Dịch: Vu
Biên: BsChien
***
“Tề Nguyên sư đệ, vi huynh có cái này phải hỏi đệ...”
Tại Lâm Đông thành dưới mặt đất khoảng trăm trượng, có hai thân ảnh đang co rụt lại thành một đoàn. Bọn hắn đang âm thầm tiến tới trong bóng tối, tìm một chút quang minh lẻ loi tại mảnh Hồng Hoang tàn khốc này.
“Tề Nguyên” cũng chính là người giấy của Lý Trường Thọ giả danh đang đi theo Tửu Ô sư bá, từng chút một đến gần hoa lầu nơi có khí tức của yêu tộc.
Tửu Ô quay đầu nhìn Tề Nguyên truyền âm hỏi:
”Sư đệ, theo như bình thường thì khi đánh lén hay có ý đồ xấu, thì phải chọn thời điểm đêm tối mới đúng chứ. Còn đằng này thì huynh đệ chúng ta lại đi giữa ban ngày, thanh thiên bạch nhật. Đã vậy lại còn chọn thời điểm chính giữa trưa nắng nóng nữa chứ….
Không bằng chúng ta trực tiếp tấn công chính diện từ cửa vào còn hơn.”
“Sư huynh nói vậy là không đúng”
Lý Trường Thọ giả tiếng sư phụ và trả lời:
“Sư huynh có chỗ không biết, những nơi giống như thế này thì vào buổi trưa rất ít khách nhân, có một chút phàm nhân thì đều đi nghỉ ngơi hết rồi. Với lại huynh cũng đã thấy tối qua rồi phải không, vào buổi tối thì nơi đây cực kỳ náo nhiệt, không tốt để hành động.”
Tửu Ô nghe vậy thì đồng ý, sau đó nhìn Lý Trường Thọ với ánh mắt đầy ẩn ý và cười nói:
“Không nghĩ tới nha, Tề Nguyên sư đệ lại hiểu về nơi này như vậy.”
“Không giống như sư huynh nghĩ đâu, đây là do Lý Trường Thọ từng nói với ta.”
Lý Trường Thọ thở dài trong lòng, vì giữ lại thanh danh trong trắng cho sư phụ mà phải dội nước bẩn lên người mình. Haizz, thương cho tấm lòng đồ đệ khắp thiên hạ.
Tửu Ô sư bá nghe vậy liền chậc chậc cười khẽ, lão nhìn Lý Trường Thọ thấp giọng nói:
“Ngươi nói cái này thì vi huynh chắc chắn tin, đại đồ đệ của ngươi đó, tấm lòng đen như đáy lò, toàn ý nghĩ xấu xa.
Toàn thân hắn đầy mưu ma chước quỷ, quả đúng là Nguyên tiên đấu không lại, Chân tiên gặp té nhàa. Sau này hắn độ qua Thành Tiên kiếp phỏng chừng Thiên Tiên cũng đều dám tính kế.”
Lý Trường Thọ:…
Hắn bỗng nhiên có ý muốn rút kiếm ra chém người.
“Khụ khụ”, Lý Trường Thọ liền giả tiếng sư phụ Tề Nguyên trả lời:
“Đệ nghe Lý Trường Thọ nói hắn rất kính nể sư huynh. Sao sư huynh có thể nói về đồ đệ siêu cấp đẹp trai, giỏi giang của đệ như vậy được!
Hắn nói nể sư huynh vì hắn cảm thấy sư huynh vừa tu hành vừa lo lắng nội vụ sư môn rất đa năng. Huynh đóng góp rất to lớn trong việc giữ ổn định cho Độ Tiên môn.”
“Ài! Sau này sư đệ không được nói cái này nghe chưa, nói đến sư huynh lại phát sầu. Ngày nào cũng có việc làm, chẳng có ngày nào là rảnh cả. Có lúc sư huynh còn muốn về quê làm ruộng luôn đó, lúc nào cũng phải làm việc, chạy đông chạy tây, nhiều chỗ không có ta lại không được…”
Thấy Tửu Ô sư bá muốn bật mode than thở thì Lý Trường Thọ liền truyền âm cắt đứt:
“ Khoan đã sư huynh, đệ thấy chúng ta nên giải quyết xong việc này đi rồi đợi đêm nào đẹp đẹp rồi nói.”
“Đúng, sư đệ nói đúng, đây không phải nói chuyện phiếm, chúng ta phải giải quyết đám yêu vật hại dân này trước.” Tửu Ô liền đáp ứng rồi tiếp túc bước tới.
Bởi vì Tửu Ô sư bá đối với độn pháp chưa hiểu sâu, nên không thể đạt đến cảnh giới vô thanh vô tức giống Lý trường Thọ.
Khi hai người đồng thời ẩn giấu khí tức riêng phần mình, Lý Trường Thọ còn âm thầm che lấp khí tức cả hai thêm một vòng nữa…
Tình hình này khiến Lý Trường Thọ nhớ đến những ngày hoạt động cùng với Vạn Lâm Quân trưỡng lão, haiz, thật hoài niệm a…
Hai người lặng lẽ đến dưới hoa lầu rồi cẩn thận dò xét. Rất nhanh Tửu Ô và Lý Trường Thọ liền phát hiện ra bảy nguồn yêu khí.
“Ghê thật, vậy mà có tới hai tên Chân Tiên cảnh đại yêu.” Tửu Ô nhăn mày mà nói: “Bọn chúng chiếm cứ hoa lầu này cũng lâu rồi mà sao đến giờ vẫn chưa có người nào phát hiện nhỉ…”
Lý Trường Thọ đáp:
“Những chỗ bướm hoa như này, đa số Luyện Khí Sĩ rất ít tới đây, nên chưa có ai phát hiện cũng là điều bình thường.”
Tửu Ô nghe vậy liền cười nói:
“Vậy Tề Nguyên sư đệ có thể cho ta biết tại sao trước đó lại đến nơi này không?”
Lý Trường Thọ nghe vậy liền cười trong lòng nói:
“Không có gì đâu sư huynh, đệ chỉ tìm chỗ uống rượu giải buồn thôi. Bởi vì gần đây nhận được hai phong thư đó mà. Sư huynh, giờ không phải lúc nói cái này, chúng ta vẫn là giải quyết bảy tên đại yêu trước đi.”
Thư tín?
Tửu Ô nghe xong thì tò mò trong lòng nhưng nhất thời không hỏi nhiều.
Lý trường Thọ lặng lẽ quan sát những biến hóa trên khuôn mặt của Tửu Ô sau khi nghe về thư tín. Hắn khẽ cười thầm trong lòng, biết rằng mình đã gợi lên được sự chú ý của Tửu Ô và thành công hạ xuống một hạt giống tò mò.
Sau này hắn có thể thuận lý thành chương để tiếp tục trao đổi với sư bá về việc này.
“Một bước tính mười bước, phục bút giấu trong bụng” - [Chiêu thức luận] - Tác giả Lý Trường Thọ, Nhân giáo đệ tử, Giáo chủ Hải Thần giáo.
Hai người thăm dò bên dưới chỗ đám yêu vật. Tửu Ô sư bá lặng lẽ lấy ra một thanh trường kiếm, định lặng lẽ xuất thủ, trước hết chế trụ hai tên Đại yêu rồi tiêu diệt…
Trong hai tên Chân Tiên cảnh đại yêu đó có một kẻ mà hai người đã thấy qua, chính là nữ chưởng quỹ đẹp mê người của đại hoa lâu này!
Chưởng quỹ nữ yêu này đang ở bên trong một căn nhà gỗ nhỏ, xem hai thiếu nữ luyện tập đánh đàn, thổi tiêu…
“Tề Nguyên sư đệ, đệ ở chỗ này lược trận cho huynh.”
Tửu Ô nói như thế đương nhiên là không muốn để Tề Nguyên tham gia chiến đấu rồi. Mà giấy đạo nhân “Tề Nguyên” vội vàng ra tay, dùng tiên lực ngăn chặn Tửu Ô lại.
Độ Tiên môn trưởng lão bọn họ chẳng lẽ ai cũng thông dụng “kỹ năng bị động” là [Thượng Đầu] hay sao?
“Sư huynh này, chúng ta chiếm cứ ưu thế ở bên trong bóng tối. Bọn chúng không biết là có ta tập kích, vậy thì tại sao chúng ta không lợi dụng ưu thế này, mà cứ phải trực tiếp ra đấu với bọn chúng?
Đây sư huynh, đệ có hai bình độc dược phòng thân do Trường Thọ hiếu kính. Tại sao chúng ta không âm thầm phát tán độc dược, lặng yên diệt sát bọn yêu vật đó rồi mang đồ chạy đi?”
Vừa nói, Lý Trường Thọ vừa lấy ra hai bình độc dược, mê dược do Vạn Lâm Quân trưởng lão tặng. Hắn còn cố ý giải thích từng chút một về cách phát tán độc dược này cho Tửu Ô sư bá nữa.
Sao khi nghe xong thì Tửu Ô nhìn “Tề Nguyên” một cách nghi ngờ. Lão hấp háy mắt cười nói:
“Thì ra là vậy, không ngờ nha…”
Lý Trường Thọ nghe xong liền giật thót trong lòng:
“Không lẽ Tửu Ô sư bá nhìn ra điểm nào sơ hở của mình rồi?”
Tửu Ô liền cười hắc hắc mà nói:
“Không ngờ nha Tề Nguyên sư đệ, ta còn tưởng Trường Thọ sư diệt là trời sinh cơ linh như thế! Không nghĩ tới cuối cùng là do sư phụ dạy dỗ.
Cao nhân không lộ mặt nha Tề Nguyên sư đệ!”
Lý Trường Thọ thở phào trong lòng.
“Ài” - “Tề Nguyên” thở dài - “Thế đạo gian nan, pháp lực yếu kém, đệ không thể không chú ý một chút.”
“Tốt.”
Lập tức Tửu Ô sử dụng linh lực âm thầm phát tán mê dược. Từng tia mê dược bay ra, rất nhanh liền bao phủ tòa hoa lâu này. Tiền viện hậu viện tổng cộng hơn ba trăm người bị trúng thuốc mê lăn ra ngủ.
Tuy rằng hiện tại là buổi trưa, đại đa số mọi người đều cũng đang ngủ say.
Lý Trường Thọ còn ở một bên căn dặn rằng loại mê dược này khá mạnh, phàm nhân bị trúng quá nhiều thì không phải chết cũng là lê lết.
“Sư huynh, nữ nhân chỗ này cả đời đều cực khổ rồi, sư huynh cố thả mê dược né tránh bọn họ ra. Tập trung thả ở chỗ những con yêu vật hại người là được rồi.”
“Hắc hắc, không ngờ nha! Tề Nguyên sư đệ cũng là người thương hoa tiếc ngọc.”
“Khụ khụ, sư huynh hiểu nhầm rồi, là ta kiêng kị sát nghiệp thôi.”
“Hắc hắc, được rồi, sư đệ yên tâm đi, sư huynh biết mà.”
Nói rồi Tửu Ô tập trung phát tán mê dược theo ý Lý Trường Thọ.
Nữ chưởng quỹ cầm tẩu thuốc lúc này cũng không nhịn được, nâng tay đỡ cái trán rồi lui về phía sau hai bước, chậm rãi tựa vào ghế bành. Tẩu thuốc bích ngọc rơi lăn lóc trên đất, nàng ngửa người trên ghế bành say ngủ, dáng vẻ vẫn hấp dẫn mê người.
Sau khi mê dược phát tán xong thì không cần Lý Trường Thọ nhắc, Tửu Ô liền lập tức đi điều tra một cách kĩ càng. Phải nói Tửu Ô làm việc so với Vạn Lâm Quân thì cẩn thận hơn nhiều.
Đã không cẩn thận điều tra thì thôi, chứ đã tỉ mỉ xem xét thì cả hai người Tửu Ô và Lý Trường Thọ đều được mở rộng tầm mắt…
Đêm qua dưới ánh đèn mông lung thì hai người thấy được rất nhiều nữ nhân mặt đẹp như ngọc.
Còn bây giờ là ban ngày, họ không trang điểm để lộ ra dung mạo tràn đầy tang thương tuế nguyệt.
Những phàm nhân nữ tử thật ra cũng không tính là xấu, chỉ là thiếu một chút trang điểm và ánh nến ban đêm khiến cho dung nhan có chút biến hóa, không được đẹp như trước.
Còn năm “hoa khôi” của thanh lâu này, chính là năm tên yêu tộc tu vi tầm Nguyên Tiên cảnh. Giờ phút này bọn chúng đã bị mê dược làm cho hôn mê, hiển lộ diện mạo thật là ba con cóc tinh là hai con bạch hồ tinh.
Tửu Ô lắc đầu thở dài nói:
“Không hiểu sao đám phàm nhân có thể có hứng thú với đám yêu vật gớm ghiếc này được nhỉ?”
“Bị mê hoặc mà thôi.” Lý Trường Thọ lắc đầu trả lời như thế một câu, rồi lặng lẽ quan sát phụ cận mấy trăm dặm gió thổi cỏ lay.
Tửu Ô lắc đầu thở dài, khống chế độc dược lặng lẽ tiêu diệt năm con “tiểu yêu tiên” này.
Bọn yêu vật ở đại hoa lầu này thường dựa vào hấp thu phàm nhân dương khí để tu luyện, cho nên yêu lực có rất nhiều tạp chất, không tinh thuần. Giờ phút này bọn chúng không thể nào chống lại độc tính của Thiên Tiên độc, chớp mắt liền bị diệt sát.
Bọn này dựa vào biện pháp hoa lâu tu luyện kì thật cũng có chút cao minh. Các nàng tiếp khách thông thường cũng không phải nhằm vào đúng một phàm nhân, sẽ không lấy đi tính mệnh của người đó.
Giống như hôm qua, vị “Hạ công tử” bị đuổi ra khỏi cửa, dương khí và tài sản của y đã không còn nhưng tính mạng vẫn được giữ lại, chỉ là không sống được lâu.
“Giết mấy con tiểu yêu không ngờ còn có công đức.”
Tửu Ô nhỏ giọng thì thầm, sau đó tiếp tục ra tay. Lần này lão định diệt sát hai Chân Tiên cảnh đại yêu kia.
Một con rết thành tinh trúng liều độc dược thứ hai, lập tức nằm chết thẳng cẳng.
Nhưng còn nữ chưởng quỹ một mạch không hiện ra bản thể thì vẫn chưa trúng độc ngay, quanh thân nàng xuất hiện một đoàn kim sắc quang mang…
Kim sắc quang mang kia dần hóa thành một con yêu hồ, sau lưng có sáu cái đuôi đang hợp lại chống cự độc dược.
Tửu Ô nhướng mày, định tăng cường độc dược thì Lý Trường Thọ liền kêu lên:
“Sư huynh dừng lại, thu hồi độc đi, yêu vật này không thể giải quyết đơn giản như vậy.”
“Hả?”
Tửu Ô tuy rằng không hiểu nhưng vẫn thu hồi độc lại. Lão cũng đã nhận ra là kim sắc quang mang kia nhất định không đơn giản, bên trên còn tản ra một chút lực lượng công đức nữa.
Hai người phát hiện công đức thanh khí không phải là pháp bảo mà là công đức của bản thân yêu vật này. Hoặc là món bảo vật kia ở trên thân của chưởng quỹ đại hoa lầu…
Tửu Ô đạo nhân cũng là thập phần chú ý, trước hết thu hồi độc tố xung quanh. Lão dùng tiên lực bao phủ, cẩn thận thu hết độc dược vào một bình sứ rồi ném vào trong một túi trữ vật chứa rác, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tửu Ô nhíu mày nói:
“Sư đệ, ngươi cảm thấy đây là như thế nào? Chẳng lẽ yêu vật mở hoa lầu rồi làm việc thiện hay sao? Vậy mà tích lũy được nhiều công đức như thế.”
Lý Trường Thọ không quan tâm mà hỏi:
“Sư huynh, ngươi có mang pháp bảo loại giam cầm không?”
“Cái này ngược lại là không có…”
“Không sao đâu sư huynh, ta có mang.”
“Cái gì? Ngươi mang theo?”
Tửu Ô cười khổ hỏi:
Sư đệ, sư huynh thắc mắc là rốt cuộc ngươi ra đây làm gì? Vừa mang mê dược vừa mang pháp bảo trói người…”
Lý Trường Thọ thở dài nói:
“Bất đắc dĩ chỉ là trọc tiên, đương nhiên là không dám đấu pháp với người khác nên mới phải chuẩn bị những cái này...”
“Ta hiểu.”
Tửu Ô hổ thẹn vì đã lỡ lời động chạm đến nỗi đau của sư đệ.
Lý Trường Thọ lấy ra cái túi da linh thú lúc trước có dùng để nhốt sư phụ mình, dặn dò nói:
“Cho đầu yêu vật này thêm một chút mê dược, sau đó chúng ta nghĩ biện pháp xử trí.
Sư huynh, ngươi mang yêu vật này rời khỏi đây đi qua Đông Hải biên duyên, ta ở lại đây bố trí một chút, xóa dấu vết để cho không có ai biết rõ.”
“Tốt.”
Tửu Ô rất nhanh liền chui ra khỏi mặt đất, dùng túi linh thú bao bọc nữ chưởng quỹ phong tình vạn chủng kia thành cái bánh chưng. Sau đó lão phóng lên cao, bay về hướng biên giới Đông Hải.
Tửu Ô vừa đi, Lý Trường Thọ liền tạo dựng một tòa ngăn cách trận pháp bao phủ toàn bộ hoa lầu này. Trên mặt đất lại chui ra vài đạo thân hình, đây đều là do giấy đạo nhân biến thành.
Lý Trường Thọ cố ý tách khỏi Tửu Ô là để không làm lộ ra những đạo nhân này.
Hắn ở đại hoa lầu này cẩn thận kiểm tra mấy lần, sau đó vận chuyển xác chết của mấy đầu yêu vật kia đưa đến một chỗ hậu viện hẻo lánh.
Mấy tên Giấy đạo nhân hành động nhanh chóng lại hiệu suất cao. Tụng kinh niệm chú, đánh chiêng gõ mõ, tung Nhiếp Hồn châu kiềm chế tàn hồn. Sau đó, kèn đưa tang inh ỏi vang lên, tiếng khóc than ỉ ôi, giấy vàng phiêu khởi, chân hỏa thiêu xác…
Không bao lâu thì chỗ này chỉ còn một chút tro tàn.
Trước đó, mỗi lần mở dịch vụ đám tang miễn phí này phần lớn là ở sâu trong rừng hoặc trên núi cao. Đây là lần đầu tiên hắn thực hiện ở chỗ phong cảnh tao nhã, đại hoa lầu nhân văn khí tức nồng đậm.
Người giấy Lý Trường Thọ mang dung mạo sư phụ hắn, phất phất ống tay áo, đám tro tàn trước mắt nhất thời bay tản ra khắp nơi…
Xúc cảm lần này rất khác, không giống với những lần vung tro trước đó, có lẽ là do phong cảnh sân bãi xung quanh…
“Nếu các ngươi tới khu vực Nhân tộc làm ác, chịu một hồi kiếp nạn này thì cũng chính là số mệnh của các ngươi rồi!”
Nói xong, Lý Trường Thọ thu hồi những người giấy cùng trận pháp xung quanh. Hắn để lại trong không khí một chút bột phấn giải mê dược, giúp cho những phàm nhân nơi này có thể tỉnh lại sau đó.
Tiên thức Lý Trường Thọ nắm bắt được, Tửu Ô sư bá lúc này đã mang theo nữ nhân yêu tộc xinh đẹp kia đi được mấy trăm dặm…
Vì hòa bình của Tửu tự Cửu tiên, Lý Trường Thọ liền bay lên đuổi theo…
Tiểu Quỳnh Phong, chỗ nhà tranh.
Bản thể Lý Trường Thọ nghe được bên ngoài nhà tranh truyền đến âm thanh. Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy sư thúc và sư muội đang chèo thuyền du ngoạn chơi đùa trên hồ.
Trước đó, hắn ngược lại không nhìn quá rõ ràng. Nhưng vừa rồi mới đi dạo một vòng ở bên trong thế tục hoa lầu như vậy, lúc này xem lại…
Tiểu sư thúc không chỉ vòng một kinh người, dáng thon eo nhỏ, lưng ong mông cong, dung mạo khí chất đều thượng đẳng…
Sư muội nhà mình càng là thanh tú bức người, dáng người yểu điệu lung linh tinh tế, khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện rạng rỡ…
Nhất thời, Lý Trường Thọ cũng liên tục cảm khái…
Tu hành hay không rõ ràng ảnh hưởng rất lớn đến dung mạo của nữ tử!
Tâm thần hắn nhanh chóng quay trở lại chỗ Giấy đạo nhân. Sau khi kiểm tra sơ qua Nhiếp Hồn châu, đang định thổ độn thì hắn đột nhiên nhướng mày…
Vừa rồi giết con rết tinh Chân tiên cảnh kia, thế mà lại có quan hệ với việc hắn đi đến Lâm Đông thành lần này.
Đúng là chó ngáp phải ruồi rồi.