CHƯƠNG 36
Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit + Beta: Cỏ
☆☆☆
/36/. Nghỉ đông.
Thứ sáu, An Vũ Hàng rốt cục thi xong môn cuối cùng. Bốn người sau khi đi ra căng-tin ăn bữa trưa xong, liền tưng fng]ời tha hành lý trở về nhà, chuẩn bị chào đón kỳ nghỉ đông.
Chỗ ở của An Vũ Hàng cách trường học có chút xa, chỉ ngồi tàu điện ngầm phải mất hơn 40 phút. Đây là một khu dân cư tương đối cũ, từ nhỏ An Vũ Hàng đã lớn lên ngay tại chỗ này, hàng xóm láng giềng chung quanh đều quen thuộc, có chuyện gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau một phần.
Mở cửa nhà, một cỗ mùi vị ẩm thấp đập vào mặt mà đến, không khí thời gian dài không lưu động hỗn loạn loại hương vị mà An Vũ Hàng quen thuộc, đó là ký ức thuộc về cậu ngày còn bé, khiến cậu vừa hạnh phúc, lại chua xót.
Đóng cửa phòng, An Vũ Hàng mở cửa sổ để thoáng khí. Gia dụng trong nhà được phủ vãi, xem như sạch sẽ, chỉ có sàn nhà tích tụ một tầng bụi, cần phải lau dọn sạch sẽ. Đây là chuyện mỗi lần đến kỳ nghỉ cậu đều phải làm, đối với việc này, An Vũ Hàng sớm đã thành thói quen.
Nơi này hiện tại chỏ có một mình An Vũ Hàng ở, gian phòng này là bà nội của cậu trước khi mất đã lưu lại cho cậu. Sau khi cậu comeout với ba mẹ, trong nhà hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện cậu là đồng tính luyến ái. Ba cậu hung hăng đánh cậu một trận, thiếu chút nữa đã đưa cậu vào bệnh viện tâm thàn, nhưng cậu vẫn kiên quyết khẳng định bản thân không thay đổi được, mẹ cậu vì thế mà bệnh nặng một trận. Sau đó, ánh mắt ba mẹ và em trai nhìn cậu cũng mang theo một loại chán ghét cùng kỳ thị, chiến tranh lạnh duy trì liên tục khiến An Vũ Hàng ở nhà nặng nề đến mức sắp chết đi, không thể không thu dọn đồ đạc, một thân một mình dọn đến ở trong gian phòng cũ mà bà nội để lại cho cậu.
Sau khi cậu dọn đi, ba mẹ một lần cũng không tới thăm cậu, cũng không đề cập nửa câu đến việc bảo cậu dọn về nhà. Chẳng qua mỗi tháng đều sẽ gửi một chút phí sinh hoạt vào thẻ ngân hàng của cậu, lúc khai giản sẽ gửi thêm một khoảng học phí.
An Vũ Hàng biết, comeout được gia đình tán thành quả thực là chuyện rất khó khăn. Nhưng ba mẹ lạnh lùng có đôi khí khiến trong lòng cậu lạnh lẽo. Nếu cậu không gọi điện thoại về nhà, ba mẹ cũng chưa bao giờ chủ động gọi cho cậu. Ngày lễ ngày tết cậu vẫn cứ một mình cô đơn, ngay cả người để nói chuyện cũng không có.
Kỳ thật so với cậu, ba mẹ vẫn luôn cưng chiều em trai hơn, có thứ gì tốt cũng là em trai được trước. Em trai của cậu cũng rất biết làm ba mẹ vui vẻ, cho nên cho dù trong nhà không có cậu, ba mẹ cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, bởi vì còn có em trai ở bên cạnh.
Kéo lớp vải phủ trên vật dụng trong nhà, bỏ vào máy giặt, An Vũ Hàng lấy khăn vải ra bắt đầu lau chùi. Gian phòng này cũng không lớn, nhưng bố cục rất hợp lý, hai phòng ngủ một phòng khách, nhà bếp nhà vệ sinh có đủ, còn có một ban công theo hình thức phong bế rất lớn, có thể dùng để phơi quần áo hoặc là cất đồ. Bởi vì chỉ có một mình cậu ở, cho nên An Vũ Hàng đổi gian phòng ngủ còn dư thành thư phòng, một một cái giá sách, cũng ra hình ra dạng lắm.
Loại chuyện thu dọn phòng này không chỉ tốn thể lực, mà còn cần kỹ xảo. Những chuyện này tự nhiên không làm khó được An Vu Hàng, mất ước chừng hai tiếng, phỏng ở đã trở về bộ dạng sạch sẽ như trước khi cậu rời đi. An Vũ Hàng đóng cửa sổ lại, hơi ấm trong phòng một lần nữa tụ lại, chậm rãi khôi phục sự ấm ám vốn dĩ nên có.
An Vũ Hàng có chút mệt mỏi nhưng cũng không rảnh ngồi xuống nghỉ ngơi, trong tủ lạnh trống hươ trống hoác, cậu còn phải ra ngoài một chuyến giải quyết cơm chiều cho mình.
Cách chỗ cậu ở không xa có một siêu thị khá lớn, đi đường mất khoảng 15 phút, An Vũ Hàng chỉ cần trở về đây ở, cơ bản đều sẽ đến đó mua đồ, tuy rằng siêu thị ở hơi xa buôn bán không phải đặc biệt tốt, nhưng gần đó đều là khu dân cư, không cần lo lắng vắng khách.
Đi vào siêu thịu, không khí năm mới tràn ngập khắp nơi, các loại hàng hóa dịp Tết được giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ đặt ngay lối ra vào, miễn cưỡng chừa ra hai khoảng trống để xe đẩy mua hàng lui tới.
An Vũ Hàng cũng không sốt ruột đặt mua hàng Tết, hơn nữa chỉ có một mình cậu, không có gì phải mua, chờ sắp đến năm mới lại liệt kê ra một danh sách đồ vật muốn ăn đi mua là được.
Mua một ít thực phẩm đông lạnh và đồ ăn vặt, An Vũ Hàng liền đi ra tính tiền. Bình thường các loại rau dưa thịt cá cậu không định mua trong siêu thị, ở cạnh nhà cậu có một chợ nhỏ, nơi đó đồ vật xác thật rẻ hơn trong siêu thị, vì tiết kiệm tiền, An Vũ Hàng đều mua thức ăn ở đó.
Từ siêu thị đi ra, An Vũ Hàng thuận tiện mua một phần thức ăn nhanh, chuẩn bị làm cơm chiều luôn.
Trở về nhà, An Vũ Hàng phân loại thu dọn đồ đạc mua về xong, liền cầm cơm tối của mình ngồi vào trước máy tính, khởi động máy lên mạng. Mỗi khi đến ngày nghỉ, cậu lại bắt đầu cuộc sống trạch nam của mình, mỗi tuần ngoại trừ hai ngày phải đi làm thêm, gần như không ra khỏi cửa, mua thức ăn cũng là trên đường làm thêm trở về thuận tiện mua.
Theo thói quen mở website của nhà phát hành, xem xét danh sách đánh lôi đài tuần này, đoạn thơi gian chuẩn bị thi, cậu căn bản không rảnh để chú ý đánh lôi đài, hiện tại rảnh rỗi, cậu cũng muốn chậm rãi mà xem thi đấu cả đêm, hy vọng có thể học được chút kỹ xảo đánh võ đài. Mà khiến An Vũ Hàng kinh hỉ chính là, têm của Liễm Túy Nhan cư nhiên xuất hiện trong danh sách đánh lôi đài đêm nay, đây quả thực là quà nghỉ đông tốt nhất. An Vũ Hàng nhanh chóng đăng ký vào giao diện xem trực tiếp, mặc dù cách thời gian bắt đầu còn rất lâu, nhưng An Vũ Hàng vẫn muốn vào trước, để tránh bỏ qua.
Kỳ thật những lúc rảnh rỗi trong những ngày thi vừa qua, An Vũ Hàng đều cẩn thận mà suy xét về chuyện của mình và sư huynh, cậu tuy rằng thích sư huynh, nhưng ngay cả bộ dạng sư huynh lớn lên như thế này cũng không biết. Loại yêu thích này quá mức thuần túy, thuần túy đến mức khiến An Vũ Hàng có chút không biết làm sao, cũng chính bởi vì như thế, mới càng khó bỏ qua và quên đi.
Lạc Hoa Độc Lập: “Có đó không?”
Vừa mới vào YY, sư phụ liền nhắn qua.
Phượng Cô Ngâm: “Có.”
Lạc Hoa Độc Lập: “Cuộc thi thế nào? Lúc nào được nghỉ?”
Phượng Cô Ngâm: “Hôm nay đã thi xong, tôi vừa về đến nhà, đang ăn cơm chiều.”
Lạc Hoa Độc Lập: “Ừ, hôm nay có vào game không?”
Phượng Cô Ngâm: “Tôi phải lên muộn một chút, cần phải thu dọn hành lý nữa.”
An Vũ Hàng nói dối, cậu không muốn cho người khác biết chuyện cậu muốn xem Liễm Túy Nhan đánh lôi đài, lại càng khong muốn cho người khác biết Liễm Túy Nhan là nam thần của mình. Cậu là một nam sinh, có nữ thần mới xem như bình thường, chuyện có nam than này nghe thế nào cũng thấy kỳ quái, cậu không muốn giải thích quá nhiều, cho nên dứt khoát tìm một cái cớ thoạt nhìn tương đối hợp lý một chút.
Lạc Hoa Độc Lập: “Không vội, tôi là muốn hỏi cậu, trong bang đánh bang chiến, cậu tham gia không?”
Phượng Cô Ngâm: “Bang chiến?”
Thứ này An Vũ Hàng chỉ nghe nói, chưa từng tham dự bao giờ, trước kia bang hội của cậu là bang PVE, căn bản không có khả năng đánh bang chiến gì.
Lạc Hoa Độc Lập: “Ừ. Người trong bang ra dã ngoại cướp thương đụng phải, đối phương bảo ngày mai muốn mở bang chiến.”
Phượng Cô Ngâm: “Sao còn chờ ngày mai?”
Cái này hẳn là một lời không hợp thì đánh, chứ còn chờ ngày mai làm gì?
Lạc Hoa Độc Lập: “Phỏng chừng hôm nay người trong bang đối phương không đủ, cho nên không dám. Vừa lúc đẻ bang chúng ta cũng có thể chuẩn bị một chút.”
Phượng Cô Ngâm: “Tôi có thể gây cản trở hay không?”
An Vũ Hàng không hề có kinh nghiệm đánh bang chiến gì, nếu xảy ra vấn đề trong lòng cậu cũng băn khoăn.
Lạc Hoa Độc Lập: “Không sao, tùy tiện đánh là được. Bang hội gặp ơhair việc này không phải lần một lần hai, đánh thành quen rồi.”
Phượng Cô Ngâm: “Vậy ngày mai mấy giờ?”
Tuy rằng cậu không biết đánh, cũng không qua lại quá nhiều với những người khác trong bang, nhưng nếu sư phụ đến tìm cậu, chứng tỏ sư phụ nhất định phải tham gia, sư phụ tham gia, Yến ca khẳng định sẽ sẽ đi. Cậu làm đồ đề, cũng có thể hỗ trợ sư phụ, cho dù đánh không lại, tốt xấu gì cũng có thể cho nổ con cóc, đổi cho sư phụ cái hộ thuẫn, có còn hơn không mà.
Lạc Hoa Độc Lập: “Hẳn là buổi tối.”
Phượng Cô Ngâm: “Được, nếu như có đánh, sư phụ gọi tôi một tiếng.”
Lạc Hoa Độc Lập: “Được.”
An Vũ Hàng vốn dĩ muốn hỏi sư huynh tham gia hay không, nếu sư huynh gia nhập đánh bang chiến, phần thắng có thể sẽ càng lớn hơn một chút. Chẳng qua sư huynh đã nói gia nhập bang phái phiền toái, phỏng chừng sẽ không đồng ý tham gia việc này. Hơn nữa nếu thật sự cần thiết, sư phụ khẳng định đã sớm liên hệ sư huynh, căn bản không cần cậu quan tâm.
Chờ khi cậu ăn cơm xong, thi đấu lôi đài cũng sắp bắt đầu. An Vũ Hàng pha sẵn cà phê, cầm đồ ăn vặt, ngồi trở lại trước máy tính, chờ Liễm Túy Nhan lên sân khấu.
Khoảng 8h30, Liễm Túy Nhan rốt cục xuất hiện trong bản đồ lôi đài, vẫn là một thân bạch y tiên phong đạo cốt kia, trong tay anh vẫ như trước cầm thanh kiếm lóe ra ngân quang, khoanh tay đứng đó, không ai bì nổi… Liễm Túy Nhan vẫn là bộ dạng của lần đầu tiên khi An Vũ Hàng gặp anh, tựa hồ hết thảy đều không thay đổi, duy nhất thay đổi chỉ có trái tim của An Vũ Hàng. Nam thần của cậu tuy rằng vẫn sẽ khiến cho tâm tình cậu kích động, nhưng đã không còn si mê như trước. Vị trí mà cậu dành cho Liễm Túy Nhan đã lặng yên thay đổi thành người khác, mà người kia mặc dù rất gần cậu, nhưng lại tựa như cách xa thật xa…
Thời gian đếm ngược kết thúc, trận đấu bắt đầu. Liễm Túy Nhan xuất chiêu vẫn đâu vào đấy như vậy, tính toán kỹ năng đối phương, đồng thoài sắp xếp rất tốt trình tự xuất chiêu của mình. Ở trên lôi đài, kỹ năng của Liễm Túy Nhan tựa như không có thời gian CD vậy, chung quy đều có thể đánh ra chiêu thức cần thiết nhất vào thời điểm thỏa đáng nhất, nắm giữ cả trận đánh trong tiết tấu của mình. Bất kể đối phương là đánh nhanh hay đánh chậm, anh đều có thể giành ưu thế cho chính mình, phát huy vững chắc phong cách đánh của bản thân, nhưng cũng sẽ tùy cơ ứng biến, đưa ra phán đoán hợp lý nhất đối với công kích của đối phương.
An Vũ Hàng nghiêm túc nhìn Liễm Túy Nhan trên sân đấu, không biết thế nào, bóng dáng của sư huynh tựa hồ vô cùng trùng hợp với Liễm Túy Nhan. Năng lực tính toán tương tự, năng lực khống chế tiết tấu tương tự, Liễm Túy Nham có sư huynh cũng có. Điều này làm cho An Vũ Hàng không khỏi suy nghĩ, mình thích sư huynh, có phải cũng có một phần bởi vì sư huynh đôi khi rất giống Liễm Túy Nhan hay không?
Tuy có nghi ngờ, nhưng không có đáp án. An Vũ Hàng yên lặng thở dài, cho dù có chút giống nhau, cũng không phải là một người…
Sau khi đánh lôi đài toàn bộ kết thúc, An Vũ Hàng đi tắm rửa một chút, mới đăng nhập vào game. Nhân vật Phượng Cô nGâm đứng ở bờ sông bên ngoài chủ thành, chung quanh không có người, chỉ có mấy con thỏ đang nhảy nhảy bên cạnh.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Thi xong rồi?
Nhìn thấy mật tán gẫu sư huynh gửi tới, An Vũ Hàng lộ ra ý cười, kỳ thật cậu rất hưởng thụ loại quan tâm mà có lẽ trong mắt người khác xem ra nhỏ bé không đáng kể này, bởi vì đây là sư huynh dành cho cậu…
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Vâng, hôm nay bắt đầu nghỉ.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Thằn lằn đã nuôi xong rồi, tôi giúp cậu đến môn phái nhận thêm bò cạp, sớm một chút nuôi xong đám thú độc này, đánh võ đài cũng thuận tiện hơn.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Thật cảm ơn sư huynh.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không có gì.
An Vũ Hàng đi xem thằn lằn một chút, là thú độc cấp 9, đây đối với thú độc chủ yếu dùng để hút lam mà nói đã quá đủ. Sau đó An Vũ Hàng lại nhìn đẳng cấp lôi đài của mình một chút, đã lên tới cấp 8.
Đánh võ đài từ cấp 7 trở đi đã được liệt vào phạm trù đẳng cấp trung và cao cấp, bắt đầu từ giai đoạn này, điểm thắng lợi sẽ không cho nhiều giống như khi còn ở đẳng cấp thấp nữa, đẳng cấp càng cao, điểm cho càng ít, nếu muốn tiếp tục tiến lên trên, thật sự phải dựa vào thực lực, chỉ dựa vào sư huynh đánh 1V2, là không thể thực hiện được.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Đánh lôi đài là anh và sư phụ đánh cùng nhau?
Tuy rằng cậu nói mỗi tuần có thể lên cùng sư huynh đánh võ đài, nhưng một khi đã bận rộn thì thật sự đã quên việc này đến không còn một mảnh.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi nhờ A Yến lên chơi acc của cậu. Độc Lập không am hiểu đánh viễn trình.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: À. Sư huynh cấp 7 rồi nhỉ?
Cậu từ cấp 7 thăng lên cấp 8 rất chậm, nhưng sư huynh từ cấp 5 lên cấp 7 lại rất nhanh.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Mới vừa bước vào giai đoạn đầu cấp 7. Tôi cần phải đổi vài kiện trang bị nữa. Cậu cũng có thể đổi trang bị lôi đài đi, đổi trước hai kiện có thể kích hoạt thuộc tính, chủ yếu là để phòng ngự.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, chút nữa tôi đi xem thử.
Bắt đầu từ cấp 8, chỉ cần đủ điểm danh vọng, là có thể đổi trang bị lôi đài mới nhất.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Không vội, hoặc là ngày mai tôi vào acc cậu xem cần phải đổi cái gì.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, vậy làm phiền sư huynh.
Có sư huynh giúp đỡ tư vấn, cậu cầu còn không được.
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Tôi ở Trường An, đến tìm tôi.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: ?
『 Mật tán gẫu 』[ Sương Thiên Quyết ]: Luận bàn.
『 Mật tán gẫu 』[ Phượng Cô Ngâm ]: Được, đến ngay.
An Vũ Hàng biết nếu muốn thuận lợi lên đến cấp 12, cậu phải đảm bảo một đợt bùng nổ phải đánh chết một người, gặp đội 2 DPS còn đỡ, nếu gặp phải đội mang theo trị liệu, sẽ không dễ đánh.
Tra tọa đội của sư huynh, An Vũ Hàng trực tiếp bay qua.
Sau khi đáp xuống, Sương Thiên Quyết cũng không nhiều lời, trực tiếp chọn vào An Vũ Hàng luận bàn. An Vũ Hàng biết mình đánh không lại sư huynh, nhưng cũng không thể tránh né.
Vì thế toàn bộ hoạt động luận bàn liền biến thành một hồi Sương Thiên Quyết đơn phương đánh và dạy dỗ An Vũ Hàng, liên tục thua 10 lần, An Vũ Hàng đã không còn hy vọng xa vời xóa sạch máu của sư huynh nữa, chỉ có thể dùng thời gian dài ngắn mà bản thân có thể sống xót trước sư huynh để cân nhắc bản thân có tiến bộ hay không.
Lạc Hoa Độc Lập chạy tới xem một lúc, cảm thấy loại sư tình đơn phương dùng kỹ thuật nghiền áp này thật không có gì thú vị, đơn giản cùng những người khác trong quảng trường luận bàn giết thời gian. Vi Vũ Yến Phi đánh phó bản xong cũng chạy tới xem náo nhiệt, đồng thời sau mỗi lần cậu và Sương Thiên Quyết luận bàn kết thúc, sẽ chỉ điểm cho cậu nên ứng đối chính xác đối với tình huống vừa rồi như thế nào.
Mãi đến buổi tối 12h, sư huynh rốt cục giơ cao đánh khẽ, log-out nghỉ ngơi, An Vũ Hàng lúc này mới có thể giải thoát. Luyện tập lặp đi lặp lại như vậy khiến An Vũ Hàng cảm giác đặc biệt mệt mỏi, chẳng qua xác thực có không ít thu hoạch, cũng xem như đáng giá.
Hết –