Editor:HamNguyet
Vạn dặm không trung, không gian như bị lực lượng gì mạnh mẽ xé rách, kịch liệt rung chuyển, rất nhanh xuất hiện cửa động rộng một thước, một đạo bạch sắc từ trong động bị ném ra, hư không vỡ tan nhanh chóng khép lại, khôi phục yên tĩnh lúc trước.
Đạo bạch sắc kia đúng là Tần Lạc Y bị Ma Kiêu ném vào hư không. Từ trong hư không đi ra, Tần Lạc Y nhịn đầu choáng váng xuống, rất nhanh ổn định thân hình, ngự thần hồng, hạ xuống mặt đất.
Nhìn đồi núi xa lạ chung quanh liên miên phập phồng, Tần Lạc Y khó nén lửa giận trong lòng: “Ma Kiêu chết tiệt!” Mắt thấy Bạch Y đến đây, chính mình cư nhiên bị hắn ta ném vào hư không, cũng liền thôi, Bạch Y cùng Ma Kiêu...Còn đối đầu, chỉ cần nhớ tới chuyện này, đầu nàng liền to thêm.
Bay ra hơn mười dặm, nàng đụng phải vài tán tu, một nữ tử cực trẻ tuổi, một nam tử trung niên, còn có hai nam tử trẻ tuổi khác, tu vi bọn họ không cao, thoạt nhìn tu vi nam tử trung niên kia nhiều nhất là thanh phủ mà thôi, sau khi hướng bọn họ nghe ngóng, biết nơi này là bắc vực Huyền Thiên đại lục, thuộc địa bàn của Thác Bạt gia.
“Thác Bạt gia cách Thiên Long sơn mạch hơn hai ngàn vạn dặm, trung gian còn cách gia tộc Liễu thị.” Biết rõ ràng vị trí chính mình, Tần Lạc Y vô cùng giật mình.
Ma Kiêu tuỳ tay ném như vậy, cư nhiên đem nàng ném ra mấy ngàn vạn dặm, khế ước giả của chính mình, giống Bạch Y cùng Âu Dương Linh, chỉ sợ lai lịch thực không đơn giản.
Lại nghe được cách nơi này gần năm mươi vạn dặm, có một trấn tên Linh Hàng thành, nơi đó dân cư đông đúc, đông đảo tu sĩ, còn kiến tạo một căn cứ cung cấp phi hành thuyền, không những đi thông vài thành trấn quan trọng của Thác Bạt thế gia, còn có thể đi thông mấy đại thế khác Huyền Thiên đại lục.
Hơn hai nghìn vạn dặm, nơi này cách trung vực Hoàng Phủ thế gia quá mức xa xôi, Tần Lạc Y nghĩ chính mình ngự Bảo Lam chiến thuyền, di chuyển ngày đêm, tính toán đâu ra đấy một ngày đi được nhiều nhất hơn mười vạn dặm, đợi đến trung vực đã là vài tháng sau.
Ngồi phi hành thuyền của thế gia bất đồng, là phi hành thuyền chuyên vận chuyển tu sĩ mà chế tạo ra, có lẽ công năng khác không được tốt lắm, nhưng tốc độ cực nhanh, tốc độ một ngày đêm có thể đạt tới năm mươi vạn dặm, còn có thể di chuyển ngày đêm.So với nàng dùng Bảo Lam chiến thuyền trở về, tốc độ sẽ nhanh hơn gấp đôi có thừa.
Không muốn để Giản Ngọc Diễn lo lắng quá mức, nàng quyết định ngồi phi hành thuyền của Linh Hàng thành nhanh chóng trở về trung vực, Giản Ngọc Diễn đã ngưng tụ linh hoa thành công, hắn nói phải về Bồng Lai tiên đảo, nàng cũng nên trở lại Bồng Lai tiên đảo.
Nhớ đến Bồng Lai tiên đảo, liền nhịn không được nhớ tới Phượng Phi Ly, Đoan Mộc Trường Thanh, còn có Sở Dật Phong...Nghĩ đến ba người bọn họ ở trong biển lấy mạng chiến đấu, trong lòng nàng liền phát hoảng, sắc mặt lạnh lùng, gia tốc ngự hồng hướng tới Linh Hàng thành mà đi.
Đi ngang qua một trấn nhỏ trên không, nghe được phía dưới truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, còn có từng trận quang mang ngọc phủ lóe ra, chiếu sáng nửa bầu trời. Trong lòng khẳng định là có tu sĩ ở trong này sống mái với nhau.
Khi từ không trung bay qua, nàng cũng không tính dừng lại, chỉ lấy ánh mắt hướng phía dưới nhìn thoáng qua, ngoài ý muốn thấy được trong đám người đánh nhau có một bóng dáng quen thuộc.
Nữ tử mặt trứng ngỗng, trong diện mạo thanh tú mang theo một tia anh khí trẻ tuổi, tay cầm cây trường tiên không ngừng vung lên, trực tiếp đem một tòa huyền phủ đánh bay...Cô nương mạnh mẽ như thế đúng là vị hắc y nữ tử lúc trước nàng gặp trên đường đi Thông Cẩm thành, khi đó nàng bị vài đệ tử Động Thiên Phúc vây công, đột nhiên nàng ta xuất hiện trợ giúp một tay.
Có mười mấy tu sĩ vây quanh nàng, hắc y nữ tử xuất thủ thực mạnh mẽ, bất đắc dĩ đối phương quá nhiều người, trong đó còn có vài tên tu sĩ ngọc phủ, tuy nàng mạnh mẽ chống đỡ, nhưng vẫn lộ dấu hiệu bị thua.
“Hắc hắc, xú nha đầu, nhanh buông roi xuống, ngươi không cần tiếp tục cậy mạnh, bằng một mình ngươi còn muốn đánh thắng chúng ta sao? Ngoan ngoãn đi cùng gia, về sau sẽ cho ngươi chỗ tốt.” Một bạch y nam tử trẻ tuổi, cử chỉ lỗ mãng cười mở miệng, ánh mắt nhìn hắc y nữ tử có ánh lửa chớp động cực nóng.
Mặc dù hắn đang nói chuyện, trên tay vẫn không lưu tình chút nào, một chưởng hung hăng đánh ra, mắt thấy sẽ chụp trên người hắc y nữ tử.Tần Lạc Y nghĩ đến lúc trước nữ tử này không hỏi xanh đỏ đen trắng, nhìn đến vài nam tử đồng loạt công kích chính mình liền nhảy ra tương trợ, trong lòng đối với nàng ta rất có hảo cảm, xuất một phen trường kiếm ra, hướng về phía bạch y nam tử đâm tới.
“A!” Bạch y nam tử bị nàng đâm một kiếm vừa vặn, trên vai máu tươi chảy ròng, trợn mắt nhìn chằm chằm nàng, đợi khi thấy rõ ràng người hạ xuống cư nhiên là một nữ tử dung mạo diễm lệ dáng người thướt tha trẻ tuổi, ánh mắt đột sáng ngời.
“Ngươi dám đả thương bản công tử...Người tới, đem nàng cùng xú nha đầu kia cùng nhau bắt lại!” Hướng về người phía sau quát. Người đứng phía sau hắn, một nửa đối phó hắc y nữ tử, một nửa hướng tới Tần Lạc Y hung ác vọt lại.
Bạch y nam tử là tu sĩ ngọc phủ sơ giai, trừ bỏ hắn ta, trong mười mấy người còn có bốn gã tu sĩ ngọc phủ, những người khác bất quá là tu sĩ thanh phủ mà thôi, những người này hiện tại Tần Lạc Y đương nhiên không để trong mắt.
Từ khi Tần Lạc Y xuất hiện, hai ánh mắt hắn vốn không từ trên người Tần Lạc Y dời đi, cũng không quản trên vai bị thương, ánh mắt cực nóng đáng khinh, nhìn Tần Lạc Y đi lên, rốt cuộc nhịn không được, một đạo kiếm khí chém ra, trực tiếp đem hắn đánh ngã xuống đất, miệng phun máu tươi vài lần cũng không thể đứng lên.
Nàng là tu sĩ tử phủ nhị giai, đối phó mười mấy người dị thường thoải mái, cho dù bảo tồn thực lực, thời gian một lát đã đem toàn bộ bọn họ đánh ngã trên đất.
“Nguyên lai là ngươi...Đa tạ cô nương đã cứu ta.” Hắc y nữ tử liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y chỉ vào người trên đất cười hỏi hắc y nữ tử muốn xử trí như thế nào, mười mấy người này bị nàng chế trụ, hiện tại đã không có sức phản kháng.
“Ngươi có biết công tử chúng ta là ai không? Công tử chúng ta là người Liễu gia, cùng chúng ta đối đầu, chính là cùng Liễu gia đối đầu!” Một gã thanh y nam tử ngã xuống đất kêu gào lên, cho dù bị thương, ánh mắt hắn vẫn ngạo nghễ nhìn về phía Tần Lạc Y, chờ xem bộ dáng nàng sợ tới mức hoa dung thất sắc.
“Liễu gia? Liễu gia nào?” Tần Lạc Y nhướng mày, sát ý trong mắt chợt lóe rồi biến mất, hắn không đề cập tới Liễu gia hoàn hảo, nhắc tới Liễu gia khiến cho nàng nhớ tới Liễu Khuynh Thành.
“Hừ, kiến thức hạn hẹp! Huyền Thiên đại lục có mấy Liễu gia?” Thanh y nam tử rốt cục đứng lên, đem bạch y nam tử giúp đỡ đứng lên, khinh thường nhìn về phía Tần Lạc Y.
Sát ý trong lòng Tần Lạc Y càng đậm, vài người này vừa thấy liền biết không phải thứ tốt, còn là người Liễu gia, không bằng hiện tại giết chết, nhất lao vĩnh dật.
Bộ dáng bạch y nam tử cùng thanh y nam tử chật vật, nhưng vẻ mặt không ai bì nổi, đối với sát ý trong lòng Tần Lạc Y không hề có cảm giác. Một nam tử trung niên trong đó phát giác không thích hợp, sau khi đứng lên chắn bên cạnh Tần Lạc Y.
Sắc mặt hắc y nữ tử có chút khó coi, dương roi trong tay, cười đến khinh miệt: “Hừ, Liễu gia thực ghê gớm sao? Người khác sợ Liễu gia các ngươi, Hạ Thanh Vu ta không sợ!” Vừa nói chuyện, trong tay cần roi ba ba rung động.
Tần Lạc Y không nhìn sai sát khí trong mắt nàng. Cong môi cười cười, trong phượng mâu có ánh sáng ngọc lưu ly hiện lên, mũi kiếm giơ lên nhỏ đến khó phát hiện rũ xuống.
Bạch y nam tử vừa nghe đến tên Hạ Thanh Vu, thân thể chấn động, sắc mặt đột biến đổi, ánh mắt lóe ra không ngừng...Hạ Thanh Vu, chẳng lẽ là Hạ Thanh Vu mà Liễu Hàn Dịch thích sao?
Hơn mười đạo thần hồng từ không trung hạ xuống.
“Biểu muội, làm sao vậy?” Một lam y nam tử hướng Hạ Thanh Vu đi tới, khi ánh mắt hắn nhìn đến Tần Lạc Y một bên, trong mắt hiện lên một chút ánh sáng nhạt.
“Thác Bạt thiếu chủ!” Bạch y nam tử đang đoán Hạ Thanh Vu này có phải Hạ Thanh Vu mà Liễu Hàn Dịch thích không, đột nhiên nhìn đến thiếu chủ Thác Bạt gia-Thác Bạt Nguyên Hủ xuất hiện, còn gọi Hạ Thanh Vu là biểu muội, nháy mắt liền hiểu được nữ tử này quả nhiên chính là nữ nhân Liễu Hàn Dịch thích, trong lòng ảo não đến cực điểm.
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên đầu chảy xuống, vội vàng giải thích trước khi Hạ Thanh Vu mở miệng: “Ha ha, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm, Hạ cô nương, Thác Bạt thiếu chủ, ta còn có việc, cáo từ trước.” Ôm miệng vết thương, vội vàng mang theo người không quay đầu rời đi rất nhanh.
Nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi, ánh mắt Thác Bạt Nguyên Hủ lạnh lẽo, hắn đương nhiên nhận thức người này, đệ tử chi thứ của Liễu gia--Liễu Phong, một hoàn khố chân chính, phong lưu lang thang, thích nhất là trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hắn dùng ánh mắt hỏi biểu muội. Hạ Thanh Vu hướng hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Thác Bạt Nguyên Hủ yên lòng. Hạ Thanh Vu quay đầu nói chuyện cùng Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y lúc này mới biết hắc y nữ tử tên Hạ Thanh Vu, vốn là người Huyền Thiên đại lục, mấy năm trước đi lịch lãm, đi rất nhiều địa phương Huyền Thiên đại lục, cũng đi rất nhiều nơi trên Bồng Lai tiên đảo, thời điểm lần trước đụng tới nàng, là nghe nói yêu thú triều bộc phát, muốn đi Thông Cẩm thành kiến thức yêu thú triều, chẳng qua không đợi yêu thú triều bộc phát hoàn toàn nàng liền rời khỏi, trở về Huyền Thiên đại lục.
Mà lam y nam tử trước mắt, là thiếu chủ Thác Bạt gia-Thác Bạt Nguyên Hủ, một trong bảy đại thế gia Huyền Thiên đại lục, cư nhiên chính là nam tử ngày ấy ở bên Cửu U hồ cùng muội muội hái hồng quả.
“Chúng ta muốn đi Hỏa Vực tìm kiếm tinh thạch, ngươi theo chúng ta cùng đi đi.” Hạ Thanh Vu nhiệt tình muốn nàng đồng hành.
Cách nơi này mấy vạn dặm, là Hoả Vực nổi danh Huyền Thiên đại lục, trên Hỏa Vực không có cỏ cây, dung nhan ngầm dưới đất, căn bản không có tính chất đặc biệt chống đỡ thiêu đốt, chỉ có hỏa diễm, đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, quanh năm không tắt.
“Không được, ta muốn đi Linh Hàng thành.” Tần Lạc Y uyển chuyển cự tuyệt, nàng tất nhiên từng nghe nói qua Hỏa Vực, nhưng nàng vội vã trở lại Thiên Long sơn mạch, không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian quá lâu.
“Linh Hàng thành sao? Chúng ta đi Hỏa Vực xong cũng phải trở lại Linh Hàng thành.” Hạ Thanh Vu cười nói: “Ngươi đi Linh Hàng thành làm gì? Thực gấp sao, nếu không gấp thì đi Hỏa Vực cùng chúng ta trước, mấy ngày nay có cơ hội tiến vào Hỏa vực, ba năm mới có vài ngày hỏa thế so với ngày thường yếu hơn một ít, nếu vận khí tốt có thể tìm được không ít tinh thạch.”
Tần Lạc Y thực thích Hạ Thanh Vu ngay thẳng, không giấu diếm mục đích đi Linh Hàng thành, đương nhiên cũng không có gì phải giấu.
“Trước khi đi Thiên Long sơn mạch phải đi qua Liễu gia-Hàm Dương thành.” Thác Bạt Nguyên Hủ cười nói: “Phi hành thuyền ở Hàm Dương thành mười ngày trước đã rời đi, cách thời gian di chuyển tiếp theo, là mười ngày sau.”
Phi hành thuyền trong Linh Hàng thành không phải mỗi ngày đều có, Tần Lạc Y lúc trước cũng hỏi thăm rõ ràng, nàng muốn đi Hoàng Phủ thế gia thuộc Thiên Long sơn mạch, không có phi hành thuyền trực tiếp tới, phải đi phi hành thuyền Liễu gia-Hàm Dương thành, ở nơi đó tiếp tục đổi phi hành thuyền đi Thiên Long sơn mạch, chỉ là không dự đoán được cư nhiên mười ngày sau mới có. Dựa vào tốc độ của nàng, tới Linh Hàng thành, chỉ cần thời gian hai-ba ngày, nếu như vậy thì thời gian cũng rất dư dả.