Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 98: Chương 98: Đệ tử của ngươi, ta sẽ chăm sóc




Dịch: Vì Anh Vô Tình

Biên: BsChien

***

Che giấu tu vi bại lộ rồi?

Lý Trường Thọ cưỡi mây bay về phía Điện Độ Tiên vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Hiện nay, bởi vì chuyện Nam Hải thần giáo mình có khả năng phải đối đầu chính diện với Văn đạo nhân trong truyền thuyết kia...

Chính mình che giấu tu vi không chỉ đơn giản là vì một lá bài tẩy.

Mà còn trực tiếp liên quan đến tài sản, tính mạng của mình!

“Quy Tức Bình Khí quyết” môn pháp quyết “Bàng môn” này thật ra đã hao tốn rất nhiều tinh lực của Lý Trường Thọ.

Lúc đầu, hắn thông qua việc không ngừng phân tích các loại phương pháp dò xét tu vi, tổng kết tất cả lại Tiếp đó hắn cũng tiến hành tìm hiểu các loại phương pháp che giấu hơi thở có trong Độ Tiên môn, sau đó mới tìm ra được pháp quyết che giấu này.

Trước khi hắn độ kiếp, môn pháp quyết này đã được cải thiện vài chục lần. Sau khi Lý Trường Thọ thành tiên càng làm môn pháp quyết này tăng lên tới cấp độ mới ngang bằng với độn pháp.

Nhưng đối mặt với vị Kim Tiên đã sống không biết bao lâu này, trong lòng Lý Trường Thọ cũng có chút không chắc.

“Chỉ có thể làm tốt biện pháp chuẩn bị, nếu như Chưởng môn cố ý thăm dò thì mình sẽ bắt đầu dùng phương án dự bị số ba.”

Cái gọi là phương án dự bị, đơn giản chính là lập tức tự chứng nhận sự trong sạch của bản thân.

Ngay lập tức chứng minh mình không phải gian tế của địch nhân, cũng không phải là tà ma ngoại đạo, mà thực sự là đệ tử Độ Tiên môn. Chỉ có điều hắn gặp được cơ duyên nên tốc độ tu hành nhanh hơn chút, khi độ thiên kiếp lại không cẩn thận phi thăng một chút a...

Sau khi rơi xuống trước cửa điện, Lý Trường Thọ nhìn về phía tòa cung điện to lớn phía trước, trong lòng yên tĩnh. Hắn thu liễm tiên thức, khiến khí tức bản thân ổn định ở Phản Hư cảnh cấp tám, sau đó cất bước đi vào trong.

Mới vừa vào điện hắn đã nghe được một truyền âm có chút suy yếu:

“Khụ, khụ khục... Đệ tử Lý Trường Thọ của Tiểu Quỳnh phong? Được rồi, đi vào đây.”

Mặt của Lý Trường Thọ không biến sắc, nhẹ nhàng gật đầu.

Âm thanh kia lại nói:

“Đi đến bên trái, ở góc điện có cái cửa nhỏ, đi vào là được. Không cần khẩn trương, bần đạo là Chưởng môn Độ Tiên môn, gọi ngươi tới là vì muốn nói với ngươi một số chuyện nhỏ.

Khụ, khụ khục.”

Lý Trường Thọ:...

Trước không đề cập đến cái khác, nghe giọng nói truyền âm này thì Chưởng môn có vẻ bệnh tình đang nguy kịch?

Lý Trường Thọ cúi đầu bước nhanh trong chủ điện có hơi trống trải của môn phái, đi về phía góc bên trái đại điện, rất nhanh đã đến trước hai cánh cửa gỗ.

Hắn đứng đó, nghe thấy Chưởng môn truyền thanh lần thứ hai thì mới khẽ đẩy cửa đi vào…

Bên trong là một gian phòng trà đơn giản trang nhã, bày mấy cái bàn ghế bình phong, hai cánh cửa sổ mở ra, bên ngoài chính là cảnh đẹp “Vân Hải Phong Đảo”.

Lý Trường Thọ lại không có lòng dạ nào thưởng thức những thứ này. Hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên đạo giả đang ngồi ở trước cửa sổ.

Đây chính là Chưởng môn nhà mình, ký danh đệ tử của Thái Thanh Lão tử...

Quý Vô Ưu.

Khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sáng, anh tuấn tiêu sái, nhưng việc này đương nhiên không cần nói nhiều…

Bình thường mà nói, Luyện khí sĩ đều duy trì khuôn mặt trung niên hoặc thanh niên. Nếu như không phải do mình hoặc đạo lữ có sở thích đặc thù gì, thì hình tượng đều sẽ không quá khó nhìn.

Chưởng môn tươi cười ôn hòa, khí chất nho nhã cho người ta một loại cảm giác ôn tồn lễ độ...

Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng.

Quan trọng là...

Vị Chưởng môn đại nhân Kim Tiên cảnh này sắc mặt trắng bệch, khí tức suy yếu hai mắt lại vô thần, mặc dù dáng người thẳng tắp nhưng lộ ra cảm giác đầy tiều tụy yếu ớt.

Nếu không phải biết Chưởng môn nhà mình đạo hiệu “Vô Ưu” tên là Qúy Vô Ưu ở Đông thần châu được xưng là “Vô Ưu chưởng môn”… Thì trong lòng Lý Trường Thọ đã không nhịn được treo cái ngoại hiệu “Hồng Hoang Hư Không công tử” cho Chưởng môn.

Nhìn thấy Lý Trường Thọ đi tới, Chưởng môn đại nhân mỉm cười, bên miệng lại có một tia tiên huyết chảy xuống...

Lý Trường Thọ bị dọa cho hết hồn, vội hô:

“Chưởng môn!”

“Chuyện nhỏ thôi không cần phải lo lắng. Là nguyên thần bị tổn thương một chút, đã dùng linh đan chữa thương.”

Chưởng môn Qúy Vô Ưu lau khóe miệng, hơi ho khan, ổn định thương thế của mình.

“Chút thương thế này bế quan là có thể hồi phục như cũ.

Trường Thọ đúng không, cầm lấy…

Bần đạo chờ ngươi mấy ngày cũng vì đưa cho ngươi vật này.”

Vị chưởng môn Qúy Vô Ưu này từ trong tay áo lấy ra một chiếc bình ngọc, dùng tiên lực nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lý Trường Thọ, hắn cúi đầu nhận lấy bằng hai tay.

Hiện giờ trong lòng Lý Trường Thọ cũng có chút cảm khái.

Chưởng môn nhà mình vì bảo vệ tiên môn mà bị thương thế như vậy. Trước đây mình còn cho rằng Chưởng môn thần thông quá yếu, bản lĩnh hơi kém, thật sự là...

Ài!

Trong lòng của Lý Trường Thọ cảm thấy hổ thẹn, đối với việc vị Chưởng môn liều mạng bảo vệ môn phái thực sự cảm thấy vô cùng cảm kích.

“Chưởng môn, ngài có thương tích trong người xin ngài hãy sớm ngày đi bế quan tĩnh dưỡng.

Ngài vì bảo vệ môn phái đã dốc sức chiến đầu với tà ma ngoại đạo, thật sự vất vả.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ.”

Quý Vô Ưu cười một tiếng, sắc mặt có chút xấu hổ, thở dài:

“Thật ra mấy ngày trước, bần đạo được tổ sư khai sơn truyền xuống một môn thần thông then chốt trong việc tu dưỡng Tiên Thiên khí.

Nên mấy ngày nay bần đạo thử tu hành, nhưng có hơi nóng vội, không cẩn thận làm bị thương nguyên thần của mình.

Ha ha ha…

Khục khụ khụ khụ khụ!”

Lý Trường Thọ: …

“Trường Thọ a.”

Quý Vô Ưu bình tĩnh lau vết máu trên khóe miệng, nhìn bình sứ trong tay Lý Trường Thọ, ánh mắt mang theo sự do dự nhưng vẫn uyển chuyển nói:

“Thứ trong tay ngươi phải giữ thật tốt.

Ngươi có biết, tổ sư đạo thừa Độ Tiên môn chúng ta, cũng là sư phụ của bần đạo, chính là người của Nhân giáo, một vị thanh đức thần tiên của núi Côn Luân, Độ Ách chân nhân.

Bình sứ này là do một vị đại tiền bối, đại cao nhân, chịu trách nhiệm trông coi đạo thừa... của Nhân giáo chúng ta, khục, nhờ chuyển giao cho ngươi, nói là muốn kết thúc một chút đoạn nhân quả với ngươi.

Việc này bần đạo cũng không tiện nói nhiều, nhưng đây cũng là duyên phận của ngươi, linh đan bên trong phải dùng cho tốt.

Đã hiểu chưa?”

Trong lòng Lý Trường Thọ bừng tỉnh, cúi đầu nói:

“Đệ tử đã biết.”

“Đi đi, nhớ kỹ việc này là được. Tu vi tư chất của ngươi cũng không tệ, sau này độ kiếp thành tiên thì hãy ở trong môn phái an tâm tu hành.”

Qúy Vô Ưu khoát tay, Lý Trường Thọ khom người lĩnh mệnh rời khỏi phòng nhỏ.

Vẫn chưa hoàn toàn đóng cửa lại, Lý Trường Thọ đã nghe thấy một trận ho kịch liệt, cùng với một tiếng “Phốc”, hình như là tiếng phun máu...

Khóe miệng co giật, Lý Trường Thọ đóng kỹ cửa gỗ lại, coi như chưa hề nghe thấy cái gì quay người đi về phía cửa điện.

Câu nói sau cùng của Chưởng môn thật ra là cho hắn một viên thuốc an thần.

Độ Tiên môn cứ hai trăm năm lại chiêu nạp một nhóm đệ tử. Lúc chiêu nạp đám đệ tử tiếp theo sẽ cho nhóm đệ tử cũ của hai trăm năm trước một lựa chọn, có thể tiếp tục ở lại trong môn phái cũng có thể ra ngoài tu hành, xông xáo.

Lời nói của Chưởng môn có ý tứ:

Chỉ cần Lý Trường Thọ an tâm tu hành sau này vượt qua tiên kiếp, ở trong môn phái đãi ngộ sẽ không quá thấp.

Rời khỏi cửa điện, tinh thần Lý Trường Thọ lại yên bình.

Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.

Tu vi của mình cũng không có bại lộ.

Qúy Vô Ưu chưởng môn thân là chủ của một môn phái, đặc biệt chiếu cố một tên đệ tử Tiểu Quỳnh phong như hắn, cũng chẳng qua là bởi vì cái bình hắn đang cầm trong tay.

Nếu như hắn đoán không lầm, đây là do Huyền Đô đại pháp sư ban thưởng.

Nhân quả muốn kết thúc chính là chuyện mà lúc trước Nguyệt lão tìm mình.

Ừ...

Huyền Đô đại pháp sư và Nguyệt lão rốt cuộc đã làm cái gì với tượng đất nhân duyên của hắn?

Lý Trường Thọ liếc nhìn linh đan trong bình sứ. Không nói cái linh đan này như thế nào, nhưng cái bình sứ này cũng không phải là pháp khí bình thường; ngoại trừ có thể bảo trì dược tính trong đan mà còn có thể củng cố đan dược và có tác dụng tránh va chạm...

Trong lòng hắn phân tích dược liệu của viên Lục chuyển linh đan này, sau đó khóe miệng co quắp một trận.

Bồi nguyên cố đan, củng cố nguyên thần, tăng cường dương khí tiên thiên...

Có thể nhìn ra, vị Nhân giáo thủ đồ này tiêu chuẩn luyện đan tương đối lợi hại, dù sao đan dược bổ dương cấp bậc “Lục chuyển linh đan” không phải ai cũng có thể tùy tiện lấy ra.

Đan dược này...

Cho sư phụ dùng đi.

Dù sao cũng là Lục chuyển linh đan, bỏ qua tác dụng tăng cường dương khí trời sinh, còn có thể củng cố nguyên thần, vô cùng có lợi đối với Trọc Tiên như sư phụ.

Chỉ là đan dược này dù sao vẫn sẽ làm thân thể nam Luyện khí sĩ sinh ra một ít ảnh hưởng không thể ức chế được.

Có nên khuyên sư phụ đi tìm sư nương?

Nếu như chỉ bởi vì một viên đan dược thì cũng không cần thiết.

“Hay làm, lấy viên đan dược này làm quà tặng lúc sư phụ tìm được đạo lữ.”

Sau đó Lý Trường Thọ mỉm cười, cất cái bình sứ này vào.

Cách Độ Tiên điện xa hơn một chút, Lý Trường Thọ mới từ từ thả ra tiên thức.

Sư muội vẫn còn nằm ở chỗ Tửu Thi sư bá ngáy o o, chỉ là cái túi buộc vào đai lưng nàng đang không ngừng giãy dụa...

Sư phụ tỉnh rồi?

Lý Trường Thọ vội vàng cưỡi mây bay tới.

Tiếp theo nên giải thích với sư phụ như thế nào thì hắn đã sớm nghĩ xong lý do thoái thác.

Trên đường đi, Lý Trường Thọ đi ngang qua Bách Phàm điện ở gần đó, có liếc nhìn qua quảng trường trước điện.

Ở dưới bóng mát của một gốc cây có hai tấm bia đá được dựng đứng lên. Một tấm ghi lại Độ Tiên môn đột nhiên gặp phải đại kiếp, môn nhân dốc sức chiến đấu bảo vệ sơn môn vững vàng.

Trên một tấm bia đá khác lại viết tên những tiên nhân của Độ Tiên môn đã ngã xuống ở trong trận chiến này.

Một môn phái an ổn thật ra chính là dựa vào từng tên Luyện khí sĩ trong môn giữ gìn bảo vệ.

Hang ổ của mình đương nhiên phải bảo vệ cẩn thận.

Nhưng mà Lý Trường Thọ rất nhanh lại nhìn thấy, ở đối diện hai tấm bia đá kia, trong một góc khác của quảng trường.

Ở đó có ba bộ tượng đá vừa được đặt vào.

Bên trái là khuôn mặt nữ tiên dáng vẻ lung linh, mặt mũi xinh xắn. Ở giữa là khuôn mặt nam tiên công chính đeo kiếm, phía bên phải là cái tráng hán khiêng cái đại phủ đang nhe răng cười.

Ba bức tượng đá này rất sinh động, tượng đá người được chế tác tinh chuẩn, bắt được mỗi một cái “Thần tủy” của mỗi một cái đạo nhân giấy.

Hai bên của ba bức tượng đá này còn có hai tấm bia dựng thẳng, trên đó viết:

[Nhân tộc nghĩa sĩ thiên cổ]

[Độ Tiên trọn đời kính ngưỡng]

Phía trước còn có một lư hương nhỏ cắm ba cây hương dài.

Lý Trường Thọ không nhịn được vuốt nhẹ mi tâm, sau đó làm như không nhìn thấy đi đến chỗ sư muội.

Hiện nay, Độ Tiên môn đang truy xét lai lịch khôi lỗi huyết văn, cùng với tung tích mấy vị “Nghĩa bạc vân thiên chân đạo hữu”này.

Truy xét là để bù đắp một ít lợi ích cho thân nhân của ba vị đạo hữu.

Liên quan đến Văn đạo nhân, Lý Trường Thọ ngược lại cảm thấy không nên tiết lộ những tình báo mà mình biết cho Độ Tiên môn. Tốt nhất là giấu diếm việc này đi để Độ Tiên môn không có mục tiêu điều tra.

Mà mấy vị “Nghĩa sĩ” này...

Trong đầu Lý Trường Thọ suy nghĩ.

Có nên làm mấy cái đạo nhân giấy đến khóc tang giả mạo trong môn để kiếm chút bảo tài linh thạch?

Lý Trường Thọ cười một tiếng, thôi bỏ ý nghĩ này đi...

Một trận chiến này làm hắn nhận thức rõ ràng được tác dụng của trận pháp, cũng tính toán xa hơn về tương lai.

Đại trận của Tiểu Quỳnh phong có thể liên tục cường hóa, càng hoàn thiện hơn. Trong đó trận cơ hoàn toàn có thể tổ hợp thành một cái đại trận chỉnh thể, luyện chế Tiểu Quỳnh phong thành một trận cơ thật lớn có thể di động.

Hồng Hoang có tiên nhân tu vi cao thâm, luyện chế động phủ của mình thành pháp bảo, có thể lớn có thể nhỏ, tùy theo ý mình.

Đợi tu vi mình cao hơn một chút cũng có thể làm như vậy.

Khi đó nếu như lại gặp tai họa uy hiếp cả môn phái...

Tiến, có thể dùng Tiểu Quỳnh phong đi tiêu diệt cường địch.

Lui, có thể trực tiếp thu Tiểu Quỳnh phong vào trong tay áo, chui xuống mười vạn dặm dưới mặt đất.

Chỉ là việc này cần số lượng lớn bảo tài và cần chuẩn bị lâu dài.

“Bây giờ mình cũng không thiếu thời gian, vẫn nên bắt đầu làm thôi.”

Trong lòng Lý Trường Thọ hạ quyết tâm, không xa trước mắt đã là chỗ của Cửu tiên chữ Tửu. Hắn xua tan suy nghĩ rồi chậm rãi hạ xuống…

Trước tiên đánh thức sư muội, cùng trở về Tiểu Quỳnh phong, trấn an xong sư phụ rồi nói tiếp.

...

“Bây giờ ta có thể làm gì cho Hạm Chỉ sư điệt?”

Bên cạnh cái ao trên Kim Ngao đảo.

Ngao Ất bộ dạng thiếu niên thanh tú nhìn Hạm Chỉ bên cạnh đang đau buồn, ánh mắt cũng mang theo mấy phần ảm đạm.

Nguyên Trạch sư huynh bị người hãm hại, tâm thần bị khống chế làm ra những chuyện sai lầm hoang đường, mấy ngày trước được Nhân giáo Đại sư huynh đưa thi thể và một tia tàn hồn về Kim Ngao đảo.

Chuyện này kinh động mấy vị cao nhân Xiển giáo, lại ở trước mặt Nhân giáo Đại sư huynh cầu tình. Cuối cùng tàn hồn của Nguyên Trạch sư huynh hơn phân nửa không bị xử phạt, có thể đi đầu thai chuyển thế, nhưng không còn liên quan đến Tiệt giáo nữa...

Nhớ tới bình thường Nguyên Trạch sư huynh chiếu cố cho mình, Ngao Ất không khỏi thầm hạ quyết tâm.

Đệ tử của ngươi, ta sẽ đối xử tử tế.

“Hạm Chỉ...”

Ngao Ất vừa định nói gì đó, đột nhiên tiên thức phát hiện ở ngoài Kim Ngao đảo có hai tên lão đạo bay tới.

Hắn lập tức giữ vững tinh thần, vội nói:

“Hai vị sư huynh đưa hồn phách Nguyên Trạch sư huynh đến Địa phủ đã trở về!”

Hạm Chỉ ngẩng đầu nhìn một chút lập tức hốc mắt lại phiếm hồng, vội vàng cưỡi mây ra nghênh đón, muốn hỏi một chút sư phụ của mình trên đường xuống hoàng tuyền đi như thế nào...

Một lát sau, hai lão đạo bị Ngao Ất và Hạm Chỉ ngăn lại. Hai vị này đều nhíu mày im lặng, không biết nên mở miệng như thế nào.

Ngao Ất vội hỏi:

“Hai vị sư huynh, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Việc này...”

“Ài, vốn dĩ mọi việc đều vô sự!” Lão đạo bên trái thở dài, thấp giọng nói, “Xem mặt mũi của Tiệt giáo ta, Địa phủ tiên nhân đương nhiên sẽ không gây khó dễ.

Nhưng theo Thánh Nhân lão gia định ra quy củ, chúng ta không thể can thiệp vào lục đạo luân hồi. Cho nên Địa phủ tiên nhân chỉ có thể thể cam đoan an bài cho Nguyên Trạch sư đệ chuyển kiếp, đời sau phúc nguyên thượng đẳng, cũng là không có dính dấp gì đến đời này.

Nhưng thật không nghĩ đến chính là...”

Lão đạo phía bên phải ngửa đầu thờ dài:

“Trước khi Nguyên Trạch sư đệ uống canh Mạnh bà thì một tia hồn phách kia lại mở miệng.”

“Cái… Cái gì?”

Hạm Chỉ run giọng hỏi: “Sư phụ con nói cái gì?”

“Nguyên Trạch nói rằng: Yên tâm đi, đầu thai chỉ là chuyện nhỏ, chắc cũng không xảy ra vấn đề gì đâu”

Hạm Chỉ không nhịn được đưa tay lên nâng chán, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt...

Ngao Ất vội hỏi:

“Kết quả thế nào?”

“Lão qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà rồi đi tới con đường phía trước.

Lại chẳng hiểu sao từ dưới sông Vong Xuyên có cơn sóng cuộn lên, bọt nước đánh trúng hồn phách của y, bay qua súc sinh đạo bên cạnh.

Chúng ta muốn cứu cũng không được, hồn phách của y đã bị Luân Hồi bàn hút đi.

Sau này chúng ta cũng nhờ quan hệ nghe ngóng được. Nguyên Trạch sư đệ hình như đi đầu thai vào đời sau của Yêu tộc bên kia, làm một con báo đen.”

“Sư phụ...”

Hạm Chỉ nghe thấy lời này, lại bi thương quá độ, nguyên thần hỗn loạn tinh thần suy kiệt, thân hình lảo đảo muốn ngã, được Ngao Ất bên cạnh vội vàng nâng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.