Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh

Chương 54: Chương 54: Phiên ngoại 3 Lớp học hội soái ca ưu tú của bánh bao (hạ)




“Cung Huyền, vị này là…”

Ngồi bên cạnh Vệ Cung Hyền là một người đàn ông hơi phát tướng đang dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Nguyễn Mộng, còn bỉ ổi liếm môi dưới.

Nguyễn Mộng bị nhìn đến mức giật giật khóe miệng, vội vàng trốn đến bên cạnh Vệ Cung Hyền, lại bị anh một phát kéo đến ngồi lên đùi.

Nguyễn Mộng kêu lên một tiếng, ánh mắt bốn phía đều rối rít nhìn tới đây, cô có chút xấu hổ, vội vàng đẩy anh.

“A Huyền, thả em xuống đi.”

Vệ Cung Hyền dùng một tay dễ dàng nắm được tay nhỏ bé của Nguyễn Mộng.

“Ngoan, chớ lộn xộn, có đói bụng không?”

“Mẹ, tôm viên này ăn rất ngon đấy!”

Vệ Tiểu Bảo dùng thìa nhỏ múc một viên tôm, giống như đang dâng vật quý đưa đến bên môi Nguyễn Mộng.

Với con trai hiếu thảo, cô dĩ nhiên sẽ không từ chối, vì vậy há iệng nuốt vào, mùi vị quả thực rất ngon, nhưng so ra vẫn kém tay nghề đại thần nhà cô.

“A Huyền, chúng ta về nhà đi… nơi này chơi không vui chút nào!”

Thấy Vệ Cung Hyền vẫn chưa giới thiệu với mình về Nguyễn Mộng bên cạnh anh, người đàn ông mập có chút hơi khó chịu.

“Cung Huyền, anh còn chưa nói người bên cạnh anh là…”

Nguyễn Mộng nhìn chằm chằm người đàn ông mập hồi lâu, cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó đột nhiên mới nhớ tới người này hình như là lớp trưởng lớp đại thần học đại học, thích nhất là cầm lông gà làm lệnh tiễn, hơn nữa luôn coi vẻ ngoài, gia thế, và năng lực hơn người của đại thần là cái đinh trong mắt, gai đâm trong thịt.

Năm đó khi cô lưu luyến si mê đại thần, người này còn không dưới một lần cười nhạo cô.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Mộng đột nhiên lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nhìn đến chói mắt.

“Lớp trưởng, anh không nhớ tôi sao?”

Người đàn ông vừa nghe mỹ nữ nói hình như là quen biết mình, lập tức kích động lên:

“Cô, cô biết tôi?”

“Đúng vậy mà, tôi biết anh, ngược lại lớp trưởng quý nhân hay quên, không nhớ rõ tôi đấy!”

Nguyễn Mộng ngồi ở trên đùi Vệ Cung Hyền, chọt nhíu mày, chu môi, bộ dáng lúc này rất buồn cười. Thấy thế, bụng dưới Vệ Cung Hyền liền căng thẳng, may lực nhẫn nhịn của anh là vô địch, nếu không nhất định sẽ rất mất mặt.

“Tôi nhớ lúc ấy anh còn cười nhạo tôi, nói, nói gì… Tôi cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự lượng sức muốn leo lên người Vệ thiếu gia. Còn nói tôi là người phụ nữ như vậy thì tư cách để ảo tưởng cũng không có.

Lớp trưởng, anh không phải không nhớ chứ? Vậy đúng là quá tổn thương tôi rồi. Bây giờ tôi đã phục kích thành công, anh có ý kiến gì không?”

Tất cả bạn học xung quanh đều yên lặng.

Phải nói quãng thời gian học đại học, ngoại trừ vị đại thần Vệ Cung Hyền này, còn có cái gì khác để cho bọn họ khắc sâu ghi nhớ đây, đó là cái người lưu luyến si mê Vệ đại thần, sống chết quấn lấy anh không buông – Nguyễn Mộng.

Phải biết rằng nhân phẩm, tướng mạo và gia thế của Vệ Cung Hyền, cho dù là hoa khôi của trường, cũng tự ti mặc cảm không dám đến gần.

Nguyễn Mộng này lại ỷ cha mẹ là thầy cô giáo của Vệ đại thần, suốt ngày quấn quýt lấy anh. Không ít người chán ghét cô vô cùng.

Bản Tử chính là Bàn Tử, Sửu Nữ chính là Sửu Nữ, học giỏi thì sao, thông minh thì sao, trong mắt đàn ông từ trước đến nay đều không nhìn tới cái này.

Nhưng nghe giọng nói của mỹ nữ trước mắt này…. Hình như cô chính là Nguyễn Mộng!!

Thấy vẻ mặt khiếp sợ không dám tin của những người khác, Nguyễn Mộng cảm thấy rất hài lòng, cô cười to.

“Tôi là Nguyễn Mộng mà, lớp trưởng, không phải anh không nhớ tôi chứ?”

Hỏi xong, làm bộ sắp khóc nhào vào trong ngực Vệ Cung Hyền.

“Ô o, A Huyền, anh ta không nhớ rõ em, lớp trưởng không nhớ rõ em!!”

Vệ Cung Hyền thật không có cách nào việc sự bướng bỉnh của cô, chỉ có thể cưng chiều, nhéo cái mũi nhỏ, nhỏ giọng ghé vào bên tai cô, nói:

“Đừng đùa quá mức.”

Anh cũng không muốn bảo bối ngoan mình nâng niu trong lòng bàn tay trở thành cái đinh trong mắt người khác. Nguyễn Mộng nằm trên đầu vai anh vui vẻ.

“Anh thật không nhớ rõ tôi sao?”

Sắc mặt lớp trưởng một hồi trắng một hồi xanh, khó coi không thể tả. Nguyễn Mộng cười càng vui vẻ, Vệ Tiểu Bảo thấy mình càng không được mẹ chú ý, mất hứng nói:

“Mẹ, sao mẹ không để ý tới con?”

Đôi mắt to xinh đẹp nhìn Nguyễn Mộng đang cười không ngừng, đi tới chọc nhẹ vào mặt cô.

Nguyễn Mộng quay về phía con trai, dùng dằng đi xuống từ trong ngực Vệ Cung Hyền, cũng không tiếp tục chơi đùa, trực tiếp kéo ngón tay Vệ Cung Hyền làm nũng:

“A Huyền, chúng ta về nhà đi…, nơi này chơi không vui chút nào!!”

Vệ Cung Hyền cưng chiều nhìn cô.

“Được.”

Nói xong dứt khoát đứng lên, gật đầu một cái với bạn học ngồi quanh bàn, dắt vợ con xoay người rời đi.

Từ đầu tới cuối, anh không nói gì, chỉ cần Nguyễn Mộng muốn, anh đều làm theo. Một chút cũng không hàm hồ.

Một nhà ba người ngồi vào xe, Nguyễn Mộng không nhịn được cười ha hả, từ ghế sau nhích đến bên vai Vệ Cung Hyền, không quan tâm anh đang lái xe, cắn lỗ tai anh làm nũng:

“A Huyền, anh có thấy được không, bọn họ đều ngây ngốc đó, ha ha ha.”

Nghe tiếng cười của bà xa, con ngươi Vệ Cung Hyền thoáng qua một tia bất đắc dĩ. Thật không biết cái này thì có gì vui vẻ.

Nhưng mấy năm nay cứ gặp phải người quen trước kia, bảo bối ngoan nhà anh liền vô cùng thích dọa người. Thuận tiện khoe khoang thành công chinh phục anh của cô.

Sau khi dọa được người ta liền vô cùng vui vẻ, mặc dù anh không thể hiểu, nhưng cô vui vẻ, vậy cũng tốt.

“Đúng đúng, bảo bối ngoan lợi hại nhất.”

Ba chữ ‘Bảo Bối ngoan’ vừa thốt ra, Nguyễn Mộng lập tức cứng đờ, nhanh chóng nhìn con trai một cái. Chắc chắn Vệ Tiểu Bảo đang chăm chú ôm điện thoại di động chơi trò chơi mới yên lòng.

Thì thầm lại cắn lỗ tai Vệ Cung Hyền:

“A Huyền thối, không cho phép gọi em là bảo bối ngoan ở trước mặt Tiểu Bảo!”

Trước kia là con trai còn nhỏ, nghe không hiểu, giờ cái gì cũng đều đã hiểu, mỗi lần nghe được, con trai đều cười nhạo liệu có chịu được không?

Cô đã lớn tuổi như vậy rồi… Chưa tới hai mươi năm nữa cũng sắp làm bà nội rồi, anh còn luôn miệng không kiêng kỵ, rất mất mặt biết không.

Vệ Cung Huyền cũng không cảm thấy gọi như vậy thì có cái gì mất mặt, bảo bối ngoan nhà anh rất kỳ lạ.

Anh gọi Nhuyễn thấy không có khí thế, gọi bảo bảo lại thấy quá ủy mị, tên gì cũng không vui, gọi cả tên họ, anh lại không vui, vì vậy cuối cùng anh liền đánh chết cũng không thay đổi, cứ gọi bảo bối ngoan.

Nhiều năm như vậy, Nguyễn Mộng thấy kháng nghị không có hiệu quả cũng ngầm cho phép, chỉ là không cho phép gọi cô ở trước mặt người thứ ba, bình thường kêu một chút cũng sẽ trở mặt.

Chỉ là khi ở trên giường, bất kể anh nói trêu chọc thế nào cô cũng không trở mặt.

“Cũng gọi rồi, con lại không nghe được.”

Nguyễn Mộng chu miệng lên.

“Dù sao cũng không được gọi trước mặt con trai.”

Cô nằm ở trên ghế dựa ôm lấy cổ anh, bướng bỉnh giống như chú khỉ con, Vệ Cung Huyền bị cô náo loạn cũng không có biện pháp, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.

Muốn nói cô tránh ra, lại bị cô đáng yêu hấp dẫn không nói được, muốn cười, lại cảm thấy có lỗi với quy tắc đàn ông của mình, vẻ mặt lúc đó nhất thời trở nên vô cùng kỳ lạ.

“Bảo bối ngoan, nghe lời, trở về chỗ ngồi đi.”

Nguyễn Mộng dùng sức lắc đầu, không muốn, Vệ Cung Huyền không còn cách nào khác, thừa dịp chờ đèn đỏ, quay đầu lại chiếm lấy cằm nhỏ của cô hung hăng hôn một trận.

Nguyễn Mộng dùng dằng, bị anh giữ chặt không thể động đậy, đợi đến lúc anh buông ra, thì vừa lúc đèn xanh rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, Nguyễn Mộng cảm thấy tối hôm nay họp lớp mặc dù không được chơi vui vẻ, nhưng có thể ép ông xã nhà cô ép đến điên khùng cũng là một chuyện thích thú.

Cô mím môi cười ngồi lại chỗ, chỉ thấy Vệ Tiểu Bảo đang chơi trò chơi từ từ giương mắt lên nhìn cô, dùng loại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nhìn cô.

“Mẹ, người thật quá ngây thơ!!”

Nguyễn Mộng yên lặng, đại thần khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.