Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 169: Chương 169: Hồng Hoang quá phức tạp lại lắm cạm bẫy chông gai




Dịch: Thiên Hạ Đệ Nhị

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Triệu đại gia ăn vạ như vậy cũng có chút không ổn lắm...

Phá hỏng tập tục của Tiệt giáo, thậm chí là cả Đạo môn chỉ là chuyện nhỏ, nếu là lúc đại chiến Phong Thần, Triệu Công Minh nhanh chóng đến tiếp viện Thập Thiên Quân, dùng cách này liên tục đánh bại Quảng Thành Tử, Xích Tinh Tử, Đạo Hạnh Thiên Tôn… nhốt bọn họ vào trong Thập Tuyệt Liên Hoàn đại trận...

“Phốc, các ngươi ra tay thật độc ác, tam giáo vốn là một nhà, ta đối xử với các ngươi cũng không tệ, vậy mà các ngươi lại muốn dồn ta vào chỗ chết.

Thương thế này trải qua mấy nguyên hội cũng chưa thể lành, nhanh cùng ta đi Ngọc Hư cung tìm Nhị sư bá.”

Quỳnh Tiêu phụ hoạ ở bên cạnh, vừa khóc vừa nói.

“Đây không phải là.....làm bừa sao?”

Lý Trường Thọ đưa tay lên lau mồ hôi hột.

Còn may thời điểm Phong Thần còn chưa xác định, Thánh Nhân lão gia còn chưa ký tên, lúc này còn chưa tính là đã phạm vào nhân quả.

Việc này hắn có thể làm gì sao?

Hồng Hoang tuy lớn, nhưng Thánh Nhân lão gia không ra tay, ai có thể dạy dỗ được Triệu Công Minh cùng Tam Tiêu?

Phía bên Tiệt giáo đã xuất hiệt một chút biến số, chẳng lẽ mình còn muốn đi bày mưu hiến kế cho mấy lão đại Xiển giáo sao?

Đấy chỉ là lời nói đùa thôi, chuyện như này mình trốn còn không kịp, như thế nào còn đi tham gia vào.

Nhưng vị Triệu đại gia này, mình không dám trở mặt, cũng không dám tương giao quá sâu, Tam Tiêu nương nương càng không cần phải nói, họ dám tính kế đối kháng với Thánh Nhân lão gia, mặc dù vì nghĩa khí, trọng tình cảm, nhưng vẫn là hơi thiếu đạo đức một chút.

Thọ cười khổ, “Đinh” một tiếng, trong lòng vang lên âm thanh:

“Có muốn mở ra nhiệm vụ phụ tuyến ‘Cứu vớt Tam Tiêu’, nhiệm vụ ban thưởng: Hỗn Nguyên Kim Đấu, Kim Giao Tiễn, hảo cảm của Tam Tiêu. Nhiệm vụ thất bại: thân tử đạo tiêu.”

“Không! Một vạn lần không. Cám ơn.”

Ài…

Đạo ý chỉ của Ngọc đế bệ hạ không biết lúc nào mới tới. Bây giờ, Thiên Đình khuyết thiếu chính thần nên hiệu suất vận chuyển đúng là chậm chạp.

Có đạo ý chỉ đó, Lý Trường Thọ mới được thiên đạo tán thành, chính thức trở thành “Hải thần“.

Nam Hải Hải thần là chính thần chi vị, cũng là lá bùa bảo mệnh của Thọ trong đại kiếp Phong Thần sau này.

Ngay lúc đó, trong gió truyền đến từng đợt âm thanh tụng kinh:

“Thiên địa chính pháp, lấy đức dẫn đầu.”

Lúc này, tại nơi tổ chức Tam giáo khởi nguyên đại hội, ở trong đình giữa hồ có mấy vị lão đạo Kim Tiên cảnh thay phiên nhau giảng giải đại đạo của tam giáo.

Thọ lại không dám nghe, lỡ như nhất thời xúc động.....Vậy thì không hay cho lắm.

Xem ra Tam giáo khởi nguyên đại hội sẽ còn kéo dài một đoạn thời gian nữa.

Bởi vì Thọ trực tiếp phá hủy hai cái lồng chim “cuối cùng” nên sự việc pháp bảo lồng chim đến đây coi như kết thúc.

Nhưng Thọ vẫn không dừng nghĩ việc khắc phục hậu quả.

Đợi Triệu Công Minh cùng với Quỳnh Tiêu đi khỏi Hải Thần miếu bên kia...

Thọ lại đi tìm chưởng môn Quý Vô Ưu nói lời cảm tạ cũng như bàn giao bảo vật được tiền bối Vân Trung Tử cho hắn... Quý Vô Ưu là chưởng môn vô vi thanh tịnh, đương nhiên sẽ không ham chút bảo vật của một tên tiểu đệ tử.

Mặc dù trong lòng cũng có thích thú bảo vật...

Quý Vô Ưu vẫn không quên căn dặn: “Bảo vật cũng chỉ là ngoại vật, tự thân tu hành mới là căn bản.”

Lý Trường Thọ liên tục vâng dạ.

Trong đống linh bảo mà Vân Trung Tử cho có đủ các loại từ tiên y, tiên ngoa, cũng có một chút đồ trang sức như ngọc bội, dây chuyền, đều là kiểu dáng cho nam nhân.

Trong đó có một cây linh bảo phỏng chế Phán Quan bút, uy lực không tệ, có thể tăng phúc cho thần thông “Tả Kinh Thành Pháp“. Lý Trường Thọ có chút yêu thích cái đồ dỏm này, xem như là “chủ binh khí” của mình.

Đồ xuất từ tay Vân Trung Tử, tất nhiên đều là tinh phẩm.

Tiếp đến là một cái tiểu tháp. Đây là hậu thiên linh bảo, có thể thu người, trấn yêu, cũng có thể xem như cục gạch mang đi ném người.

Thọ ngẫm nghĩ, hiện tại trang bị hậu thiên linh bảo cho đạo nhân giấy có chút xa xỉ. Đợi chính mình có nhiều rồi trang bị cho quân đoàn đạo nhân giấy sau cũng không muộn.

“Biểu ca, muội đọc xong rồi.”

Hùng Linh Lỵ ngồi ở bên cạnh, nhu thuận lên tiếng, đưa thẻ tre trong tay cho Thọ.

Lý Trường Thọ cười cười, cho Hùng Linh Lỵ một viên đan dược ăn đỡ đói, nói:

“Bây giờ muội cố chịu đựng, đợi đến khi đại hội kết thúc, ta cho muội ăn thoải mái.”

“Biểu ca, Linh Lỵ không có đói bụng.”

Hùng Linh Lỵ đem đan dược ném vào miệng, hữu khí vô lực nói, lại nhịn không được ngáp một cái.

Rất nhanh tiếng ngáy như sấm lại cất lên.

Tửu Ô tĩnh toạ ở bên cạnh bị đánh thức, mở mắt ra nhìn, bắt đầu truyền thanh nói chuyện với Thọ.

“Trường Thọ, ta vẫn chưa hỏi ngươi, sự tình đạo lữ ngươi định như thế nào?”

Thọ bình tĩnh trả lời: “Đệ tử say mê đại đạo, không lòng dạ nào với chuyện đạo lữ. Sư bá dùng Hùng Tâm đan xong cùng Tửu Thi sư bá ở chung cảm thấy thế nào?”

“Mỹ mãn, cảm giác không tệ.” Tửu Ô cười nhẹ vài tiếng: “Đạo lữ có gì không tốt, ngươi tu luyện lâm vào khốn cảnh, có người ở bên cổ vũ; ngươi cảm thấy tiên lộ vắng vẻ, có người ở bên chiếu cố.

Tiên lộ có bạn, không phải rất tốt sao?”

Lý Trường Thọ cười nói: “Đợi khi đệ tử đi được trên tiên lộ đủ xa, đại đạo đã thành, quãng đời còn lại chỉ có năm tháng dài dằng dặc, thì sẽ suy nghĩ sẽ nắm tay ai để cùng bầu bạn.”

“Khi đó chỉ sợ bên cạnh ngươi sẽ không còn ai hết.”

Tửu Ô có chút bất mãn mà khuyên một câu: “Luyện khí sĩ đều truy cầu đạo trường sinh, nhưng đạo trường sinh đâu có dễ dàng đạt được như thế?

Thiên hạ Luyện khí sĩ, vạn người chưa được một.”

Thọ cười nhẹ, muốn mời rượu sư bá, khuyên sư bá bình thường nên tu luyện nhiều hơn, bỗng nhiên lại có một chút cảm xúc tuôn trào.

“Cảm giác này là cái gì?”

Triệu Công Minh cùng Quỳnh Tiêu vừa đi không lâu, Đông Mộc Công lại tới.

Lý Trường Thọ nói với Tửu Ô: “ Đệ tử xin phép tu hành tiếp“. Sau đó một nửa tâm thần của hắn chuyển đến trên đạo nhân giấy.”

.....

Hôm nay, Đông Mộc Công nhìn có chút không giống thường ngày. Vị trọng thần Thiên đình này hai mắt vô thần, bước chân phù phiếm. Nhìn thấy đạo nhân giấy Lý Trường Thọ cũng không bắt chuyện, chỉ chắp tay thở dài, bắt đầu truyền ý chỉ của Ngọc đế.

Nội dung ý chỉ rất đơn giản, chính là khen ngợi Lý Trường Thọ, giao sự tình “Long tộc thượng thiên” cho hắn toàn quyền phụ trách.

Đồ ban thưởng mà Đông Mộc Công mang đến vô cùng phong phú, tài bảo, linh đan, tiên thảo, tiên quả đủ thứ, còn có một ít cỏ cây hoa lá, tơ lụa trân bảo để trang trí phủ đệ, động phủ cũng coi như không tệ.

Lý Trường Thọ cúi đầu, hướng lên trời cảm tạ Ngọc đế ban thưởng, sau đó lấy ra hai cái bảo nang đưa cho Đông Mộc Công.

Đông Mộc Công khoát tay, một câu nửa chữ cũng không nói, chỉ thở dài.

“Mộc Công..... Đây là có chuyện gì?”

“Ta...ta...”

Đông Mộc Công há miệng nhưng lại không nói, hít một hơi thật sâu:

“Ta không thể nói”

“Có lời thề đại đạo trói buộc?” Thọ cau mày nói.

“Ài”

Đông Mộc Công lắc đầu, ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh, ngửa đầu thở dài:

“Một đời thanh danh.....một đời thanh danh của bần đạo a!”

Lý Trường Thọ khóe miệng co quắp, cau mày nói:

“Mộc Công, ngươi không cần phải nói, nếu ta đoán trúng, ngươi chỉ cần bất động là được.”

“Lúc Mộc Công đi đến đây, gặp hai cao thủ.”

Đông Mộc Công lập tức đứng yên như đầu gỗ.

Lý Trường Thọ đưa tay nhẹ vuốt lông mày, trong lòng bỗng xuất hiện hình ảnh.....

“Đông Mộc Công đang xuân phong đắc ý ngồi ăn lẩu, ngâm nga ca khúc, bất thình lình bị người đánh bất tỉnh, khi tỉnh dậy thấy quần áo trên người xộc xệch.....”

“Ách..., hẳn không phải loại kịch bản cẩu huyết này chứ.”

Lý Trường Thọ đứng dậy đi đi lại lại.

“Người tập kích có thù oán với ngươi?”

“Không thù không oán.” Đông Mộc Công cười khổ nói.

“Việc này không được phép nhắc đến, kỳ thật bọn họ chưa ra tay với ta, nhưng...nhưng... Hồng Hoang từ lúc nào đã có loại tập tục này? Ta còn chưa đụng trúng người mà lão đầu kia đã ngã ra đường rồi.”

Ầm, ầm...

Trên không trung, đột nhiên vang lên từng đợt sấm rền, trên đường phố, ngõ hẻm Hải thần miếu, khắp nơi đều nghe tiếng hô hoán “trời mưa rồi, thu quần áo đi”, “trời mưa nên bán rau xanh giá rẻ đây“.

Đông Mộc Công vội im lặng, tiếng sấm lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Lý Trường Thọ cân nhắc lời nói:

“Mộc Công quen biết hai người kia?”

“Ta làm sao biết bọn chúng, đấy cũng không phải dung mạo thật của bọn họ.”

Đông Mộc Công thở dài một hơi:

“Không thể nói nữa, nếu nói tiếp lại đưa tới lời thề thiên đạo trừng phạt. Gần đây đạo hữu muốn ra ngoài thì nên cẩn thận một chút.

Hồng hoang quá phức tạp, lại nhiều cạm bẫy chông gai.”

Lý Trường Thọ:...

Còn tốt, Đông Mộc Công cũng không biết hai đại lão này, may mà họ không ra tay với Đông Mộc Công. Không thì Đông Mộc Công đi tìm Ngọc đế khóc lóc một phen, Ngọc đế trong cơn tức giận lại đi tìm Đạo Tổ lão nhân gia kể lể thì đại kiếp Phong Thần không phải sẽ xảy ra ngay lập tức sao?

Vị Quỳnh Tiêu tiên tử này năng lực gây tai hoạ so với Triệu Công Minh còn lớn hơn.

Đây không phải là tự tăng nhân quả cho chính mình sao?

Đại kiếp vừa xuống, ngươi không lên bảng thì ai lên bảng?

“Mộc Công, Mộc Công!”

Đạo nhân giấy cầm phất trần đuổi theo ra hậu đường Hải thần miếu, kéo Đông Mộc Công đang muốn cưỡi mây về trời lại, lấy “tiền hoa hồng” đưa cho lão.

“Nhìn bóng lưng của Đông Mộc Công đúng là cô đơn hiu quạnh...”

Gió thổi nhẹ, Đông Mộc Công giật mình, cũng không dám tiếp tục bay chậm rãi, trực tiếp hóa thành một đạo lưu quang, vội vàng bay về Nam Thiên môn.

Đạo nhân giấy Lý Trường Thọ ngồi bên trong Hải thần miếu, trầm tư suy nghĩ một hồi.

“Việc này mình không quản được, vậy cứ tùy ý bọn họ đi.”

Hiện tại chỉ chờ Tam giáo khởi nguyên đại hội kết thúc, bản thể của mình quay về Độ Tiên môn sẽ đứng trước bức họa Thái Thanh lão gia, đốt ba que hương, lạy một lạy với Thánh Nhân lão gia.

Thái Thanh lão gia tại thượng, tập tục Đạo môn không phải một tên tiểu đệ tử còn chưa đạt tới Kim Tiên có thể phá hỏng.

Sau đó căn dặn Ngao Ất một tiếng, khiến Nhị giáo chủ cách xa ngoại môn đệ tử Tiệt giáo một chút.

Nhắc tới Ngao Ất, Lý Trường Thọ không khỏi bắt đầu suy tư, đám người Triệu Công Minh ăn vạ khắp nơi, đối với sự tình “Long tộc thượng thiên” sẽ có ảnh hưởng gì.

Ảnh hưởng tất nhiên là có, đả kích cao thủ bên ngoài của Tây Phương giáo, hoặc nhiều ít sẽ làm chậm trễ tính toán của Tây Phương giáo đối với Long tộc.

Nếu Triệu Công Minh đụng trúng Văn đạo nhân thì đấy mới là điều tuyệt vời nhất…

Nhưng khả năng này là không cao.

Lý Trường Thọ lắc đầu, xoá tất cả khí tức ở đây đi, cỗ đạo nhân giấy thi triển thổ độn biến mất tại hậu đường, cũng không quên để lại cho người coi miếu một chút tiền tài.

An bài tốt cỗ đạo nhân giấy Tiên Thiên cảnh, Lý Trường Thọ liền chờ Tam giáo khởi nguyên đại hội kết thúc.

Cũng không biết đại hội lần này còn bao lâu nữa mới kết thúc.

Không biết những con ấu linh thú trong Linh Thú Quyển trên Tiểu Quỳnh Phong được Linh Nga nuôi dưỡng đã bị chết mấy con…



Nửa tháng sau, Thiên Đình, Nguyệt Lão điện.

Huyền Đô Đại pháp sư khoé miệng cười cười, có vài phần điềm đạm, thư thái, từ hướng Đâu Suất cung nhẹ nhàng đi tới.

Nguyệt Lão mang theo hai đồng tử vội vàng ra đại điện nghênh đón, thân thể hơi nghiêng về phía trước, biểu thị sự hoan nghênh cùng với kính ý trong lòng.

Vào điện Nguyệt lão chủ động nói: “Đại pháp sư, lần này… Vẫn theo quy củ cũ?”

“Không cần.” Đại pháp sư khoát tay, nói: “Lần này tới đây là muốn nói với Nguyệt lão ngươi một tiếng, về sau không cần làm việc này nữa.”

Nguyệt lão khẽ giật mình, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống.

Nguyệt lão vội nói: “Tiểu tiên có chỗ nào làm không đúng sao?

Đại pháp sư, chuyện bọn họ không chịu sinh đẻ, tiểu tiên không quản lý được. Tiểu tiên chỉ có thể lôi kéo nhân duyên của bọn họ a.”

“Ồ?” Đại pháp sư nhíu mày, cười híp mắt hỏi một câu: “Nguyệt lão đã sớm biết việc này?”

“Cái này” Nguyệt lão than thở nói: “Luyện khí sĩ khi kết thành vợ chồng, ít khi có ý nghĩ sinh con đẻ cái. Tiểu tiên, tiểu tiên… còn mong Đại pháp sư tha lỗi.”

Đại pháp sư cười khoát tay, ôn thanh nói:

“Cùng ngươi không có quan hệ, là ý nghĩ trước đây của ta có chút sai sót, hôm nay đến tìm Nguyệt lão ngươi là để cảm tạ cùng nhận lỗi.

Ở đây có một chút linh đan, những năm này ngươi đã khổ cực rồi.”

“Tiểu tiên không thể thu, cũng không dám thu. Tiểu tiên rất vinh hạnh vì Đại pháp sư làm chút chuyện nhỏ.”

Đại pháp sư đang muốn khuyên bảo, bỗng nhướn mày, đột nhiên trong lòng có chút ý nghĩ không thuận, dường như có sự tình gì đó phát sinh liên quan tới Nhân giáo.

Nguyệt lão thấy Đại pháp sư nhíu mày, mặt hơi trắng bệch, hai tay run rẩy nhận lấy mấy cái bình ngọc…

Huyền Đô Đại pháp sư bấm đốt ngón tay suy tính, rất nhanh liền mỉm cười, hướng về Nguyệt lão chắp tay, thân hình loé lên đã biến mất không thấy.

“Ừm… Kéo Tiểu Trường Thọ đi vậy, ta không thích hợp hiện thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.