CHƯƠNG 40
Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit + Beta: Cỏ
☆☆☆
/40/. Chậm hiểu.
Ăn cơm được một nửa, Thư Văn Ngạn đặt đũa xuống, bưng tách trà, mỉm cười hỏi An Vũ Hàng: “Cậu có người mình thích chưa? Có cần giúp cậu giới thiệu hay không?”
An Vũ Hàng thiếu chút nữa bị sặc canh, Thư Văn Ngạn hỏi quá trực tiếp, khiến cậu có chút không thích ứng kịp. Trong ấn tượng của cậu, dù thế nào cũng là người quen biết hơn cả năm mới có thể thảo luận vấn đề này mới đúng?
Mấp máy khóe môi, An Vũ Hàng lắc đầu, nói: “Còn chưa suy xét những chuyện này.” Cậu không thể nói cho bọn họ biết, cậu thích sư huynh của mình trong game. Thích một người chưa từng nhìn thấy mặt, trong mắt cậu là một loại rung động, nhưng trong mắt người khác thì đây có thể xem là chuyện hoang đường.
“Thích dạng người gì?” Thư Văn Ngạn tiếp tục hỏi.
An Vũ Hàng nghĩ nghĩ, ấp úng mà trả lời: “Chưa từng cẩn thận nghĩ tới việc này, chỉ cần đối tốt với tôi là được.” An Vũ Hàng thật lòng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cảm giác có nghĩ cũng vô dụng. Gay muốn tìm một người chung sống cả đời, khó khăn rất cao. Không phải cậu tiêu cực, mà là quá nhiều ví dụ đều đang chứng thực điều này. An Vũ Hàng không thể cam đoan được, dù sao vẫn có rất nhiều người đồng tính luyến ái cuối cùng vẫn lựa chọn kết hôn, cho dù hôn nhân như vậy có mang theo lừa gạt, nhưng xem như cho gia đình một câu trả lời xác dáng. Loại ích kỷ hại người hại mình này, cũng là lựa chọn của rất nhiều người.
“Đối tốt với cậu là yêu cầu căn bản, không nên xếp vào điều kiện kén vợ kén chồng.” Thư Văn Ngạn nói: “Tuy rằng chúng ta không giống như những người khác, nhưng không cần phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình. Tình yêu là phải quý trọng, giúp đỡ lẫn nhau, mà không phải là cam chịu chấp nhận, như vậy quá không có ý nghĩa.”
Thư Văn Ngạn nói rất có đạo lý, kỳ thật bất kể thời điểm nào, trên vấn đề tình yêu đều không cần cam chịu chấp nhận. Giống như thứ gọi là người uống nước, ấm lạnh thế nào tự mình biết. Trong một đoạn tình cảm, vui vẻ hay không chỉ có tự mình biết, người khác không thể thay mình vui vẻ, tương tự cũng không thể thay mình thống khổ.
An Vũ Hàng rất thích loại suy nghĩ có nguyên tắc này của Thư Văn Ngạn, tuy rằng thoạt nhìn anh rất hiền hòa, nhưng cũng có góc cạnh. Nhưng loại góc cạnh mà không bén nhọn này, khiến anh tiến thoái hợp lý, không bị mê mang.
“Ngạn ca thích dạng người gì?” An Vũ Hàng hỏi.
“Anh sao…” Thư Văn Ngạn cười cười, nói: “Nếu nói về vật chất, anh cái gì cũng không thiếu. Anh chỉ cần một người không phản bội anh. Chỉ khi nào hai người đều chung thủy với nhau, thì cuộc sống mới trôi qua mỹ mãn được.”
Yêu cầu này thoạt nghe không cao, nhưng không dễ dàng đạt được. Từ đầu đến cuối, nói thì đơn giản, nhưng là chuyện phải dùng cả đời để chứng mình.
Thấy cậu không biết đang suy nghĩ gì, Thư Văn Ngạn cười nói: “Cậu nếu gặp được người khiến mình động tâm thì đừng ngại nói cho anh biết, anh giúp cậu tham mưu một chút.”
Tiết Dập đang gặm sườn, nghe vậy nói: “Vũ Hàng à, việc này cậu thật sự có thể tìm Văn Ngạn trao đổi đấy, cậu ta nhìn người đặc biệt chuẩn, tuyệt đối sẽ không để cậu chịu thiệt đâu.”
An Vũ Hàng gật gật đầu, “Vâng, nếu như có người mình thích tôi sẽ nói…”
Kỳ thật cậu đột nhiên có chút muốn nói chuyện sư huynh cho Thư Văn Ngạn nghe, nhưng lại thật sự không hiểu phải mở miệng như thế nào. Hơn nữa hiện tại hình như thời cơ cũng không đúng lắm, chờ thêm một đoạn thời gian nữa đến lúc cậu nghĩ xong nên nói như thế nào, lại tìm cơ hội hẹn gặp mặt một ngày. Có lẽ Thư Văn Ngạn thật sự có biện pháp có thể giúp cậu từ bỏ tình cảm với sư huynh…
“Kỳ thật cần gì phiền toán như vậy…” Tiết Dập lau miệng, nói: “Tiêu thiếu đây cũng rất không tệ mà.”
Thư Văn Ngạn biết ngay Tiết Dập sẽ không thành thật ngồi ăn cơm mà, chẳng qua cũng không nói gì. Chuyện Tiêu Mộc Từ xem trọng An Vũ Hàng anh cũng biết, hôm nay gặp An Vũ Hàng, anh cũng thấy con người cậu không tệ. Chẳng qua hai người quen nhau không phải chỉ cần tốt là được, còn có rất nhiều thứ cần phải quan sát và hòa hợp không thể xem nhẹ.
An Vũ Hàng trợn to mắt nhìn, cũng không dám nghĩ đi hướng khác, chỉ nói: “Tiêu ca đúng là rất tốt, hẳn là có rất nhiều người thích anh ấy nhỉ?”
Tiêu Mộc Từ không nói chuyện, chỉ là nhìn chăm chú An Vũ Hàng, ánh mắt thâm thúy như thể muốn hút An Vũ Hàng vào trong thân thể mình vậy…
An Vũ Hàng nhìn Tiết Dập, ngược lại không chú ý tới Tiêu Mộc Từ, nói tiếp: “Chẳng qua lấy Tiêu ca để tiêu chuẩn như vậy quá không thực tế, có mấy người có thể làm được như Tiêu ca chứ?”
Tiết Dập vốn là muốn thuận thời thế mà giao Tiêu Mộc Từ cho An Vũ Hàng, ai ngờ An Vũ Hàng cư nhiên cho rằng anh bảo cậu lấy Tiêu Mộc Từ ra làm tiêu chuẩn chọn bạn trai. Tiết Dập ở trong lòng thở dài: Xem ra Vũ Hàng cẳn bản chưa từng suy xét đến Tiêu thiếu, Tiếu thiếu muốn ‘cua’ được Vũ Hàng cũng là cả một đoạn đường dài…
Thư Văn Ngạn cũng tháy điểm chú ý của An Vũ Hàng rất thú vị, tựa như không nắm được trọng điểm trong lời nói của Tiết Dập vậy, hoặc là nói trọng điểm của Tiết Dập quá mơ hồ. Chẳng qua anh cũng không định nói rõ mọi chuyện, mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, chuyện nên tới cuối cùng sẽ tới, là của mình thì có chạy cũng không được.
Đối với loại hành vi và tư tưởng không bắt được trọng điểm này của An Vũ Hàng thì Tiêu Mộc Từ đã lãnh giáo rồi, cho nên tuyệt không cảm thấy bất ngờ. Gắp thêm cho cậu chút đồ ăn, anh nói: “Ăn cơm trước đi, ăn no lại nói.”
“Vâng.” An Vũ Hàng cũng không khách sáo, cúi đầu thành thật và cơm, trong lòng nghĩ: Tiêu ca như vậy, e là chỉ có Ngạn ca mới có thể xứng với anh ấy, không phải cậu xem nhẹ bản thân, nhưng cũng không muốn trèo cao.
Thấy Tiêu Mộc Từ không nói gì, biểu tình vẫn luôn thực bình thường, Tiết Dập cũng không tiện nói nhiều nữa, dù sao về sau vẫn còn cơ hội gặp mặt, cũng không kém lần này. Thư Văn Ngạn ngược lại càng thích An Vũ Hàng, anh gặp qua rất nhiều người thích thấy kẻ sang bắt quàng làm họ, đứa trẻ an phận sống trong thế giới ho nhỏ của mình như An Vũ Hàng, đích xác thực khó gặp, anh hy vọng An Vũ Hàng có thể luôn giữ được tâm tính như vậy, anh cũng nguyện ý giúp An Vũ Hàng một phen.
Uống xong chén canh, Thư Văn Ngạn ngẩng đầu hỏi Tiết Dập: “Tên Kha Tuấn Hân kia trở về M thị rồi?”
Nói đến Kha Tuấn Hân, Tiết Dập cũng lộ ra biểu tình phiền chán nhàn nhạt, nói: “Vẫn chưa. Hiện tại không phải sắp năm mới sao? Cũng phải để cậu ta ở nhà mừng năm mới xong, thả ra bên ngoài không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa, đừng để đến lúc đó ăn tết cũng không yên.”
Lấy hiểu biết của Tiết Dập đối với Kha Tuấn Hân, người này nếu thật sự muốn nháo, năm mới này Kha gia nhất định chẳng cách nào an ổn.
“Hiện tại cậu ta ở đâu? Vũ Hàng không ở trường học, nếu hắn ta tìm được nhà Vũ Hàng, không phải sẽ gây phiền toái cho Vũ Hàng sao?” Chuyện Kha Tuấn Hân quấy rầy An Vũ Hàng Thư Văn Ngạn có nghe nói, nhân phẩm của Kha Tuấn Hân thế nào anh cũng biết, nhưng anh và người của Kha gia không quen biết, thật sự không giúp được gì.
“Yên tâm đi. Ba cậu ta nhốt cậu ta trong nhà, còn sắp xếp bảo tiêu trông chừng. Lần này nếu để cậu ta chạy nữa, bảo tiêu nhà cậu ta cũng không cần làm việc.” Đối với thủ đoạn của lão gia tử Kha gia, Tiết Dập vẫn rất yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Thư Văn Ngạn nói tiếp: “Miễn cho năm mới mà cậu ta đã khiến người ta khó chịu.”
“Đúng rồi.” Tiết Dập nhìn về phía Tiêu Mộc Từ, nói: “Kha đại ca nói, nếu tiểu tử kia còn chọc giận cậu, cho cậu tùy tiện xử lý, chừa cái mạng là đủ rồi.”
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu, cũng không nói gì nhiều. Kha Ngôn Chiêu không phải không muốn quản lý, mà là anh ta rất bận, có một số việc nếu không nằm ngay dưới mí mắt thì đích xác không nhìn ra được. Điểm ấy Tiêu Mộc Từ có thể hiểu được, tựa như anh muốn che chở An Vũ Hàng, lại không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh cậu, luôn có những lúc không thể chiếu cố được, loại cảm giác bất đắc dĩ này anh thật không thích, nhưng cũng không có biện pháp.
Về phần Kha Tuấn Hân, An Vũ Hàng đã lười nhắc đến. Cậu cũng không ngốc, sẽ không mãi ở thế bị động. Nếu Kha Tuấn Hân dám tìm đến nhà cậu, cậu sẽ báo cảnh sát. Dù sao cậu chỉ là một sinh viên, gặp nguy hiểm báo cảnh sát rất bình thường. Nhưng Kha gia thì cần thể diện, đến lúc đó xem ai xấu hổ biết liền.
Sau khi cơm nước xong, Tiết Dập phải về công ty tăng ca, Thư Văn Ngạn thì về nhà chở mẹ đến nhà bà ngoại, nhiệm vụ đưa An Vũ Hàng liền tự nhiên rơi vào tay Tiêu Mộc Từ.
“Có cần mua chút đồ ăn mang về hay không?” Lúc lên xe, Tiêu Mộc Từ hỏi, “Hoặc là đi uống tách cà phê?”
An Vũ Hàng lắc đầu, “No lắm rồi, không ăn nổi nữa.”
Tiêu Mộc Từ cười cười, cũng không miễn cưỡng cậu, hỏi: “Cậu ở đâu?”
“Phố Bột Nguyên.” An Vũ Hàng đáp.
Tiêu Mộc Từ biết chỗ này, bảo cậu thắt dây an toàn vào, liền khởi động xe.
Lái xe trên đường cần một chút thời gian, nếu không ai nói chuyện thì không khí rất trầm lặng, An Vũ Hàng liền mở miệng hỏi: “Ngạn ca cũng làm tại Thú Ý sao?”
“Ừ, cậu ấu là phó tổng, mấy chuyện vụn vặt trong công ty đều do cậu ấy quản lý.” Tiêu Mộc Từ nói: “Chẳng qua cậu ấy rất thích chạy ra ngoài, cho nên có nghiệp vụ gì Tiết Dập không làm kịp, sẽ đổi cho cậu ấy đi.”
“Ngạn ca thoạt nhìn chính là người có năng lực làm việc rất cao.” Đây không phải là khen tặng, An Vũ Hàng thật lòng cảm thấy như vậy, “Có phụ tá đắc lực như Ngạn ca và Dập ca, anh hẳn có thể thoải mái không ít ha?”
“Chính xác. Việc nhỏ gần như không cần tôi quan tâm.” Đối với ánh mắt chọn người của mình, Tiêu Mộc Từ vốn cũng rất tự tin, “Chẳng qua cũng có vài khuyết điểm, Văn Ngạn chưa bao giờ tăng ca, mỗi ngày cứ đúng giờ tan ca về nhà ăn cơm cùng mẹ, cho nên nếu có công việc chưa làm xong, đều là tôi giúp cậu ấy tăng ca.”
“Ngạn ca thật hiếu hiếu thuận.” An Vũ Hàng cười nói. Cậu tự nghĩ bản thân không làm được điều này.
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ cũng rất thích điểm này của Thư Văn Ngạn, cho nên cho dù muốn anh tăng ca, anh cũng chưa bao giờ cự tuyệt.
Xe lái lên cầu vượt, tốc độ rất vững vàng, An Vũ Hàng thả lỏng người tựa vào ghế phó lái, trong lòng một mảnh an bình. Cậu không biết loại an bình này từ đâu mà tới, chỉ cảm thấy như vậy rất tốt, rất thoải mái.
“Tiêu ca.”
“Hả?”
“Tôi cảm thấy Ngạn ca rất tốt.”
“Ừ…” Tiêu Mộc Từ quét mắt liếc nhìn An Vũ Hàng một cái, lại chuyển lực chú ý về phía trước, “Thì sao?”
“Kỳ thật anh và Ngạn ca rất xứng đôi.”
Cỏ: Xin lỗi cho cười phát, tội Tiêu ca =)))))))))))
Bàn tay nắm tay lái của Tiêu Mộc Từ lập tức căng thẳng, thiếu chút nữa đã giẫm phanh lại. Anh cảm thấy đa số thời điểm An Vũ Hàng đều rất thông minh, nhưng có đôi khi cũng chậm hiểu đến mức khiến anh muốn đánh vào mông cậu một trận.
“Xứng chỗ nào?” Tiêu Mộc Từ nhẫn nại tính tình, muốn nghe xem rốt cục An Vũ Hàng đang suy nghĩ cái gì.
“Tất cả phương diện luôn. Bề ngoài rất phù hợp, lại làm việc cùng nhau, hẳn là có rất nhiều đề tài chung, tính cách cũng bổ sung cho nhau. Tuy rằng mới vừa quen biết Ngạn ca, nhưng tôi cảm thấy anh ấy nhất định là một người yêu đặc biệt chung thủy. Mà anh thì, cũng có thể là một người rất chuyên tình, các anh quen nhau không phải là vừa lúc sao?” An Vũ Hàng cảm thấy năng lực phân tích của mình rất không tệ. Cái này gọi là lâu ngày sinh tình, Tiêu ca và Ngạn ca mỗi ngày ở cùng một chỗ, hẳn là rất phù hợp với lối logic này.
Trong lòng Tiêu Mộc Từ hít vào một hơi, vương tay ra duỗi vào bên trong khăn quàng cổ của An Vũ Hàng, ở trên cổ cậu nhéo nhẹ một cái. An Vũ Hàng bị nhột, lập tức co rụt người lại, nhanh chóng đẩy tay Tiêu Mộc Từ ra, nói: “Làm sao vậy? Ngạn ca chướng mắt anh?”
Tiêu Mộc Từ quả thật bị cậu chọc tức đến muốn cười, nói: “Trẻ con đừng nghĩ nhiều như vậy.” Anh cũng có thể lập tức nói cho An Vũ Hàng biết tâm ý của mình, nhưng đột nhiên bày tỏ như vậy, Tiêu Mộc Từ cứ cảm thấy không đủ trịnh trọng, anh nếu đã thích An Vũ Hàng, như vậy mỗi một bước đều phải làm cho tốt nhất. Mà những thứ này sẽ trở thành hồi ức tốt đẹp để về sau khi hai người già rồi, cùng nhau ngồi phơi nắng chậm rãi chuyện phiếm.
An Vũ Hàng cảm thấy có thể Tiêu Mộc Từ là đang ngại ngùng, cũng không nói thêm gì nữa, nếu Tiêu ca và Ngạn ca thật sự thành đôi, sớm muộn gì cậu cũng biết.
Sau khi xe chạy đến phố Bột Nguyên, An Vũ Hàng bắt đầu chỉ đường cho Tiêu Mộc Từ, xe quẹo trái quẹo phải, rốt cục chạy đến dưới lầu nhà An Vũ Hàng.
“Nơi này khó tìm, anh có thể lái trở ra được không?” An Vũ Hàng sợ anh không nhớ đường, sẽ lái xe vào ngõ cụt.
Tiêu Mộc Từ chỉ chỉ vào bản đồ GPS, An Vũ Hàng cười khẽ gật đầu, cũng xem như yên tâm.
“Cậu vẫn luôn ở đây?” Tiêu Mộc Từ đôi với mấy khu chung cư cũ kỹ này không có thành kiến gì, chỉ là chưa đến nay anh chưa bao giờ tiến vào, cũng không biết bên trong rốt cục là dạng gì.
“Vâng, lớn lên ở đây.” An Vũ Hàng cười cười. Tuy rằng so với những tiểu khu nguyên bộ phương tiện hiện đại thì nơi này cũ đến đáng thương, nhưng An Vũ Hàng rất thích ở đây, nơi này cho cậu những hồi ức tuổi thơ mà bất cứ nơi nào cũng không thay thế được.
“Rất tốt.” Tiêu Mộc Từ gật gật đầu.
“Hôm nay không thể mời anh lên ngồi chơi được, trong nhà rất lộn xộn, chờ lần sau đi.” An Vũ Hàng mím môi nói.
“Ừ, không sao cả.” Tiêu Mộc Từ tuy rằng rất muốn nhìn xem nhà An Vũ Hàng thế nào, nhưng nghĩ trong nhà cậu còn có ba mẹ, có thể không quá thuận tiện, liền từ bỏ.
“Vậy tôi đi lên trước, anh lái xe chậm một chút.”
“Ừ.”
An Vũ Hàng xuống xe, nói với Tiêu Mộc Từ: “Anh đi trước đi.”
Thương ngày Tiêu Mộc Từ đưa cậu về trương học đều là cậu vào lầu túc xá trước, Tiêu Mộc Từ mới rời đi, lúc này cậu cảm thấy nên đổi lại một lần.
Tiêu Mộc Từ cười cười, cũng không cự tuyệt: “Có việc thì lúc nào cũng có thể gọi điện cho tôi.”
“Đã biết.” An Vũ Hàng cười đáp lại.
Tiêu Mộc Từ không nói thêm nữa, khởi động xe, lái ra khỏi con hẻm chật hẹp. An Vũ Hàng nhìn theo xe vòng qua ngã rẽ, mới xoay người bước nhanh lên lầu…
Hết –