Editor:HamNguyet
“Ma Kiêu, ngươi lôi kéo thê tử ta không buông tay là muốn làm gì?” Hiên Viên Kình nhíu mày, nhìn về phía Ma Kiêu, lại dừng trên bàn tay Ma Kiêu kéo tay Tần Lạc Y, trong thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ lãnh ý.
Tần Lạc Y mạnh mẽ nhìn phía Hiên Viên Kình, trong phượng mâu có hoa quang lộng lẫy khác thường xẹt qua. Thê tử. Trước mặt rất nhiều người, Hiên Viên Kình nói nàng là thê tử hắn! Bốn năm nay nghi hoặc, suy đoán rất nhiều...Đột nhiên nhờ một tiếng thê tử này tán đi hơn phân nửa.
Ý cười trên mặt Ma Kiêu trong nháy mắt cứng ngắc, tựa hồ căn bản không dự đoán được Hiên Viên Kình sẽ ở trước mặt mọi người nói ra lời này.
Đám người Cổ Việt Vương khiếp sợ trừng lớn mắt, kinh ngạc đến cực điểm dạo qua một vòng trên người ba người Tần Lạc Y, Ma Kiêu cùng Hiên Viên Kình.
Hiên Viên Kình đi đến trước người Tần Lạc Y, ánh mắt không hề nhìn về phía Ma Kiêu, hắn khẽ mỉm cười vươn tay hướng Tần Lạc Y, trong mâu quang ôn nhuận mang theo sủng nịch quen thuộc.
“Lạc Y.”
Tần Lạc Y nhìn tuấn nhan hắn, còn có quang mang quen thuộc trong ánh mắt hắn, nàng đem một tay khác không bị Ma Kiêu giữ chặt để vào tay hắn.
Ma Kiêu nhếch môi một cái, hào phóng buông lỏng bàn tay cầm tay Tần Lạc Y ra. Hiên Viên Kình hơi dùng sức, đã kéo Tần Lạc Y đến bên người chính mình. Khoé môi Tần Lạc Y mỉm cười, cũng không kháng cự.
“Thì ra Hiên Viên Vương chính là một trong những phu quân của Lạc Y a.” Nhìn hai người Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình đứng chung một chỗ, nam tiêu sái tuấn dật, nữ tươi đẹp mềm mại, như một đôi bích nhân, Ma Kiêu cười đến tà tứ, khóe mắt giương lên, một đôi thủy quang xinh đẹp làm cho người ta tim đập nhanh. Một câu đánh vỡ Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Kình không coi ai ra gì nhìn nhau chăm chú.
Tần Lạc Y quay đầu có chút không nói gì nhìn Ma Kiêu, dư quang khoé mắt nhịn không được chú ý vẻ mặt Hiên Viên Kình, Hiên Viên Kình nhìn Ma Kiêu, có chút ý vị thâm trường nói:“Xem ra chuyện tình ngươi biết thật sự không ít.” Lại không phủ nhận.
Cằm đám người Cổ Việt Vương thiếu chút nữa rơi xuống. Quan hệ giữa Tần Lạc Y cùng Hiên Viên Vương là phu thê, đã đủ khiến bọn họ giật mình chấn kinh, không nghĩ tới phu quân của Tần Lạc Y không chỉ có một người! Tiên giới Hiên Viên Vương được người tôn kính như thần minh chỉ là một trong những phu quân của nàng!
“Đó là đương nhiên.” Ma Kiêu tựa hồ không chú ý tới Hiên Viên Kình, liếc mắt nhìn Tần Lạc Y một cái, khóe mắt hiện ra một chút vô lương, con ngươi hiện ra đạo u quang. Trong tươi cười nhất thời mang theo ba phần phúc hắc bảy phần trêu đùa.
Dưới chân Hiên Viên Kình hiện lên tường vân, xoay người nói với Tần Lạc Y: “Chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Đương nhiên là Tiên giới.” Ngữ thanh Hiên Viên Kình ôn nhuận giải thích nói.
Mâu quang Ma Kiêu lạnh lùng, nhận thức Hiên Viên Kình cũng không phải một năm hai năm, hắn ta là dạng người gì hắn còn không rõ ràng sao?
Bộ dáng nói chuyện với một nữ nhân như vậy...Ha ha, thời điểm trước kia mất đi trí nhớ hắn thật sự tin tưởng hắn ta yêu thích Tần Lạc Y, thích đến nguyện ý cùng người khác trở thành phu quân nàng, chính là hiện tại...Cái gọi là khác thường tức là yêu. Hiên Viên Kình quá khác thường! Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y làm sao không rõ ý tứ Ma Kiêu? Nếu chính mình cứ đi theo Hiên Viên Kình rời đi như vậy, còn không biết Ma Kiêu sẽ làm ra sự tình gì. Hắn đã sớm minh xác tỏ vẻ không tín nhiệm Hiên Viên Kình, hai giới Tiên-Ma luôn đối lập, lại có việc Kim Thụy Hoàng, không trách hắn trông gà hoá cuốc.
Một người là phu quân chính mình, hơn nữa gần bốn năm không gặp, kỳ thật nàng có rất nhiều lời muốn nói với Hiên Viên Kình, còn muốn hỏi hắn tin tức đám người Sở Dật Phong.
Một người là khế ước bản mạng của nàng. Nàng đương nhiên không muốn làm cho hai người kia binh khí đối diện. Trong chớp nhoáng, trong lòng hiện lên rất nhiều ý niệm, chính mình tạm thời không thể đi theo Hiên Viên Kình rời đi.
Vì thế nàng kéo tay Hiên Viên Kình lại. Lắc đầu hướng hắn cười xán lạn: “Nơi này vừa mới đại chiến, khắp nơi loạn thất bát tao, còn có chút chuyện cần xử lý, chàng bồi ta ở trong này hai ngày trước.” Thời gian hai ngày, cũng đủ nàng làm rất nhiều sự tình.
Khoé môi Ma Kiêu cong lên, Tần Lạc Y thuận theo làm cho trong lòng hắn vui mừng khó hiểu: “Hiên Viên Vương khó có dịp đến Ma giới ta một chuyến, nếu đến đây, cũng không cần vội vã rời đi, để chúng ta làm hết lễ nghĩa chủ nhà mới phải.”
Thanh Phong nhanh chóng mang theo người đem đại điện U Minh cung xử lý.
Hiên Viên Kình đứng không hề động, ánh mắt thâm thúy nhìn Tần Lạc Y. Trong mắt Tần Lạc Y nhìn về phía Hiên Viên Kình tối đen ẩn ẩn hiện lên chờ mong. Cuối cùng Hiên Viên Kình không rời đi.
Đoàn người vào trong đại điện.
“Chậc, cuối cùng không bị sắc đẹp mê choáng.” Một đạo thanh âm trêu tức vang lên dưới đáy lòng Tần Lạc Y, không phải Ma Kiêu còn có thể là ai? Tần Lạc Y nhịn xuống xúc động mắt trợn trắng.
Thừa dịp không người chú ý, trừng mắt nhìn Ma Kiêu một cái. Quay đầu lại vừa lúc đối diện Hiên Viên Kình đăm chiêu. Tần Lạc Y nhất thời có chút xấu hổ hướng Hiên Viên Kình cười cười.
Buổi tối, Ma Kiêu vì Hiên Viên Kình cố ý cử hành yến hội hoan nghênh cực kỳ xa hoa. Đối với tu sĩ Bắc Ma giới, Ma Kiêu không đuổi tận giết tuyệt, Ma Thần bị ném tới cổng lớn U Minh thành, bất quá vài canh giờ, liền có càng nhiều người biết chuyện hắn trong hai mươi vạn năm, luôn không gián đoạn dùng máu đồng nam đồng nữ tẩm bổ Phệ Thiên Huyết Trận.
Đương nhiên, thời điểm hắn cùng Tần Lạc Y, Ma Kiêu quyết chiến, vận dụng Phệ Thiên Huyết Trận cắn nuốt tính mạng tu sĩ trong U Minh thành đạt được lực lượng cường đại, cũng bị tu sĩ Bắc Ma giới ai ai cũng biết. Không chỉ tu sĩ Nam Ma giới hận thấu hắn, tu sĩ Bắc Ma giới cũng cực hận hắn.
Như Ma Kiêu suy đoán. Ma Thần không được chết thống khoái, sau khi bị Ma Kiêu huỷ bỏ tu vi không hề có lực đánh trả, bị ma tu Bắc Ma giới lòng mang oán giận ngập trời công kích, dùng hết đủ loại thủ đoạn, vẫn không xuống tay lấy tính mạng hắn.Thậm chí muốn tự sát cũng không tự sát được.
Yến hội cử hành được một nửa, Tần Lạc Y uống hơi say, đương nhiên, đều là do Ma Kiêu ban tặng, thời điểm bắt đầu yến hội, Ma Kiêu phát ngôn bừa bãi, hôm nay cao hứng, mọi người tận tình cuồng hoan, không câu nệ thân phận.
Bên người Ma Kiêu vây quanh rất nhiều người, lại tiếp đón Hiên Viên Kình cực kỳ nhiệt tình, mắt thấy Hiên Viên Kình nhất thời nửa khắc không thoát được thân, mà yến hội cũng không chấm dứt nhanh như vậy, Tần Lạc Y tìm một cơ hội lui ra trước.
Trên mặt có chút nóng lên. Ma Kiêu lấy đồ vật ra tiếp đón Hiên Viên Kình đều là thứ vô cùng tốt, không biết đã ủ bao nhiêu năm, dựa vào tu vi nàng hiện tại, đều cảm thấy có chút men say.
Đi ra thổi gió mới cảm thấy thanh tỉnh không ít, nhìn bầu trời đêm tối đen, nàng chậm rãi đi đến địa phương dấu chân rất thưa thớt. Cố gắng đem tâm tình vui sướng chìm xuống, nghĩ đến tất cả hôm nay. Cho tới bây giờ, nàng đều cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.
Ma Thần không phải uy hiếp. Hắc Ám giới cũng bị Ma Kiêu một chưởng đánh vỡ...Thật sự là một chưởng, lực lượng một chưởng kia vô cùng cường đại, không biết có phải vì hắn vừa mới cắn nuốt Phệ Thiên Huyết Trận hay không. Hiện tại Hiên Viên Kình cũng đến đây, không bởi vì khôi phục trí nhớ mà quên nàng, chỉ cần tìm được Sở Dật Phong bọn họ...
“Cạch.” Một tiếng vang nhỏ vang lên phía sau nàng. Trong lòng Tần Lạc Y nhảy dựng, mạnh mẽ quay đầu. Âm thầm ảo não chính mình bởi vì suy nghĩ quá mê mẩn mà không phát hiện có người tới gần.Đứng ở phía sau nàng là Hiên Viên Kình.
Trên người Hiên Viên Kình cũng có cảm giác say nhàn nhạt, một thân cẩm bào màu trắng, ánh trăng mông lung rơi trên người hắn, ánh lên dung nhan hắn càng thêm tuấn dật. Trong lòng Tần Lạc Y buông lỏng.
“Sao nàng lại đi ra đây?” Hiên Viên Kình đi đến bên người nàng, nhìn nàng nói.
“Bên trong quá ồn ào.” Tần Lạc Y cười chỉ phương hướng đại điện tổ chức yến hội, kỳ thật không chỉ ồn ào, mà ở trong đại điện, tuy rằng bị người vây quanh kính rượu, ánh mắt nàng thủy chung không khống chế được nhìn hướng Hiên Viên Kình, nhưng mỗi lần nàng nhìn hướng Hiên Viên Kình, Ma Kiêu đều tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía nàng. Nên nàng dứt khoát chạy ra.
“Sao chàng cũng đi ra?”
“Nàng không ở bên trong, ta còn lưu lại làm gì?” Trong mắt Hiên Viên Kình hiện lên ánh sáng nhạt, cười nói.
Trong lòng Tần Lạc Y nhịn không được rung động.
“Mấy năm nay, nàng đều cùng một chỗ với hắn?” Thanh âm Hiên Viên Kình có chút nhẹ, tuy rằng không nói rõ hắn là ai, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ ràng. Hơn nữa thời điểm nói lời này, đáy mắt Hiên Viên Kình hiện lên tinh quang khác thường.
“Không phải, mấy tháng trước ta mới gặp hắn.” Tần Lạc Y lắc đầu phủ nhận, sau đó đem chuyện chính mình sau khi phi thăng đến Ma giới, lại vừa lúc gặp Nam-Bắc Ma giới đại chiến, tu vi chính mình thấp, không thể rời đi liền luôn ẩn thân trong vòng tay không gian tu luyện nói cho Hiên Viên Kình. Lại thuận thế hỏi Phượng Phi Ly bọn họ.
“Bọn họ đều phi thăng đến Tiên giới, nàng yên tâm, bọn họ không có việc gì, chỉ là vẫn không tìm thấy nàng, đều thực sốt ruột, luôn tìm nàng khắp nơi.”
Tần Lạc Y nghe vậy hoàn toàn yên tâm.
“Quả nhiên chỉ có một mình ta phi thăng Ma giới...” Theo nàng biết, mấy năm nay Tiên giới không có đại chiến gì, Hiên Viên Kình trở về, càng làm cho Tiên giới không có khả năng phát sinh đại chiến. May mắn chỉ có một mình nàng phi thăng Ma giới, gặp gỡ loại rung chuyển lớn này, tốt xấu nàng có vòng tay không gian, bảo toàn thân mình hoàn toàn không có vấn đề.
“Đúng vậy, chỉ có một mình nàng phi thăng đến Ma giới...” Hiên Viên Kình nhìn nàng, mâu quang tối đen lúc sáng lúc tối, đột nhiên thần sắc tìm tòi nghiên cứu nói: “Lạc Y, hiện tại ta mới tìm được nàng, nàng có sinh khí hay không? Có phải ở trong lòng oán ta hay không?”
Thần sắc Tần Lạc Y hơi sửng sốt, theo sau khóe môi cong lên, lộ ra độ cong trăng rằm: “Vì sao sinh khí? Không phải hiện tại chàng đã tìm được ta sao?”
“Thực sự không sinh khí?” Mâu quang Hiên Viên Kình thâm thúy nhìn chăm chú vào nàng, rất chuyên chú.
Tần Lạc Y lại lắc đầu lần nữa. “Thực sự không sinh khí!” Kỳ thật cho dù hiện tại Hiên Viên Kình không đến tìm nàng, chờ chuyện tình Ma giới xong xuôi, nàng sẽ đi Tiên giới tìm hắn, đến lúc đó cho dù hắn không tiếp nhận nàng, coi nàng trở thành người lạ, nàng nghĩ nàng sẽ không tức giận. Chỉ biết thương tâm mà thôi.
Dù sao đối với Hiên Viên Kình, những năm ở chung, là những năm hắn đối tốt với chính mình...Sớm đã khiến nàng không thể tự kềm chế hãm vào, chỉ là Bạch Y mất trí nhớ là sự thật, đây cũng là sự thật nàng sớm biết đến, nếu hắn bởi vì nhớ lại ký ức dĩ vãng, không hề yêu nàng, nàng cũng không oán hắn.
Đương nhiên, nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ phần cảm tình này. Nàng sẽ nghĩ mọi biện pháp làm cho hắn yêu nàng một lần nữa, nếu là...Mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, Hiên Viên Kình vẫn không yêu nàng, cố gắng qua, từng yêu qua...Cuối cùng buông tay cũng không có tiếc nuối, tự nhiên càng không có oán, nàng sẽ đem thời điểm ngày xưa bọn họ cùng một chỗ tốt đẹp trân quý đặt vào chỗ sâu nhất đáy lòng.
Hiện tại hắn tìm đến đây, còn ở trước mặt mọi người chính miệng thừa nhận nàng là thê tử hắn, nàng chỉ có cao hứng, làm sao có thể sinh khí? Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Lạc Y tươi cười càng thêm xán lạn.
Trong mắt Hiên Viên Kình hiện ra tức giận, ánh mắt mang theo một cỗ hơi thở nguy hiểm nồng đậm, hắn hướng Tần Lạc Y tới gần. Trên người cường thế bá đạo làm cho người ta không thể bỏ qua.
Tần Lạc Y có chút giật mình. Trong lòng kinh hoàng lên. Hiên Viên Kình bá đạo mà nguy hiểm như vậy, là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, trước kia Bạch Y đối mặt với nàng, luôn ôn nhuận dung túng...Tựa hồ có thể bao dung tất cả. Nàng cố gắng hồi tưởng lời nói vừa rồi, không biết chính mình đến tột cùng nơi nào chọc hắn. Hẳn là không có đi. Bọn họ vừa mới gặp mặt, tổng cộng không có nói vài câu.
Trong mắt Tần Lạc Y giật mình cùng mê hoặc làm cho Hiên Viên Kình tựa hồ càng tức giận, hắn mạnh mẽ xuất thủ cầm hai vai Tần Lạc Y, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, sáng kinh người, sáng quắc sinh huy, không hề chớp mắt, giây tiếp theo, thân thể Tần Lạc Y bị một cái ôm rộng lớn bá đạo ôm vào, Hiên Viên Kình ôm nàng thật chặt, làm cho mặt nàng gắt gao dán trên ngực hắn, không có nửa phần khe hở, bất quá một lát, Tần Lạc Y ngay cả hô hấp đều có chút khó khăn.
“Tần Lạc Y, có phải nàng không hy vọng ta tới tìm nàng?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai nàng, khàn khàn mà trầm thấp.
Lời vừa ra khỏi miệng, cuối cùng Tần Lạc Y hiểu được nguyên nhân hắn đột nhiên biến sắc mặt, trách không được hắn ôm nàng thật chặt, phóng mềm thân mình, thuận thế dựa vào trong lòng Hiên Viên Kình, hai tay vòng quanh thắt lưng hắn cười đến xán lạn:“Sao ta có thể không hy vọng chàng đến tìm ta? Cho dù chàng không đến tìm ta, ta cũng tới tìm các người, còn không phải chưa kịp thoát thân sao.”
“Thật sự? Nàng sẽ đến tìm ta?” Cánh tay Hiên Viên Kình ôm thân mình nàng khẽ buông lỏng, đem thân thể nàng buông ra chút. Trong mắt như có một đám lửa sáng ngời.
Phượng mâu Tần Lạc Y trong suốt sáng ngời, dùng sức gật đầu, lại nhân cơ hội lặng yên hít sâu một hơi.
Hiên Viên Kình bình tĩnh nhìn nàng.
Màu da trắng nõn thanh thấu, mày liễu phượng mâu, ánh mắt tối đen như ánh sao sáng ngời trong trời đêm, đặc biệt môi đỏ mọng hơi cong kia, phấn hồng trơn bóng, ở dưới trăng có vẻ thập phần mê người. Nhịn không được cúi người xuống, hôn môi nàng đỏ mọng, nhẹ nhàng hôn sâu.
Tần Lạc Y vòng lấy thắt lưng hắn, khẽ nhếch cằm, rất phối hợp mặc hắn hôn, tim đập nhịn không được mất tần suất, dần dần ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập.
“Lạc Y, thực xin lỗi, là ta tới chậm.” Thật lâu sau sau, Hiên Viên Kình rốt cục buông Tần Lạc Y ra. Trong mắt áp lực dục sắc, nếu không phải hắn thấy chính mình có chút không khống chế được, hắn còn luyến tiếc buông Tần Lạc Y ra: “Ly Nguyên thành, Thủy Ma thành ta đều đã tới, nhưng vẫn không cảm ứng được khí tức của nàng.”
“Không muộn.” Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm nhìn hắn nói: “Thượng giới lớn như vậy, ta ở trong vòng tay không gian tu luyện, bỏ qua cũng thực bình thường. Hơn nữa ta thật sự không sinh khí, cũng không trách chàng. Ai kêu ta tu luyện Thiên Ma đại pháp, một mình phi thăng đến địa phương như vậy, cùng các người tách ra nhiều năm, may mắn hiện tại mọi người không có việc gì.” Nàng thoải mái cười, hiện tại nàng đã xác định, tu luyện Thiên Ma đại pháp chính là nguyên nhân căn bản nàng phi thăng đến Ma giới.
Mâu quang Hiên Viên Kình chợt lóe, Ly Nguyên thành, Thủy Ma thành...Khoảng cách gần như thế cư nhiên hắn không cảm giác được hơi thở nàng, chuyện này căn bản không bình thường! Cho dù là vòng tay không gian, lấy tu vi hắn, cũng không ngăn được hơi thở nàng.
“Thiên Ma đại pháp là Ma Kiêu đưa cho nàng?” Hiên Viên Kình đột nhiên hỏi nàng.
Tần Lạc Y gật đầu.
“Theo lý thuyết, cho dù nàng tu luyện Thiên Ma đại pháp, cũng không nên phi thăng đến Ma giới, bởi vì trước khi phi thăng ta đã hạ cấm chế trên người nàng, nàng phải phi thăng đến Tiên giới, nhưng không biết vì cái gì, nàng vừa vào Thượng giới, cấm chế kia liền biến mất.”
Hắn hoài nghi là Ma Thần trước. Thậm chí hắn đến Hắc Ám giới giám thị Ma Thần một đoạn thời gian rất dài, nhưng không phát hiện cái gì khác thường.
Trong lòng Tần Lạc Y vừa động. Trong đầu tựa hồ nhanh chóng hiện lên cái gì đó, nếu Hiên Viên Kình thật sự hạ cấm chế trên người nàng, ai có thể cởi bỏ cấm chế của nàng? Ma Kiêu? Hẳn là không có khả năng.
Khi đó hắn bởi vì bị thương còn đang bế quan tu luyện, làm sao có khả năng cởi bỏ cấm chế trên người nàng, thậm chí ngay cả Ma Thần nhảy lên nhảy xuống cũng không rút ra thời gian cùng tinh lực đi thu thập. Bất quá, nói đến phi thăng, nàng nhớ tới chuyện trong lòng chính mình vẫn luôn nghi hoặc.
“Chàng khôi phục trí nhớ khi nào? Vì sao không nói cho ta biết?” Nàng trừng mắt Bạch Y, mày hơi nhíu lại.
Hiên Viên Kình ho nhẹ một tiếng. Ánh mắt có chút không được tự nhiên nhìn phía một bên. Trong lòng Tần Lạc Y suy đoán. Đến bây giờ hắn còn không nguyện ý nói cho nàng sao? Vì cái gì. Dưới chân vừa động, nàng đứng trước người Hiên Viên Kình, vươn hai tay, một trái một phải giữ mặt hắn, làm cho hắn đem đầu xoay về chính mình, không được nhìn đi nơi khác.
Hiên Viên Kình giật mình. Thân thể phản xạ tính cứng đờ, bất quá nhìn đến tiếu nhan Tần Lạc Y hàm chứa tức giận phút chốc thả lỏng xuống.
Tần Lạc Y không chú ý tới hắn trong nháy mắt không được tự nhiên. Hai tay giữ mặt hắn, dương cằm để sát vào hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau: “Chàng chừng nào thì khôi phục trí nhớ? Nói mau, không được gạt ta!”
“Nàng thật sự muốn biết?” Hiên Viên Kình nhíu mày, trong mắt hiện ra ý cười cười nhạo.
Tần Lạc Y cắn chặt răng, mâu quang tối xuống: “Đương nhiên! Chuyện quan trọng như vậy cư nhiên chàng gạt ta.”
“Không phải ta muốn gạt nàng không nói với nàng, là không kịp nói với nàng.” Hiên Viên Kình giải thích nói.
“Không kịp?” Tần Lạc Y buông bàn tau giữ sườn mặt hắn xuống, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không tin: “Bất quá là một câu mà thôi, tại sao không kịp, không được có lệ ta! Ta muốn nghe lời nói thật! Trước kia chàng sẽ không gạt ta.”
“Hiện tại ta cũng không lừa nàng a.” Hiên Viên Kình có chút dở khóc dở cười nhìn nàng: “Được rồi, nàng đã nhất định phải biết, ta đây liền nói cho nàng khi nào ta nhớ lại.”
Nhưng không nói thẳng ra miệng, mà để sát vào bên tai nàng nói nhỏ nhẹ vài câu, trong mắt Tần Lạc Y hiện lên khiếp sợ, lập tức nhẹ a một tiếng, trên mặt ẩn ẩn nóng lên. Không nghĩ tới hắn vào loại thời điểm đó sẽ nhớ lại!Còn nhớ rõ lúc trước trên cây sinh mệnh có vô số thần huy màu vàng rơi xuống, đều tiến vào trong thân thể Bạch Y...Không nghĩ tới những cái đó đều là trí nhớ hắn.
Hiên Viên Kình sờ nàng mặt nàng, cảm giác được độ ấm trên mặt nàng khác thường, hắn nhịn không được cười khẽ ra tiếng: “Lúc trước, ta đem trí nhớ của ta phong ấn trong cây sinh mệnh, chính là đề phòng nếu một ngày ta mất trí nhớ cũng có thể trọng nhặt trí nhớ, chỉ là không nghĩ tới...Khi đó vừa tiếp thu trí nhớ, trong đầu thực loạn, chưa kịp nói với nàng, đợi ta đem tất cả chuyện tình nhớ lại, Kim Thụy Hoàng lại tới nữa, càng không có thời gian nói với nàng.”