“Hắn nói...Hắn nói chỉ cần ta đem Cổ công tử kia dẫn tới sau núi Tướng Quốc tự,sẽ cho ta một viên vô tâm thảo,cứu tính mạng đệ đệ ta,ta đã đem người dẫn đến,nhưng không tìm được hắn,sợ hắn không giữ lời,nên ta vẫn luôn ở trong núi tìm hắn.”
“Cổ công tử là ai?”
Ngón tay nữ tử bạch y run rẩy,chỉ hướng người máu chảy đầm đìa,Cổ Nhân hôn mê ngã xuống đất.
Đồng tử Sở Dật Phong co rụt lại.
Diệp Hàn Sơn bị đưa tới trước mặt Thái tử.Biểu tình thập phần kích động: “Nữ nhân nơi nào tới? Nói hươu nói vượn! Trước nay ta chưa từng gặp qua ngươi,khi nào nói sẽ cho ngươi vô tâm thảo? Càng không quen biết Cổ công tử gì cả...”
Trấn Nam Vương cất bước đi tới,nhìn Diệp Hàn Sơn,biểu tình có chút khó lường.
Nữ tử bạch y thấy Diệp Hàn Sơn phủ nhận không quen biết nàng,biểu tình cũng trở nên kích động,kêu lên:“Ngươi không quen biết ta? Hỗn đản! Không nghĩ tới ngươi cư nhiên là loại người như vậy,ta bị ma quỷ ám ảnh mới có thể tin tưởng ngươi sẽ dùng vô tâm thảo cứu mạng đệ đệ ta!”
Cắn chặt răng,trước mắt đột nhiên sáng ngời: “Buổi tối mùng một tháng chạp,ngươi tới Tầm Phương các,là ta cùng một tỷ muội khác cùng bồi ngươi uống rượu xướng tiểu khúc,buổi tối là ta bồi ngươi độ đêm...Nguyên bản ta không có tâm tình bồi ngươi,bởi vì ngày đó bệnh của đệ đệ ta lại tái phát,đại phu nói nếu không tìm vô tâm thảo cho hắn,hắn sẽ sống không quá nửa năm.Trong lúc vô ý nói lên chuyện đệ đệ ta,ngươi liền nói ngươi có một bằng hữu là luyện đan sư,nơi đó của hắn có vô tâm thảo...”
“Ta chưa từng đi qua Tầm Phương các!” Diệp Hàn Sơn giận mắng.
Nữ tử bạch y tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng,cười lạnh nói:“Ngươi không cần vội vã phủ nhận nhanh như vậy...Lúc ấy nghe được ngươi nói như vậy,ta thực cảm động,tuy rằng ngươi còn chưa cứu đệ đệ ta,ta cũng đã xem ngươi trở thành ân nhân cứu mạng hắn,buổi sáng ngày hôm sau,thừa dịp thời điểm ngươi đi rửa mặt chải đầu,ta gỡ ngọc bội từ trên người ngươi xuống,khắc lên trên tên của ta-- Nguyễn Hương,nguyên bản nghĩ đến cho dù ta không thể vĩnh viễn làm bạn ở bên cạnh ngươi,ít nhất tên của ta,có thể luôn làm bạn cùng ngươi.”
Diệp Hàn Sơn hừ lạnh một tiếng,ánh mắt có chút lập loè.
Trấn Nam Vương nhìn nữ tử bạch y,lại đối với Diệp Hàn Sơn nói: “Hàn Sơn,nếu nàng nhất định nói đã gặp qua ngươi,ngươi liền đem ngọc bội trên người ngươi lấy ra,tự nhiên có thể chứng minh ngươi trong sạch.”
Bọn họ đều thấy được trên cổ hắn có một sợi tơ hồng,phía dưới tất nhiên treo thứ gì đó.Diệp Hàn Sơn giơ tay đem ngọc bội đeo trên cổ lấy xuống,đang muốn đưa ra,ánh mắt rất nhanh liếc mắt một cái,mặt trái ngọc bội,quả nhiên có hai chữ Nguyễn Hương cực nhỏ.Sắc mặt nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Đáng chết!
Đến tột cùng nữ nhân này khắc lên khi nào?Trước hôm nay,trên mặt ngọc bội không có chữ nào,hắn vô cùng xác định! Nguyên bản sau khi hắn cùng Hàn nhi chia tay,liền muốn tìm nữ nhân này,giết người diệt khẩu,nào biết lại vô duyên vô cớ bị người tính kế té xỉu,trì hoãn thời gian quý giá.
Nữ tử bạch y nhìn hắn cười lạnh không thôi: “Chính là khối ngọc bội này,ngươi còn muốn nói không quen biết ta sao?”
Người chung quanh đã sớm đem Diệp Hàn Sơn khác thường xem vào trong mắt,ánh mắt Sở Dật Phong tà tứ,không nói gì.Tam hoàng tử hơi hơi nhíu mi tâm,mím chặt môi mỏng,trong mắt có một tia nghi hoặc nhàn nhạt,Trấn Nam Vương trực tiếp vươn tay, “bang” một tiếng,sợi tơ đứt gãy,ngọc bội rơi vào trong tay hắn.Nhìn nhìn mặt trái, biểu tình trở nên lãnh khốc.
“Ngươi vì cái gì lại nói dối?” Trấn Nam Vương cả giận nói: “Ngươi chính là biểu cữu Hàn nhi,vì cái gì muốn hại nàng?”
“Ta không có!” Diệp Hàn Sơn vẫn cứ giảo biện, mkích động nói: “Ta thật sự không quen biết nữ nhân này,ta cũng không biết vì cái gì tên nàng lại khắc trên ngọc bội của ta,Vương gia,theo như lời ngươi nói,Lạc Hàn là chất nữ của ta,sao ta có thể hại nàng!”
“Hừ, mnhị phu nhân là biểu muội hắn,hắn khẳng định sẽ không hại chất nữ chính mình.Nhưng An Bình quận chúa không phải...Ta nghe nói,An Bình quận chúa bị người bắt lấy trước...Chẳng lẽ người hắn muốn hại chính là An Bình quận chúa?”
Trong đám người đột nhiên truyền đến thanh âm nghị luận như vậy.Sự tình nữ nhi Trấn Nam Vương bị ám sát,đã truyền khắp Tướng Quốc tự,lục tục có người đuổi tới trong sơn cốc, mmỗi người đều muốn nhìn một cái, đến tột cùng là người nào ăn gan hùm mật gấu,dám làm ra chuyện như vậy.
Thanh âm truyền vào trong tai Trấn Nam Vương,gân xanh trên trán Trấn Nam Vương giật giật,Vương phi Tạ Như Yên càng thêm nắm chặt tay nữ nhi.
Trong mắt Thái tử Sở Dật Phong lộ ra một tia tà nịnh thị huyết mỉm cười,Tam hoàng tử vẫn luôn ôn nhuận như ngọc,phong tư nhẹ nhàng,đáy mắt cũng hiện lên lãnh khốc.
Trấn Nam Vương phân phó người đem Cổ Nhân hôn mê áp giải lại đây,cầm cổ tay hắn,vận khởi linh lực,Cổ Nhân bị đánh thức. “Ngươi nhận thức nữ nhân này sao?”
Hắn(Tần Lăng Vân) chỉ vào nữ tử bạch y Nguyễn Hương lạnh lùng hỏi hắn(Cổ Nhân).Cổ Nhân sợ tới cực điểm,người trước mắt chính là Trấn Nam Vương,võ thánh cường đại nhất Sở quốc!
Hắn sợ chính mình trả lời chậm,chỉ vô ý một cái,mạng nhỏ chính mình đều không giữ nổi,vội vàng nhịn đau nói: “Không quen biết,hôm nay ở Tướng Quốc tự ta mới nhìn thấy nàng,sau đó theo nàng đi vào sau núi.”
“Diệp Hàn Sơn,ngươi vì cái gì còn muốn nói dối?” Trấn Nam Vương lạnh lùng nhìn Diệp Hàn Sơn,mở miệng lần thứ hai.Trong mắt đều là thần sắc hoài nghi.
Nhị phu nhân Chu Mai còn chưa đi, vừa mới lên xe,buông mành xuống,liền từ kẽ rèm hở nhìn tới Trấn Nam Vương cùng Thái tử,Tam hoàng tử,còn có bọn thị vệ đem Diệp Hàn Sơn vây quanh.
Nghiêng lỗ tai lặng lẽ nghe xong,lúc này rốt cuộc nhịn không được,vội vàng từ trên xe ngựa lao xuống tới, mđối với Trấn Nam Vương nói: “Vương gia,hắn là biểu huynh của ta,là thân nhân duy nhất của ta,hai mươi năm trước,còn cứu tính mạng ta,như thế nào hắn sẽ hại Hàn nhi? Nhất định là nữ nhân này ở đây nói hươu nói vượn!”
Nói xong,xông lên phía trước liền hung ác cho Nguyễn Hương một cái tát,nơi nào còn hình tượng Nhị phu nhân vương phủ,rõ ràng chính là một phụ nhân đanh đá ngoài chợ.Trấn Nam Vương đột nhiên xuất thủ,đem nàng kéo ra.Khoé môi Nguyễn Hương thấm ra máu tươi.
“Ta cũng tin tưởng hắn không hại Hàn nhi,bất quá,hắn rõ ràng nhận thức Nguyễn Hương,lại cố tình nói không quen biết,đây là vì cái gì...Bổn vương rất không minh bạch.Diệp Hàn Sơn,hy vọng ngươi có thể cho bổn vương một câu trả lời thích đáng.”Biểu tình Trấn Nam Vương lạnh lùng,ánh mắt lãnh khốc nhìn Diệp Hàn Sơn.
Diệp Hàn Sơn lại nhìn nhị phu nhân Chu Mai,trên mặt làm như thập phần cảm động,đáy mắt lại xẹt qua bi thương khó hiểu: “Biểu muội,đa tạ ngươi có thể tin tưởng ta,chúng ta chia cách gần hai mươi năm,hiện giờ chúng ta có thể gặp lại,là ông trời có mắt,có thể để ta tìm được thân nhân duy nhất trên đời này,không nghĩ tới,chúng ta vừa mới tương phùng,Hàn nhi liền xảy ra chuyện như vậy.”
Nguyễn Hương làm như không cam lòng bị đánh,còn bị người oan uổng,một phen lau đi máu tươi trên khoé môi cả giận nói: “Hôm nay ở Tướng Quốc tự,ngươi còn lấy vô tâm thảo ra cho ta xem,nói chỉ cần ta đem người dẫn tới nơi này tới,vô tâm thảo kia chính là của ta,tính mạng đệ đệ ta có thể đảm bảo.Ngươi nói Cổ Nhân này là tên hỗn đản,yêu thích chà đạp nữ nhân,nữ nhi của một vị bằng hữu ngươi nhận thức,chính là gặp độc thủ của hắn,cho nên ngươi muốn ta đem hắn lừa đến nơi đây,muốn hung hăng giáo huấn hắn một phen! Ngươi dám nói trên người của ngươi không có vô tâm thảo sao?”
Nhị phu nhân Chu Mai tức giận,căm phẫn trừng mắt nàng,ánh mắt như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Diệp Hàn Sơn chán nản: “Trên người ta không có vô tâm thảo.”Nguyên bản quả thật có,bất quá vì hắn không muốn lưu lại dấu vết,ở thời điểm chuẩn bị giết Nguyễn Hương diệt khẩu,đã sớm đã đem vô tâm thảo dấu đi.
“Diệp công tử,nếu ngươi nói trên người của ngươi không có vô tâm thảo,liền chứng minh cho chúng ta nhìn xem đi.”Trấn Nam Vương phi Tạ Như Yên vẫn luôn đứng ở bên cạnh,vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên mở miệng nói.
“Vô tâm thảo của hắn được giấu ở trong nhẫn trữ vật.” Nguyễn Hương ngẩng cằm,vươn ngón tay chỉ vào nhẫn trữ vật đồng sắc trên ngón tay hắn nói.
Thái tử khẽ dương cằm,Cung Ly đứng ở bên cạnh hắn hiểu ý,cực nhanh đem nhẫn trữ vật trên tay hắn lấy xuống dưới,động tác hắn nhanh nhẹn,sau khi gỡ xuống,Diệp Hàn Sơn mới phản ứng lại.
Cung Ly hủy diệt linh thức bên ngoài,đem đồ vật bên trong lấy ra.Bình đan,phù chú,ngân phiếu,y phục...Sau đó là một loại dược liệu.
“Vô tâm thảo,quả nhiên là vô tâm thảo!”
“Y phục kia nhìn thật quen mắt,vừa rồi nhìn đến thích khách bị đánh gục trên núi,không phải là mặc y phục như vậy sao?”
“Đúng vậy,giống nhau như đúc,trên ống tay áo có một con diều hâu!”
“Nguyên lai thích khách cũng là người của hắn...Thật đáng giận! Có người biểu cữu nào như vậy sao? Dẫn sói vào nhà a!”
Diệp Hàn Sơn trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ thanh y kia,còn có vô tâm thảo,sắc mặt kịch biến: “Sao có thể? Trên người ta như thế nào sẽ có y phục như vậy?”
Ám sát Tần Lạc Y, xác thật là hắn phái người đi,y phục như vậy,nguyên bản hắn cũng có một kiện,nhưng đã bị hắn giấu ở một nơi bí mật,căn bản không mang ở trên người! Còn có,nguyên bản hắn chắc chắn trong nhẫn trữ vật của chính mình,không có vô tâm thảo lại có,hiện tại hắn chân chính hết đường chối cãi,nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Nhị phu nhân Chu Mai cũng trợn mắt há hốc mồm,không thể tin được sự tình chứng kiến trước mắt.
Diệp Hàn Sơn nghĩ đến chính mình ở trên núi mạc danh té xỉu...Hắn
nghe được tiếng Tần Lạc Hàn thét chói tai mới xông lên núi,sau khi Tần Lạc Hàn bị người ám toán,hắn cũng bị người ám toán.
Chờ thời điểm hắn tỉnh lại,thân thể không cảm thấy có bất luận cái gì không khoẻ,chỉ nghe được thanh âm ồn ào dưới chân núi,nên mới xuống dưới.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, mhắn biết chính mình trúng kế,có người hoàn toàn hiểu rõ kế hoạch của hắn,cố ý ở trong nhẫn trữ vật của hắn,thả vô tâm thảo vào,thậm chí là y phục thích khách! Còn trên ngọc ngọc bội của hắn,có tên Nguyễn Hương trước mắt,có lẽ Hàn nhi bị Cổ Nhân khi dễ,cũng là kiệt tác của người nọ!
“Ta cũng muốn hỏi ngươi,vì cái gì trên người của ngươi có y phục như vậy!”Sắc mặt Trấn Nam Vương xanh mét,hung hăng trừng mắt hắn: “Diệp Hàn Sơn,ngươi luôn miệng nói ngươi không muốn hại Lạc Hàn,hiện tại ta đã biết rõ,ngươi xác thật không muốn hại nàng,bởi vì người ngươi chân chính muốn hại,là An Bình quận chúa!”
“Vương gia.” Nhị phu nhân hữu khí vô lực khẽ gọi một tiếng,dùng sức lắc đầu: “Sẽ không,biểu ca ta sẽ không, hắn nhất định là bị người hãm hại.”
Trấn Nam Vương lạnh lùng nhìn nàng: “Chu Mai,cho tới bây giờ,ngươi cũng muốn nói hắn bị người hãm hại sao? Ngươi cho rằng Tần Lăng Vân ta,thực sự chỉ là một ngốc tử sao? Có sự tình,ta không nói,cũng không đại biểu ta không biết.”
“Vương gia?”Sắc mặt Chu Mai trắng bệch giật mình nhìn hắn,tim đập đến thiếu chút nữa nhảy ra ngoài: “Vương gia,lời này của ngài có ý tứ gì?”
“Có ý tứ gì? Chu Mai,ngươi nhất định phải để ta nói ra sao?” Trấn Nam Vương lạnh mặt nhìn nàng,sau một lát mới gằn từng chữ một nói: “Hàn nhi căn bản không phải nữ nhi ta,nàng là nữ nhi của ngươi cùng Diệp Hàn Sơn.”