Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 118: Chương 118: Đặc sản Hùng Tâm đan của Tiểu Quỳnh phong




Dịch: Vì Anh Vô Tình

Biên: BsChien

***

“Đạo lữ không phải là bạn lữ cùng nhau để tu đạo sao? Khi nào thì đạo lý về đạo lữ và vợ chồng lại giống nhau rồi?

Một lòng truy cầu đại đạo không được sao! Ở bên nhau thanh tịnh tu hành không được sao!”

Trong đan phòng ở Tiểu Quỳnh phong, sắc mặt của Tửu Ô ửng đỏ, tay không ngừng đập bàn, miệng liên tục phát ra tiếng gầm nhẹ.

Trong buổi tiệc rượu này, Tửu Ô ngồi ở vị trí chủ vị, bên cạnh là lục sư muội Tửu Lục Nhi và thất sư đệ Tửu Tề. Tửu Cửu tất nhiên cũng ở đây, nhưng lúc này đang cùng Lý Trường Thọ và Linh Nga ngồi ở một bên, giống như là chủ nhà đang chiêu đãi các vị khách.

Tửu Lộc Nhi là một vị tiên tử xinh đẹp, thông minh. Nàng dường như rất thích màu xanh lá, một thân váy nhuyễn hương màu xanh nhạt, trên đó phối thêm kẹp áo màu xanh lá mạ, toàn bộ chu trâm đều được điêu khắc bằng bích ngọc.

Bộ dáng của nàng trung đẳng, tư thái yểu điệu linh lung nhưng khi so với Tửu Cửu lại không bằng. Trên khuôn mặt nhỏ tròn, là đôi mày liễu, mắt to đen, chiếc miệng nhỏ nhắn, đôi môi mỏng cùng với cái cổ thon dài trắng nõn.

Cảm giác đầu tiên nàng mang đến cho người khác chính là vô cùng ôn nhu, mà khi nàng nói chuyện cũng ấm giọng thì thầm không nhanh không chậm, dường như sợ mình nói chuyện lớn quá sẽ thất lễ, làm người ta cảm thấy bị mạo phạm.

Nhưng nhìn Tửu Tề bên cạnh lại hơi...

Hai người đều lo lắng cho Ngũ sư huynh nên mới cùng nhau đến đây dự tiệc.

Sau khi Tửu Ô uống cạn hai chén rượu, Tửu Lộc Nhi nhỏ giọng hỏi:

“ Ngũ sư huynh ngươi cùng Tứ sư tỷ xảy ra chuyện gì rồi”.

Thế là Tửu Ô bắt đầu mở ra máy hát, oán than một trận. Tửu Lộc Nhi và Tửu Tề nghe vậy đều im lặng, nhíu mày.

Kẻ gây ra tội ác, thủ phạm là Lý Trường Thọ thì ở bên cạnh, không ngừng an ủi, rót canh gà cho Tửu Ô.....

Chỉ có hai người hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra là Linh Nga và Tửu Cửu, đang bốn mắt nhìn nhau.

Linh Nga biết một ít chuyện về nam nữ nhưng không nhiều. Ngược lại từ nhỏ Tửu Cửu đã mưa dầm thấm đất, tu hành cũng hơn ngàn năm đối với mấy chuyện này cũng hiểu. Nhưng nàng không có kinh nghiệm gì, nên cũng không hiểu Ngũ sư huynh rốt cuộc là vì sao lại đột nhiên bực bội trong lòng.

Từ lúc tiệc rượu bắt đầu, mọi người đều chỉ nghe Tửu Ô không ngừng càu nhàu.

Cũng may Lý Trường Thọ đề nghị Tửu Ô cùng nhau đi dạo cho khuây khỏa, để bốn người kia ở lại ăn uống chơi đùa mới không làm lãng phí cả bàn thức ăn ngon.

Sau khi dạo một vòng bên trong linh thú quyển, trong lòng Lý Trường Thọ cứ mãi suy nghĩ nên giải quyết việc này như thế nào.

Thấy tâm trạng Tửu Ô đã bình tĩnh hơn một chút, Lý Trường Thọ thấp giọng hỏi:

“Tửu Ô sư bá, nơi này không có người nào khác. Người tuy là sư bá của ta cũng là bạn tri tâm, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Không phải người và Tửu Thi sư bá vẫn luôn mặn nồng sao?”

“Haizzz!”

Tửu Ô thở dài, không nói gì.

Lý Trường Thọ lại hỏi:

“Tửu Ô sư bá, có phải hiện tại người gặp chuyện gì đó... khó nói?”

“Haizz!”

Tửu Ô lại thở dài, có chút muốn nói lại thôi.

Lý Trường Thọ trầm ngâm thấp giọng hỏi:

“Sư bá, có một việc ta không biết có nên nói hay không.”

Tửu Ô nói:

“Ngươi nói đi, ta nghe.”

“Sư bá ở phương diện này có chút không quá tự tin.” Lý Trường Thọ nói, “Thật ra sư bá người đã rất tốt rồi, nếu người cứ như vậy sẽ làm ta kinh sợ theo, về sau cũng tránh xa chuyện đạo lữ này.”

“Ta không...”

Tửu Ô nói một nửa, rồi cười khổ, vỗ vỗ đùi.

“Được rồi, ta sẽ nói thật cho ngươi biết!

Hiện tại ta không biết tại sao, lại... có chút, không muốn gần nữ sắc...”

Lý Trường Thọ nghe vậy lập tức lùi về sau nửa bước.

Tửu Ô thấy vậy cười, mắng:

“Ngươi đừng nghĩ sai ý! Bần đạo cũng không phải Cô Dương đạo nhân ưa thích nam giới!”

“Vâng vâng.” Lý Trường Thọ chỉ là giỡn chơi, hắn cũng thừa biết tâm bệnh của Tửu Ô nằm ở đâu.

Trầm ngâm một chút, Lý Trường Thọ nói:

“Sư bá, ta nghe sư phụ kể lại chuyện trừ yêu của hai người, có phải ngươi đã nhìn qua bức tranh... Bách Mỹ Lão Hậu đồ do ta vẽ?”

“Ừ, đã nhìn qua.” Tửu Ô cau mày nói, “Bức tranh đó của ngươi chỉ là một bức tranh bình thường, tại sao lại ảnh hưởng đến ta?

Dù sao tu vi của ta cũng là Chân Tiên, tâm cảnh cũng rất vững chắc.”

“Chỉ là một bức tranh tự nhiên thì không đến mức như vậy. Nhưng khi đó, hình như sư bá đã trúng Mị thuật của hồ yêu, lúc ấy tinh thần đã hoàn toàn nằm trong tình huống mất cảnh giác...”

Lý Trường Thọ khẽ nhắc nhở hai câu, Tửu Ô có chút suy nghĩ, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

“Thật sự như vậy sao?”

“Đúng là như vậy.” Lý Trường Thọ thở dài, nói: “Việc này bắt nguồn từ bức họa do ta vẽ, mặc dù nói là do di chứng của Mị thuật kia, nhưng đệ tử cũng có một phần trách nhiệm.

Sư bá, nếu người tin tưởng ta, hãy để đệ tử thử một chút, xem có thể cứu vãn việc này hay không.”

Cặp chân mày nhỏ của Tửu Ô nhíu lại, “Ngươi muốn làm gì để cứu vãn?”

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, tất nhiên đã tính trước việc này rồi.

Chỉ một lát sau, tinh thần Tửu Ô đã phấn chấn, trong mắt tràn đầy hi vọng, trở về tiệc rượu trong đan phòng.

Dường như lão đã hoàn toàn thay đổi thành người khác, không ngừng chào hỏi với mấy người đang uống rượu dùng bữa, rất nhanh bầu không khí đã trở nên sinh động...

Nhưng mà ba vị sư đệ và sư muội lại không hiểu rõ cho lắm, trong lòng mỗi người đều mang một bụng nghi hoặc.

Lý Trường Thọ không trở về cùng Tửu Ô. Hơn một canh giờ sau, hắn quay trở lại chỗ Tửu Ô, trịnh trọng nhét một bảo nang vào tay lão đạo.

Tửu Ô thấp giọng hỏi: “Có bao nhiêu?”

“Ba mươi sáu cuốn, phù hợp số lượng sao Bắc Đẩu.”

“Rất tốt! Làm phiền sư điệt rồi!” Tửu Ô lập tức cười đến híp cả mắt.

Thấy Tửu Cửu ngồi bên cạnh đang nhìn chằm chằm bảo nang trong tay mình với ánh mắt sáng rực thì đạo nhân lùn cười mắng một câu:

“Đừng có nhìn nhiều, đây không phải thứ cho tiểu hài tử như ngươi xem đâu!”

Sau đó, Tửu Ô trịnh trọng thu bảo nang này vào, giơ ngón tay cái với Lý Trường Thọ.

“Vẫn là sư điệt ngươi đáng tin cậy!”

“Chỉ là việc nhỏ, xin sư bá đừng quên ước định trước đây của chúng ta là được.”

“Điều đó là đương nhiên, nào! Sư bá ta mời ngươi một chén! Nếu việc này có thể thành, sư bá ta tất có hậu tạ!”

“Sư bá không cần khách khí như thế, nhớ rõ đừng truyền ra ngoài là được.”

Hai người ngươi một câu ta một câu, coi mấy người chung quanh như không khí. Nhưng bốn người kia bất kể là hỏi bóng gió gần xa thế nào, hai người Tửu Ô Lý Trường Thọ đều mỉm cười không nói gì.

Rất nhanh sau đó, Tửu Ô đã ném lại sư đệ và sư muội của mình, một bước cưỡi mây vội vàng đi trước.

Tửu Lộc Nhi và Tửu Tề cũng cáo biệt rời đi.

Đợi sau khi bọn họ rời đi, Tửu Cửu nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ không ngừng truy vấn, Lý Trường Thọ rơi vào đường cùng, đành giải giải vài câu về tình hình của Tửu Ô.

“Thân thể của Tửu Ô sư bá có chút vấn đề, dương khí có chút hao tổn. Thế nên ta lấy một chút đan dược cho sư bá, lại cho xem một số cảnh đẹp vui vẻ mà ta đã vẽ.”

“Chỉ có như vậy?”

“Ừ, chỉ như vậy.”

Nhưng mà Lý Trường Thọ vừa dứt lời, Linh Nga ở bên cạnh thu dọn bát đĩa đột nhiên nhớ ra điều gì đó, tay nhỏ chợt run rẩy, suýt chút nữa làm ngọc bàn vỡ nát.

Lý Trường Thọ quay đầu nhìn nàng, Linh Nga lập tức cúi đầu nín cười, động tác càng nhanh nhẹn hơn một chút.

Nàng nghĩ tới lý do đám ếch ngọc nhanh chóng sinh sôi...

Phá Thiên phong, nơi ở của Tửu chữ Cửu tiên.

Tửu Ô vội vã bay trở về, vội vàng lao vào trong lầu các của mình, lấy ra hai bảo nang.

Lấy ra mấy bình đan dược trong một bảo nang, còn trong bảo nang khác thì lấy ra một chồng tranh vẽ tinh xảo.

Trong lòng của đạo nhân lùn nhớ tới lời căn dặn của Lý Trường Thọ.

“Sư bá nhớ kỹ, trước khi xem bức tranh này, đáy lòng phải hoàn toàn xóa bỏ những hình ảnh kia.

Thử dùng thêm một viên “Hùng Tâm đan” này nữa, xem có hiệu quả hay không.

Nhưng người nhớ kỹ, đan dược này không thể dùng nhiều, một viên đã có thể làm tinh thần hưng phấn, hai viên sẽ không bao giờ biết mệt, nhưng ba viên sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.”

Tửu Ô hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

“Trường Thọ sư điệt, tương lai của sư bá đều giao vào tay ngươi!”

Nói xong, lão đạo mang tâm lý có chút trịnh trọng ở trong lòng, từ từ mở ra bức tranh thứ nhất một cách chậm rãi, đầu tiên là thấy hai câu thi từ:

Xuân hoa thu nguyệt đến khi nào

Tàn mộng lưu luyến biết bao nhiêu.

Sau đó lão từ từ quan sát bức tranh được Lý Trường Thọ dùng bút mực, tỉ mỉ phác họa ra những hình ảnh rất khó miêu tả này...

Tửu Ô dần có cảm giác, từ từ nhìn xuống, khóe miệng lộ ra một chút nụ cười hiểu ý...

Nửa canh giờ sau, lão đạo đã mở hết tất cả các bức tranh ra, lại sử dụng một viên đan dược, lẳng lặng ngồi ở đó xuất thần.

Nhưng Lần này, chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Tửu Ô đã đứng lên rồi.

Hầu kết rung động, đáy lòng rung động, vành mắt hồng nhuận...

Đây chính là!

Đúng chính là cảm giác mà mấy chục năm rồi y chưa từng có!

“Thi Thi, Thi Thi! Ta không sao rồi!”

Đạo nhân lùn vội vàng thu hồi đan dược, ôm những bức tranh kia, vội vàng ra khỏi lầu các. Lão nhanh chóng bay về phía chỗ ở của đạo lữ của mình.

Nửa tháng sau.

Tửu Ô và Tửu Thi dắt tay, cùng nhau đến Tiểu Quỳnh phong nói lời cảm tạ, khen Lý Trường Thọ biết cách cải tử hồi sinh, thầy thuốc nhân tâm... vân vân.

Chuyện này làm Linh Nga cười đến mức không nói được suốt mấy ngày sau đó.

Do gần tới cuộc thi đấu trong môn phái, lần này Tửu Ô cầm theo một tiên bảo, hai pháp bảo có phẩm chất thượng đẳng để làm vật tạ lễ.

Lý Trường Thọ cũng không từ chối, biết Tửu Ô sư bá làm chấp sự trong thời gian dài, vốn liếng phong phú. Hắn vui vẻ nhận ba bảo vật đó, lại cho Tửu Ô sư bá ba vò rượu Độc Long lớn.

Củng cố hiệu quả, bồi bổ nguyên khí, nhìn bộ dáng này của Tửu Ô sư bá, rõ ràng đã gầy mòn hơn nửa tháng trước một chút.

Điểm nhân quả này, Lý Trường Thọ vốn cho rằng đến đây cũng nên kết thúc rồi...

Tiên bảo này là môt cây đoản kiếm, Lý Trường Thọ cho Linh Nga dùng để phòng thân.

Còn hai pháp bảo có phẩm chất thượng đẳng kia thì Lý Trường Thọ lại giữ lại cho chính mình, nghĩ đến sau này lúc nghiên cứu luyện khí cấm chế, lấy đi làm nghiên cứu.

Lần này thi đấu trong môn phái này, Lý Trường Thọ đã định ra một mục tiêu cho Linh Nga…

Cho dù Linh Nga chủ động bại lộ tu vi thật sự của nàng, cũng phải nỗ lực tranh giành đến vị trí một trăm linh tám trở lên!

Như vậy, Linh Nga mới có thể được nhiều sự coi trọng trong môn phái.

Bây giờ Lý Trường Thọ đã là át chủ bài của Tiểu Quỳnh phong, thì sư muội ẩn giấu tu vi hay không cũng không còn ý nghĩa gì lớn.

Chỉ cần lúc Linh Nga ở bên ngoài, chú ý bảo trì ước pháp tam chương, đừng gây thêm phiền phức là tốt rồi.

Còn bản thân Lý Trường Thọ, đối với cuộc thi đấu trong môn phái, cũng không có mong đợi gì. Hắn định lẫn lộn đến ba mươi sáu vị trí đầu là ổn, có tranh giành thêm cũng vô dụng.

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, nhóm tiểu linh thụ được trồng trước đó ở phía sau núi, hiện tại đã phát triển khỏe mạnh, mủ nhựa cây đủ cung ứng liên tục cho người giấy.

Mà mấy cây già cao lớn có công lao kia cũng bị Lý Trường Thọ...

Chặt làm củi nhóm lửa.

Dù sao bọn chúng cũng biết được nhiều chuyện, nếu để sau này thành tinh mới giết, vậy thì có chút quá tàn nhẫn.

Hiện tại vẫn là cây, chặt cũng chặt rồi, lại không đau khổ, đi rất thanh thản.

Mấy tháng nay tiểu sư thúc cũng an phận hơn rất nhiều, hình như sợ quấy rầy Lý Trường Thọ và Linh Nga tu hành.

Mà đôi sư huynh muội này, có lẽ chính là hai đệ tử trẻ tuổi có tâm trạng ổn định nhất trước khi thi đấu trong môn phái.

Hai người rảnh rỗi sẽ thương lượng, làm thế nào để giúp sư phụ xua đi chướng ngại trong lòng.

Tiểu Linh Nga đề nghị: Tìm kiếm cho sư phụ một vị đạo lữ, Lý Trường Thọ cũng tỏ vẻ đồng ý.

Nhưng Lý Trường Thọ cũng nói, việc này cần thuận theo tự nhiên, không thể gấp gáp trong nhất thời.

Cứ như vậy, mấy tháng lại vội vàng trôi qua, mỗi ngày các phong trong Độ Tiên môn đều có lưu quang bay vụt, bóng người không ngừng truy đuổi, khua chiêng gõ trống trù bị cho việc thi đấu.

Bầu không khí này cực kỳ giống lễ Tết trong thế tục.

Lý Trường Thọ cũng bắt đầu dạy Linh Nga nên chiến đấu như thế nào, chia sẻ một số kịch bản nhỏ đơn giản cho sư muội, để cho sư muội có thể thăng cấp càng đơn giản hơn một chút.

Trong nhóm đệ tử này, Linh Nga là người nhập môn trễ nhất, nhưng tu vi lại không phải kém cỏi nhất.

Cách thi đấu còn nửa tháng nữa, chân núi Phá Thiên phong đã bắt đầu bố trí sân bãi. Phần lớn các vị trưởng lão bế quan trong thời gian dài cũng đã thức tỉnh xuất quan, chuẩn bị quan sát việc quan trọng hai trăm năm một lần trong Độ Tiên môn...

Không chỉ như vậy, Độ Tiên môn còn phát thiệp mời ra bên ngoài, mời mấy môn phái có quan hệ không tệ ở Đông Thắng Thần Châu và mấy nhà Nhân giáo đạo thừa đến dự khán.

Chưởng môn với khí tức Kim Tiên cảnh thỉnh thoảng cũng sẽ hiển lộ một hai lần.

Lý Trường Thọ cũng có chút mong nhớ, không biết lần này Chưởng môn còn thổ huyết nữa không...

Vốn dĩ, Lý Trường Thọ cho rằng, có lẽ trước cuộc thi đấu sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Dường như Tiên Lâm phong đã tạm thời quên đi vị Chân Tiên Khoái Tư này, xung quanh Độ Tiên môn cũng đã bình ổn, không ai tính toán.

Bên Hải Thần giáo, cuối cùng tình thế phát triển hung mãnh đã được ổn định lại. Long tộc cũng thu liễm một chút, vẫn chưa đi lấy cứng đối cứng với mấy thế lực khác, chỉ trông nom phần công đức mình có thể cầm lấy kia.

Hiện tại Lý Trường Thọ đã góp nhặt một khoản hương hỏa công đức không nhỏ, gần đủ để ngưng luyện ra... Một móng tay ngón út của công đức kim thân...

Nhưng điều mà Lý Trường Thọ không tưởng tượng ra là, Tửu Ô sư bá cưỡi mây đến Tiểu Quỳnh phong, còn mang theo một đống lễ vật.

Đạo nhân lùn nhìn thấy Lý Trường Thọ thì lộ ra một nụ cười tràn đầy thâm ý.

“Trường Thọ à, có còn Hùng Tâm đan nữa không?”

Lý Trường Thọ cau mày nói:

“Sư bá, đáng lý ra người không dùng hết những đan dược kia mới đúng...”

“Đúng là không dùng hết.” Sắc mặt Tửu Ô có chút xấu hổ, bố trí một tầng cách âm kết giới, nói:“Đây không phải do ta và Thi Thi nói, nhưng không biết tại sao sư phụ lại biết.

Sư phụ hỏi ta đầu đuôi câu chuyện, thì ta liền giải thích một cách đơn giản.

Ta không nói chuyện gì liên quan đến ngươi, ta vẫn nhớ lời thề đó.

Chỉ là khi đó sư phụ đang hỏi ta, đúng lúc lại có hai vị trưởng lão ở đó, sau đó một vị trưởng lão âm thầm tìm ta...

Trường Thọ ngươi cũng biết, năm tháng tu hành quá dài, tâm tính sẽ trở nên đạm bạc. Các vị trưởng lão cũng có đạo lữ, đương nhiên cũng có chút sầu não về phương diện này, ta cũng không tiện từ chối, vì vậy lấy Hùng Tâm đan ra...

Ngươi đoán xem thế nào?

Hắc! Thật đúng là có tác dụng!”

Lý Trường Thọ không chịu được một tay nâng trán, một lúc lâu sau mới chậm rãi bình ổn tinh thần.

Hắn ở trong Nhân giáo là vì an ổn tu hành, tìm chỗ dựa bảo vệ bản thân, để thuận lợi hái được trường sinh đạo quả!

Chứ không phải ở đây mở dược đường bán Hùng Tâm đan, phối hợp với một vị sư bá nào đó vô căn cứ làm loạn bầu không khí trong môn phái!

Tửu Ô cười nói:

“Trường Thọ, ngươi còn có thể luyện chế Hùng Tâm đan không? Muốn nguyên liệu gì? Ta lập tức lấy tới cho ngươi!”

“Không có.” Lý Trường Thọ quả quyết lắc đầu, “Nguyên liệu để luyện chế rất ít, tuyệt đối không có nhiều.”

Tửu Ô sư bá lập tức mang vẻ mặt tiếc nuối, thấp giọng nói:

“Thật sao? Vậy ta trở về nói một câu với các vị trưởng lão. Haizz, bọn họ vốn chuẩn bị rất nhiều tạ lễ, Truyền Công trưởng lão còn tới hứa hẹn, đợi khi ngươi thành tiên sẽ ban thưởng Vô Vi kinh hạ quyển...”

Lý Trường Thọ mỉm cười, hắn là loại người có thể động tâm vì ngoại vật hay sao?

Phải.

Lý Trường Thọ lấy ra sáu bình sứ trong ống tay áo

“Cho các vị trưởng lão dùng một phần đi, thật sự không thể có nhiều hơn nữa.”

Dù sao, hắn vẫn muốn để lại một ít cho linh thú trong linh thú quyển nhà mình...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.