Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 50: Chương 50: Chọn nơi độ kiếp




Dịch: BsChien

Biên:

Mới sáng sớm, Linh Nga đang ngủ say thì bị ai đó lắc mạnh tỉnh giấc. Nàng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã nghe giọng nói có vẻ hưng phấn của Tửu Cửu bên cạnh:

“A ha ha! Bình cảnh của bản sư thúc vậy mà đã đột phá! Tiểu Linh Nga nhớ nói cho sư huynh của ngươi một tiếng, ta về trước bế quan!”

“Hả? Ngủ một giấc liền đột phá?”

Lam Linh Nga mơ mơ màng màng mở mắt, thấy Tửu Cửu đang lò mò dưới sàn đất tìm giày.

Tinh thần tiểu sư thúc lúc này vô cùng phấn chấn, tu vi lần nữa bước lên một bậc thang nhỏ trên con đường tu luyện tới Thiên Tiên cảnh. Nàng xông ra khỏi nhà tranh, nhảy lên hồ lô rồi vội vàng bay vụt về hướng Phá Thiên Phong.

“Nhớ nói cho sư huynh của ngươi một tiếng, ta xuất quan lại đến giúp hắn luyện đan.”

Lam Linh Nga nằm lăn qua lăn lại trên giường một hồi, ngáp dài hai cái lười biếng rồi đi tới trước bàn trang điểm. Nghĩ đến những chuyện hôm qua với vị tiểu sư thúc này, nàng nhoẻn cười rồi sau đó thở dài yếu ớt.

Sau khi thành tiên thật tự do tự tại.

“Sư muội.”

Một tiếng truyền âm lọt vào tai, Linh Nga vô thức đáp:

“Dạ!”

Lý Trường Thọ tiếp tục truyền âm

“Tửu Cửu sư thúc nói ta đã nghe rồi. Ta định bế quan ba tháng, sau ba tháng sẽ phải ra ngoài một chuyến.

Muội có nhu cầu đan dược gì không? Lần này ta ra ngoài, có lẽ cũng phải ba năm mới trở về.”

Sư huynh muốn chạy ra ngoài độ thiên kiếp?

Lam Linh Nga đầu tiên là vui mừng, sau đó lại thấy buồn buồn không nỡ.Vui tự nhiên là vì sư huynh thăng cấp tu đạo, buồn cũng chỉ là nghĩ đến sư huynh sẽ đi ra ngoài ba năm, mình lên núi không gặp được sư huynh trong một thời gian dài như vậy.

“Muội không có nhu cầu gì, sư huynh nhớ tự chiếu cố cho mình là tốt rồi.” - Lam Linh Nga nhỏ giọng thầm thì.

Lý Trường Thọ khẽ cười, hắn lại dặn dò:

“Lúc huynh rời đi sẽ đánh thức sư phụ, nhắn lão nhân gia trong mấy năm này không nên bế tử quan.

Muội cũng phải nhớ kỹ đừng chạy loạn lung tung, những thứ huynh đã dặn dò trước đó thì phải thường xuyên ghi tạc trong đáy long, chớ có chủ quan bị người khác lấn lướt.”

“Biết rồi sư huynh, sư huynh xuất quan rồi nói những chuyện này cũng không muộn.” Lam Linh Nga hấp háy đôi mắt xinh đẹp “ Chẳng lẽ huynh định đi luôn bây giờ à?”

Trong đan phòng, Lý Trường Thọ chỉ mỉm cười, không tiếp tục truyền âm nói chuyện. Hắn cúi đầu nhìn trong lòng bàn tay mình nổi lên một sợi thanh quang.

Chính hắn cũng không nghĩ tới, Quy Đạo cấp chín tới sớm hơn so với mình dự đoán rất nhiệt. Lúc này, đạo cảnh của hắn như nấm mọc sau mưa, mỗi giờ mỗi khắc đều có rung động muốn phá cảnh lên trên, không thể chịu áp chế được nữa.

Sau khi xông vào Quy Đạo cấp chín, mình rất có thể phải trực tiếp đối mặt với thiên kiếp.

Hạng mục công việc chuẩn bị độ kiếp cũng nhất định phải đưa vào danh sách quan trọng.

Đi ra ngoài độ kiếp là kế hoạch mà Lý Trường Thọ đã quyết định từ rất sớm trước đó. Một là hắn không muốn bại lộ tự thân tu vi, hai là không muốn để cho người khác nhìn thấy thiên kiếp của mình.

Độ kiếp dù sao cũng là sự tình của cá nhân mình, hộ sơn đại trận không có nửa điểm hiệu quả. Đi ra bên ngoài tìm một chốn không người so với ở trong tiên môn môn độ kiếp, hệ số an toàn kỳ thật không sai biệt nhiều.

Nhưng muốn thuận lợi chuồn ra khỏi sơn môn cũng cần hao tổn chút tâm lực. Lý Trường Thọ nhẹ nhàng thở dài.

“Cũng may trong hồ vẫn còn cá.”

Môn quy Độ Tiên Môn sâm nghiêm, nhưng đại bộ phận đều là đối với đệ tử chưa thành tiên, ước thúc ngôn từ hành vi và đốc thúc đệ tử tu hành, đồng thời bảo hộ an nguy cho chúng đệ tử.

Trong danh sách đệ tử của Độ Tiên Môn, Lý Trường Thọ là một đệ tử ưu tú Luyện Khí sĩ Phản Hư cấp hai, cho nên việc ra ngoài có hạn chế nghiêm khắc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn phải đợi đến đại hội lịch luyện mới đi Bắc châu tìm dược thảo.

Mà để lần này có thể ra ngoài độ thiên kiếp, Lý Trường Thọ đã sớm chuẩn bị xong lý do đi Bách Phàm điện xin ra ngoài: Mỗi một môn nhân đệ tử đều có thể được một lần trở lại quê hương tảo mộ.

Bước vào tiên môn coi như không còn liên quan đến thế tục, đúng ra nên hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ. Nhưng cơ thể mỗi người đều do huyết nhục sinh trưởng, đạo tâm cũng có Hồng Trần Kiếp.

Nhân tộc tiên hiền tôn sùng trung nghĩa lễ hiếu, dùng cái này giáo hóa vạn dân. Luyện khí sĩ mặc dù thoát ly thế tục, đối với phụ mẫu sinh thành dưỡng dục cũng không thể bỏ qua hiếu nghĩa.

Ở phương diện này, Độ Tiên Môn tham khảo rất nhiều từ các đại tông môn Trung Thần Châu, hành xử mười phần trọn vẹn.

Nếu đệ tử mới từ phàm tục đến, sau khi nhập môn thì sẽ có chấp sự chuyên phụ trách ngoại môn, cách mỗi mười năm sẽ đi chiếu cố một lần cho phụ mẫu của đệ tử.

Trong môn sẽ cung cấp vàng bạc tài vật bảo hộ sinh hoạt cho người nhà, thông báo tình hình của đệ tử tu luyện, đồng thời cho bọn họ một ít đan dược trị bệnh, phù lục tránh tai họa.

Bảo hộ người nhà đệ tử ở thế tục chu đáo, nhưng Tiên môn tuyệt đối sẽ không trợ giúp bọn họ gia tăng thọ nguyên. Sinh tử đều có định số, thiên mệnh có hạn chế, Độ Tiên Môn cũng không muốn dính quá nhiều nhân quả vô vị.

Đợi khi phụ mẫu đệ tử qua đời, trong môn cũng sẽ thông báo cho đệ tử biết, đồng thời cho phép đệ tử tùy ý chọn thời điểm hồi hương thủ mộ ba năm cho phụ mẫu. Từ đó triệt để chặt đứt liên lụy cùng thế tục.

Mười tám năm trước, Lý Trường Thọ đa nhận được thông tri trong môn rằng phụ mẫu thế tục của mình đã qua đời cùng lúc.

Dưới sự chiếu cố của Độ Tiên Môn, cha mẹ hắn vốn chỉ là hai phàm nhân thuộc bộ lạc du mục phổ thông ở Nam Châu, sống qua hơn trăm tuổi, cả đời không bệnh tật tai họa.

Đối với phụ mẫu của kiếp này, Lý Trường Thọ cũng không có quá nhiều ấn tượng. Dù sao từ nhỏ hắn đã được sư phụ mang vào tiên môn, mà nhờ vậy khiến hai người ấy đổi được một đời cơm áo không lo, vô bệnh vô tai.

Lúc nhận được thông báo của tông môn, Lý Trường Thọ định lập tức đi thủ mộ, nhưng bởi vì hắn tính toán sự tình ra ngoài độ kiếp nên tạm thời trì hoãn lại.

Nhưng trong chuyện này còn có chút ít phiền phức.

Trong ba năm thủ mộ ấy, nếu có chấp sự ngoại môn thỉnh thoảng bôn ba đi ra bên ngoài ngang quê quán đệ tử, thường thường sẽ ghé xem tình hình đệ tử coi như thế nào.

Đối với điểm ấy, Lý Trường Thọ cũng đã có chuẩn bị, hắn đã sớm qua lại với mấy vị “trưởng lão” phụ trách sự vụ đệ tử của Bách Phàm điện, tạo dựng nên một mối quan hệ thân quen.

Linh ngư chi giao!

Trưởng lão Bách Phàm điện phần lớn đều là Chân Tiên cao tuổi trong môn, giống như vị Cát trưởng lão kia, đây là những người chuyện phụ trách xử lý việc vặt vãnh trong ngoài tiên môn.

Chân chính trưởng lão Độ Tiên Môn đều tập trung tu hành tại các đỉnh núi, không hỏi thế sự. Không phải Thiên Tiên cảnh thì không thể thu hoạch được danh hào như vậy.

Ba tháng sau.

Lý Trường Thọ đánh thức sư phụ đang bế quan, nói rằng mình muốn về nhà thủ mộ, nhắn nhủ sư phụ để ý chiếu cố sư muội nhiều thêm một chút.

Tề Nguyên lão đạo tự nhiên đáp ứng, lão cũng không suy nghĩ nhiều, còn khuyên Lý Trường Thọ phải thật sớm buông xuống lo lắng thế tục, chuyên tâm tu hành tiên đạo.

Lam Linh Nga ngược lại thì vẫn lưu luyến không rời, nàng nhõng nhẽo nói:

“Huynh! Muội có thể đi theo thủ mộ với sư huynh có được hay không?”

“Muội đoán xem!”

Lý Trường Thọ híp mắt cười, Lam Linh Nga lập tức biết đáp án, nàng đành ngậm ngùi cúi đầu chấp nhận.

Trong núi mây mù sương trắng, gió hiu hắt thổi qua ngọn cây, cành lá xào xạc vẫy chào trong phút chia tay lưu luyến.

Lý Trường Thọ trong hồ bắt mấy đầu Linh Ngư nhét vào trong tay áo, cưỡi mây bay về hướng Phá Thiên Phong.

Lam Linh Nga đứng bên hồ lẳng lặng nhìn chăm chăm theo bóng lưng sư huynh, trong lòng nàng khẽ thì thầm “Độ kiếp bình an”, rồi chờ đợi nửa ngày sau mới quay về trong nhà tranh tiếp tục tu hành.

Đến Bách Phàm điện, Lý Trường Thọ nhanh chóng tìm được trưởng lão mà mình quen biết. Hắn trình bày việc mình muốn trở lại quê hương tảo mộ, Ngụy trưởng lão trực phiên hôm nay liền vui vẻ dồng ý.

“Trường Thọ, ta nhớ được nhà ngươi ở tại khu vực Nam Châu Đông Bắc. Vừa vặn có chấp sự trong môn ngày mai cần đi Nam Châu làm việc, để y mang ngươi đi cùng.”

“Cái này…” - Lý Trường Thọ lấy mấy đầu Linh ngư trong tay áo ra - “Trưởng lão, có chuyện này kỳ thật đệ tử muốn nhờ trưởng lão hao tâm tổn trí chút ít…”

“Chà tiểu gia hỏa này…”

Ngụy trưởng lão lập tức hớn hở mặt mày, nhanh chóng tiếp nhận mấy con Linh ngư bị bao phủ trong thủy cầu, bỏ tạm vào trong một vạc sứ.

Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, người thích uống rượu, người thích ẩm thực mỹ vị, nhất là những món làm từ Linh ngư vốn nuôi dưỡng rất khó khăn, đây có thể xưng là lễ vị tuyệt phẩm.

Ngụy trưởng lão cười cười thoải mái nói:

“Nói xem nào, người có chủ ý gì?”

“Đệ tử muốn nhân cơ hội này, ở lại Nam Châu lịch luyện mấy năm” Lý Trường Thọ thấp giọng nói, “Trưởng lão xem có thể điều chỉnh giúp, để cho chấp sự trong môn đừng có đi qua quê nhà ta xem xét, cũng không cần chấp sự nhọc lòng mang ta theo.”

“Được, đi thôi!” Ngụy trưởng lão cầm thẻ tre trước mặt lên, “Vừa vặn bớt đi một mảnh trúc. Ngươi là hạt giống tốt của tiên môn, sau này tiền đồ vô lượng.

Phải nhớ kỹ, không được gây chuyện thị phi, không được trái phản môn quy; cũng không được lưu luyến phồn hoa thế tục, đừng để tục trần bao phủ hướng đạo chi tâm.”

Lý Trường Thọ luôn mồm vâng dạ, chắp tay nói

“Đa tạ trưởng lão thành toàn!”

“Việc nhỏ thôi! Ngươi đi đi, đi sớm về sớm.”

Ngụy trưởng lão khoát khoát tay, đưa một cái ngọc bài xuất môn cho Lý Trường Thọ. Lão cẩn thận căn dặn Lý Trường Thọ vài câu, để hắn đừng đi loạn nơi thế tục nhiễu nhương, miễn cho bị trọc khí thế tục mê loạn đạo cơ.

Sự lo lắng của trưởng lão này đối với Lý Trường Thọ cũng không phải là hư giả. Dù sao những năm này, nhiều lần cộng lại, hắn đã đưa biếu hơn trăm đầu Linh Ngư

Thường có đệ tử trong môn phái mượn lý do hồi hương tảo mộ, sau đó ở lại thế tục hưởng thụ mấy năm bị chấp sự trong môn bắt được, tiếp đó là một trận trách phạt, trừ điểm Nguyệt cung. Đối với chuyện này, Ngụy trưởng lão đã không còn lạ gì.

Mấy con Linh Ngư, đổi lại vị trưởng lão này sẽ không ghi sổ việc Lý Trường Thọ ra ngoài tảo mộ, tự nhiên sẽ không có chấp sự trong môn đi đến quê hắn xem xét.

Đối với điều này, Ngụy trưởng lão cho rằng đơn giản chỉ là đệ tử trẻ tuổi muốn đi thế tục hưởng thụ một chút, không có chuyện gì lớn. Nhưng đối với Lý Trường Thọ, đây chính là điểm mấu chốt trong kế hoạch ra ngoài độ kiếp, nhất định phải đạt thành

Một bước nhỏ…

Rời Phá Thiên Phong, cưỡi mây bay thẳng hướng nam, không bao lâu hắn đã tới chỗ cửa tiên môn.

Cầm ngọc bài xuất môn, Lý Trường Thọ nói việc mình trở về quê hương tảo mộ. Tiên nhân phụ trách thủ hộ sơn môn cũng căn dặn hắn ở bên ngoài hành sự cẩn thận, Lý Trường Thọ nói lời cảm tạ rồi lên mây bay ra sơn môn.

Chu vi ngàn dặm quanh sơn môn này thực ra đều là địa phận của Độ Tiên Môn. Mấy mỏ linh mạch trọng yếu trong môn đều phân bố tại khu vực phía nam.

Lý Trường Thọ cưỡi mây bay ra hai ngàn dặm, hạ xuống một chỗ trong rừng, ở đó chọn một chỗ hẻo lánh ẩn nấp hai ngày. Hắn quan sát xác định trong môn không có ai âm thầm theo dõi mình, lúc này mới thi triển thổ độn, chạy nhanh về phía phương nam.

Đoạn đường này, hắn gặp núi thì thổ độn, gặp nước thì thủy độn. Hắn cũng gặp rất nhiều Luyện khí sĩ tranh đấu với nhau, gặp phải sơn yêu đánh nhau, gặp mấy ngàn phàm nhân chiến tranh chém giết, gặp cả mấy đôi lén lút hành lạc trong rừng.

Hắn chỉ đơn thuần liếc nhìn rồi lướt qua, cước trình không hề ngừng nghỉ. Lý Trường Thọ giống như một u linh không ai có thể phát hiện ra, cứ đi như vậy suốt hàng vạn dặm.

Nửa tháng sau, Đông Bắc bộ Nam Thiệm Bộ Châu, một chỗ thảo nguyên cách Đông Thắng Thần Châu không xa.

Lý Trường Thọ dựa theo tin tức trong môn cung cấp, hắn thuận lợi tìm được mộ của phụ mẫu mình ở một chỗ trên sườn núi.

Hai ngôi mộ được xây dựng khá khang trang, hẳn là cũng tốn kém không ít tài vật. Nơi góc mộ bia còn còn tiêu ký của Độ Tiên Môn, bia văn có chữ “Trưởng tử Trường Thọ chi lập”.

Trước hai ngôi mộ có không ít cỏ dại mọc lên, Lý Trường Thọ lấy ra một thanh đoản đao, dọn dẹp kỹ càng xung quanh mộ phần.

Sau đó, hắn quỳ gối trước mộ bia, dâng lên trái cây thịt cá đã chuẩn bị từ trên đường. Hắn lại đốt giấy vàng, thắp nhanh thơm, dập đầu lạy bốn cái, cảm thấy trong lòng bớt đi một phần ràng buộc.

Tiếp theo, Lý Trường Thọ tìm một chỗ hẻo lánh cách mộ phần không xa, ngồi xuống tu hành, coi như vì phụ mẫu thủ mộ.

Sau bảy ngày, Lý Trường Thọ lần nữa chuẩn bị tiếp tục hành trình, đi tới chỗ khu vực mà mình dự tuyển làm nơi độ kiếp.

Lựa chọn nơi nào?

Chỗ này là Đông Hải, nhưng kỳ thật vẫn là ở nội bộ Nam Thiệm Bộ Châu. Bởi vì vùng biển thuộc thế tục có rất ít Luyện khí sĩ qua lại, thế tục trọc khí hỗn tạp, nơi này cũng chỉ có một ít tiểu yêu thỉnh thoảng làm loạn.

Khí vận Nhân tộc phần lớn hội tụ tại thế tục Nam Thiệm Bộ Châu, vì sợ va chạm nhân tộc khí vận, Long cung cũng không đóng binh những chỗ này.

Vùng biển thế tục rộng mênh mông nơi biên giới Đông Hải ẩn giấu vô số đảo nhỏ ít gây chú ý, chính là nơi tốt nhất để độ kiếp.

Lý Trường Thọ lấy trong tay áo ra một túi trữ vật đánh dấu “Địa thập nhị”, lôi từ trong đó ra một đống bút phấn trang điểm và một số vật liệu hóa trang. Sau đó hắn bắt đầu tự mình thực hiện biến đổi dung mạo.

Thuật dịch dung có mấy nguyên tắc căn bản, nếu như chỉ dùng chướng nhãn pháp hoặc là huyễn hình thuật, theo Lý Trường Thọ như thế là không đủ.

Hắn muốn trước hết dùng kỹ thuật trang điểm biến đổi dung mạo phương diện vật lý, sau đó lại thêm một lớp mặt nạ siêu mỏng đặc chế bằng tơ tằm, tiếp tục dùng chướng nhãn pháp hóa thành một lão đạo, cuối cùng lại thi triển thêm huyễn hình thuật.

Dạng này nếu có cao thủ nhìn kỹ hắn, khám phá được hai tầng thuật pháp ngụy trang thì cũng không nhìn thấy bộ dáng chân chính của hắn. Luyện khí sĩ hành tẩu bên ngoài phần lớn sẽ dùng chướng nhãn pháp, cái này không có gì hiếm lạ.

Thu thập gần nửa ngày, Lý Trường Thọ hóa thân thành một lão đạo với khuôn mặt lạnh lẽo. Hắn yên lặng độn thổ đi về hướng Đông Hải, tìm kiếm chỗ bế quan độ kiếp.



Cùng lúc đó

Một chỗ giao nhau của Nam Hải và Đông Hải, có hòn đảo lớn hình dáng lúp xúp như vỏ sò, xung quanh tiên quang lượn lờ.

Trong hồ nước nhỏ trên đảo, có một tiểu Thanh long dài chừng mười trượng vừa mới tới đây không lâu, nó nhô đầu lên mặt nước, chậm rãi quan sát bốn phía.

Hai lỗ mũi rồng phun ra từng chuỗi bọt phí, cặp mắt hơi híp lại.

“Rất tốt. Lại đến thời gian Đại La Kim Tiên giảng đạo, những tiên nhân tu hành phụ cận đều đi nghe giảng.

Các ngươi chắc là nghĩ không ra, bản Thái tử từ lúc sáu tuổi đã học thuộc toàn bộ đường thủy tất cả Tứ Hải.

Từ đây đi về hướng Nam Thiệm Bộ Châu, sát dọc bờ biển Nam Châu, mượn thế tục trọc khí che lấp tung tích, sau đó lại từ chỗ giao giới Nam Châu và Đông Châu xâm nhập đất liền, tiềm hành chạy tới Đông Thắng Thần Châu.

Độ Tiên Môn nếu bọn họ không có can đảm thu đồ, bản Thái tử cũng có thể đi Trung Thần Châu, tìm những tam giáo tiên tông kia!”

Thanh Long cười lạnh, thân hình chậm rãi thu nhỏ, nhanh chóng hóa thành kích thước ngắn chừng ba thước, bơi theo một chỗ khe hở dưới đáy nước.

Mà khi tiểu Thanh Long rời khỏi phạm vi hòn đảo cực kỳ giống một con Kim Ngao này, ở phía phần đầu của tiên đảo đột nhiên xuất hiện một khe hở, nơi đó có một con mắt khổng lồ chậm rãi hé mở…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.