Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị
“Nga, dạo này sư huynh của ngươi làm cái gì vậy? Ta đi đan phòng cũng không thấy.”
“Thúc, ta cũng không biết, gần đây sư huynh ở hậu sơn chạy qua chạy lại, hình như đang nghiên cứu thần thông.”
“Ừ...”
Tửu Cửu chống nạnh ưỡn ngực, trầm ngâm.
“Linh Nga, xưng hô một chữ nghe có vẻ thân mật, nhưng có thể gọi ta là Cửu được không?
Gọi “Thúc” có chút quá phận, ta rất giống nam nhân bà sao!”
Linh Nga liếc nhìn thân ảnh bên cạnh như nhìn thấy tội ác nào đó, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài:
“Sư thúc, người có phải đã uống rượu rồi đúng không?”
“Hắc hắc,“ Tửu Cửu có chút xấu hổ cười cười:
“Gần đây bế quan có chỗ hổng tương đối lớn.
Đây không phải muốn nhìn xem gần đây sư huynh của ngươi có việc gì thiếu nhân thủ hay không...
Sư huynh của ngươi thiếu không?”
“Lúc trước sư thúc đã giúp đỡ Tiểu Quỳnh Phong chúng ta rất nhiều,“
Linh Nga hé miệng cười khẽ, lấy ra một cái bảo nang:
“Sư huynh đã dặn dò qua, ta đã sớm chuẩn bị cho sư thúc rồi.”
“Vậy ngươi còn không nhanh lấy ra!”
Tinh thần Tửu Cửu lập tức tỉnh táo, tiện tay đoạt lấy bảo nang, nhìn “Hàng tồn” bên trong, lập tức cười to một hồi:
“Có rượu há lại không có đồ ăn? Đi, đi xem có linh thú nào bị bệnh không?”
“Ngày hôm qua Linh Lỵ nói mấy con quán quán điểu có thể ăn, vậy chúng ta hãy đi nướng hai con, đưa qua chỗ trưởng lão Bách Phàm Điện hai con luôn.”
“Vậy còn đợi cái gì nữa, đi thôi.”
Một lát sau...
“Ồ, con này không tệ, béo mà không ngậy, chính là nó!”
Ngay sau đó, trên Tiểu Quỳnh Phong nổi lên mùi thơm mê người.
Lo lắng đến cảm xúc của những linh thú kia, Hùng Linh Lỵ, Linh Nga cùng Tửu Cửu đặc biệt đi vào sâu trong rừng, bắc nồi sắt cùng giá nướng lên.
Một hồi cười đùa, cơm nước no nê.
Ba người cùng nhau thu thập “Đồ dùng nhà bếp”. Hùng Linh Lỵ cầm lấy chùy nhỏ của bản thân, đang muốn đi làm nhiệm vụ hằng ngày của nàng — tuần tra trong núi.
Tửu Cửu cười nói:
“Linh Lỵ, nơi này là nội môn, bên ngoài còn có một tầng hộ sơn đại trận, sẽ không có người nào dám lén lút lên trên này đâu.”
“Không được đâu!”
Hùng Linh Lỵ nghiêm túc trả lời:
“Trên núi có nhiều linh thú, linh thảo, nếu để người khác trộm đi thì làm như thế nào!
Biểu ca làm ra những thứ này, cũng không phải gió lớn thổi tới. Biểu ca còn dạy ta tu hành, lại cho ta nhiều đồ ăn nữa, ta không dám lười biếng.
Hơn nữa, không tính những thứ này, việc mà biểu ca kêu ta làm, ta nhất định phải hoàn thành!”
Linh Nga ôn nhu cười nói:
“Làm phiền sư thúc rồi.”
“Hì hì, nếu Đấu Đại Thần mà các ngươi thiếu người, chờ ta xong việc sẽ giúp các ngươi.”
Hùng Linh Lỵ khuôn mặt nhỏ đỏ lên, vung tay lên, nâng lên Linh Bảo Đại Chùy do tự tay Vân Trung Tử Tiên Nhân luyện chế, hướng trong núi nhanh chân bước đi.
Vừa đi vừa hát điệu hát nàng tự mình chế ra:
“Biểu ca kêu ta đi tuần sơn, tuần xong bên trái tuần bên phải.
Nếu như ai dám trộm trứng chim, một quyền đem hắn đánh nát nhừ.”
Trong rừng lập tức vang lên tiếng chim hót thú gầm vui mừng.
Linh Nga nhẹ nhàng tán thưởng:
“Hùng sư thúc hoàn toàn nghe lời sư huynh.”
“Ừ, “ Tửu Cửu lau miệng, trên mặt đẹp hiện lên vài phần băn khoăn.
Nàng ít nhiều cũng có chút lương tâm, trầm ngâm hai tiếng:
“Cũng không thể ăn chùa uống chùa, chúng ta đi xem sư huynh của ngươi đang làm cái gì.”
Linh Nga vội nói:
“Không có việc gì đâu sư thúc, sư huynh không thích bị quấy rầy.”
“Cái này sao có thể gọi là quấy rầy?”
Tửu Cửu khẽ nói:
“Bản sư thúc bây giờ tu vi Chân Tiên cảnh đại hậu kỳ, mắt thấy đã muốn đột phá Thiên Tiên.
Đường đường chuẩn Thiên Tiên trong môn phái, muốn làm việc cho các ngươi mà còn không muốn sao!”
Linh Nga mí mắt giật giật, đang muốn tiếp tục khuyên bảo, chợt nghe thấy truyền âm của sư huynh.
“Được rồi, “ Linh Nga cười nói:
“Chúng ta cùng đi ra sau núi, bên phía sư huynh đúng lúc thiếu người.”
Lúc này Tửu Cửu mới hài lòng nở nụ cười, cưỡi mây mang theo Linh Nga bay ra sau núi. Ở đây chẳng biết từ lúc nào đã dựng lên một đại trận ngăn cách.
Tiến vào trong trận, Tửu Cửu và Linh Nga thấy được mấy chục căn lều cỏ đường kính mười trượng phân bổ ở khắp nơi.
Phía dưới lều cỏ sinh trưởng các loại tiên thảo, những tiên thảo này tựa hồ là cùng một loại, cẩn thận phân biệt thì lại thấy có khác biệt rất nhỏ.
“Đại Tụ Linh Trận?”
Tửu Cửu trợn tròn mắt, nhìn những cây tiên thảo này đung đưa trong linh quang.
Nàng tuy rằng không tinh thông trận pháp, nhưng vẫn nhận ra loại đại trận này;
Bằng lịch duyệt hơn nghìn năm của nàng, tự nhiên có thể nhìn ra, nơi đây gieo trồng cũng không phải là linh dược trân quý gì, mà chỉ là một chút tiên thảo, linh thảo bình thường;
Nhưng dưới mặt đất, đã có một tòa cự đại tụ linh trận tiếp dẫn thiên thanh chi khí, hội tụ địa chi linh khí lại ở chỗ này để bồi dưỡng những đám “cỏ dại” này.
“Cái này là đang làm gì?”
“Bên này có tấm biển...”
Linh Nga nhẹ giọng nói, tiên y khẽ động, đã bay tới trước tấm biển gỗ kia.
— Đất gieo trồng đậu tiên Tiểu Quỳnh phong (Bách Phàm Điện cho phép kiến tạo)
Đúng lúc này Lý Trường Thọ đang kéo ống tay áo đi ra từ trong lều cỏ, trên người dính đầy bùn đất, nhưng khóe miệng mang theo vài phần ý cười.
“Qua bên này đi, cho các ngươi xem thứ này.”
Linh Nga và Tửu Cửu cũng không biết có chuyện gì, tràn đầy hiếu kì đi qua...
...
Có kinh nghiệm sửa chữa thần thông Cắt Giấy Thành Người, cộng với kĩ thuật của thần thông Thân Ngoại Hóa Thân do Đại Pháp sư ban tặng giúp đỡ; kế hoạch cải tiến thần thông Rải Đậu Thành Binh tiến hành vô cùng thuận lợi.
Ban đầu Lý Trường Thọ yêu cần đối với binh vệ của Rải Đậu Thành Binh cũng không tính là cao, chỉ cần chúng nó có chiến lực Nguyên Tiên cảnh là đủ rồi.
Nhưng Lý Trường Thọ cũng không ngờ tới trong quá trình hắn cải tiến, linh cảm không ngừng hiện lên...
Chỉ hơn một tháng, thông qua việc hắn bồi dưỡng, lai tạp, thúc đẩy mấy loại “Nguyên sinh tiên đậu”, nếm thử các loại khẩu quyết thi pháp cùng tổ hợp thủ ấn bất đồng, cộng thêm việc dung nhập pháp môn thân ngoại hóa thân cao thâm vào cùng...
Hắn đã tạo ra ba binh chủng đại đậu, mười hai binh chủng tiểu đậu!
Trước mắt mà nói thì chủng loại đã đủ, phương hướng kế tiếp chính là nghiên cứu làm sao tăng lên thực lực cho những đạo binh này.
Về sau còn phải thôi diễn chiến trận ngàn người, chiến pháp vạn người để khiến cho những đạo binh này có thể chân chính phát huy ra sức chiến đấu.
Đường muốn chạy cũng phải bước từng bước một, một hơi cũng không thể nuốt cả Côn Bằng...
Lần này gọi Linh Nga cùng Tửu Cửu sư thúc tới, là muốn nghiệm chứng thành quả của giai đoạn trước mắt, thuận tiện nghiên cứu làm như thế nào để mở rộng môn thần thông này trong Độ Tiên môn.
Đương nhiên, mở rộng là thần thông nguyên bản, phiên bản cải tiến đậu tiên sẽ không dễ dàng truyền ra...
Lý Trường Thọ trực tiếp truyền thần thông Rải Đậu Thành Binh nguyên bản cho Tửu Cửu sư thúc cùng Linh Nga để các nàng làm mẫu.
Tiện tay vẩy ra mấy khỏa hạt đậu, hóa thành ba gã “Cung binh” mặc giáp da, tư thái tiêm tú.
Lý Trường Thọ dùng tu vi Quy Đạo cảnh làm ra đạo binh, thực lực của bọn chúng miễn cưỡng có thể so với Phản Hư cảnh.
Sau đó, Lý Trường Thọ chỉ vào một cái cây, truyền đạt chỉ lệnh đơn giản:
“Cái cây kia.”
Đám “Cung binh” mặt không biểu tình bắt đầu kéo cung, pháp lực ngưng tụ thành mũi tên, chuẩn xác bắn trúng một đại thụ cách đó trăm trượng, trên thân cây còn lưu lại ba cái lỗ thủng.
Tửu Cửu nhẹ giọng tán thưởng:
“Không tệ!”
Linh Nga nhỏ giọng hỏi:
“Sư huynh, cái này cùng Cắt Giấy Thành Người có gì khác biệt?”
“Thần thông Cắt Giấy Thành Người là biến giấy thành người, chỉ cần pháp lực không hao hết thì sẽ tồn tại mãi mãi,“
Lý Trường Thọ ấm giọng giải thích:
“Nhưng đạo binh do Rải Đậu Thành Binh làm ra chỉ có thể tồn tại mấy canh giờ.”
Nói xong, Lý Trường Thọ tay khẽ run, ba con đạo binh liền hóa thành lưu sa, chậm rãi tiêu tán.
Hắn tiếp tục vì sư muội giảng giải:
“Người giấy do Cắt Giấy Thành Người làm ra, cần ngươi phân thần đi khống chế, không thì chỉ có thể làm một ít công việc lặt vặt, thu thập những thứ đơn giản.
Nhưng đạo binh do Rải Đậu Thành Binh làm ra, chỉ cần cho bọn chúng một cái ý niệm chiến đấu cùng một mệnh lệnh đơn giản, bọn chúng có thể chiến đấu đến khi bản thân tiêu tán.”
Dứt lời, Lý Trường Thọ nhìn Tửu Cửu sư thúc ở bên cạnh có chút kích động, liền nói:
“Có muốn chơi trò chơi hay không?”
Hai mắt Tửu Cửu tỏa sáng, vui vẻ nói:
“Ngươi giữ lại hạng mục mở rộng Tiểu Quỳnh phong hả?”
“Coi như thế đi, “ Lý Trường Thọ tiện tay lấy ra một cái bình sứ, ở trong đó chứa mười tám khỏa đậu tiên, màu sắc, phẩm chất bất đồng.
Lý Trường Thọ ở tại chỗ bắt đầu chế định quy tắc trò chơi:
“Hạng mục này tạm gọi là... “Đậu Tiên Nhân”.
Đậu là hạt đậu, cùng đấu trong đấu pháp đồng âm.
Mỗi tuyển thủ dự thi rút ra một hạt đậu, dùng pháp lực của tuyển thủ có tu vi thấp nhất làm tiêu chuẩn, dùng Tát Đậu Thành Binh tiến hành thôi phát, sau đó để cho bọn chúng đấu pháp phân ra cao thấp.
Như thế nào?”
Tửu Cửu lập tức có chút khó chịu:
“Đây không phải giống như đấu tiên trùng sao, không có gì mới mẻ hết.”
“Sư thúc người thiển cận quá, “ Lý Trường Thọ lắc đầu:
“Tiên trùng không khống chế được, nhưng đạo binh là thông qua tầm thần khống chế, tương đương dùng thế thân đấu với nhau.
Chúng ta có thể thiết lập một chút điều kiện, ví dụ như: có hai nhà chính, một đường sông, vài toà thạch tháp. Rồi để cho Luyện Khí Sĩ khống chế đạo binh không ngừng đối kháng.
Hình thức thì có đấu solo, đấu đôi, hoặc tổ đội, vân vân và mây mây.”
Tửu Cửu nghiêng đầu suy nghĩ, hai mắt dần dần tỏa ánh sáng.
Lý Trường Thọ híp mắt cười khẽ.
Cái này thật ra là hắn muốn mượn phương thức thi đấu, đem Rải Đậu Thành Binh mở rộng ở bên trong Độ Tiên môn.
Nếu như gặp ngoại địch, trong môn phái cũng sẽ có thêm vài phần chiến lực để ứng phó...
Lý Trường Thọ truyền âm cho Hùng Linh Lỵ để nàng cũng chạy tới, nhiều người thì càng náo nhiệt.
Ngay sau đó, bốn người lựa chọn ngẫu nhiên bốn khỏa đậu tiên, lấy pháp lực của Linh Nga làm tiêu chuẩn, cùng thi triển Rải Đậu Thành Binh...
Hùng Linh Lỵ thực lực bản thân tuy mạnh, nhưng cảnh giới tu đạo hơi thấp, không thể thi triển thần thông nên Lý Trường Thọ thi pháp thay.
Lý Trường Thọ trước làm ra đậu binh của Hùng Linh Lỵ;
Chợt nghe “Ba!” một tiếng, trước mặt Hùng Linh Lỵ xuất hiện một vị kiếm binh mặc áo choàng băng lam, giáp da sáng loáng.
Trên áo choàng của đậu binh còn viết bốn chữ lớn — Băng Hàn kiếm binh.
“Ai da, thực sự có thể biến thành người!”
Hùng Linh Lỵ lập tức tán thưởng, xoay đi xoay lại kiếm binh này một hồi.
“Để ta tới trước,“
Linh Nga cười nói, ra dáng bắn hạt đậu ra ngoài, hai tay nhanh chóng kết thủ ấn mà sư huynh vừa truyền thụ.
Ba!
Sau khi khói xanh tiêu tán, trước mặt Linh Nga cũng nhiều ra một gã đậu binh, thân mặc áo choàng màu đen, mang khăn trùm đầu cũng màu đen, mỗi tay cầm một thanh loan đao.
Trên áo choàng đồng dạng cũng viết bốn chữ lớn — Loan Nguyệt đao binh.
“Tiểu Trường Thọ tới trước đi,“
Tửu Cửu hất cằm nhìn Lý Trường Thọ.
“Ta muốn áp trục!”
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, tiện tay đem hạt đậu ném xuống đất, ra dáng niết vài cái pháp quyết, trước mặt xuất hiện một đạo thân ảnh khôi ngô, trong tay cầm theo hai cái đồng chùy.
Trên áo choàng viết bốn chữ lớn vô cùng khí phách — Phách Hùng chùy binh.
Hùng Linh Lỵ hai mắt lập tức tỏa ánh sáng, nhỏ giọng nói:
“Biểu ca, ta thích tên đậu binh này!”
Lý Trường Thọ cười nói:
“Không thể đổi lại, trận đấu của chúng ta tuy nhỏ nhưng cũng phải có công bằng.”
“Ừ!”
Hùng Linh Lỵ lập tức gật đầu đồng ý, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc.
Ngay sau đó, ánh mắt ba người đều tập trung vào Tửu Cửu.
Tửu Cửu mỉm cười, bản thân tự cảm giác thấy một cỗ phong khinh vân đạm, nàng niết đậu tiên trong tay, khẽ quát một tiếng:
“Oanh!”
Đầu ngón tay Tửu Cửu xuất ra một tia tiên lực, bằng với mức độ pháp lực của Linh Nga lúc nãy, bao bọc lấy hạt đậu, ném tới trước người, hai tay nhanh chóng kết ấn.
“Rải Đậu Thành Binh!”
Ba!
Tiên đậu theo âm thanh bị nổ nát vụn, một cỗ khói xanh bay lên, ở trước mặt Tửu Cửu nhanh chóng ngưng tụ, ngưng tụ thành... Đã xong...
“Hả?”
Tửu Cửu ngớ người, không khỏi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm lên gã đậu binh kì quái chỉ cao hơn một thước ở trước mặt.
Nó có một cái miệng rộng nửa thước, một cái đầu tròn tròn màu xanh lá, hai con mắt như hai chấm mực đen, thân người là một cái rễ cây, ở vị trí chính giữa mọc ra hai cái cành cây đối xứng hai bên, phía dưới đồng dạng còn có hai cái cành cây, trông giống như hai cái chân.
Một cái trúc bài rơi bên chân Tửu Cửu, phía trên cũng viết bốn chữ lớn...
— Oản Đậu xạ thủ
“Cái này!?”
Trên trán Tửu Cửu tràn đầy hắc tuyến, khóe miệng điên cuồng run rẩy;
“Phù” một tiếng, Linh Nga không nhịn được cười, vội vàng quay đầu che miệng.
“Khụ, “ Lý Trường Thọ nghiêm mặt nói:
“Không nghĩ tới, đạo binh quý hiếm nhất cũng bị sư thúc rút được, ván này người đã thắng.”
“Không được! Ta muốn đổi lại cái khác!”
Tửu Cửu lập tức phát điên, dậm chân một cái làm cả núi chấn động, thập phần tráng lệ.
Lý Trường Thọ bình tĩnh cười, thay Tửu Cửu niệm một đoạn pháp quyết nhỏ.
Chợt nghe một tiếng:
“Phi!”
Trong miệng Oản Đậu xạ thủ phun ra một hạt châu lớn chừng nắm đấm, mang theo khí tức Ngũ Hành Hỏa, Kim, nhanh chóng bay ra ngoài trăm trượng, phát nổ trên một mảnh đất hoang, bụi bay đầy trời!
Sau khi bụi mù tán đi, xuất hiện một hố to đường kính hơn mười trượng!
Cái này vẫn chỉ là tiêu chuẩn pháp lực của Linh Nga thôi phát ra đậu binh mà thôi!
Linh Nga cùng Tửu Cửu nhìn nhau, đều có chút rung động.
Tuy rằng hai người thường ngày có chút hồ nháo, nhưng đều không phải kẻ ngu dốt, giờ phút này cũng đã cảm nhận được chỗ lợi hại của thần thông Rải Đậu Thành Binh, cùng thần uy của Oản Đậu xạ thủ...
Oản Đậu xạ thủ cũng có chỗ thiếu hụt là di chuyển chậm chạp, chỉ có thể dùng như “pháo đài” cố định.
Mà cái này, cũng chỉ là một bước đệm nhỏ trên con đường sửa chữa thần thông của Lý Trường Thọ...
Tửu Cửu đột nhiên quát lên: “Đấu pháp bắt đầu!”
Ba người bị bất ngờ không kịp chuẩn bị thì Oản Đậu xạ thủ đã bắt đầu “Phi, phi, phi” nổ cho ba con đạo binh khác chật vật chạy trốn.
Trên Tiểu Quỳnh phong lập tức vang lên tiếng cười to của Tửu Cửu.
Tiếng cười kia nương theo những đám mây bay ngang qua Độ Tiên môn đi đến Đông Hải chi địa...
…
“Điện hạ, những thứ này đã đủ chưa?”
Đông Hải Long cung, trên hai chiếc xe lớn Giao Long đã chất đầy bảo rương, Quy tiên nhân ở bên cạnh lau cái trán đầy mồ hôi, hỏi Ngao Ất.
Ngao Ất suy nghĩ một chút...
“Chuẩn bị thêm một xe nữa, chủ yếu là tài bảo trận pháp.”
“Cái này... Lão thần tuân mệnh.”
“Tư Tư quay về tộc của nàng lấy lễ vật cho Trường Thọ huynh, cũng không biết bây giờ nàng về đến nhà chưa.”
Ngao Ất thì thào một tiếng, mới tách ra có mấy canh giờ mà đã có chút mong nhớ.