Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 368: Chương 368: Đan dược cùng thánh quả




Editor:HamNguyet

“Mau nhìn, đó là Tần Lạc Y cô nương tới chúc thọ Tần lão gia tử!”

“Ai, quả nhiên là Tần cô nương đến đây.”

“Còn có Bạch công tử cũng đến đây.”

“Đó chính là Bạch công tử a? Là người một chưởng đem phòng ngự chiến thuyền của Thượng Quan gia chụp nát? Chậc, ngọc thụ lâm phong, sáng trong như nguyệt, phiêu dật như tiên...Một nhân vật tôn quý trời quang trăng sáng, đáng tiếc không biết Bạch công tử đến từ môn phái nào.”

“Đúng vậy, lai lịch Bạch công tử mờ mịt, người hai ngày nay lén hỏi thăm không ít, không có một người biết hắn đến tột cùng xuất ra từ đâu.”

“Hẳn là không phải người bảy đại thế gia, nói không chừng là gia tộc lánh đời nào.”

“Nếu thật sự là người gia tộc lánh đời, khẳng định là gia tộc lánh đời cực cường đại.”

“Bạch công tử giống như hai ngày trước mới đột nhiên toát ra, nhưng nhìn quan hệ giữa hắn cùng Tần cô nương tựa hồ vô cùng tốt, chẳng lẽ trước kia vốn không có người gặp qua?”

“Quan hệ giữa hắn cùng Tần cô nương đương nhiên rất tốt, ta nói cho các ngươi, Bạch công tử không phải đột nhiên toát ra, chẳng qua trước kia hắn không ở Huyền Thiên đại lục, hắn ở Bồng Lai tiên đảo, không phải Tần cô nương có hai dị thú Ngục Thất sao, thời điểm năm đó ở Bồng Lai tiên đảo, Bạch công tử thường xuyên mang theo hai dị thú lịch lãm danh sơn thắng cảnh thiên hạ, đừng nói chúng ta không biết lai lịch Bạch công tử, nói không chừng chính hắn cũng không biết đâu?”

“Sao có thể, nào có người không biết lai lịch chính mình, không phải chê cười sao, kia là Bạch công tử, ngươi đừng nói hươu nói vượn.”

“Ta mới không nói hươu nói vượn, các ngươi không đi qua Bồng Lai tiên đảo, nên không biết, lúc trước ta luôn ở Bồng Lai tiên đảo, Bạch công tử hắn mất trí nhớ, sự tình trước kia đều không nhớ ra, đây là chuyện mà người trên Bồng Lai tiên đảo đều biết.”

“Nguyên lai Bạch công tử trước kia ở Bồng Lai tiên đảo a, ngươi mau cùng chúng ta nói chuyện Bạch công tử.”

“Vài năm trước Tần cô nương vì mua tinh thạch cho Bạch công tử, một ngày ném trăm ngàn lượng bạc a, danh tác kia, chậc, oanh động a, hiện tại trà lâu tửu quán trên Bồng Lai tiên đảo, đều biên thành thư mà nói...Các ngươi biết hơn nửa năm trước bộc phát yêu thú triều đi, yêu thú đã chết rất nhiều, tu sĩ trên Bồng Lai tiên đảo cũng chết rất nhiều, yêu thú có truyền tống trận, cao giai yêu thú, đều không ngừng dùng truyền tống trận tới, chém giết bất tận, so với yêu thú triều mọi lần đều hung mãnh hơn, thậm chí ngay cả Yêu Hoàng đều đi ra, Yêu Hoàng kia là thập tứ giai yêu thú, nhấc tay lên có thể hủy thiên diệt địa, lúc ấy ta cùng mọi người tông môn ta nghĩ chính mình chết chắc rồi, Bồng Lai tiên đảo xong rồi, sau đó Bạch công tử xuất hiện, ha ha, các ngươi không nhìn đến tình cảnh ngay lúc đó a, lúc trước thập tứ giai Yêu Hoàng còn vô cùng hung ác, nhìn thấy Bạch công tử đánh cũng không dám đánh lại, nhanh chân bỏ chạy.”

“Nha, còn có chuyện như vậy, Bạch công tử quả nhiên cường đại nghịch thiên a.”

“Tần cô nương từng vì Bạch công tử ném trăm ngàn hoàng kim, không biết quan hệ bọn họ tốt tới trình độ nào...Chậc, các ngươi xem, bọn họ đi cùng một chỗ nam tuấn nữ tiếu, thoạt nhìn chính là một đôi trời đất tạo nên a.”

“Không sai, càng xem càng xứng đôi.”

......

Tần Lạc Y cùng Bạch Y vào cửa Khai Dương thành, một đường nghe được không ít thanh âm nghị luận, đợi nghe được những người đó nói chính mình cùng Bạch Y thực xứng đôi, trời sinh một đôi, nhịn không được liền đau đầu. Bạch Y mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy sáng quắc.

Tần Lạc Y cảm thấy đầu chính mình càng đau. Không tự chủ được nghĩ tới bức hoạ cùng bài thơ của hắn ngày hôm qua...Lúc ấy nàng mất một phen võ mồm, nói cho hắn thích cùng yêu khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn không thể khiến hắn đánh mất chủ ý hoang đường kia.

Bạch Y, luôn là tồn tại như thần trong cảm nhận của nàng a, tu vi hắn cho tới bây giờ khiến nàng chỉ có thể nhìn lên.

Trước kia bởi vì Hỗn Nguyên Thiên Châu, nàng đối với hắn có cảnh giác, đợi sau khi hắn dùng Vô Tướng Đại Pháp trợ nàng chế phục Hỗn Nguyên Thiên Châu, trong lòng nàng đối với hắn thân cận hơn rất nhiều, huống chi mỗi lần Bạch Y được thứ tốt đều muốn cho nàng...Cho dù tâm sắt đá cũng mềm vài phần, tuy rằng biết hắn không có trí nhớ trước kia, luôn là một nhân tố thập phần không ổn định, nhưng mấy năm nay nàng không quá để ý.

Mặc kệ về sau như thế nào, chuyện Bạch Y những năm gần đây quả thật đối với nàng tốt đến mức không còn gì để nói, chính hắn đột nhiên mở miệng nói thích nàng, làm cho nàng khiếp sợ ngoài ý muốn không thôi.

Nàng tự nhiên không có khả năng tiếp thu hắn yêu cầu muốn cầu hôn, chỉ là muốn thuyết phục hắn xem ra cần không ít thời gian, có lẽ chờ thời điểm hắn chân chính yêu thương một người, hắn sẽ phát hiện cảm giác hắn thích chính mình kỳ thật cùng yêu không giống nhau.

Hai người nhanh chóng đến cửa Tần phủ. Cửa Tần phủ ngựa xe như nước, người đến chúc thọ nối liền không dứt, rất nhiều tu sĩ Tần phủ y phục chỉnh tề đứng ở cửa, người người tinh thần sáng láng nghênh đón khách nhân,trên mặt mỗi người đều vui sướng.

Nhìn Tần Lạc Y cùng Bạch Y từ xa lại đây, đại tổng quản Tần phủ giật mình một cái, sau đó tươi cười đầy mặt thập phần ân cần nhanh chóng đi lên đón, lại có tu sĩ được hắn ám chỉ, chạy vội vào trong phủ.

Tần Lạc Y đem hạ lễ đưa lên, là một bình đan màu trắng tinh xảo, trong bình chứa cái gì từ bên ngoài không nhìn ra đến.

Bạch Y cũng có hạ lễ. Tuy rằng hắn không có trí nhớ trước kia, nhưng mấy năm nay đối với đạo lí đối nhân xử thế cũng hiểu biết không ít, đến chúc thọ đương nhiên không thể tới tay không.

Hắn cũng xuất ra một bình đan, cùng bình đan của Tần Lạc Y không giống nhau, của hắn màu xanh biếc.

Đại tổng quản tự mình nâng hai loại hạ lễ, sau đó dẫn bọn họ hướng trong phủ mà đi.

Ánh mắt chúng tu sĩ ở ngoài phòng lóe ra quang mang nóng rực, bọn họ rất muốn biết Tần Lạc Y cùng Bạch Y xuất ra hạ lễ gì, nhìn bọn họ biến mất, không khỏi thất vọng.

Sau khi Tần Lạc Y cùng Bạch Y tiến vào đại môn, hai đạo bóng dáng một xanh một hồng chậm rãi đi từ trong góc ra, nhìn Tần Lạc Y đi vào đại môn Tần phủ.

Hai người kia đúng là Liễu Hàn Tình cùng Liễu Khuynh Thành.

“Cha, chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy sao?” Liễu Khuynh Thành nắm chặt tay, trong lòng vừa hận vừa giận, nhưng lúc này rất nhiều người đến Tần phủ, nàng không dám đem phẫn hận đối với Tần Lạc Y biểu hiện trên mặt, cắn răng thấp giọng nói, trong mắt như muốn phun ra lửa.

Mâu quang Liễu Hàn Tình thâm trầm lợi hại.Trầm mặc một lát mới mở miệng nói: “Về sau con thấy nàng, vòng qua nàng mà đi. Không chỉ nàng, còn có đám người Phượng Phi Ly, ngay cả Tần Thiên, con cũng không được đi tìm hắn.”

Trong lòng Liễu Khuynh Thành chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn phụ thân nàng một cái, nguyên lai cái gì cũng không gạt được, phụ thân biết nàng từng đi tìm Tần Thiên.

“Cha...”Thanh âm nàng vô cùng khô khốc, thật sự không cam lòng.

“Nhớ kỹ lời ta nói, không được đi tìm bọn họ, Tần Ngạo...Qua sinh thần Tần lão gia tử, con liền rời khỏi nơi này, trở về Trung vực chúng ta hảo hảo tu luyện, hiện tại bọn họ muốn bóp chết con, như dẫm chết một con kiến, đi khiêu khích bọn họ, chính là tìm chết, đến lúc đó ta sẽ không bảo hộ được con, chính lão tổ chỉ sợ cũng không bảo hộ được con, con không quên kết cục Thượng Quan gia đi.” Trong thanh âm Liễu Hàn mang theo một chút âm lãnh, lấy thần sắc nghiêm túc chưa từng có cảnh cáo nhìn nàng, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Liễu Khuynh Thành cắn chặt răng, theo sát phía sau hắn đi ra ngoài, đi đến địa phương có người, thần sắc Liễu Hàn Tình lập tức thay đổi, mỉm cười cùng chúng tu sĩ đến chúc thọ chào hỏi, bộ dáng tao nhã nho nhã, khéo léo, trường thiên tụ vũ.

Tu sĩ ở cửa Tần phủ nhìn thấy hắn, cũng thập phần nhiệt tình, hắn đem hạ lễ dâng lên, là một đóa hắc linh chi chừng vạn năm, cực có linh tính, xem như một phần lễ rất nặng, Liễu Khuynh Thành nhìn tu sĩ Tần phủ đem hắc linh chi nhận lấy, vô cùng tiếc nuối.

Niên đại hắc linh chi dài, linh lực cực kỳ nồng đậm, bên ngoài thị trường ít nhất đáng giá mấy trăm vạn lượng bạc, ở trong mắt nàng, bọn họ căn bản không cần đưa lễ này, đại bá nàng, gia chủ Liễu tự thế gia-Liễu Hàn Phi vốn đã đưa hạ lễ qua, trước khi tặng lễ nàng cùng Liễu Khuynh Nghiên nhìn qua, giá trị hạ lễ kia cùng hắc linh chi không sai biệt lắm.

Trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng nàng thông minh không đem nghi hoặc đáy lòng biểu lộ ra. Dư quang khoé mắt liếc đến phía sau có mấy người đi tới, một người ở giữa thân mặc cẩm bào tử sắc, dung nhan tuấn dật, hơi thở trên người thập phần cường đại, đúng là gia chủ Tần gia-Tần Mộc.

Liễu Hàn Tình cũng thấy được. Hắn xoay người tươi cười đầy mặt cùng Tần Mộc hàn huyên, Tần Mộc thân là gia chủ Tần tự thế gia, tu vi đã đạt tới tử phủ đỉnh, lúc này chung quanh không thiếu người chúc thọ lại đây cùng hắn chào hỏi, hắn đều thản nhiên cười gật đầu, cười nói hai câu trường hợp, thời điểm đối với Liễu Hàn Tình, thần sắc phá lệ thân thiết.Trong lòng Liễu Khuynh Thành rất kinh ngạc.

“Chúng ta đã nhiều năm không gặp đi, tu vi của ngươi lại tinh tiến không ít.” Tần Mộc cười nói, cách gần Liễu Hàn Tình, hắn cảm giác ra hơi thở trên người Liễu Hàn Tình so với lần gặp trước cường đại hơn không ít.

Liễu Hàn Tình khiêm tốn cười, sau đó nói: “Ta tu luyện không thành, không biết đời này có thể tu luyện giống ngươi hay không, nếu Tần Viêm còn sống....Hiện tại hắn ít nhất cũng là tử phủ đỉnh, ngày đó ta nhìn thấy Tần lão gia tử, Tần lão gia tử rõ ràng đã đột phá tử phủ đỉnh, đáng tiếc Tần Viêm huynh đi quá sớm...” Trong mắt hiện ra một chút thương cảm cùng hoài niệm.

Tươi cười trên mặt Tần Mộc thu liễm đi, mâu quang tối xuống rất nhiều:“Đúng vậy, đệ đệ kia của ta...Thiên phú hắn tu luyện luôn cao hơn so với ta.” Ngừng lại một chút, hắn lại nói: “Tần Viêm...Ngươi nhắc tới trước mặt ta liền thôi, hôm nay không được nhắc tới trước mặt lão gia tử.”

Liễu Hàn Tình nhìn bộ dáng hắn ảm đạm, trong mắt hiện lên ảo não, có chút hối hận nói: “Sẽ không, ta chỉ nhìn đến ngươi đột nhiên nghĩ đến Tần huynh, hôm nay là sinh thần lão gia tử, ta sẽ không nhắc chuyện cũ làm Tần lão gia tử thương tâm.”

Thần sắc Tần Mộc hoà hoãn.

“Nghe nói lão gia tử vì Tần huynh thu hai đệ tử, chính là Sở Dật Phong cùng Tần Thiên, không biết việc này là thật hay giả.” Liễu Hàn Tình lại hỏi, không nhắc tới trước mặt Tần lão gia tử, ở trước mặt Tần Mộc hắn biết không có việc gì.

“Tự nhiên là thật.” Tần Mộc cười nói, nhắc tới Tần Thiên cùng Sở Dật Phong, thần sắc hắn càng thêm hòa hoãn rất nhiều, hiển nhiên tâm tình vô cùng tốt.

Hai người vừa nói chuyện, một bên sớm đi vào trong Tần phủ, hướng chính sảnh đi đến, Liễu Khuynh Thành im lặng điệu thấp tiêu sái theo sau bọn họ.

Dọc theo đường đi Tần Mộc nhịn không được đánh giá nàng vài lần. Tần Mộc gặp qua Liễu Khuynh Thành vài lần, tính tình nàng đàng hoàng cao ngạo, hoàn toàn không giống phụ thân nàng...Nhưng hắn cảm thấy hôm nay nàng cùng ngày xưa bất đồng, tính tình không ai bì nổi thu liễm rất nhiều.

“Tần Viêm huynh có hậu nhân nối nghiệp, chuyện đáng mừng như thế, Tần lão gia tử nhìn trúng người quả nhiên không giống bình thường, tuổi không lớn, đều tu luyện ra tử phủ, tốc độ tu luyện này, cùng Tần cô nương Phiêu Miểu Tông không kém bao nhiêu, nghe nói Tần Mặc hiền chất cũng tu luyện ra tử phủ...”

Tần Mộc chỉ cười cười, không nói thêm cái gì, nhanh chóng đi tới trong phủ, nơi đó tụ tập không ít người, trong phòng bên cạnh tràn đầy chúng tu sĩ Huyền Thiên đại lục hôm nay tới đưa hạ lễ. Có chuyên gia đem hạ lễ đăng ký thành danh sách.

Nguyên bản là địa phương đâu vào đấy, lúc này có chút rối loạn, có thị vệ Tần phủ, cũng có rất nhiều khách nhân đến chúc thọ, thần sắc mọi người đều khiếp sợ vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng tuôn ra từng trận tiếng động kinh hô, dưới chân Tần Mộc dừng một chút, sau đó đi qua, trầm giọng nói: “Đây là làm sao vậy?”

Đám người tản ra.

Trên bàn án phủ vải hồng bày hai bình ngọc, hai bình ngọc đều mở ra, một viên đan dược xanh biếc, còn có một viên linh quả chỉ lớn như ngón cái lẳng lặng nằm trên khay, tản ra hai loại hương khí thực không giống nhau, nhưng đều thấm vào ruột gan.

Tần Mộc ngẩn ra sau, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại.

“Đây là hạ lễ Bạch Y công tử đưa tới, là băng cực chi liên cực kỳ hiếm thấy.” Đại tổng quản dẫn Tần Lạc Y vào kích động nói, lại chỉ vào viên đan dược kia: “Đây là Tần cô nương đưa tới, chủ tử, đan dược này chúng ta không phân rõ tên cùng cùng bậc, nhưng mặt trên có vân văn...”

Băng cực chi liên, là thánh vật trong thiên địa, đối với tu luyện cực có lợi, còn có thể trực tiếp ăn, bên trong chứa đựng tinh thần lực nồng đậm, cho dù tu sĩ tử phủ cao giai, ăn một viên băng cực chi liên, tu vi sẽ đột nhiên tăng mạnh một mảng lớn.

Đan dược có vân văn...Chỉ có thập ngũ giai đan dược, mới có vân văn. Ánh mắt Tần Mộc cẩn thận nhìn băng cực chi liên, sau đó đem đan dược cầm lên nhìn nhìn, trong lòng vô cùng khiếp sợ, thật sự là băng cực chi liên cùng thập ngũ giai đan dược.

Hơn mười vạn năm nay, chỉ có chủ nhân Băng Vực từng luyện ra thập ngũ giai đan dược, mấy chục vạn năm trước nghe nói qua cũng từng có hai người luyện ra thập ngũ giai đan dược, nhưng đều là truyền thuyết mà thôi, sớm không thể khảo chứng. Lúc này Tần Lạc Y lại xuất ra thập ngũ giai đan dược!

“Đây là thập ngũ giai đan dược.” Tần Mộc thực khẳng định nói, cho dù hắn đã nhìn quen sóng to gió lớn, lúc này trong lòng cũng dị thường kích động, như có sóng gió mãnh liệt, nghe nói Tần Lạc Y là luyện đan sư, từng luyện ra thập nhị giai đan dược, chẳng lẽ thập ngũ giai đan dược này cũng do nàng luyện?

Mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, nếu thật sự do nàng luyện, thiên phú luyện đan kia cũng quá biến thái?

Còn có tu vi nàng...Lão gia tử hai ngày trước từ Tây Lĩnh thành trở về nói qua, chống lại Tần Lạc Y, hắn không nắm chắc tất thắng, còn đối với nàng tán thưởng có thêm, có thể khiến lão gia tử nói ra lời này, hắn đối với nghĩa muội nhi tử kết bái càng thêm tò mò.

Hắn tự mình đem đan dược cất vào trong bình đan, cũng đem băng cực chi liên cất vào bình đan, hai loại đồ vật nghịch thiên không thể tiếp tục đặt trong phòng, hắn tự mình thu vào, ý bảo đại tổng quản tự mình đem danh mục quà tặng điền tốt, sau đó nhanh chóng hướng trong viện đi đến.

Tròng mắt Liễu Khuynh Thành trừng to. Lần đầu tiên nàng hối hận, chính mình bởi vì Phượng Phi Ly mà động thủ với Tần Lạc Y trong Phiêu Miểu Tông, nên hiện tại hai người trở mặt thành thù.

Tần Lạc Y có thể luyện ra thập nhị giai đan dược, nàng sớm nghe nói qua, sớm biết ả có thiên phú luyện đan như vậy, nàng nên hảo hảo lợi dụng ả giúp chính mình nhanh chóng tấn giai, chính mình cường đại lại đến giết ả cũng không muộn...Còn có Hỗn Nguyên Thiên Châu kia, nếu không phải mỗi lần chính mình đều khinh thường cùng ả thân cận, nói không chừng nàng đã sớm phát hiện trên người ả khác thường.

Ánh mắt Liễu Hàn Tình trừng thẳng, bất quá cũng may hắn nhanh chóng tỉnh ngộ lại nơi này nhiều người, không phải địa phương ngẩn người, lần này hắn không cần Tần Mộc mở miệng, chính mình chủ động đi theo, ánh mắt sáng quắc, nóng rực thấm người.

Liễu Khuynh Thành nhìn bóng dáng phụ thân, đột nhiên ngay cả phụ thân chính mình cũng oán hận, hắn ở Ráng Sắc thành biết Tần Lạc Y có Hỗn Nguyên Thiên Châu, vì sao khi đó không động thủ? Không công làm mất cơ hội, làm cho Liễu gia bọn họ hiện tại phải ngưỡng hơi thở Tần Lạc Y mà sống!

Nàng không theo sau, mà xoay người tiêu sái đi ra ngoài, ánh mắt âm lãnh đến cực điểm.

Chúng tu sĩ chính sảnh nghe Tần Mộc xác nhận kia quả thật là thập ngũ giai đan dược, mà linh quả kia cũng là thánh quả băng cực chi liên trong truyền thuyết, đều kích động lên, một lát công phu, tin tức Tần Lạc Y đưa tới một viên thập ngũ giai đan dược, Bạch Y công tử đưa tới một viên thánh quả băng cực chi liên lan truyền ra. Tần phủ oanh động. Sau đó toàn bộ Khai Dương thành oanh động.

Sau chính sảnh là phòng khách quý, tu sĩ có thể được nghênh vào nơi đó đều có tu vi cực kỳ cường đại, bối cảnh cũng cực kỳ cường đại.

Tần Lạc Y cùng Bạch Y trực tiếp nghênh vào phòng khách quý, hơn nữa do Tần lão gia tử tự mình tiếp đón vào.

Gia chủ năm đại thế gia Huyền Thiên đại lục đều đến đông đủ, trừ bỏ gia chủ năm đại thế gia, còn có Liễu lão tổ, thậm chí còn có vài lão giả rõ ràng tu vi không bình thường ngồi bên trong, đều là nam tử, chỉ có duy nhất một nữ tử, xem ra tuổi tác không nhỏ.

Tần Lạc Y đoán vài người này đều là một ít cường giả lánh đời Huyền Thiên đại lục giao hảo cùng Tần lão gia tử.

Nàng không ở trong phòng khách quý nhìn đến Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh cùng Giản Ngọc Diễn cùng nàng chia tay ở cửa thành, buông thần thức ra, nàng phát hiện bóng dáng bọn họ bên hồ nơi xa, bên người bọn họ vây quanh không ít nam nữ trẻ tuổi. Thậm chí ca ca Tần Thiên cùng nghĩa huynh Tần Mặc cũng ở bên hồ.

Tần Lạc Y nhanh chóng đem thần thức thu về, đối với Tần lão gia tử tuấn dật trẻ tuổi, cười nói phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn, một năm so với một năm cát tường, lại chủ động cùng người trong phòng chào hỏi.

Tần lão gia tử nguyên bản an bài vị trí nàng cùng Bạch Y phía trên mọi người, là tôn vị phòng khách quý, Tần Lạc Y không đi qua ngồi xuống, mà hướng tới Đoan Mộc Cẩm Ngọc, Phượng Thanh Ca, còn có Hoàng Phủ Viêm tươi cười chào hỏi, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống

Nàng biết Tần lão gia tử an bài vị trí kia cho bọn họ ngồi, vì tu vi các nàng cao hơn mọi người, dù nàng có thể ngồi trên, nhưng dựa vào quan hệ giữa nàng cùng mấy người Phượng Phi Ly, không thể đi lên áp bọn họ một đoạn. Bạch Y nhìn nàng một cái, liền ngồi xuống bên cạnh nàng.

Tần lão gia tử thấy thế, âm thầm gật đầu, trong lòng khen ngợi không thôi, có vài tên lão giả xa lạ tiến lên cùng Bạch Y lôi kéo tình cảm, thần sắc Bạch Y thản nhiên, cơ hồ lực chú ý đều đặt trên người Tần Lạc Y.

Lại có mấy người bắt đầu hỏi Tần Lạc Y về một ít sự tình Hỗn Nguyên Thiên Châu, ánh mắt sáng kinh người. Người hỏi rõ ràng nhất là Liễu gia Liễu Hàn Phi, tuy rằng Liễu lão tổ không lên tiếng, nhưng lại dùng ánh mắt chỉ huy hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.