Sư Huynh Là Nam Thần

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27

Tác giả: Y Đình Mạt Đồng

Edit + Beta: Cỏ

☆☆☆

/27/. Cô đơn.

“Hai người đây là muốn chuyển đi?” Tuy rằng thoạt nghe như thể đã biết rõ mà còn hỏi, nhưng Thời Nhiễm vẫn hỏi một câu.

“Ừ.” Trần Lượng có chút cứng ngắt mà trả lời.

Địch Tư Húc tựa người vào cạnh cửa không nói chuyện, An Vũ Hàng biết bọn họ là bởi vì bài post kia mà muốn dọn đi, cũng không nói gì, dù sao đối với người như thế, nói cái gì cũng vô dụng. Rửa sạch tay, An Vũ Hàng rót cho mình một ly nước uống làm ấm dạ dày, chút nữa ăn cơm sẽ ngon miệng hơn.

“Đã ở cùng với nhau thời gian lâu như vậy, sao lại đột nhiên muốn dọn?” Kỳ thật Thời Nhiễm có thể đoán ra nguyên nhân, trong lòng cũng rất khó chịu.

Thôi Minh Vũ khụ một tiếng, nói: “Ông cũng biết, tôi có chứng khiết nghiện rất nghiêm trọng, còn có khiết nghiện tâm lý, thật sự không thể ở chung với Gat được, ngại ngùng.”

Thôi Minh Vũ cơ bản không thường ngủ lại ký túc xá, An Vũ Hàng cũng chưa từng có giao tình gì với cậu ta, cho nên cậu ta nói gì An Vũ Hàng thật sự không quá để ý. Chẳng qua vị bạn cùng phòng có chứng khiết nghiện này cũng bởi vì bài post kia, liền tự mình nhận định cậu là Gay, còn xem cậu như người mang theo bệnh truyền nhiễm hoặc HIV mà tránh không kịp vậy, xác thực khiến cậu rất không thoải mái.

“Ha ha…” Thời Nhiễm trào phúng cười rồi nói: “Đầu óc của mày là bị tẩy bằng 84 loại thuốc khử trùng phải không? Thích sạch sẽ là chuyện tốt, nhưng tẩy đến mức đầu óc không còn, mày cũng quá liều mạng rồi.”

Thôi Minh Vũ nhíu nhíu mày, không hé răng, gom mất thứ vặt dụng linh tinh trên bàn bỏ vào túi rác, liền chuẩn bị rời đi.

Trần Lượng kéo khóa vali hành lý, nói với Thời Nhiễm: “Ông nói chuyện cũng đừng quá khó nghe như vậy, tôi cũng không cần viện lý do làm gì. Tôi chỉ là đơn thuần khinh thường đồng tính luyến ái, ông nguyện ý tiếp tục ở cùng với An Vũ Hàng, tôi không xen vào. Nhưng tôi không muốn ở cùng một phòng ngủ với cậu ta, ông cũng đừng xen vào.”

“Nói như thể tao xen vào chuyện của mày lắm ấy, mày có chỗ nào đáng giá để tao để ý.” Thời Nhiễm kéo cái ghế của mình qua ngồi xuống, nói tiếp: “Người không có chỉ số thông minh lại còn không nghĩa khí tao đã gặp nhiều, cũng chẳng kém thêm một người là mày. Nhưng mày là đàn ông, thì phải có lương tâm. Vũ Hàng cho đến nay chưa làm gì có lỗi với mày, ngược lại là mày, bình thường không chăm chỉ đi học, vừa đến cuối kỳ liền nhờ vả Vũ Hàng giúp mày ôn tập, chỉ trọng điểm, mày nói xem có lần nào Vũ Hàng không giúp mày? Hiện giờ lại ra vẻ đàn ông giả vờ hiên ngang lẫm liệt, mày có tư cách gì? Con mẹ nó mày chỉ là một thằng đàn bà!”

Trần Lượng bị Thời Nhiễm nói đến một câu cũng không đáp lại được, Thời Nhiễm nói đều là sự thật, cậu ta cũng không thể phản bác.

“Nói nhiều như vậy làm gì? Có ích sao?” Địch Tư Húc mặt không đổi sắc nói.

Thời Nhiễm nhún nhún vai, “Đúng vậy, tui quên, không thể nói đạo lý với mấy thằng không có lương tâm. Hai người thu dọn xong rồi? Thu dọn xong thì đi nhanh đi, đừng ảnh hưởng tao ăn cơm.”

Trần Lượng và Thôi Minh Vũ nhìn thoáng qua Thời Nhiễm, lại nhìn thoáng qua An Vũ Hàng vẫn không nói chuyện, hừ lạnh một tiếng, kéo vali hành lý, không hề quay đầu lại mà rời khỏi phòng.

“Vũ Hàng, đừng để ý đến bọn nó.” Thời Nhiễm sợ An Vũ Hàng tâm tình không dễ chịu, vỗ vỗ vai của cậu an ủi.

“Không có gì, tui không để ý.” An Vũ Hàng cười cười. Từ khi nói chuyện với Tiêu Mộc Từ, cậu phát hiện bản thân không còn quá đặt nặng vấn đề người khác suy nghĩ và đánh giá mình như thế nào, cũng không còn quá khẩn trương, tâm tình bình thản hơn rất nhiều. Đây đều là công lao của Tiêu Mộc Từ, có lẽ cậu còn chưa có biện pháp làm đến mức không thể phá vỡ, nhưng ít ra đã có tiến bộ.

“Ăn cơm thôi!” Viên Gia mang theo 4 hộp cơm trở về, vẻ mặt tươi cười mà đi tới, sau khi nhìn thấy hai cái giường bên tay phải bị thu dọn trống trơn, hơi hơi sửng sốt một chút, hỏi: “Hai người cùng phòng với mấy ông không ở nữa hả?”

“Ừ.” Nhìn An Vũ Hàng sắc mặt hết thảy bình thường, Thời Nhiễm mới yên tâm mà mở miệng, kể lại chuyện hai người kia dọn đi cho Viên Gia nghe.

“Mẹ nó, ông nói xem trong game có mấy đứa thần kỳ cũng được đi, dù sao cách một màn hình vi tính, chẳng ai biết ai. Sao trong đám bạn học này cũng có loại thần kỳ thế này chứ? Cũng không biết xấu hổ.” Viên Gia chậc chậc hai tiếng, lấy cơm hộp ra đưa cho bọn họ.

“Rừng càng lớn, tự nhiên loại chim nào cũng có. Bọn họ không cảm thấy xấu hổ, nói không chừng ngược lại còn cảm thấy người không kỳ thị đồng tính luyến ái mới đáng xấu hổ.” Thời Nhiễm lấy đũa ra, mở hộp cơm bắt đầu ăn.

“Thứ gì đâu á…” Viên Gia lắc đầu cảm khái.

An Vũ Hàng bật cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Bốn người câu có câu không mà trò chuyện, bàn tay đang cầm đũa gắp cơm cho vào miệng mình của Viên Gia đột nhiên dừng lại một chút, nhìn nhìn hai cái giường trống, lại nhìn nhìn Địch Tư Húc ngồi bên cạnh mình, ánh mắt nhất thời sáng lên, thoạt nhìn đặc biệt hung phấn. Chẳng qua ba người kia đang bàn chuyện trong game, cũng không ai chú ý tới.

Sau khi Địch Tư Húc và Viên Gia ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ. An Vũ Hàng tắm xong cũng đi đến trước bàn, mở máy tính ra. Ngày hôm qua bởi vì tâm tình không tốt, cậu cũng không vào game, chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng mà cậu còn đang nuôi bạch xà đó! Ngày hôm qua thật sự là quên mất chuyện này đến không còn một mảnh, phỏng chừng lúc này bạch xà nhất định là đói đến hôn mê, cho dù có Tiêu Vĩ cầm, cũng không có khả năng lại nuôi ra cấp 10…

Nhập mật mã vào, An Vũ Hàng chọn xác nhận, trên màn hình xuất hiện giao diện nhân vật, tiến vào tầm mắt là một thiếu nữ mặc đồ lông xù, đặc biệt đáng yêu. Nhưng mà! Cái này không đúng, An Vũ Hàng nhớ rõ acc nữ của cậu là một thân quần áo màu tím, sao lại biến thành màu trắng rồi?

An Vũ Hàng nhìn kỹ tên, là ‘Phượng Cô Ngâm’ không sai, lại nhìn kỹ bộ quần áo này, hình như là bộ đồ thời trang và kiểu tóc mới được cập nhật…

Thời Nhiễm cầm một hộp bánh quy bước tới, vươn tay đặt lên trên bàn An Vũ Hàng để cậu ăn, mà vừa nghiêng người liền nhìn thấy giao diện nhân vật của An Vũ Hàng.

“Ông mua đồ thời trang hả?” Thời Nhiễm có chút nghi ngờ hỏi. Bình thường An Vũ Hàng muốn mua cái gì sẽ nói với cậu, hơn nữa quần áo này vừa mới cập nhật hôm qua, mà cả ngày hôm qua An Vũ Hàng đều không vào game, vậy thì mua thế nào?

“Không phải tui mua…” An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, account này là cậu đăng ký mới, ID và password chỉ nói cho một mình sư phụ biết, mà ngay cả bọn Thời Nhiễm cũng không biết, cho nên có thể vào acc này mua quần áo cũng chỉ có sư phụ mà thôi.

“Vậy ở đâu mà có?” Thời Nhiễm cũng thực nghi hoặc.

“Không biết, tui đăng nhập vào game hỏi thử.” Nói xong, An Vũ Hàng liền chọn vào game.

Nhân vật của cậu vẫn đang đứng ở nơi lần trước cậu log-out không hề di chuyển, chung quanh người đến người đi, cũng rất náo nhiệt, nhưng An Vũ Hàng cũng không rảnh để ý là người đông hay ít, mở danh sách bạn tốt, sư phụ, sư huynh và Yến ca đều đang online. An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, vẫn là mật sư phụ trước tiên.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư phụ.

『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Lên rồi?

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, sư phụ, đồ thời trang của tôi là anh mua sao?

『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: Hả? Đồ thời trang cái gì?

Lạc Hoa Độc Lập tựa hồ cũng không biết Phượng Cô Ngâm đang nói cái gì.

Không phải sư phụ? Vậy còn có thể là ai? An Vũ Hàng vừa nghĩ vừa mở hộp, lấy một cái bánh bích quy ra ăn.

『 Mật tán gẫu 』[ Lạc Hoa Độc Lập ]: À, buổi chiều ngày hôm qua sư huynh của cậu có hỏi tôi muốn account của cậu.

Tay An Vũ Hàng thoáng dừng lại một chút, sư phụ đã từng log-in acc của cậu, sư huynh cũng biết, cậu không online, sư huynh tìm sư phụ hỏi account của cậu cũng hợp tình hợp lý.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, đã biết.

Sau đó An Vũ Hàng lại tìm trong danh sách bạn tốt, tìm tên của sư huynh, nhấp vào chọn mật tán gẫu.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, đang bận sao?

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Uhm, đồ thời trang của acc tôi là anh mua sao?

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Ừ.

Sư huynh thừa nhận dứt khoát như vậy, An Vũ Hàng cũng không biết phải nói gì. Tuy rằng sư huynh mua đồ cho cậu, cậu rất cao hứng, nhưng mớ đồ này cộng lại cũng tốn 498RMB, An Vũ Hàng cảm thấy bản thân thật sự có chút chịu không nổi, làm sao mà dám nhận?

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không thích?

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không có, rất thích, cám ơn.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Vậy là tốt rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, về sau đừng mua cho tôi nữa, đắt quá, tôi tùy tiện mặc một bộ là được rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Xem như phần thưởng vì cậu thành thực.

An Vũ Hàng biết sư huynh nói đến ‘thành thực’ là chỉ chuyện cậu thẳng thắn chuyện mình là nam.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Kỳ thật vốn phải nói cho anh biết. Về sau anh vẫn nên mua cho Yến ca thôi, tôi có bộ này là đủ rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Đã mua cho cậu ấy rồi. Cậu ấy nói cậu mặc hẳn cũng không tệ, cho nên cũng mua cho cậu một bộ.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Thì ra là thế. Cám ơn sư huynh nhiều, chút nữa tôi cũng sẽ đi cám ơn Yến ca.

Hóa ra là ý của Yến ca, sư huynh mới mua cho cậu. Không biết như thế nào, vốn dĩ phần vui mừng này dường như có chút phai nhạt. Sư huynh đối với cậu rất tốt, Yến ca cũng quan tâm cậu, nhưng trong thế giới của bọn họ, cậu vĩnh viễn chỉ là một phối hợp diễn. Chẳng qua… Cậu hy vọng có thể có ánh sáng của riêng mình…

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Đúng rồi, ngày hôm qua lên acc của cậu, tôi có thuận tiện cho bạch xà ăn một chút.

An Vũ Hàng lúc này mới nhớ tới việc bản thân còn chưa quan tâm đến tình huống của bạch xà nhà mình, nhanh chóng mở khung nuôi dưỡng, bởi vì chiều hôm qua sư huynh đã cho ăn một lần, trong khung thức ăn tuy không còn dư lại bao nhiêu, nhưng cũng không phải hết sạch, nói cách khác bạch xà cũng không bị bỏ đói. Chỉ có một trạng thái sinh bệnh, cần phải chữa trị một chút mà thôi.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Cám ơn, cũng nhờ có sư huynh giúp tôi cho nó ăn, nếu không nó đã chết đói rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không có gì.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi đi chữa bệnh cho bạch xà trước, sư huynh có việc cứ làm đi nhé.

Có lẽ trước kia, An Vũ Hàng sẽ tổ đội cùng với sư huynh trước, rồi mới đi chăm sóc bạch xà. Nhưng hôm nay cậu đột nhiên cảm thấy nếu sư huynh và Yến ca đã tổ đội với nhau, cậu tham gia vào hình như không tốt lắm, có chút cảm giác làm bóng đèn, thật sự dư thừa.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Được.

Sau khi đến môn phái trị bệnh cho bạch xà, An Vũ Hàng lại bổ sung thức ăn nước uống, sau đó triệu hồi nó ra, dùng Tiêu Vĩ cầm đàn cho nó nghe một khúc. Thu hồi bạch xà, An Vũ Hàng lại nhìn thoáng qua sư tử, sau đó kinh hỉ phát hiện sư tử đã trưởng thành.

Kết thúc nuôi dưỡng, sư tử trưởng thành chạy vào trong túi của An Vũ Hàng, An Vũ Hàng vui sướng nhìn con vật nhỏ này, lập tức mật qua cho sư huynh.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Sư huynh, sư tử nuôi xong rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tốt, vất vả rồi.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi đưa cho anh nhé?

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Được.

An Vũ Hàng xem xét vị trí của sư huynh, sau đó trực tiếp bay đi.

Sương Thiên Quyết đang ở Bắc Cực Tuyết Viên, bản đồ này rất đẹp, quanh năm tuyết rơi, tuyết đọng trắng xóa, gió lạnh từng trận, là thắng địa chụp ảnh của game thủ trong , chỉ có một chỗ không tốt, chính là không chỗ nào là không có quái cao cấp. Muốn chụp ảnh? Vậy đánh quái trước đi.

An Vũ Hàng đáp xuống bên cạnh Sương Thiên Quyết. Lúc này, Sương Thiên Quyết đang ngồi trên một khối hàn bằng, ở một nơi cách anh khoảng 30 mét về phía trước, Vi Vũ Yến Phi đang cùng một đao khách Côn Lôn phái luận bàn. Đương nhiên, đao khách thì lo đánh anh, Vi Vũ Yến Phi thì tập trung thêm máu cho mình, loại luận bàn này so đo không phải là lượng máu, mà là lượng lam. Đến cuối cùng, bên nào hết lam trước nhất định sẽ không thể đánh ra kỹ năng được nữa, chỉ có thể nhận thua.

An Vũ Hàng cũng không ngồi xuống cùng xem luận bàn với Sương Thiên Quyết, mà là trực tiếp chọn giao dịch với anh, sau đó chuyển sư tử đã trưởng thành vào trong khung giao dịch.

Sau khi Sương Thiên Quyết xác nhận giao dịch, sư tử liền thuộc về anh.

『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Cám ơn.

『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Chuyện nên làm.

Sau khi thả sư tử vào trong khung thú cưng, sư tử liền buộc định với anh. Sương Thiên Quyết thả nó ra, quả nhiên là một con sư tử lông màu nâu có bốn chân và đuôi màu trắng, bộ dáng vô cùng có tinh thần.

An Vũ Hàng cũng thả sư tử trắng của mình ra, hai con sư tử vừa nhìn thấy mặt, liền lăn cùng một khối, vô cùng có sức sống. An Vũ Hàng đứng bên cạnh Sương Thiên Quyết, không hề động.

Không bao lâu, Vi Vũ Yến Phi chấm dứt luận bàn cũng đi tới, cũng thả con sư tử màu nâu của mình ra, sư tử nâu nhìn thấy hai con đồng loại, lập tức chạy tới. Có lẽ bởi vì màu sắc tương tự, con sư tử của Sương Thiên Quyết rất nhanh quất quýt với sư tử nâu mới tới, bỏ sư tử trắng của An Vũ Hàng ở một bên.

An Vũ Hàng nhìn hai con sư tử thân mật liếm liếm cọ cọ nhau, lại nhìn nhìn sư tử trắng của mình, đột nhiên cảm thấy sư tử của mình hình như có chút cô đơn và dư thừa, giống như cậu vậy, đứng ở giữa sư huynh và Yến ca, chung quy vẫn cảm thấy mình là người ngoài, cho dù mặc cùng dạng quần áo với Yến ca, vẫn như trước không phải là người thích hợp đứng bên cạnh sư huynh.

Vi Vũ Yến Phi mời cậu nhập đội, An Vũ Hàng thu hồi sư tử trắng của mình, đồng ý nhập đội.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Con sư tử này rốt cục cũng nuôi xong, cậu vất vả rồi.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Không vất vả. Đúng rồi, cám ơn Yến ca, quần áo này tôi rất thích.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Đừng cám ơn tôi, ra tiền là Thiên Quyết mà.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Ừm, đã cám ơn sư huynh rồi, sư huynh nói là anh đề nghị.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Bộ quần áo này rất thích hợp với nhân vật nữ. Hiện tại trời cũng lạnh, mặc nhiều một chút cảm giác ấm áp hơn.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng. Vậy sư huynh và Yến ca làm gì làm đi, tôi đi trước.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Cậu muốn làm gì?

Kỳ thật An Vũ Hàng cũng không nghĩ ra phải làm gì, thường ngày bọn họ hẳn là tổ đội đi đánh chiến trường, nhưng hôm nay nhìn thấy sư huynh và Yến ca tựa hồ không có ý muốn đi. An Vũ Hàng cũng không muốn ở đây quấy rầy người ta nói chuyện yêu thương, liền tùy tiện tìm lý do.

『 Tiểu đội 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Tôi đi lấy chút sâu và thịt chuột đồng, để nuôi bạch xà.

『 Tiểu đội 』[ Vi Vũ Yến Phi ]: Ừ, vậy cậu đi đi.

An Vũ Hàng cũng không ở lâu, lập tức lui đội, bay ra phiến rừng cây nhỏ bên ngoài chủ thành, nhưng kỳ thật cậu đã không còn bao nhiêu thể lực để lấy cỏ và thịt vụn, đơn giản ngồi xuống tại chỗ, chờ đến khi nghĩ ra làm cái gì lại tính tiếp.

Thời Nhiễm thấy cậu ngồi tựa vào lưng ghế, nửa ngày không động, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Không có việc gì để làm.” An Vũ Hàng trả lời.

“Bộ đồ mới của ông đã hỏi ra là ai mua chưa?”

“Sư huynh tui. Anh ấy mua cho Yến ca, tui chỉ là thuận tiện.”

“Chậc, tui nói này, lời này của ông như thế nào thoạt nghe có chút chua vậy?” Thời Nhiễm cười trêu chọc cậu.

“Ông đừng có ý như Viên Gia, không đứng đắn gì hết.” An Vũ Hàng lúc nghe sư huynh nói là Yến ca đề nghị, trong lòng đích xác có chút không thoải mái, nhưng cậu cũng không muốn nghĩ nhiều, tận lực xem nhẹ loại cảm giác này.

“Tui nói chuyện đứng đắn mà, sư môn mấy ông còn thiếu người không? Tui cũng muốn có một sư huynh tốt như vậy.” Thời Nhiễm nháy nháy mắt mấy cái nói.

“Có lẽ có thể… không thiếu…” Thời Nhiễm nếu như chưa mãn cấp, nếu muốn bái sư An Vũ Hàng còn có thể tìm sư phụ đề cử một chút, nhưng Thời Nhiễm hiện tại đã mãn cấp, lại không giống như Địch Tư Húc bắt lấy cơ hội bái Vi Vũ Yến Phi làm sư phụ, phỏng chừng sư phụ sẽ không nhận một acc đã mãn cấp rồi đâu…

Nghĩ nghĩ, An Vũ Hàng lại nói: “Nếu không tui giúp ông hỏi thử nhé?”

“Đừng, tui chỉ tùy tiện nói thôi.” Thời Nhiễm tùy ý cười đáp, sau đó lại tiếp tục chơi game của mình.

An Vũ Hàng ở trong game treo máy cũng không có ý nghĩa gì, liền quyết định log-ou, nghỉ ngơi sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, vừa qua 7h30, cửa phòng ngủ đã bị gõ vang.

An Vũ Hàng giãy dụa ngồi dậy, Thời Nhiễm cũng bị đánh thức.

“Để tui mở.” An Vũ Hàng xuống giường, đi mở cửa.

“Chào buổi sáng!” Ngoài cửa, Viên Gia mặt mày rạng rỡ mà vác hai cái balo, kéo thêm vali hành lý đi đến. Phía sau cậu, Địch Tư Húc cũng kéo vali hành lý, xách theo cái túi to đi vào phòng ngủ.

“Sáng sớm hai người làm gì vậy?” Thời Nhiễm nhìn thời gian một chút, Viên Gia thích gây náo loạn cũng được đi, sao Địch Tư Húc cũng hùa theo luôn rồi.

“Hắc hắc, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là bạn cùng phòng!” Viên Gia vẻ mặt đắc ý, lớn tiếng tuyên bố.

“Hả?” Thời Nhiêm và An Vũ Hàng nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, đồng loạt nhìn về phía Viên Gia đang ngửa đầu cười to, cảm giác mới sáng sớm mà lượng tin tức như thế này không khỏi quá lớn rồi…

Hết –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.