CHƯƠNG 5
Tác giả: Y Đình Mạt Đồng
Edit + Beta: Cỏ.
☆☆☆
/5/. Gặp nhau.
Thứ sáu, sau khi An Vũ Hàng tan học liền trực tiếp chạy đến tiệm cà phê ‘Noãn Quang’ (ánh sáng ấm áp). Đến Noãn Quang không phải vì có hẹn, cũng không phải đến uống cà phê, mà là cậu làm thêm ở chỗ này.
Tiệm cà phê Noãn Quang nằm trong khu thương nghiệp phồn hoa nhất D thị, chung quanh là cao ốc văn phòng, trung tâm thương mại, siêu thị… đầy đủ mọi thứ, lượng người lui tới cũng tương đối khả quan. Ông chủ của tiệm là một thạc sĩ du học từ Italy trở về, sau khi về nước cũng không mong muốn đến những công ty nước ngoài làm việc, kiếm tiền lương hậu đãi như những người khác. So với sinh hoạt sáng 9h làm chiều 5h về, ông chủ trẻ tuổi này càng thích tự do hơn, cho nên liền có tiệm cà phê này ra đời.
Bởi vì khách rất đông, cho nên trong tiệm ngoại trừ những nhân viên làm toàn thời gian, cũng thuê một ít sinh viên muốn kiếm việc làm ngoài giờ học đến đây làm thêm, thời gian làm việc không dài, mà tiền lương cũng rất hợp lý. Yêu cầu của ông chủ đối với nhân viên cũng không cao, bộ dạng đoan chính, ít nhất thuần thục một loại ngoại ngữ, không giới hạn loại ngôn ngữ nào, quan trọng nhất là nhân phẩm và thái độ làm việc.
Ngay từ năm nhất An Vũ Hàng đã bắt đầu đến đây làm thêm, mỗi tuần làm vào ngày thứ 6 từ 3h30 đến 6h30 chiều, thứ bảy thì từ 9h sáng đến giữa trưa. Thời gian làm việc của công việc này đối với cậu mà nói rất thoải mái, có thể tích lũy chút kinh nghiệm làm việc, mà quan trọng nhất là có thể kiếm thêm chút tiền tiêu vặt, mua thứ mà bản thân muốn.
Tiệm cà phê Noãn Quang là một căn nhà nhỏ riêng biệt, chia làm hai tầng, bên trong trang hoàn cũng theo phong cách thoải mái ấm áp là chính, tựa như tên của nó, khiến người ta cảm giác rất ấm áp.
Từ cửa sau đi vào phòng nghỉ của nhân viên, An Vũ Hàng dùng chìa khóa mở tủ quần áo của mình ra, thay đồng phục thống nhất của tiệm.
“Tiểu Hàng đến rồi à?”
An Vũ Hàng nghe tiếng, quay người lại, cười nhẹ chào hỏi, “Chị Mạn.’
“Ừ, còn chưa tới giờ, em nghỉ ngơi trước một chút đi.’ Chị Mạn cười nói.
Chị Mạn là nữ tính lớn tuổi nhất trong tiệm, chẳng qua cũng mới trên dưới 30 tuổi, lúc ông chủ không có ở tiệm, mọi chuyện trong tiệm đều là chị trông coi. Chị Mạn rất hiền, cũng không hề làm cao, cho nên quan hệ của mọi người với chị đều rất tốt, ông chủ không có mặt, có chuyện gì cũng sẽ chủ động tìm chị để hỏi.
“Vâng, không sao ạ, em không mệt.” An Vũ Hàng nói.
“Duyệt Duyệt bị bệnh, hôm nay không tới đi làm. Em với Tiểu Phóng chịu khó vất vả một chút nhé.” Chị Mạn nói: “Buổi sáng ông chủ có tới thử mấy món điểm tâm mới, còn dư lại không ít, buổi tối em mang về một chút để ăn khuya đi.”
Trong tiệm mỗi lần làm ra sản phẩm mới để ăn thử, phòng bếp đều sẽ chuẩn bị không ít, khi nhân viên phục vụ ra về cũng có thể mang về một hộp nhỏ làm đồ ăn vặt.
“Được, cám ơn chị Mạn.” An Vũ Hàng cười gật gật đầu, nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đeo tạp dề lên nói: “Chị Mạn, em đi ra phía trước đây.”
“Ừ, đi đi.” Chị Mạn vỗ vỗ vai cậu, để cậu đi ra ngoài quầy.
Bên ngoài quầy chia làm hai phần, bên phải là khu vực gọi cơm và tủ giữ lạnh để bánh ngọt, bên trái là khu vực pha cà phê và quầy lấy cơm. Điểm tâm, ăn vặt đều được hoàn thành ở phòng bếp bên trong, không mở ra ngoài cho khách thấy. Sau khi An Vũ Hàng bước vào quầy liền trực tiếp đi vào khu vực pha cà phê, cậu không phụ trách nhận gọi cơm, chỉ phụ trách pha cà phê mà thôi.
“Chào buổi chiều.” Tiểu Phóng ở quầy gọi cơm cười nói.
“Chào buổi chiều, vất vả.” An Vũ Hàng cười đáp, “Quen việc gọi cơm chưa?”
Tiểu Phóng nhún nhún vai, nói: “Cũng tạm được, không nhanh bằng Duyệt Duyệt.”
Nơi này sắp xếp tổ nhân viên hợp tác đều là cố định, người hợp tác cố định của An Vũ Hàng chính là Tiểu Phóng và Nhã Duyệt, đương nhiên, việc này chỉ giới hạn trong buổi chiều thứ 6 và sáng thứ 7, những thời điểm khác, Tiểu Phóng và Duyệt Duyệt sẽ không đổi, nhưng người làm thêm sẽ đổi thành người khác, ví dụ như Tiểu Tĩnh hiện tại đang thêm bơ vào tách cà phê ở bên cạnh.
“Tiểu Tĩnh, chào buổi chiều.” An Vũ Hàng chào hỏi cô.
“Chào buổi chiều, mỗi thứ sáu nhìn thấy cậu tôi đều đặc biệt cao hứng, việc này đồng nghĩa tôi có thể tan ca rồi.” Tiểu Tĩnh cười nói.
“Việc của cô hẳn nên để Tiểu Phóng làm, còn cô đi nhận gọi cơm.” Con gái nhận gọi cơm cảm giác cũng ôn nhu hơn một chút, cũng tiện cho việc đề cử với khách hàng những sản phẩm chính trong ngày.
“Thôi đi, toán học của tôi không tốt, lỡ như tính nhầm tiền, ông chủ sẽ trừ lương tôi.” Tiểu Tĩnh đặt tách cà phê đã pha xong lên bàn, nói với vị khách đang đứng đợi trước quầy: “Cà phê của ngài, mời chậm rãi dùng.”
Khách gật đầu, nói cám ơn, liền bưng tách cà phê rời đi.
Tiểu Tĩnh tháo khẩu trang y tế xuống, nói với An Vũ Hàng: “Giao cho cậu.”
“Được, vất vả rồi.” An Vũ Hàng lấy trong ngăn kéo một cái khẩu trang y tế mới đeo lên, chờ vị khách kế tiếp.
Tiểu Phóng làm đến vất vả, Tiểu Tĩnh đã đi vào phòng nghỉ, An Vũ Hàng hoạt động ngón tay một chút, từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa đã khui ra.
“Nếu không hai chúng ta đổi đi?” Tiểu Phóng đề nghị.
An Vũ Hàng nhếch khóe môi, nói: “Toán học của tôi cũng không tốt.”
“…” Tiểu Phóng bĩu môi, nhỏ giọng than thở: “Nói như thể toán học của tôi giỏi lắm á…”
Trong khoảng thời gian buổi chiều này, khách của tiệm cà phê cũng không tính nhiều. Tiểu Phóng dựa vào gương mặt đẹp trai và nụ cười tiêu chuẩn, đẩy mạnh tiêu thụ không ít cà phê cùng điểm tâm chính của ngày hôm nay, nhất là phụ nữ, gần như không có sức chống cự với khuôn mặt tươi cười của cậu. Lúc không có khách, An Vũ Hàng liền cùng Tiểu Phóng nói chuyện phiếm vài câu, thời gian trôi qua cũng nhanh.
5h30 là bắt đầu giờ cao điểm tan tầm, rất nhiều thành phần tri thức sắp tan ca sẽ đến tiệm mua một tách cà phê, nâng cao tinh thần, thuận tiện thả lỏng thần kinh căng thẳng một chút.
Khách trong *** dần dần nhiều hơn, chị Mạn cũng đi ra khu pha chế trước quầy để hỗ trợ pha cà phê. Rải bột socola lên trên bề mặt tách cà phê đã tạo bọt, An Vũ Hàng cẩn thận đặt tách cà phê lên mặt bàn.
“Mời chậm rãi dùng, cẩn thận cà phê nóng.” An Vũ Hàng nói.
Tiễn bước một vị khách, An Vũ Hàng đang chuẩn bị pha chế tách tiếp theo, liền nghe được có người gọi tên mình. Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tiêu Mộc Từ đứng ở quầy chờ. Trên mặt An Vũ Hàng hiện lên kinh ngạc rõ ràng, nhưng rất nhanh lại khôi phục biểu tình mỉm cười.
“Tiêu ca, thật trùng hợp.”
“Ừ.” Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua hàng người đang xếp hàng phía sau mình, nói: “Em cứ làm việc đi, chút nữa tán gẫu sau.”
“Vâng.” Đối với sự thấu hiểu của Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cảm thấy thực tri kỷ. Theo lý mà nói cậu hẳn phải cùng Tiêu Mộc Từ tán gẫu thêm vài câu, dù sao bữa cơm kia cuối cùng vẫn là Tiêu Mộc Từ thanh toán, nhưng hiện tại cậu thật sự rất bận, không dứt tay ra được. Nếu như cậu nói trước ‘Chút nữa sẽ nói chuyện sau’, sẽ có vẻ có chút thất lễ, mà Tiêu Mộc Từ nói lại là thập phần đúng lúc và thông cảm.
Tiêu Mộc Từ mua cà phê mang về, sau khi An Vũ Hàng rót cà phê vào cốc giấy, đậy nắp lại, ***g thêm bao bì cách nhiệt, mới ngẩng đầu hỏi: “Có cần túi xách không?”
“Không cần.” Tiêu Mộc Từ cười cười, tiếp nhận ly cốc cà phê.
“Chậm rãi dùng.” An Vũ Hàng gật đầu mỉm cười xuất phát từ chân tâm.
Tiêu Mộc Từ không nói gì thêm, cũng không rời khỏi tiệm cà phê, mà là tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chậm rãi uống cà phê hương vị thật thuần hậu trong cốc.
Chị Mạn có chút nhiều chuyện kề sát lại, nhẹ nhàng đụng vào tay cậu, nhỏ giọng hỏi: “Quen hả? Thật là đẹp trai không bình thường nha.”
“Anh trai của bạn học.” An Vũ Hàng giải thích đơn giản.
Chị Mạn lộ ra biểu tình ‘Thì ra là thế’, cũng không hỏi nhiều hơn.
Chờ đến hết giờ cao điểm, đã là 6h15. An Vũ Hàng tranh thủ thời gian rảnh thu dọn bàn làm việc một chút. Chị Mạn cũng thở phào một cái, nói với An Vũ Hàng, “Vất vả rồi, thay quần áo chuẩn bị tan ca đi.”
“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu, lúc này nhân viên đến thay ca với cậu cũng đã đến.
An Vũ Hàng nói câu tạm biệt với Tiểu Phóng, liền đi vào phòng nghỉ thay quần áo, chị Mạn cũng đóng gói hai phần điểm tâm ăn thử sáng nay vào trong túi to để An Vũ Hàng mang về.
Cầm túi điểm tâm, An Vũ Hàng đi ra phía trước tìm Tiêu Mộc Từ. Lúc này, Tiêu Mộc Từ đang ngồi trên ghế sôpha xem tạp chí kinh tế và tài chính trong tiệm cung cấp, cốc cà phê đặt bên tay, tựa hồ còn chưa uống xong. Màu sắc ngọn đèn ấm áp rọi trên gương mặt nghiêng xinh đẹp của anh, khiến anh tựa như một quý công tử vừa mới bước ra từ trong tranh.
Trong tiệm có không ít nữ tính đều đang nhìn trộm anh, sau đó lại khe khẽ nói nhỏ với bạn đi cùng, loại tư thái thẹn thùng này cũng vô cùng đáng yêu.
Đặt hộp điểm tâm đặt lên bàn, Tiêu Mộc Từ từ trên tạp chí ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy An Vũ Hàng liền lộ ra một ý cười nhẹ, “Tan ca rồi?”
“Vâng, ngại quá, để anh đợi lâu.” An Vũ Hàng thật lòng giải thích. Kỳ thật thời gian dài như vậy, Tiêu Mộc Từ có thể rời đi, nhưng mỗi lần cậu ngẩng đầu nhìn qua, Tiêu Mộc Từ đều ngồi ở chỗ đó, điều này khiến An Vũ Hàng đặc biệt băn khoăn.
“Dù sao tôi cũng không có chuyện gì phải làm.” Tiêu Mộc Từ khép tạp chí lại, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, “Tôi đưa em về trường học.”
“Không sao, tôi đi tàu điện ngầm là được rồi.” An Vũ Hàng đáp. Cậu đến đây làm thêm vẫn rất thuận tiện, chỉ cần 15p đồng hồ ngồi tàu điện ngầm là tới.
“Tôi vừa lúc tiện đường, đi thôi.” Nói xong, Tiêu Mộc Từ đứng lên, giúp An Vũ Hàng xách túi điểm tâm liền đi ra ngoài.
An Vũ Hàng sửng sốt một chút, đành phải theo sau. Tiêu Mộc Từ cũng có ý tốt, cậu cũng không tiện vẫn luôn cự tuyệt.
Lên xe của Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng thắt dây an toàn, trong xe rất rộng, An Vũ Hàng lặng lẽ duỗi thắt lưng một cái, thả lỏng thân thể.
“Mệt thì ngủ một chút đi, trên băng ghế sau có chăn.” Tiêu Mộc Từ mở máy điều hòa lên.
“Không mệt, buổi tối ngủ tiếp.” An Vũ Hàng thành thật ngồi ngay ngắn lại.
Tiêu Mộc Từ khởi động xe, lái ra đường lớn.
“Đúng rồi, Tiêu ca sau lại đến đây?” An Vũ Hàng tò mò hỏi.
“Chỗ làm việc của tôi ở ngay gần đó.” Tiêu Mộc Từ nói.
“Vậy sao? Trước đây chưa từng gặp anh.” Nếu Tiêu Mộc Từ đã từng đến tiệm cà phê, cậu có thể không nhớ, nhưng Duyệt Duyệt và Tiểu Phóng hai đứa ‘nhan khống’ (*) này khẳng định sẽ nhớ rõ.
(*) Bị hút bởi nhan sắc, gặp trai/gái đẹp là mê. Cỏ cũng là nhan khống =))
“Công ty có máy pha cà phê, vẫn luôn tự mình pha. Ngày hôm qua máy pha cà phê đột nhiên bị hỏng, trợ lý xuống lầu mua cà phê bên ngoài mang về, tôi cảm thấy mùi vị không tệ, hôm nay tan ca liền thuận tiện đi mua một ly.”
“Thì ra là thế.” Đối với hương vị cà phê của tiệm Noãn Quang, An Vũ Hàng vẫn rất tự tin.
Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua tay An Vũ Hàng, nói: “Không ngờ em cũng biết pha cà phê.”
An Vũ Hàng ngại ngùng cười nói: “Tôi cũng không phải chuyện nghiệp, trong tiệm cứ mỗi nửa năm sẽ mời thợ pha chế chuyên nghiệp đến huấn luyện chúng tôi, nguyện liệu và công thức pha chế cũng rất chú trọng, cho nên hương vị cà phê làm ra cũng không đến nỗi.”
“Nếu có cơ hội, tới nhà pha cho tôi một ly nhé?”
Trong thanh âm của Tiêu Mộc Từ mang theo chút ý cười, có một loại lực hấp dẫn rất đặc biệt, khiến cho không ai có thể cự tuyệt, cũng theo bản năng mà nghe theo.
An Vũ Hàng bất động thanh sắc mà thở dài một hơi, nói: “Được, bột cà phê nhà anh hẳn càng tốt hơn so với trong tiệm, cà phê pha ra cũng nhất định uống ngon hơn.”
“Vậy quyết định như thế nhé.” Tiêu Mộc Tiêu gật gật đầu, tiếp tục nhìn về phía trước.
Trên đường không kẹt xe, không đến 15 phút đồng hồ, Tiêu Mộc Từ đã đưa An Vũ Hàng đến dưới lầu ký túc xá.
“Cám ơn, làm phiền anh rồi.” An Vũ Hàng lịch sự nói cám ơn, sau đó cởi đai an toàn, từ ghế phó lái chồm người ra phía sau cầm túi điểm tâm của mình, trước khi xuống xe đột nhiên nghĩ đến việc Tiêu Mộc Từ đã đợi thời gian dài như vậy, còn chưa ăn cơm chiều, liền nói: “Đúng rồi, hộp điểm tâm này là sản phẩm mới trong tiệm, nếu anh không chê, mang về nhà ăn thử đi.”
Tiêu Mộc Từ nhìn thoáng qua cái hộp trong tay cậu, hỏi: “Ngọt?”
“Tôi cũng không biết…” Nói xong, An Vũ Hàng mở hộp ra, chọn một khối bánh mì bơ đưa vào miệng, sau khi nếm hương vị lại theo bản năng cầm một miếng đưa tới bên miệng Tiêu Mộc Từ, “Mùi vị không tệ, không ngọt lắm, có vị muối tiêu, anh nếm thử xem.”
Tiêu Mộc Từ nhìn nhìn điểm tâm An Vũ Hàng cầm trên tay, cúi đầu trực tiếp cắn một ngụm. An Vũ Hàng hoảng sợ, mới phát hiện hành động của mình có bao nhiêu đột ngột, tựa như bị bỏng mà lập tức rút tay về, mặt cũng theo đó mà trở nên nóng bỏng.
Tiêu Mộc Từ ăn xong điểm tâm, nói: “Xác thực không tệ.”
“Ừm…” An Vũ Hàng đặt miếng bánh bị Tiêu Mộc Từ cắn được một nửa vào trong hộp, đậy nắp lại mới đặt sang bên cạnh, nói: “Vậy anh lấy về ăn nhé. Tôi lên phòng trước, cám ơn anh đã đưa tôi.”
Nói xong, An Vũ Hàng liền chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, nhưng không đợi cậu mở cửa ra, đã bị Tiêu Mộc Từ kéo cánh tay lại.
An Vũ Hàng quay đầu nhìn cậu, Tiêu Mộc Tử mở ngăn đựng đồ trên xe, lấy ra một cái hộp tinh xảo, nói: “Cái này em lấy về ăn đi, có chút ngọt, tôi mang về cũng lãng phí.”
Vốn muốn dùng điểm tâm để bày tỏ lòng cảm ơn, không ngờ cuối cùng lại biến thành trao đổi điểm tâm. Chẳng qua An Vũ Hàng cũng không từ chối, hiện tại cậu đã đói bụng đến mức bao tử reo lên ùng ục, đối với phần điểm tâm này của Tiêu Mộc Từ thật lòng mà nói khó có thể cự tuyệt.
“Vậy tôi không khách khí, cám ơn Tiêu ca.” An Vũ Hàng tiếp nhận cái hộp, nói tiếng cảm ơn.
“Không cần cảm ơn, đi lên đi.” Tiêu Mộc Từ nói: “Nhớ ăn cơm, đi ngủ sớm một chút.”
“Được, tạm biệt Tiêu ca.” An Vũ Hàng xuống xe, vẫy tay với Tiêu Mộc Từ.
Tiêu Mộc Từ gật gật đầu.
An Vũ Hàng đóng cửa xe lại, liền xoay người bước nhanh vào tòa nhà ký túc xá. Tiêu Mộc Từ cũng lần thứ hai khởi động xe, rời khỏi khu vực túc xá của Đại học F.
Hết –