Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 133: Chương 133: Kế hoạch Tiểu Quỳnh Phong lang thang




Dịch: BsChien

Tiểu Quỳnh Phong, trong mật thất dưới đất, ngày thứ tư kể từ khi ở Đan Đỉnh phong trở về.

“Nếu cứ làm như vậy, Độ Tiên môn sớm muộn sẽ hỏng mất.”

Lý Trường Thọ ngồi trên ghế sau bàn đọc sách, ngón tay gõ lên mặt bàn, đáy lòng chậm rãi tính toán.

Nếu như Linh Nga nhìn thấy hình ảnh như vậy, đoán chừng nàng sẽ lập tức thẳng thắn khai thật ra rằng mình trong quá trình cải tạo Linh thú quyển đã lười biếng, làm việc qua loa đại khái những chỗ nào chỗ nào…

Đúng thế, đây là biểu lộ chuyên dụng của sư huynh khi đang suy nghĩ đại sự.

Đột nhiên, mí mắt Lý Trường Thọ nháy một cái, mạch suy nghĩ miên man hơi dừng lại, tiết tấu gõ nhịp đầu ngón tay cũng hơi dừng lại.

Tiên thức hắn bắt được, Tửu Cửu sư thúc đang ngồi trên hồ lô lớn, khiêng Lang Nha bổng, miệng khẽ hừ nói:

“Sư huynh gọi ta đi tuần sơn một lát”

Sau đó nàng nhanh chóng rời khỏi Tiểu Quỳnh Phong, bay về hướng sơn môn.

Lý Trường Thọ tự nhiên biết, Tửu Cửu sư thúc là nhận được Tửu Ô sư bá truyền tin, chạy tới giúp Tửu Ô sư bá cùng nhau...

…Yêu thương kẻ nào đó có thể xác tinh thần khỏe mạnh.

Nếu mà bắt buộc, cũng có thể làm cho đối phương không còn thể xác tinh thần khỏe mạnh nữa!!!

Theo Lý Trường Thọ trước đây đã bố trí, Tửu Ô sư bá giờ phút này đã gặp Đan Đỉnh phong Chân Tiên chấp sự Liễu Phi Tiên, mời ra sơn môn...

Tửu Ô sư bá bây giờ dù cũng thiện dùng độc trận đối địch, nhưng gọi thêm Tửu Cửu sư thúc cùng nhau tham gia đánh hội động thì càng thêm chắc ăn…

Vì sao Lý Trường Thọ lại lập tức nghĩ đến Liễu Phi Tiên?

Bởi vì trước đó Vạn Lâm Quân lão gia tử từng nói một câu: Trưởng lão đã lấy từ chỗ Liễu Phi Tiên một viên Hùng Tâm đan.

Hùng Tâm đan mà Lý Trường Thọ luyện chế ra đều nắm rõ mục tiêu hạ lạc, đều là đưa tặng cho những tiền bối thế hệ trước, chuẩn bị cho những người có nhu cầu. Còn Liễu Phi Tiên nơi đó tại sao lại có Hùng Tâm đan?

Chỉ bằng vào điểm này là đủ để trở thành đối tượng nghi vấn hàng đầu.

Nửa ngày sau, Tửu Ô và Tửu Cửu cùng nhau cưỡi mây trở về, Tửu Cửu khiêng Lang Nha bổng bên trên còn dính máu me đầm đìa...

Nhập sơn môn, Tửu Ô trực tiếp chạy đến Tiểu Quỳnh Phong;

Tửu Cửu lại do dự một chút, cuối cùng vẫn là lựa chọn bay về chính lầu các nhỏ của mình trên Phá Thiên phong, tu hành mấy ngày.

Gói phục vụ trận pháp phòng hộ xa hoa kia của nàng, nếu là xây xong không dùng chút nào thì cũng quá lãng phí.

Làm sao cũng phải vào đó ngủ thêm mấy giấc, lấy về một chút tiền vốn!

Đợi Tửu Ô đuổi tới trong đan phòng, Lý Trường Thọ bản thể vẫn chưa hiện thân, chỉ dùng Giấy đạo nhân tiếp đãi.

Vừa gặp mặt, Tửu Ô liền tức giận nói:

“Chính là Liễu Phi Tiên làm! Gia hỏa này luyện đan tù mù, không biết từ đâu hiểu được chuyện Tình thạch!

Gã lại dựa vào đan phương mình phân tích ra để luyện chế một phen, cuối cùng lại làm thành một cái đan dược tà ma!”

“Sư bá không nên tức giận, “ Lý Trường Thọ cười nói, “Vừa vặn, ta phải nhân cơ hội này thoát thân ra khỏi sự tình Hùng Tâm đan.

Sư bá có làm tổn thương Liễu Phi Tiên kia không đấy?”

“Ai da, ta cùng gã cũng là giao tình hơn ngàn năm, “ Tửu Ô thở dài, “Tất nhiên là không có tổn thương gã, chỉ là dựa theo lời nói của sư điệt, dọa nạt một hồi thì gã đã khai ra tất cả.”

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, hai người tiếp tục thương lượng, sau này làm thế nào nộp Hùng Tâm đan lên Bách Phàm điện.

Tương lai, Lý Trường Thọ sẽ không luyện chế quá nhiều Hùng Tâm đan. Một năm cung ứng hai mươi khỏa, coi như hắn cùng Tửu Ô sư bá hiếu kính các vị tiền bối trong môn.

“Chỉ là, sau này không còn cách nào cùng sư bá chia đôi lợi nhuận nữa rồi!” Lý Trường Thọ tràn đầy tiếc nuối nói.

Tửu Ô cười đáp:

“Mấy năm này, cũng là nhờ hồng phúc của ngươi. Việc này đến đây kết thúc có khi lại là chuyện tốt, dù sao các trưởng lão có nhu cầu chân chính, phần lớn đều đã dùng qua Hùng Tâm đan.

Ngược lại Liễu Phi Tiên kia...”

Lý Trường Thọ hỏi:

“Sư bá xử trí toàn diện rồi chứ hả?”

“Trừ Tiểu Cửu hạ thủ hơi hung ác một chút, cái khác cũng không có vấn đề gì, bất quá cũng chỉ là bị thương ngoài da.”

Tửu Ô nói tiếp:

“Trường Thọ ngươi cứ yên tâm, gã đã lập xuống lời thề đại đạo, các thứ đều chu toàn không hề bỏ sót điều gì.

Sau đó Liễu Phi Tiên liền sẽ đi cầu kiến chưởng môn, chỉ là...”

“Làm sao? Sư bá có gì cứ nói đi!”

Tửu Ô trầm ngâm hai tiếng, hỏi:

“Chỉnh đốn môn phong, bốn chữ này nói đơn giản, nhưng cụ thể thì phải làm như thế nào?

Mà lại, việc này đối với chúng ta có chỗ tốt gì? Vì sao nhất định phải để Liễu Phi Tiên đi dùng việc này lấy công chuộc tội?”

Lý Trường Thọ đáy lòng cảm thấy vui mừng, Tửu Ô sư bá có thể nghĩ như vậy, bây giờ đã tính là đại đạo tiểu thành!

Đáy lòng đột nhiên nhớ tới mấy câu mà sư phụ thường xuyên nhắc tới, Lý Trường Thọ thấp giọng nói:

“Sư bá, trước có Độ Tiên môn sau đó có Tiểu Quỳnh Phong. Cho nên, Độ Tiên môn hưng, thì Tiểu Quỳnh Phong hưng.”

Tửu Ô mặt lộ vẻ giật mình, tròng mắt dưới cặp lông mày rậm rạp lộ ra vẻ kính nể nồng đậm.

“Là sư bá tầm nhìn quá hẹp!”

Lý Trường Thọ cười cười, cùng Tửu Ô tiếp tục trò chuyện những sự tình khác trong môn.

...

Đưa tiễn Tửu Ô, Lý Trường Thọ đáy lòng cũng là cảm khái liên tục.

“Tập tục đạo lữ chi phong trong môn đã gần thành căn bệnh mãn tính rồi…”

Tuy nói là trên làm dưới theo, tập tục này ban đầu là bị những trưởng lão kia mang đến. Hơn nữa lại có vị đại lão không đáng tin cậy nào đó âm thầm ra tay, quấy nhiễu nhân duyên bên trong Nhân giáo đạo thừa.

Nhưng làm như vậy xuống dưới, sẽ chỉ có hiệu quả mặt trái mà không hề có cái gì chính diện tăng thêm.

Tinh lực của con người nhiều như vậy, đều dùng trên phong hoa tuyết nguyệt, như thế nào cam đoan tiến độ tu hành?

Trừ phi trong môn tạo ra mấy bộ đạo pháp cao minh “Âm dương hòa hợp song tu”. Nếu có môn nhân đệ tử kết thành đạo lữ, đi qua Bách Phàm điện đăng ký lĩnh chứng liền phát miễn phí cho bọn họ một bộ…

Nhưng giống như độc đạo, độn thuật… Song tu chi pháp cũng không phải là đạo pháp thanh nhã, vẫn bị người đời dè bỉu.

Tại Hồng Hoang thiên địa này, thở một cái đều là linh khí nồng nặc. Tu tiên chính là như vậy, chúng Luyện khí sĩ lấy bảo vật, thần thông, tu vi làm vinh quang. Còn lại song tu, độc, độn chi pháp thì vẫn không ngừng bị gièm pha.

…Lý Trường Thọ chủ yếu là cảm thấy oan uổng cho độc đạo, độn pháp! Song tu bổ sung chi pháp hắn cũng không thấy có chỗ nào cao minh.

Ban đầu, Lý Trường Thọ đúng là muốn dùng Hùng Tâm đan để vơ vét của cải trong môn, mở rộng đại trận phòng ngự Tiểu Quỳnh Phong nhà mình, mấy năm này cũng thu hoạch tương đối khá.

Nhưng trải qua sự kiện “Thuốc giả” lần này, Lý Trường Thọ lại phát hiện:

Hùng Tâm đan đã bắt đầu dao động căn cơ Độ Tiên môn.

Căn cơ của Độ Tiên môn không phải ở chỗ số lượng môn nhân đệ tử, mà ở chỗ số lượng Thiên Tiên cảnh tu sĩ, cùng khả năng bọn họ xung kích Kim Tiên cảnh.

Trưởng lão là trụ cột, chúng đệ tử như dòng nước chảy quanh…

Mình muốn an ổn tu luyện trong môn thì Độ Tiên môn trường thịnh không suy mới là trọng yếu nhất.

“Nói cho cùng, đây cũng là ta quan tâm quá mức rồi!”

Cũng không biết Chưởng môn đại nhân tu hành “Hanh” Tự Quyết bị tổn thương, bây giờ đã khôi phục như thế nào rồi.

Ách, Lý Trường Thọ đột nhiên ý thức được:

Lúc trước kia, những sự tình mà Chưởng môn quan tâm, hắn quan tâm.

Dần dần, những sự tình mà Chưởng môn không quan tâm, hắn cũng quan tâm.

Cho tới bây giờ, liền ngay cả bản thân Chưởng môn, mình cũng đang quan tâm...

Lý Trường Thọ có chút dở khóc dở cười nhưng cũng không cảm thấy mệt mỏi, dù sao đây đều là vì mạng nhỏ của mình mà cân nhắc.

Nếu như trong môn, đạo lữ chi phong hay hưởng lạc chi phong không được kìm hãm, cứ thế mãi thì Tiểu Quỳnh Phong của hắn vô sự, nhưng những phong khác sẽ tự dần dần suy bại, không người kế tục. Vậy một mình Tiểu Quỳnh phong cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Dù rằng một tiên môn không có khả năng trường tồn, mãi mãi không suy. Nhưng tối thiểu trước khi hắn có năng lực tự bảo vệ mình, Độ Tiên môn không thể suy thoái như vậy được.

Cho nên, mấy năm nay Lý Trường Thọ cũng đang suy tư vấn đề này.

“Nên nghĩ biện pháp gì để đồng môn cẩn thận chăm chỉ tu hành?”

Suy đi nghĩ lại, việc này vẫn là mười phần khó khăn.

Cho nên, nhân câu chuyện đan dược giả lần này, Lý Trường Thọ lúc ấy liền quyết định thuận nước đẩy thuyền, “Vô tư kính dâng” đan phương một lần.

Dù sao trong quy hoạch của Lý Trường Thọ, hắn vẫn còn muốn ru rú tu luyện tại Độ Tiên môn năm rộng tháng dài về sau.

Chỉnh đốn môn phong là bắt buộc phải làm! Nhưng không thể bằng hắn trực tiếp ra mặt...

...

Hai ngày về sau,Liễu Phi Tiên đã dưỡng tốt những vết thương ngoài da, cưỡi mây lảo đảo từ ngoài sơn môn trở về.

Vị Chân Tiên cảnh chấp sự này thân thể hơi mập mặt hơi tròn, ánh mắt vẫn còn hốt hoảng thất thần. Y đến trước sơn môn, khom người hành lễ, trải qua giây lát do dự mới bước vào tiên môn.

Thủ vệ lão đại… Khục… thủ vệ lão tiên cười nói:

“Liễu sư điệt, nhìn sắc mặt ngươi có vẻ sai sai. Bị làm sao rồi?”

“Ta có chút tâm sự! Tạ sư thúc quan tâm” Liễu Phi Tiên gượng cười, chắp tay vái chào rồi cúi đầu đi về hướng Phá Thiên phong.

Y vừa cưỡi mây bay đi, tiên thức tản ra liền nghe mấy vị Chân Tiên thủ vệ đứng ở sơn môn nói chuyện phiếm...

“Cũng không biết là ai thất đức như vậy, lại luyện ra Hùng Tâm đan giả! Tiểu Ngũ sư điệt bên kia không còn cách nào khác, quyết định giao Hùng Tâm đan cho Bách Phàm điện phân phối.”

“Cái này phân phối thế nào? Chúng ta khi nào mới tới lượt mình?”

“Hừ hừ! Thật muốn lôi cổ tên luyện chế đan dược giả kia ra, đánh cho nó một trận tơi bời thì mới hết tức được!

Ta với sư tỷ đều đang nổi cơn điên hết lên đây!”

Thế là, Liễu Phi Tiên nâng mông hóp bụng, cưỡi mây bay càng nhanh hơn chút.

Đi đến Độ Tiên Điện, Liễu Phi Tiên bồi hồi một lát rồi đột nhiên vọt tới trước cấm chế đại môn, hai chân nửa quỳ xuống, ngửa đầu hô to:

“Chưởng môn! Trong môn chấp sự Liễu Phi Tiên cầu kiến!”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, trong điện đi ra hai vị trưởng lão thủ hộ chủ điện.

Một người nhẹ giọng nói:

“Chưởng môn đang lúc bế quan, ngươi có chuyện gì quan trọng? Nếu như là chuyện khẩn yếu, trước hết nói ra một chút, chúng ta có thể đi đánh thức chưởng môn.”

“Cái này...” Liễu Phi Tiên cất lời, “Trưởng lão, việc này quan hệ trọng đại, ta phải nói chuyện trực tiếp với chưởng môn.”

“Ồ?” Hai vị trưởng lão liếc nhau, lập tức lắc đầu, “Theo môn quy, nhất định phải thông truyền từ chấp điện trưởng lão. Một thân Chưởng môn Độ Tiên môn an nguy, kể cả tu hành ngày thường cũng cực kỳ trọng yếu.”

“Ngươi nói trước đi, có chuyện gì!”

“Ta... Ta...” Liễu Phi Tiên nhãn châu xoay động, nhớ tới Tửu Ô căn dặn, đột nhiên ngửa đầu kêu khóc: “Ta vì Độ Tiên môn mà chảy máu, ta vì Độ Tiên môn chịu vết đao, ta muốn gặp chưởng môn!”

Hai vị trưởng lão lông mày cau chặt, vừa định động thủ bắt giữ Liễu Phi Tiên liền nghe vài tiếng ho khan truyền đến...

Tiếng nói của Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân vọng vào trong tai cả ba người:

“Khóc sướt mướt còn ra thể thống gì, vào đi.”

Liễu Phi Tiên vuốt mặt một cái, liền vội vàng đứng lên, hai bước xông vào đại điện...

Trong lòng đất Tiểu Quỳnh Phong, Lý Trường Thọ dùng tiên thức nhìn thấy chuyện xảy ra liền không tiếp tục đuổi theo xem tiếp.

Hắn lúc này cũng thật không dám tuỳ tiện dò xét xung quanh người một vị Kim Tiên, lại còn là chủ điện trong môn.

Sự tình phát triển sau đó, một nửa đúng như Lý Trường Thọ đã suy tính từ trước:

Chấp sự nội môn tìm Chưởng môn Độ Tiên môn khóc lóc kể lể, rằng trong Độ Tiên Môn đang hưng thịnh quá độ đạo lữ chi phong. Tình hình này đối với môn nhân đệ tử tu hành tạo thành ảnh hưởng cực lớn.

Chấp sự này xin Chưởng môn tiến hành điều chỉnh, triển khai cái gì mà “Làn gió mới” “Đại tu hành” để khuyến khích chúng đệ tử tập trung tu đạo, giảm bớt mê luyến tình ái…

Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân tiếp thu những điều gián ngôn này, cũng ngợi khen vị chấp sự kia một phen, sau đó triệu tập tất cả các phong chủ, trưởng lão thương nghị việc này.

Ngay sau đó, Độ Tiên môn bắt đầu oanh oanh liệt liệt vận động chỉnh đốn môn phong…

Nhưng sự tình phát triển đến đoạn sau thì một nửa đã vượt quá Lý Trường Thọ tính toán:

Bởi vì trong môn đạo lữ rất đông, công trình chỉnh đốn môn phong duy trì được ba tháng thì âm thầm chấm dứt.

Người đưa ra việc này là Đan Đỉnh phong Liễu Phi Tiên, gần đây bởi vì bị đánh lén với bị dọa dẫm quá nhiều nên được các trưởng lão trọng điểm bảo vệ.

Lý Trường Thọ cũng là cảm thấy cạn lời.

Được thôi, coi như hắn uổng phí công phu. Quả nhiên không thể làm được những chuyện quá khó như thay đổi tập tục đã hàng vạn năm.

Vì lý do ổn thỏa, Lý Trường Thọ bắt đầu tiến hành sửa chữa quy hoạch, luyện chế Tiểu Quỳnh Phong thành pháp bảo di động được.

Bắt đầu từ hôm nay, hắn thay đổi một chút xíu cấu tạo đại trận bên ngoài Tiểu Quỳnh Phong. Lấy trận cơ hiện hữu trong hạch tâm đại trận làm cơ sở, chế tạo Tiểu Quỳnh Phong thành chỉnh thể vững chắc.

Sau đó, khi đạt đủ điều kiện thì mới mở ra…

“Kế hoạch Tiểu Quỳnh Phong lang thang”!

...

Tây Ngưu Hạ Châu, phụ cận thánh nhân đạo trường “Linh Sơn”, chỗ động phủ bí ẩn kia.

Một vòng kim quang bao phủ thân ảnh xinh đẹp đang nằm nghiêng trên giường, lấp lánh chiếu sáng toàn bộ động phủ.

Theo kim quang này lui tán, Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi mở cặp mắt phượng hẹp dài kia, nhẹ giọng lẩm bẩm nói:

“Nhị giáo chủ yên tâm, Văn Tịnh chắc chắn toàn lực ứng phó.”

Một vòng đạo vận tối nghĩa khó hiểu quanh người Văn Tịnh đạo nhân chậm rãi tiêu tán.

Sau đó, Văn Tịnh đạo nhân ngồi dậy, tiện tay túm ra một cái áo dài phủ lên thân mình rồi dạo bước đi đến hồ sen trong động.

Rốt cục lại có thể nhìn thấy các con mình...

Khóe miệng Văn Tịnh đạo nhân nhẹ nhàng kéo ra một nụ cười lạnh lẽo.

Thánh nhân lão gia cao cao tại thượng, tùy thời có thể xóa bỏ sinh mệnh của nàng, nhưng vẫn như cũ thận trọng phòng bị nàng. Lần này sai nàng đi tính toán Tây Hải Long cung cùng Nam Hải Long cung, lại chỉ thả cho nàng một phần ba tộc nhân...

“Long tộc dù suy bại, nhưng y nguyên không thể khinh thường. Muốn ta đi gây áp lực, sau đó Tây Phương giáo hiện thân giúp đỡ, độ Long tộc nhập Linh Sơn. Quả nhiên là muốn lấy sinh mang của các con ta lấp đầy âm mưu này.”

Văn Tịnh đạo nhân trầm ngâm vài tiếng.

Việc này, ngược lại khác biệt với lần mưu đồ Độ Tiên môn trước đây, nhất định phải cẩn thận tính toán. Lúc trước trận diệt môn kia chỉ là nàng tiện tay vung lên, mặc dù vậy thì kết quả có chút dọa người, nàng xém chút thì bại lộ trước mặt vị Nhân giáo Đại sư huynh kia.

“Lần này đi tính toán long tộc, nên không liên quan sự tình Đạo môn Tam giáo. Long tộc cùng Đạo môn cũng không giao thiệp nhiều, hẳn là sẽ không gặp phải vị Đại sư huynh ghê gớm kia!”

Nhớ tới đây, Văn Tịnh đạo nhân khẽ run rẩy, khóe miệng giật giật, thoáng chút sợ hãi ánh lên trong đôi mắt đẹp.

“Có thể khiến cho bản nữ vương đại nhân lo lắng hãi hùng lâu như vậy, Thánh nhân đệ tử, quả thật cũng không thấy nhiều.

Hừ!

Còn có tên kia dùng khôi lỗi diệt khôi lỗi của ta, ngươi cũng gây nên hứng thú nơi bản vương đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.