Ánh mắt Tần Lạc Y dừng trên đồ vật trong tay hắn giơ lên cao trước mặt chính mình,khối ngọc giản này là loại dương chi bạch ngọc cực phẩm, tản ra ánh sáng oánh bóng, mặt trên không có chữ viết, cũng không có hoa văn gì,chỉ tản ra một cỗ linh khí thiên địa nồng đậm.
Hơi hơi mím nhẹ môi trầm ngâm.
Tuy rằng linh lực trong cơ thể nàng hiện tại thực mỏng manh, thần thức không có cách nào tiến vào xem xét...Bất quá khối ngọc giản này vừa thấy liền biết không phải phàm phẩm!
Không nói đến bí cập bên trong,chỉ riêng khối dương chi bạch ngọc này cũng đáng giá không ít tiền!
Hùng Sát âm thầm nuốt một ngụm nước miếng,sống lưng thẳng tắp cương trực,trong ánh mắt không yên mang theo chờ mong nhìn nàng. Chung quanh yên tĩnh đến mức chỉ cần một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy,cô nương trước mắt không nói lời nào, hắn cũng không dám mở miệng, chỉ sợ chọc giận nàng.
Sau khi trầm ngâm một lát, Tần Lạc Y cảm thấy so đo hợp lý.Nâng tay tao nhã tiếp nhận khối ngọc giản trong tay Hùng Sát.
Hùng Sát mừng rỡ, cũng không sợ Tần Lạc Y cầm ngọc giản chạy mất, thật mạnh hướng tới Tần Lạc Y cúi đầu vài cái, một bên dập đầu một bên kích động nói:
“Hùng Sát thay mặt chủ tử đa tạ cô nương ân cứu mạng!”
Tần Lạc Y liếc nhìn khuôn mặt hắn mừng như điên một cái, đem ngọc giản cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn nhìn, sau đó trả lại cho hắn: “Ngươi đứng lên đi!”
Hùng Sát ngốc lăng không thôi, nghĩ đến nàng xem không vừa mắt khối ngọc giản này,muốn cải biến chủ ý, không đi cứu chủ tử chính mình, cảm thấy khẩn trương, vò đầu bứt tai, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng bình thường: “Cô nương...”
Tần Lạc Y tựa như không nghe thấy, xoay người hướng tới phía tây nhẹ nhàng gọi : “Đại Hắc!”
Thân hình Đại Hắc khổng lồ đột nhiên từ một góc bay nhanh đi ra, đứng ở bên cạnh thân thể của nàng, vui mừng trước người nàng cọ cọ.
Tần Lạc Y ôn nhu xoa nhẹ đầu Đại Hắc, hơn một tháng xuyên đến đây, nàng đối với Đại Hắc càng ngày càng yêu thích,nâng nhẹ tà áo, nàng tiêu sái xoay người ngồi trên lưng Đại Hắc,từ trên cao nhìn xuống Hùng Sát vẫn đang quỳ gối tại chỗ, hơi hơi nhíu đôi mi thanh tú: “Ngươi như thế nào còn không đứng lên dẫn đường?Nếu tiếp tục trì hoãn ta sẽ không muốn đi!”
Trong thanh âm trong trẻo mang theo một chút thản nhiên bỡn cợt.
“Ngao ô!”
Bộ lông hắc sắc mềm mại của Đại Hắc run lên,trừng mắt thật lớn nhìn Hùng Sát, trong mắt tràn ngập tìm tòi xem kĩ còn có lệ khí kỳ dị.
Hùng Sát bị nó nhìn xem có chút mao cốt tủng nhiên.
Vội vàng đem ánh mắt dời đi, dừng trên khuôn mặt Tần Lạc Y tuyệt mỹ diễm lệ, chậm nửa nhịp mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng,tâm tư nguyên bản chìm vào đáy cốc nhất thời lại bay lên, cười đến miệng đều không khép lại được.
“Cô nương, thỉnh!”
Hùng Sát nắm chặt khối ngọc giản trong tay, đứng lên, cố nén trụ kích động trong lòng, thập phần cung kính làm ra một động tác thỉnh, thân hình đột ngột từ mặt đất nâng lên, bay nhanh về phía trước lao đi.
Tần Lạc Y ngồi trên lưng Đại Hắc, theo sát phía sau hắn,y phục hạnh sắc bị gió thổi động, xứng với khuôn mặt tuyệt mĩ kia,thực có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục như tiên nhân.
Hùng Sát một bên lao về phía trước,dư quang khóe mắt thỉnh thoảng quét về cô nương y phục hạnh sắc phía sau, chỉ sợ chính mình dẫn đường quá nhanh,khiến cho nàng không đuổi kịp. Bất quá sau một lát, hắn chỉ biết chính mình lo lắng là dư thừa!
Thật nhanh!
Mặc kệ tốc độ hắn nhanh bao nhiêu,sinh vật giống như hổ như miêu kia đều thản nhiên theo sát phía sau hắn,tựa hồ căn bản còn không chưa đem hết toàn lực bình thường...Rõ ràng buông tay chân ra, đem linh lực trong cơ thể phát huy đến mức tận cùng, như gió bình thường lao về phía trước.
Ngao ô!
Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, trong mắt hiện lên một chút khinh miệt đắc ý,tốc độ lại lần nữa nhanh hơn, trong nháy mắt thời gian liền đuổi theo Hùng Sát, cùng hắn song song mà đi, một bên chạy một bên nghiêng đầu nhìn Hùng Sát,trong ánh mắt lớn như chuông đồng ẩn ẩn có một chút thần sắc khiêu khích.
Hùng Sát xấu hổ,trên trán có một chút mồ hôi lạnh lặng lẽ nhỏ giọt, Tần Lạc Y nhìn Đại Hắc dưới thân, lại nhìn Hùng Sát rõ ràng có chút thở hổn hển, không khỏi cười khẽ.
Rất nhanh bọn họ đi ra ngoại ô kinh thành. Xa xa liền thấy một sân viện cực kỳ lịch sự tao nhã thanh u, sân bụi ngõa bạch tường, chiếm pha quảng.
Thần thái Hùng Sát cung kính lập tức mang theo nàng vào sân, đi hướng chỗ sâu nhất trong viện.
Xuyên qua hành lang, chuyển qua hoa viên núi giả, liền nhìn đến bốn bóng dáng thon dài đứng canh giữ ngoài cửa lớn, vẻ mặt buồn bực vô cùng lo lắng, không ngừng tiêu sái đi tới đi lui.
Nhìn đến Hùng Sát trở về, đều quay đầu hướng về phía hắn gật gật đầu, nhưng không nói chuyện.
“Nói cho các ngươi một tin tức tốt, chủ tử được cứu rồi!”Mặt mày Hùng Sát lộ vẻ vui mừng, chà xát tay hướng về phía bốn người mang vẻ mặt vô cùng lo lắng trong viện giương giọng nói.
“Cái gì?”
“Sao lại thế này?”
“Ngươi tìm được người có thể giải độc?”
“Mau...Ngươi mau nói rõ ràng!”
Lời nói Hùng Sát vừa ra khỏi miệng,bốn người đi lại trong viện nguyên bản lo lắng đột nhiên cùng kinh hô, toàn bộ vây quanh lại đây,loạn thất bát tao vô cùng kích động lôi kéo hắn hỏi.
Hùng Sát một phen đẩy bọn họ ra, xoay người nhìn đến Tần Lạc Y lúc này mới từ phía sau núi giả đi ra đối với bọn họ nói: “Vị cô nương này...Liếc mắt một cái liền nhìn ra trong cơ thể ta trúng đoạn hồn thảo! Còn biết phương pháp giải độc!”
Tiếng nói vừa dứt, tám đạo ánh mắt nóng rực dị thường theo phương hướng ngón tay hắn chỉ, nóng bỏng nhìn qua...Một cô nương khoảng mười lăm,mười sáu tuổi, thân mặc y phục hạnh sắc,làn da trắng nõn, đôi mi thanh tú,ánh nắng chiếu vào càng thêm xinh đẹp.
Khi thấy rõ ràng trước mắt bất quá là một cô nương trẻ tuổi như vậy,ánh sáng trong mắt mọi người chờ mong dần dần tối xuống .