừng gọi ‘rút ra rút ra’.

Anh nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó lại lấy khăn lông ướt lau mặt cho con trai, lau xong mặt, Vệ Tiểu Bảo lắc lắc cái mông, đại thần nhìn một cái cũng biết Tiểu Bảo muốn xuỵt xuỵt, vội vàng ôm đến bồn cầu.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý, Vệ Tiểu Bảo bẹp cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ sờ lên mặt của ba, vui sướng hài lòng mà cười cười.

Rón rén ôm con ra phòng ngủ, Vệ Cung Huyền tăng điều hòa lên hai độ. Vệ Tiểu Bảo nhìn mẹ không đi, chỉ vào Nguyễn Mộng hướng về phía ba gọi ‘tê tê’.

Vệ Cung Huyền hôn mặtTiểu Bao Tử:

“Tiểu Bảo ngoan, mẹ mệt mỏi, để mẹ nghỉ tí.”

Vệ Tiểu Bảo nghe không hiểu ba đang nói cái gì, vẫn như cũ nhất quyết gọi ‘tê tê’. Nhưng Nguyễn Mộng ngủ rất say nên không trả lời.

Bữa ăn sáng Vệ Cung Huyền làm rất đơn giản, sữa tươi, sandwich cùng chân giò hun khói trứng tươi.

Vệ Tiểu Bảo thấy ăn, mắt liền sáng, không ngừng há mồm a a a, đại thần liền đút cho bé một hớp sữa tươi, sau đó lại lấy một miếng bánh bao, bé con bẹp miệng, đòi ăn.

Vệ Cung Huyền không đồng ý, Vệ Tiểu Bảo lúc ấy sẽ định khóc, thật may là anh tay mắt lanh lẹ đã giấu đi cái mâm.

Vệ Tiểu Bảo mặc dù thích ăn, nhưng cũng rất dễ dụ, chỉ cần không nhìn đến thì cũng sẽ không đòi.

Anh ôm con trai trở về phòng gọi bà xã rời giường, tiểu tử cậu nhóc vừa nhìn thấy mẹ, lập tức nở nụ cười.

Nguyễn Mộng cảm giác mình hình như là đang bị cái gì rửa mặt… Dinh dính nhơn nhớt, khó chịu, cô miễn cưỡng mở một con mắt, đập vào mi mắt là khuôn mặt to tròn của bé con, cô cười cười, còn chưa kịp nói chuyện, lại có người đi tới hôn cô.

Được rồi, cô là bị đại thần cùng Tiểu Bảo hôn tỉnh.

Ngắm nhìn khuôn mặt hai người đàn ông mà cô yêu nhất, giọng Nguyễn Mộng có chút khàn khàn:

“Chào buổi sáng.”

Vệ Cung Huyền nhẹ nhàng hôn môi của cô:

“Chào buổi sáng.”

Nghe không hiểu ba mẹ đang nói cái gì Vệ Tiểu Bảo liền gọi ‘tê tê’, bị Vệ Cung Huyền ôm lại, Nguyễn Mộng nhân cơ hội đi rửa mặt.

Vào công ty tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ nhìn mà không nói nên lời, đại BOSS trong ngực ôm tiểu nhóc con, tay dắt một cô gái, vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh, tất cả mọi người như bị đóng băng.

Bọn họ sững sờ nhìn một nhà ba người trước mắt , nhìn tới đại BOSS đã từng đối với tất cả tấm lòng yêu thương của nhân viên nữ vô cùng lạnh lùng cùng lãnh đạm, trong nháy mắt hóa thân thành người đàn ông đầy yêu thương cùng ôn nhu, mọi người nhìn mà muốn rớt cả cằm xuống.

Vào phòng làm việc, Nguyễn Mộng mới biết thì ra là Vệ Cung Huyền đã sớm có chuẩn bị.

Anh đang ở phía sau bàn làm việc, trên ghế salon gần đó có rất nhiều các quản lý, một phía khác đã được thiết kế thành khu trò chơi để đầy những món đồ chơi trẻ em, nhất định là đã sớm có ý định đưa cô cùng con trai tới đây.

Vệ Tiểu Bảo vừa thấy nhiều món đồ chơi như vậy, nhất thời hưng phấn tay chân ngọ nguậy muốn đi xuống, Nguyễn Mộng không còn cách nào khác, đành thả nó xuống, bé con xẹt một cái bò thật nhanh, cô ở phía sau thong thả từng bước đi vào.

Vệ Tiểu Bảo cầm lấy một con rối bóp mũi túm tai, con khỉ nhỏ bị làm biến dạng phát ra tiếng kêu thê thảm khác thường, tiểu ác ma cảm thấy thế thật thích, giày xéo càng vui vẻ hơn.

Nguyễn Mộng ngồi vào bên cạnh bé, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ, nhìn bé giương cái miệng nhỏ nhắn cười a a, tiện tay lấy một cái núm vú cao su sạch sẽ cho bé, Vệ Tiểu Bảo ngậm núm vú cao su, cầm con khỉ nhỏ hướng Nguyễn Mộng như đưa một vật vô cùng quý báu, đôi mắt to cười đến híp lại.

Ngồi ở bàn làm việc nhìn văn kiện mà Vệ Cung Huyền không thể tập trung, anh thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt hướng về phía bà xã cùng con trai, nhưng lại phát hiện hai mẹ con không hề để ý đến mình.

Đôi mắt lại hướng về phía mấy quản lý đang đứng trước bàn báo cáo công tác, cảm thấy bọn họ nhìn thật là chướng mắt, phất tay đuổi người, các quản lý mở cửa nhảy ra, trước khi đóng cửa vẫn không quên liếc mắt nhìn đại BOSS đối mặt thuộc hạ cùng bà xã hoàn toàn là hai bộ mặt, sau đó đau đớn dằn lòng tự hỏi vì sao mình không phải là nữ nhân.

Lừa bịp, lừa bịp, quá lừa bịp rồi. Nhìn bà xã cùng con trai thì dịu dàng triền miên, xoay người nhìn bọn họ liền trưng ra vẻ mặt lạnh lùng sắc mặt không biến, sao có thể thế được?

Làm qua loa cho xong mấy văn kiện trước mặt, đại thần chờ không được muốn tham gia vào thế giới trò chơi cùng bà xã và con trai.

Nguyễn Mộng đang cùng Vệ Tiểu Bảo chơi xếp gỗ, vừa nói vừa dạy Vệ Tiểu Bảo nói chuyện, bé con thỉnh thoảng lại hé cái miệng nhỏ nhắn ra cười toe toét, núm vú cao su màu hồng nổi bật khiến cả người bé giống như một tiểu kim đồng phấn điêu ngọc trác, cực kỳ đáng yêu.

Ôm Nguyễn Mộng từ phía sau, Vệ Cung Huyền cười nhẹ hôn vành tai cô, nhỏ giọng hỏi:

“Chơi trò gì mà vui vẻ thế?”

Nguyễn Mộng cười nhẹ, “Xếp gỗ.”

Cô luyến tiếc nhìn về phía ghép hình vừa để bên kia, sói xám của cô còn chưa có ghép xong đâu.

Đáng tiếc lực phá hoại của Vệ Tiểu Bảo quá lớn, luôn không thích cô đem lực chú ý để vào nơi khác trừ bé ra. Cô nếu không chơi cùng bé, tiểu ác ma liền lập tức phát công tới phá hủy đồ cô đang ghép.

Mấy miếng ghép sói xám bây giờ đã ít đi vài khối, cũng không biết là đã bị bé giấu đi nơi nào.

“Chơi chung đi.”

Vệ Cung Huyền lại hôn cô một cái, thấy con trai mũm mĩm cũng ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn đưa tới, cũng hôn một cái.

Vệ Tiểu Bảo có được sự chú ý của ba, cười càng vui vẻ hơn, quơ múa miếng gỗ trên tay, kết quả liền đem lâu đài nhỏ vất vả mới lắp được đẩy ngã!

Cậu nhóc sững sờ nhìn nhìn, giây lát sau, miệng chu lên, bắt đầu khóc. Nguyễn Mộng vội vàng ôm bé vào trong lòng dỗ dành, Vệ Cung Huyền béo hai má trên mặt bánh bao của Vệ Tiểu Bảo:

“Khóc khóc khóc, đàn ông con trai mà khóc cái gì?, chúng ta làm lại một lần nữa!”

Nói xong liền nhanh chóng mang mấy miếng gỗ đem qua một bên bắt đầu ráp.

Vệ Tiểu Bảo nhìn động tác của ba, ngừng khóc, dùng dằng mãi mới từ trong lòng Nguyễn Mộng bước xuống, bò đến trước mặt Vệ Cung Huyền, bàn tay mũm mĩm thỉnh thoảng cầm một khối xếp gỗ đưa cho ba, thỉnh thoảng thấy ba ráp không đúng ý mình, còn đẩy ngã.

Vệ Cung Huyền vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục theo hướng bàn tay mập mạp của Vệ Tiểu Bảo chỉ mà ráp.

Nguyễn Mộng phụ trách ở một bên đưa xếp gỗ, một nhà ba người chơi vô cùng vui vẻ.

Trên bàn, điện thoại nội bộ vang lên, nhưng Vệ Cung Huyền chẳng muốn đi nhận, điện thoại vang lên thật lâu, cuối cùng rốt cuộc ngừng lại.

Qua một lát sau, cửa phòng làm việc bị gõ, nhưng tất cả vẫn đắm chìm trong trong không gian hạnh phúc của một nhà ba người.

Cửa bị đẩy ra một khe hở, thư kí Chu cẩn thận từng li từng tí ló ra cái đầu nhỏ, cô vừa định hô một tiếng tổng tài, thì có một cánh tay khác đem toàn bộ cửa đẩy ra.

Cố Minh Tích vốn là muốn cho Vệ Cung Huyền một bất ngờ, nhưng cô ta không nghĩ sự kinh hỉ mình dành cho anh, lại bị anh làm cho kinh sợ!

Cô ta đứng ở ngoài cửa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một nhà ba người đắm chìm trong thế giới trò chơi, bọn họ không ai quay đầu lại.

Người đàn ông anh tuấn bất phàm kia, khóe mắt đuôi mày đều mang nụ cười ôn nhu như gió xuân, một tay anh ôm người phu nữ, một tay ôm con trai, tự tay day đứa trẻ trong lòng chơi ráp khối gỗ.

Thỉnh thoảng còn có một trận tiếng cười lớn truyền đến, cho dù cách khá xa, cô cũng có thể rõ ràng cảm nhận được không khí vui vẻ của bọn họ.

Vệ Tiểu Bảo là người đầu tiên phát hiện đứng ngoài cửa có hai người bé không biết, ngón tay mập mạp giơ lên hướng về phía cửa, vừa chỉ vừa gọi ‘Tê tê, tê tê’.

Nguyễn Mộng theo tay bé nhìn ra cửa, cả người đột nhiên cứng lại.

Vệ Cung Huyền cảm thấy bà xã trong ngực thần sắc có điểm không đúng, liền ngẩng đầu nhìn lên, chân mày khẽ nhíu lại, nụ cười dịu dàng trước đó từ từ thu lại:

“Cô vào bằng cách nào?”

Chu thư kí vội vàng trả lời:

“Cố tiểu thư là đại diện Cố thị phái tới, vừa rồi tôi có gọi điện thoại nội tuyến, Vệ tổng ngài không có nhận, cho nên tôi liền xin Cố tiểu thư ở phòng tiếp khách chờ một chút, muốn tôi trước gõ cửa, không nghĩ tới Cố tiểu thư cũng đi theo tới…”

Ngụ ý chính là cô vô tội, việc Cố Minh Tích đi vào cùng cô một chút quan hệ cũng không có.

Mất đi ba trợ giúp, Vệ Tiểu Bảo tay bé không nâng nổi khối gỗ. Bé Ulla Ulla kêu lên, liều mạng lắc lắc mặt Vệ Cung Huyền, Vệ Cung Huyền bật cười, véo véo lên gương mặt bánh bao của bé, nghiêm túc giúp bé tiếp tục ráp lâu đài, không chút để ý nói:

“Cô mang Cố tiểu thư đi qua phòng khách trước, chút tôi nữa sẽ qua.”

Chu thư kí thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng rằng mình sẽ bị mắng rồi.

Phải biết Vệ tổng ở trong công ty nổi danh là thích xoi mói, tốc độ đổi thư ký giống như thay quần áo, cô đã là thứ… thứ mấy tôi thay rồi đó?

“Dạ, Cố tiểu thư, xin mời đi bên này.”

Cố Minh Tích chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái, Chu thư kí co rúm lại một chút, chợt cảm thấy mình giống như thấp đi một đoạn, sau đó liền suy nghĩ không nên so đo với người ngoài, dù gì cô cũng là nữ nhân viên cao cấp, là thành phần tri thức, làm công cho người ta lại không thua kém ai, dựa vào cái gì muốn cô lui về phía sau một bước?

Lập tức ngăn cản đến trước mặt Cố Minh Tích, cường ngạnh vươn tay:

“Cố tiểu thư, xin mời theo bên này.”

Cố Minh Tích không thèm nhìn Chu thư kí một cái, khuôn mặt tinh xảo như vẽ mang theo hơi nước nhu hòa, nhìn về phía Vệ Cung Huyền thủy chung chưa từng liếc mắt nhìn qua mình:

“Huyền, anh nỡ đối với em như vậy sao?”

Nguyễn Mộng lại cứng đờ, cô dùng dằng muốn từ trong ngực Vệ Cung Huyền tránh ra, nhưng lại bị anh giữ chặt:

“Ngoan, chớ lộn xộn.”

Cô cắn môi, ý bảo Chu thư kí rời đi trước, dù sao đây không phải là cái chuyện vẻ vang gì.

Chu thư kí mở to đôi mắt tò mò, nhưng vì tiền lương của chính mình mà suy nghĩ, vẫn là nên lui xuống, trước khi đi không quên quan sát Cố Minh Tích từ trên xuống dưới.

Đồ công sở cao cấp, vóc người lả lướt, trước sau lồi lõm, dáng dấp cũng xinh đẹp, thoạt nhìn chính là bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhưng cũng không thể gạt được ánh mắt của những người phụ nữ!

Nhìn phong thái của Cố tiểu thư, có chỗ nào là tôi bàn công việc, rõ ràng là tới đoạt đàn ông?

Từ lúc cô ta bắt đầu nhìn thấy Vệ tổng, con mắt vẫn không hề rời đi, cũng không quan tâm Vệ tổng người ta đã sớm kết hôn sinh con rồi!

Tiểu tam, đây chính là tiểu tam, tiểu tam trong truyền thuyết!

Cô rất muốn ở lại xem đến cuối cùng, nhưng suy nghĩ về túi tiền của mình, vẫn nên rời đi thì hơn.

Thấy Chu thư kí rời đi, Cố Minh Tích liền đi vào, cũng không đóng cửa, trực tiếp đi về phía Vệ Cung Huyền, hoàn toàn không nhìn đến Nguyễn Mộng cùng Vệ Tiểu Bảo, trong mắt giống như chỉ có một mình Vệ Cung Huyền.

Bước chân êm ái, mắt từ từ khép lại, nước mắt nơi khóe mi chỉ trực trào rơi, thoạt nhìn rất nhu nhược, vô cùng trìu mến nói:

“Huyền, anh …. Sao anh có thể đối xử với em như vậy?”

Kiếp trước, cô ta cũng là dựa vào bộ mặt giả dối như vậy, làm cho mình càng ngày càng ghen tỵ cô ta, càng ngày càng hận cô ta, từ đó gây ra vô số thương tổn cho bản thân cho mình cùng người khác.

Chính là một khuôn mặt mỹ lệ nhu nhược như vậy, nhưng lại tràn đầy tâm cơ cùng những lời giả dối.

Bóng ma kiếp trước lại bắt đầu xuất hiện, Nguyễn Mộng theo bản năng tiến sát vào ngực Vệ Cung Huyền, ôm chặt con, chồng cùng con trai của cô, tuyệt đối không thể lại bị cướp đi lần nữa, tuyệt đối không thể!

Vệ Cung Huyền sờ sờ mặt Nguyễn Mộng, nhỏ giọng nói một câu:

“Đừng sợ.”

Anh không biết Nguyễn Mộng đang sợ cái gì, lẽ ra bảo bối phải chưa từng gặp qua Cố Minh Tích mới đúng, nhưng phản ứng này… Sao lại giống như nhìn thấy quỷ?

Mặc kệ, bây giờ bà xã anh mới là quan trọng nhất.

Anh đứng lên, kéo Nguyễn Mộng, lại nhận lấy Vệ Tiểu Bảo nằm trong ngực cô, mang cô đến một bên sofa ngồi xuống, xoay người đi tới phòng nước cầm hai chai sữa tươi ra ngoài.

Một chai rót vào trong bình sữa, một chai cắm ống hút, bà xã cùng con trai mỗi người một chai.

Vệ Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn lên uống sữa, tay của bé nhỏ, nâng không được bình sữa, Nguyễn Mộng liền giúp bé cầm, nhìn con trai trắng noãn đáng yêu của mình, sự sợ hãi từ đáy lòng cô dần rút đi.

Cô đã thua một lần, không thể lại thua thêm lần nữa. Ôm con trai vào ngực, Nguyễn Mộng trầm mặc mút sữa, không nói gì.

Thấy Vệ Cung Huyền không để ý đến mình, Cố Minh Tích lại gọi một tiếng:

“Huyền…”

“Xin gọi tôi là Vệ tổng.”

Cầm khăn ướt đi tới bên cạnh bà xã, đem bàn tay mập map của Vê Tiểu Bảo tỉ mỉ lau một lần.

Vệ Cuna Huyền phát hiên trong lòng mình lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vì Cố Minh Tích xuất hiện khiến cho thời gian cả nhà mình cùng chơi đùa bị chấm dứt sinh ra một cảm giác bực bội cùng chán ghét.

Anh nhìn lướt qua người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp chói mắt đứng cách đó không xa.

Anh đã từng yêu cô ta, từ sau khi cô ta rời khỏi không có thêm bạn gái, cũng không động lòng với bất kì người phụ nữ nào khác, một lòng một dạ chờ cô ta trở lại.

Hiện tại…. Đôi mắt đen dịu dàng dừng lại nhìn vợ con trong ngực, đây mới là chỗ cho tâm hồn của anh.

“Cô không phải là đại diện Cố thị tới sao?”

Cô ta lấy danh nghĩa Cố thị tới, nhưng chỉ là muốn cho anh một bất ngờ mà thôi.

Cố Minh Tích trong lòng có chút buồn bực, nhưng cô chưa bao giờ vì tâm tình trong lòng mà xem nhẹ biểu cảm trên mặt. Mắt cô rủ xuống như có muốn vàn ấm ức:

“Em chỉ là muốn cho anh một bất ngờ mà thôi… Em quấy rầy anh sao? Nhiều năm không gặp như vậy! Em cho là anh nên giống như em…”

Nguyễn Mộng kiếp trước chưa từng một lần trải qua việc này, cô cũng không biết Cố Minh Tích lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Cung Huyền là cái dạng gì, nhưng bây giờ xem ra, người phụ nữ này tựa hồ cũng không biết bọn họ đã kết hôn rồi.

Nhưng vẻ mặt đó… Đó là loại nhu nhược lại điềm đạm đáng yêu, ngay cả khi biết bộ mặt thật Cố Minh Tích, cô cũng có chút mềm lòng, Vệ Cung Huyền thì sao?

Thật ra thì bộ dạng lê hoa đái vũ giả tạo này, ở trước mặt người đàn ông cô yêu, mới là trân bảo, còn ở trong mắt người đàn ông không yêu cô, cũng chỉ là một vẻ ngụy trang đáng buồn cười thôi.

Vệ Cung Huyền kinh ngạc vì đột nhiên anh cảm thấy nước mắt của Cố Minh Tích vô cùng dối trá, vậy tại sao trước kia lại nhìn không ra? Là bởi vì người trong cuộc mơ hồ, hay là bởi vì cô trước kia không phải như thế?

Thấy Vệ Cung Huyền không nói lời nào, Cố Minh Tích cho là anh đang nhớ lại những kỉ niệm đẹp trước kia của bọn họ, lại tiến lên phía trước một bước:

“Huyền, em rất nhớ anh, sao anh có thể cùng với người phụ nữ khác? Lúc đó chúng ta không phải đều đã nói muốn cả đời cùng nhau sao?”

Vệ Cung Huyền không nhịn được giật thót mình, tại thời điểm chưa biết Nguyễn Mộng, anh thường cùng cô xem vài phim thần tượng, những lời thoại trong đó cùng suy nghĩ trong lòng giống nhau một cách kỳ lạ.

Câu “Chúng ta không phải nói sẽ cả đời ở chung một chỗ sao” này, chính là một câu có một không hai trong đó. Chẳng lẽ mình chính là vai nam chính não hỏng trong mấy phim thần tượng vớ vẩn đó hay sao?

“Quên giới thiệu, Cố tiểu thư, đây là vợ tôi Nguyễn Mộng, con trai Vệ Nặc.”

Nhìn về phía Nguyễn Mộng.

“Bảo bối, đây là Cố tiểu thư, mối tình đầu của anh, cũng là thiên kim của Cố thị, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”

Hai người phụ nữ đều cùng bị sửng sốt, không ai có thể nghĩ đến việc Vệ Cung Huyền sẽ giới thiệu thẳng thắn như vậy.

Cố tiểu thư cùng bảo bối, từ cách gọi đã cho thấy sự khác biệt.

Nguyễn Mộng an ổn trong lòng một chút, cô lộ ra một nụ cười mỹ lệ không màng danh lợi:

“Cố tiểu thư, chào cô.”

Mơ màng nhớ lại thời điểm kiếp trước khi mình nhìn thấy Cố Minh Tích, vô cùng kích động, hận không thể giết chết người phụ nữ vẫn luôn chiếm vị trí quan trọng trong lòng chồng cô, hoàn toàn không có một tia tỉnh táo.

Một bộ dáng điên cuồng cố chấp càng tôn thêm hình ảnh vô tội cùng dịu dàng của Cố Minh Tích.

Bây giờ nhớ lại, Nguyễn Mộng chỉ muốn hung hăng mắng mình: Cô thiệt là ngu mà.

Nụ cười của Cố Minh Tích trong nháy mắt có chút rạn nứt, nhưng rất nhanh cô liền điều chỉnh trở lại:

“Nguyễn tiểu thư.”

Nói xong liền hướng về phía Vệ Cung Huyền:

“Huyền… à, Vệ tổng, hiếm khi em mới trở về một chuyến, nể mặt tình bạn của chúng ta liệu anh có thể cùng ăn bữa cơm, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ, liệu có được không anh?”

So sánh với Cố Minh Tích, Nguyễn Mộng cảm thấy mình quả thật vẫn còn quá trẻ con rồi.

Người phụ nữ này trong lòng rõ ràng cực độ khó chịu cùng phẫn hận, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn như bình thường, sao cô ta có thể làm được?

Kiếp trước mình bại bởi cô ta, thật ra thì cũng không coi là thua thiệt. Từ lúc cô ta đi vào cho đến bây giờ còn chưa tới mười lăm phút, nhưng tâm trạng đã thay đổi không dưới ba lần.

Lên án trong nháy mắt biến thành bình tĩnh, giống như đối với cách xưng hô chán ghét kia không hề tồn tại. Vệ Cung Huyền dường như vẫn là bạn trai, mà mình cùng Tiểu Bảo lại là người vô hình, hoàn toàn không tồn tại.

Vệ Cung Huyền suy nghĩ một chút, nhìn xem thời gian dường như đã đến bữa trưa, liền ừ một tiếng, vừa định bảo Cố Minh Tích đến phòng khách ngồi đợi, từ cửa truyền đến một trận âm thanh vỗ tay.

“Lấy lui làm tiến, hay thật, hay thật, thật là hay a.”

Đó chính là Long thần thấy đầu không thấy đuôi Ôn Dư Thừa – Ôn thiếu.

Anh ta nhanh chóng đi vào, không thèm nhìn Cố Minh Tích một cái.

Từ nhỏ anh và người phụ nữ này vẫn luôn không hợp nhau, cũng chỉ có lão Vệ ngu ngốc vẫn cho rằng người phụ nữ này đơn thuần như một tờ giấy trắng.

Ôm lấy Vệ Tiểu Bảo từ trong ngực Nguyễn Mộng, anh nhéo nhéo mặt bánh bao của tiểu tử béo ụt ịt, quay sang Nguyễn Mộng lắc đầu thở dài:

“Aiz…”

Nguyễn Mộng nhịn, nhưng Ôn Dư Thừa không nghĩ cứ như vậy bỏ qua cho cô ta:

“Nhìn cháu tôi dáng dấp thật là càng lúc càng giống viên bánh bao nha. Bánh bao em nói anh xem, nếu sau này thằng bé lớn lên qiốnq em, thì phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Mộng tiếp tục nhẫn.

“Hiện tại hình như đang phổ biến hình ảnh các tiểu thư dịu dàng cùng nhu nhược nhỉ, anh thấy thằng bé rất có tiềm lực.”

Ôn Dư Thừa gật đầu, càng nhìn Vệ Tiểu Bảo trong ngực càng thấy được về sau sẽ là gay.

Nguyễn Mộng không nhịn được, cô vừa định lên tiếng, Vệ Cung Huyền đã một quyền đánh qua:

“Con người chết tiệt như cậu không nên gần con tớ.”

Không nói hai lời liền lấy lại Vệ Tiểu Bảo, ôm vào lòng, tiện liếc qua Ôn Dư Thừa một cái, dặn dò:

“Tớ và bảo bối đem thằng bé đi thay quần áo, cậu tiếp chuyện Cố tiểu thư một chút.”

Cố tiểu thư?

Ôn Dư Thừa nhíu mày, xưng hô này không tệ a, lão Vệ đã thông suốt rồi sao?

Uổng công anh vừa nghe thấy việc Cố Mình Tích đến công ty liền điên cuồng chạy đến, chỉ sợ lão Vệ lại bị mê hoặc, hiện tại vừa nhìn, cũng không giống như là trước kia a.

Anh khoát khoát tay:

“Được rồi, giao cho tớ.”

Đưa mắt nhìn một nhà ba người Lão Vệ vào phòng nghỉ ngơi, anh xoay người, thoải mái ngồi vào trên ghế sa lon, bộ dáng cực kì ngang ngược, cũng không thèm để ý Cố Minh Tích.

Ngược lại Cố Minh Tích bắt chuyện mỉm cười chào hỏi:

“Xin chào, Dư…”

Lời còn chưa dứt đã bị Ôn Dư Thừa cắt đứt:

“Đủ, không cần làm quen với tôi, hai ta cũng không quen biết nhiều, cô kêu tôi Ôn thiếu, hay Ôn tổng đều được, nhưng đừng gọi tôi là Dư Thừa, tiểu gia tôi nghe không nổi.”

Anh không chút nào che giấu sự chán ghét của mình đối với Cố Minh Tích, trước kia duy trì sự hòa bình là bởi vì lão Vệ thích cô ta, mà lão Vệ lại là huynh đệ.

Nhưng bây giờ lão Vệ đã kết hôn, con trai cũng đã có, anh làm gì còn phải tiếp tục đóng giả chứ?

Hơn nữa, người phụ nữ này ngay cả một chút của bánh bao so ra cũng đều thua kém không phải sao?

Cố Minh Tích rất muốn nổi giận, từ nhỏ đến lớn, ai cũng thích cô ta, ngay cả Vệ Cung Huyền trời sinh tính tình lãnh đạm đối xử với cô ta cũng dịu dàng hơn người khác một chút.

Duy chỉ có Ôn Dư Thừa này, hai người bọn họ từ nhỏ không thể cùng chung bàn, gặp mặt, anh ta luôn muốn chê cười mình một phen, bất kể mình lấy lòng kiểu gì cũng đều vô dụng.

Sau này cô cùng Vệ Cung Huyền xác lập quan hệ yêu đương, anh ta đối với cô thái độ mới tốt hơn được một chút, hiện tại lại biến trở về rồi như cũ!

“Ôn thiếu thật biết nói đùa, chúng ta dù gì cũng coi như cùng nhau lớn lên…”

“Ai cùng nhau lớn lên với cô vậy?”

Ôn Dư Thừa móc móc lỗ tai, thổi thổi ngón út.

“Chớ nghĩ Cố gia có nhiều năng lực, nếu không có Vệ gia giúp đỡ, cô cho rằng cô bây giờ còn có thể làm thiên kim đại tiểu thư à?

Cùng nhau lớn lên… Cô cũng đừng hạ thấp thân phận tiểu gia của tôi, về sau tiểu gia còn phải lấy vợ đấy.”

Mượn tiền tài thế lực nhà lão Vệ phát triển nhà mình, còn dám không nói tiếng nào để lại thư chia tay ra nước ngoài du học, mẹ nó, anh chưa từng gặp qua loại nào có thể đê tiện hơn Cố gia.

Bị đâm trúng chỗ đau, Cố Minh Tích thiếu chút nữa nhịn không được. Nhưng cô ta cuối cùng vẫn ẩn nhẫn cười cười:

“Ôn thiếu thật biết nói đùa.”

“Tôi cũng không hay nói đùa.”

Ôn Dư Thừa nhặt hộp sữa tươi Nguyễn Mộng chưa uống hết để bên cạnh, xé toang phần nắp rồi uống.

“Dù sao loại đàn bà như cô chia tay người yêu xong, sau đó chín năm liền quay lại không quản người ta đã có vợ và sinh con liền muốn đoạt lại, thật là làm tôi thấy cô không đáng để khinh thường.”

“Ôn Dư Thừa!”

Cố Minh Tích cuối cùng không nhịn được.

“Anh làm ơn đừng đối chọi với tôi mãi có được hay không?!”

Ôn Dư Thừa cũng không có niềm yêu thích gì chỉ là một yêu tiền, hai là thích xem náo nhiệt, thấy Cố Minh Tích nổi giận, nhất thời cảm thấy vui vẻ.

“Nhìn đi, nhìn đi, chính là bộ dáng làm ra vẻ như vậy, cũng may là khi còn bé lão Vệ bị bệnh tăng nhãn áp nên không thấy rõ, nếu không cô bây giờ ngay cả con gái một ông chủ nhỏ cũng không thể làm. Bất quá hiện tại làm được rồi!”

Nhắm ngay thùng rác trong góc tường, hộp sữa tươi rơi vào một cách chuẩn xác.

“Lão Vệ đã tìm được một cô gái tốt, còn sinh ra một đứa bé béo mập, chậc chậc, tôi xem có người lại muốn tính toán nha!”

Lão Vệ trước kia u mê, anh cũng không phải nhìn không thấy.

Người phụ nữ này làm những chuyện gì anh đều nhìn được thật rõ ràng. Ừ, vì bảo đảm lão Vệ không vượt rào, cũng vì bánh bao có không thể vứt ông xã đi, hơn nữa để cho Vệ Tiểu Bảo cháu anh không trở thành đứa trẻ đáng thương không có ba, anh vẫn là nên giúp một tay thì hơn.

Dù sao tiện nhân đã gặp được thì nên giết. Trước kia anh đã muốn dọn dẹp người phụ nữ này rồi, nhưng nể mặt mũi của lão Vệ nên không có động thủ, hiện tại… hừ hừ.

Đừng trách anh tâm địa độc ác, ai bảo cô ta lại trơ trẽn không có mắt trở về muốn đi câu dẫn đàn ông có vợ chứ?

Ôn Dư Thừa trong nháy mắt cảm thấy mình như hóa thân thành chiến sĩ chính nghĩa trẻ tuổi, sắp đại diện công lý trừng phạt người phụ nữ xấu xa lòng dạ độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.