Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 6: Chương 6: chương 6




Lý do tốt.

Nguyễn Mộng rất thuận tay nhận lấy hộp đựng thức ăn trên tay anh, người lại bị Vệ Cung Huyền ôm vào gian phòng.

Anh trở tay đóng cửa lại, mang theo cô đi tới phòng bếp, giúp cô mở hộp đựng thức ăn ra, bên trong là mấy món ăn Trung Quốc đơn giản. Nguyễn Mộng kinh ngạc nhìn anh một cái, anh cũng không nhìn cô, chậm rãi nói:

“Ăn nhanh lên.”

Cô bị buộc ngồi xuống, cầm đũa gắp lên một khối đồ ăn bỏ vào trong miệng. Mùi vị rất tốt, nhưng không phải khẩu vị cô thích.

Nguyễn Mộng vừa ăn vừa cau mày, không biết vì sao, giống như kể từ lúc trọng sinh, cô cũng chỉ thích ứng đồ ăn tự mình làm, đối với những thứ khác dù ngon cũng không mấy hứng thú.

“Ăn không ngon?”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng hỏi, Nguyễn Mộng theo bản năng ngẩng đầu, sau đó chính là mãnh liệt dao động:

“Không có, ăn rất ngon.”

“Vậy tại sao em lại cau mày?”

Ngón tay thon dài đưa qua, vuốt lên nếp uốn giữa lông mày cô.

Lúc này Nguyễn Mộng mới ý thức được thì ra mình cau mày bị anh chú ý tới, vội vàng cười ha hả che giấu:

“Không có gì, chỉ là ăn quá ngon rồi.”

Nhưng hi vọng anh chỉ là nhất thời đối xử tốt với cô, về sau sẽ không có.

“Đúng rồi, anh không ăn sao?”

Cô chuyển đũa đến cho anh, một giây kế tiếp mới nhớ tới Vệ Cung Huyền chưa bao giờ cùng người khác dùng chung đồ, nhưng ngay khi cô chuẩn bị thu hồi đũa về, Vệ Cung Huyền lại đột nhiên nhận lấy!

Nguyễn Mộng trợn mắt há mồm nhìn anh dùng chính đôi đũa mình vừa dùng qua, ăn cơm trong chính chén của mình, quai hàm gần như đều rơi đến trên đất thật lâu cũng không thể nhặt lên.

Ặc, nói giỡn sao!

Cô lại bắt đầu hoài nghi mình rốt cuộc là đã chết hay là còn sống, được rồi, kiếp trước cho tới bây giờ Vệ Cung Huyền chưa từng làm chuyện như vậy! Anh thích sạch sẽ nghiêm trọng, cho dù là người phụ nữ kia cùng đứa bé cũng sẽ không như thế.

Thấy anh ăn thật nhanh, Nguyễn Mộng không khỏi đứng lên rót chén nước, nhẹ nhàng đặt trên bàn, sau đó cô chợt từ trên ghế đứng lên: “A….”

“Sao vậy…”

Miệng còn chưa nói xong, Nguyễn Mộng đã vội vàng biến mất trước mặt Vệ Cung Huyền.

Anh bất giác cau mày, cũng đi theo, vừa ra khỏi phòng bếp thì nhìn thấy Nguyễn Mộng vội vàng thu dọn quần áo. Khóe miệng không tự chủ nở nụ cười nhẹ.

Vệ Cung Huyền nhìn Nguyễn Mộng giống con chuột nhỏ vội vội vàng vàng chạy khắp phòng, không nhịn được lắc đầu một cái, xoay người trở lại.

Nếu như không phải là phát hiện quần áo còn chưa dọn, Nguyễn Mộng cũng quên mất mình đang mặc chiếc áo sơ mi thật bẩn.

Nhân lúc thu dọn lại quần áo, cô đổi bộ đô ngủ đơn giản, sau đó mới một lần nữa trở lại phòng bếp. Cô cho là thời gian lâu như vậy, Vệ Cung Huyền đã sớm ăn xong rồi mới đúng, không nghỉ đến cơm lại không ít được bao nhiêu so với trước khi cô đi! Anh gần như không ăn thêm miếng nào.

“Sao anh không ăn?”

Vệ Cung Huyền nhìn cô một cái:

“Đây là cho em.”

Nguyễn Mộng kêu khổ trong lòng. Thật ra thì một chút cô cũng không muốn ăn, cô thích món gì tự mình tùy tiện làm, cho dù là món cháo cá đơn giản.

“Ừ…. Hình như đã nguội.”

Dằm dằm chén cơm đã nguội lạnh, Nguyễn Mộng cố gắng làm cho mình bộ dáng tự nhiên.

“Không thể ăn rồi, tự em làm một chút là được rồi, anh đi nghỉ ngơi đi.”

Không nghĩ tới Vệ Cung Huyền cũng không có ý rời đi, mà là ngồi ở đằng kia nhìn cô. Một lát sau, Nguyễn Mộng đã hiểu, thì ra anh cũng muốn ăn .

“Nhưng trong nhà không có thịt bò bít tết cùng cà rốt rồi, em quên đi mua…”

“Không sao, em tùy tiện làm một chút là được rồi.”

Lời nói này thật tốt giống như rất hiền hoà, nhưng trời mới biết Vệ Cung Huyền người này có thể ăn món gì!

Kiếp trước Nguyễn Mộng cũng không phải là chưa từng làm những thứ khác cho anh ăn, nhưng anh đến tận cùng cũng chưa từng đụng tới, cho tới bây giờ cũng sẽ không.

Vệ Cung Huyền người này luôn kiên định cố chấp đối với những gì mình muốn, hơn nữa cũng không buông tay.

Nhưng Nguyễn Mộng từ trước đến giờ đều không nằm trong tầm mắt anh, cô đối với anh mà nói, đơn giản chỉ là người ở dưới chung một mái nhà.

Nhưng hiện tại sao lại… Nguyễn Mộng dùng sức vỗ vỗ mặt của mình, liên bị Vệ Cung Huyền bắt lấy hai tay:

“Em đang làm gì vậy?”

“Ừm… Em chỉ muốn nhìn thử, mình có phải đang nằm mơ không thôi.”

Cô trả lời như thế.

Anh xấu xa với cô vậy sao? Chân mày Vệ Cung Huyền càng vặn càng sâu, nhưng lại không nói gì, chỉ là sờ sờ hai má hồng hồng của cô, rồi đẩy cô xoay người:

“Nhanh lên một chút đi.”

Bởi vì thời gian không nhiều nên Nguyễn Mộng chỉ nấu hai tô mì cho thêm 2 quả trứng. Nước mì trong suốt, trứng được bày khéo léo trên vắt mì, trông cực kỳ hấp dẫn.

Cô bưng đến trước mặt Vệ Cung Huyền, trong lòng còn có chút thấp thỏm, sợ anh không ăn.

Vệ Cung Huyền yên lặng chằm chằm nhìn một lát, cho đến khi Nguyễn Mộng nhỏ giọng nhắc nhở:

“Không ăn mì sẽ nở đó.” Cô đã ăn được một phần ba tô rồi.

Vệ Cung Huyền lúc này mới cầm đũa lên, sống cùng một nhà với anh Nguyễn Mộng thật sự cảm thấy rất khẩn trương.

Cô nhanh chóng ăn xong, nhỏ giọng nói một câu đi tắm rồi rời đi, chỉ còn lại Vệ Cung Huyền một mình trong phòng bếp.

Khí thế của anh thật sự quá mạnh mẽ, Nguyễn Mộng chỉ là một phụ nữ bình thường, dù là đã trọng sinh một lần cũng không phải là đối thủ của anh, huống chi cô thương anh, đồng nghĩa với việc bị anh nắm trong lòng bàn tay, dĩ nhiên càng thêm khiếp đảm.

Vượt qua một buổi chiều đầy biến cố, Vệ Cung Huyền dường như muốn cùng cô ân ái, lại tựa hồ như không phải.

Dù sao Nguyễn Mộng vừa lên giường đã vội vàng chìm trong giấc ngủ. Không phải cô không muốn cùng anh thân cận, nhưng mà hai ngày nay biểu hiện Vệ Cung Huyền thật sự kỳ quái. Cô căn bản không hiểu anh đang nghĩ cái gì.

Cảm giác lo lắng hãi hùng cứ theo cô mãi.

Sáng hôm sau, Nguyễn Mộng mơ mơ hồ hồ tỉnh lại. Trong nhà rõ ràng mở điều hoà, nhưng cô lại thấy thật nóng. Định thần nhìn lại mới phát hiện bản thân bị ôm chặt trong lồng ngực ai đó. Khí nóng từ đó mà tản ra, cô thật không biết phải làm sao.

Cẩn thận vụng trộm thoát ra khỏi lồng ngực của Vệ Cung Huyền, Nguyễn Mộng đời này chưa bao giờ phát hiện bản thân mình có bộ dáng nô lệ trời sinh. Cô lặng lẽ mang dép lê vào, lẻn đến phòng tắm lấy tốc độ nhanh nhất rửa mặt, sau đó chuẩn bị đi làm bữa sáng.

Mở tủ lạnh ra mới nhớ thịt bò bít tết cùng cà rốt đều không có. Mặc dù Vệ Cung Huyền hiện tại có chút kỳ quái, bắt đầu ăn những món cô nấu, nhưng Nguyễn Mộng cũng không muốn mạo hiểm. Cô vẫn là dựa theo những thứ anh yêu thích trước kia làm là được rồi. Nghĩ tới đây, cô lại rón ra rón rén chạy về phòng ngủ thay quần áo.

Cho đến lúc cô cầm ví tiền ra cửa, Vệ Cung Huyền cũng chưa tỉnh lại. Nguyễn Mộng nghĩ có lẽ là do cô thay chiếc gối vào chỗ mình cho anh…

Trước kia, mặc dù kết hôn đã ba năm, dù có ngủ chung nhưng anh cũng chưa bao giờ ôm cô. Hơn nữa, Nguyễn Mộng cũng không dám tin đêm qua rốt cuộc là Vệ Cung Huyền ôm mình hay là do mình không biết thẹn mà dán vào anh…

Tóm lại, không bị anh phát hiện là tốt nhất, cũng tránh cho mọi người lúng túng sau khi tỉnh dậy.

Ba năm sau bọn họ sẽ ở riêng, giống như những đôi vợ chồng Nhật – trừ những ngày ân ái cố định, mỗi người đều có cuộc sống riêng, không ai quản ai.

Cho nên đối với việc hôm nay, Vệ Cung Huyền ngủ cùng rốt cuộc có cổ quái hay không, Nguyễn Mộng xấu hổ nhận ra cô cũng không hiểu rõ chuyện này.

Không khí buổi sáng thật tốt. Nguyễn Mộng hít sâu vài cái mới phát hiện ra mình đã nhiều năm không tận hưởng không khí trong lành như thế.

Một mặt bởi vì từ sau khi cùng Vệ Cung Huyền kết hôn, mình có thể không cần làm việc, tận hưởng cuộc sống thiếu phu nhân.

Mặt khác…Thật ra cũng là do bản thân mình quên mất những điều không nên quên đó chứ?

Siêu thị vào lúc sáng sớm rất ít người, đều là những người giống như cô, như mấy bà chủ nhà hoặc mấy lão thái thái. Nguyễn Mộng cẩn thận chọn từng miếng bò bít tết cùng cà rốt, và một số gia vị dùng trong nhà.

Đi đến khu vực bán khăn lông, cô lướt qua lướt lại nhiều lần. Cô suy nghĩ thật lâu mới cầm hai kiểu khăn kiểu dáng khác nhau, màu sắc cũng không đồng nhất – trước kia cô toàn sử dụng khăn giống nhau, rất dễ lầm lẫn – chọn kiểu như vậy có vẻ tốt hơn.

Sau khi mua thêm một ít đồ, Nguyễn Mộng chậm chạp tới quầy thanh toán. Người trong siêu thị không nhiều, nhưng có tiếng tranh chấp truyền tới. Cô tới gần mới thấy một người đàn ông nước ngoài đang tranh luận cùng thu ngân.

Nhân viên thu ngân có vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng thái độ vẫn rất hoà nhã; nếu như là trước đây, Nguyễn Mộng nói không chừng sẽ nhiệt tình tiến lên tham gia náo loạn, đáng tiếc…

Đứng chờ một hồi lâu nhưng chuyện phía trước vẫn chưa được giải quyết. Người đàn ông dường như nói tiếng Pháp nhưng nhân viên thu ngân nghe không hiểu.

Nguyễn Mộng thở dài, nhỏ giọng oán trách, xoay người muốn đem đồ trả về chỗ cũ. Có lẽ do sáng sớm ít khách nên một siêu thị lớn như vậy cũng chỉ có một thu ngân.

Cô không mua có được không?

Khi cô vừa định đi thì cánh tay bị một lực kéo lại. Nguyễn Mộng quay đầu lại mới phát hiện người nước ngoài đối diện đang khoa tay múa chân tựa như muốn nói gì. Cô nhướng nhướng mày, dùng tiếng Pháp hỏi:

“Ông muốn làm gì?”

Phát hiện ra người phụ nữ trước mặt có thể nói tiếng mình, người đàn ông cao hứng huơ tay múa chân. Nguyễn Mộng mặc kệ anh ta muốn làm gì, đem tay anh ta bỏ xuống, xoay người bỏ đi. Lại bị bắt lấy. Cô thở dài, lấy ra 100 tệ, không nói gì, xoay người rời đi.

Người đàn ông phía sau kêu cô, tựa hồ còn muốn đuổi theo, Nguyễn Mộng bước nhanh hơn, người kia tựa hồ chạy theo nhưng bị thu ngân gọi lại, tiền hẳn là đủ rồi, số tiền này cũng không phải của cô, tùy tiện đưa người ta quả có điểm quá mức.

Đi qua chợ, cô rẽ vào một lần nữa mua lại những món cần mua. Khi cô về đến nhà, Vệ Cung Huyền cũng vừa tỉnh lại. Cô đem đồ để xuống, ví tiền và chìa khóa đặt trên tủ trước cửa, đổi giầy liền chạy vào nhà bếp.

“Em đã đi đâu?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một câu câu hỏi, cô bị dọa đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu lại mới phát hiện là Vệ Cung Huyền. Anh đang cầm khăn lông lau tóc, xem bộ dáng là mới vừa tắm xong:

“Ừm… Em đi mua thức ăn.”

Nghe cô trả lời, Vệ Cung Huyền liền thỏa mãn. Anh xoay người đi trở về phòng ngủ, không để ý Nguyễn Mộng đang nhìn bóng anh bằng ánh mắt phức tạp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.