Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 85: Chương 85: Kế sách diệt muỗi ở chỗ…




Dịch: Đậu Đỏ

Biên: BsChien

“Trưởng lão, ngài lên Phá Thiên Phong trước đi, đệ tử trở về đỉnh núi tĩnh tu.”

Mới vừa vào hộ sơn đại trận, tiến vào cái sơn môn được điêu khắc từ bạch ngọc, Lý Trường Thọ cầm Nhiếp Hồn Châu và cái bảo nang “Chiến lợi phẩm” kia... cung kính đưa cho Vạn Lâm Quân trưởng lão.

Cũng không phải là hắn không muốn giấu đi.

Lần này trữ vật pháp bảo thu được, hơn phân nửa đều đã bị hủy bởi độc đan của Vạn Lâm Quân trưởng lão, cũng không còn bao nhiêu giá trị...

Huống hồ đây là chính sự liên quan đến sinh tử tồn vong của môn phái.

Hồng Hoang rộng lớn, thật vất vả mới có một nơi làm chỗ dựa.

Trong lòng tự hỏi, Độ Tiên môn đối xử với tên đệ tử “Ưu tú” như hắn không hề tệ chút nào. Dù hắn là đệ tử của ngọn núi vừa yếu nhất vừa nghèo nhất trong môn phái, từ lúc tu hành đến nay cũng không bị ai cố ý gây khó xử hay trách móc nặng nề gì.

Trái lại, rất nhiều trưởng lão Bách Phàm điện bởi vì có thêm Lễ Vị linh ngư nên vẫn để tâm chiếu cố đối với hắn...

Vì vậy nên Lý Trường Thọ cũng không muốn nhìn thấy môn phái bị sụp đổ như vậy.

Như hôm nay, ở trước mặt Vạn Lâm Quân trưởng lão, hắn đã lộ ra hai át chủ bài là Trắc Cảm Thạch và Nhiếp Hồn Châu.

… Cái này đối với hắn mà nói, cũng là một phần lực nhỏ đấy.

Nguyên tắc của hắn chính là xác định điều kiện tiên quyết có thể tự bảo vệ bản thân, sau đó có thể giúp thì giúp, tận lực bảo vệ.

Vạn Lâm Quân trưởng lão nhìn Lý Trường Thọ cúi đầu đưa bảo nang và Nhiếp Hồn châu tới, hai mắt híp lại lộ ra một chút “Cười lạnh”, đưa mấy thứ này thu vào trong tay áo.

Mấy tênChân Tiên chấp sự cúi đầu đứng ở chỗ Tiên môn thay phiên nhau làm Tiên nhân thủ vệ thấy thế đều thay Lý Trường Thọ lau mồ hôi.

Không biết tên tiểu đệ Phản Hư cảnh này lai lịch thế nào nhưng...

Độc Tiên trưởng lão lại “cười lạnh” một tiếng như vậy, chỉ sợ sau này tên đệ tử này phúc họa khó lường.

Vạn Lâm Quân trưởng lão lập tức cưỡi mây bay về phía Phá Thiên Phong, đi tìm Chưởng môn và Thái Thượng trưởng lão nói về việc này.

Lý Trường Thọ cũng quay người, vái chào với mấy vị Tiên nhân trong môn phái, sau đó cáo lui.

Hắn cưỡi mây bay ở độ cao khá thấp, tìm đường bay có ít người qua lại, chậm rãi bay về Tiểu Quỳnh Phong.

Trên đường trở về, Lý Trường Thọ vẫn một mực suy nghĩ chuyện liên quan đến con muỗi bị người giấy chụp chết kia...

Con muỗi này...

Cũng không biết xịt “Thuốc diệt muỗi” có tác dụng hay không.

Lúc trở về Tiểu Quỳnh Phong, sư muội và sư phụ còn đang siêng năng luyện tập độn pháp.

Lý Trường Thọ cũng không đi quấy rầy, đi về thẳng đan phòng.

Mở ra trận pháp mọi nơi, liếc nhìn những nơi treo Trắc Cảm thạch, sau đó phân thân giấy đạo nhân này khôi phục thành bộ dạng người giấy vốn có...

Một tia khói xanh từ dưới mặt đất bay lên, ngưng tụ thành thân hình Lý Trường Thọ, đưa tay nắm lấy người giấy thu vào trong tay áo.

“Nói đến thuốc diệt muỗi… Cái này làm như thế nào? Liệu con muỗi sợ cái gì? Chẳng lẽ trộn lẫn độc ở trong máu?”

Tự lẩm bẩm một câu xong Lý Trường Thọ cũng bị ý tưởng này của mình làm cho bật cười.

Nếu quả thật là loại nhân vật hung ác như “Văn đạo nhân” hiện thân, vậy thì tuyệt đối không phải chuyện mình có thể đối phó được...

Nhưng nếu giống như hôm nay, con muỗi khống chế khôi lỗi có thể bị người giấy tiện tay chụp chết, vậy thì Lý Trường Thọ đúng là có thể nghĩ ra một số biện pháp để ứng phó.

Thần thông Cắt Giấy Thành Người chính là thiên địch khắc chế của bọn muỗi này!

Nói đi cũng phải nói lại...

Nửa năm qua mình đã làm ra đủ loại bố trí, đúng là không có uổng phí.

Mấy cây già kia hi sinh cũng rất đáng!

Đáy lòng chợt cảm khái như vậy, sau đó Lý Trường Thọ lại tìm ra mấy con người giấy trước đây thu dọn chiến trường, lúc nãy vừa mới niệm kinh.

Mở đan lô ra rót vào Tam Muội chân hỏa, cầm mấy người giấy thần thông bản gốc này ném vào trong đó.

Ngọn lửa nhẹ nhàng bùng lên, người giấy thoáng cái đã hóa thành tro bụi.

Sau đó Lý Trường Thọ kiểm tra trên người mình từ trên xuống dưới, mấy đồ vật linh tinh phòng suy diễn...

Bận rộn một phen, sau khi xác định các phương diện đều không có vấn đề gì, lúc này hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ lại vô thức lâm vào trầm tư, lẳng lặng suy nghĩ, có thể vừa rồi mình ở phương diện nào đó bại lộ ra cái gì không.

Người giấy đập chết con muỗi kia, mô phỏng qua khí tức…

Mình và Vạn Lâm Quân trưởng lão từ đầu đến cuối đều không lộ diện...

Một chút Chân hoả của Trưởng lão đã nhanh gọn đốt trọc cả ngọn núi kia…

“Theo lý sẽ không có sơ hở gì.”

Trái lại là Lý Trường Thọ phát hiện ra một điểm, Vạn Lâm Quân trưởng lão và sư phụ nhà mình đều có một điểm chung…

…Dễ dàng bị qua mặt.

Chắc lẽ là do thời gian ở trong núi tu hành quá dài nên quên mất Hồng Hoang hiểm ác?

May mà mấy lần trước mình đều kịp thời ngăn cản vị trưởng lão này, nếu không thì trưởng lão tự mình hiện thân sẽ bị con muỗi kia đánh lén một cái, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!

Lý Trường Thọ ở trong đan phòng đi qua đi lại, đáy lòng không ngừng tính toán, mạch suy nghĩ dần dần thông suốt...

Chuyện hôm nay, cũng không tính là vượt ngoài dự liệu của hắn.

Bởi vì nửa năm trước, hắn đã liệt kê ra hết tất cả những hướng mà có thể xảy ra.

Trận chiến ngày hôm nay, cũng chỉ để xác nhận lại hai ba chuyện trong tuyến đó thôi.

“Quả nhiên là vậy.”

Độ Tiên môn ngoại trừ Nhân giáo đạo thừa ra thì cũng không có chỗ đặc thù gì.

Sở dĩ việc người bên ngoài rình mò chính là bởi vì trước đây Độ Tiên môn và luyện khí sĩ Kim Ngao đảo náo loạn một trận không vui.

Sau đó lập tức có người lợi dụng điểm này xuyên tạc ra mọi chuyện.

Cái hắc thủ đứng đằng sau, trước kia xếp đặt một nhóm trước sơn môn Kim Cung Môn ở Trung Thần Châu, mai phục Độ Tiên môn. Mục đích chính là làm cho Độ Tiên môn tăng độ “Nổi tiếng” lên, để cho tam giáo đều biết ở Đông Thắng thần châu có một nhà Nhân giáo đạo thừa như vậy.

Sau đó, hắc thủ đứng phía sau này sẽ thừa dịp Tam giáo tiên tông ở Kim Cung môn thương thảo chuyện “Tam giáo Nguyên lưu Đại hội”, dùng biện pháp khống chế khôi lỗi tiêu diệt Độ Tiên môn...

Đối với cái hắc thủ đứng phía sau màn mà nói, giá phải trả rất nhỏ, mạo hiểm rất nhỏ lại vẫn có thể đạt được mục đích không hề nhỏ!

Lý Trường Thọ giống như thấy được, một cái bóng đen đứng ở phía sau Độ Tiên môn đưa bàn tay về hướng Phá Thiên Phong.

Nhưng phía sau bóng đen này, còn có một cái thân ảnh còn khổng lồ hơn nhưng lại có chút mơ hồ, chỉ cần một chưởng cũng có thể đánh bay bóng đen trước mặt...

Đại giáo ngầm tranh đấu.

Độ Tiên môn cũng không phải là không có phần thắng.

Hắc thủ phía sau màn bày ra tất cả những chuyện này không dám tự mình hạ tràng, chỉ dám thông qua con muỗi điều khiển khôi lỗi từ xa.

… Điểm này là thông qua mảnh vỡ tàn hồn kí ức, cũng đã có thể xác minh được, những người này, thật kì lạ là trong trí nhớ đều có tiếng muỗi.

Quang trọng chính là ở chỗ tiếp theo Độ Tiên môn sẽ ứng phó ra sao.

Nếu như Lý Trường Thọ đoán không lầm, rất nhanh sẽ có…

“Đương đương đương đương, đương đương đương…”

Đây không phải tiếng tăng sư gõ mõ tụng kinh.

Chợt nghe...

Đương…

Đương…

Phá Thiên Phong vang lên tiếng chuông.

Lần này tiếng chuông tràn đầy lực lượng xuyên thấu.

...

Tiếng chuông vừa vang lên, phía trên mỗi đỉnh núi có một hai người bay lên, mấy đạo thân ảnh này nhanh chóng bay về phía Độ Tiên Điện ở ngọn núi chính.

Bên hồ, Tề Nguyên lão đạo nghe thấy tiếng chuông này vang lên, lập tức cưỡi mây bay tới Phá Thiên Phong. Dù gì trên danh nghĩa lão cũng là đứng đầu một ngọn núi.

Lý Trường Thọ thấy thế vội truyền thanh căn dặn sư phụ nhà mình vài câu, dặn sư phụ sau khi nghe được bất luận về cái gì, nhìn thấy cái gì, đều không cần tùy tiện lên tiếng, nghe theo an bài từ trong môn phái là được.

Loại tiếng chuông khi gặp tình huống khẩn cấp này, ngàn năm cũng không vang lên một lần, lúc này các luyện khí sĩ trên các đỉnh núi đều đang quan sát không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...

Không lâu sau, mười sáu thân ảnh từ Phá Thiên Phong bay ra, lao thẳng ra hộ sơn đại trận, tiến về phía “Hiện trường thảm sát cỡ lớn” vừa rồi.

Người đi trước nhất chính là chưởng môn Độ Tiên môn, sau đó là các cao thủ trong môn phái như Vạn Lâm Quân, Vong Tình thượng nhân...

Thật ra Lý Trường Thọ đã hiểu rõ...

Bọn họ không phải đi nghiệm thu thành quả mà chắc là đi tìm kiếm chủ lực của địch nhân.

Nhưng lần này ra ngoài, thế nào cũng tay không quay về, nhiều lắm chỉ phát hiện một ít dấu vết đối phương lưu lại lúc rời đi vội vàng mà thôi.

Lần sau đối phương hiện thân tất nhiên chính là khởi xướng thế công toàn diện với Độ Tiên môn, thời gian cũng sẽ không cách nhau quá xa...

Trong vòng ba năm, nhất định có chuyện!

Gió thổi dự báo giông bão sắp đến….

Tiểu Quỳnh phong.

Lý Trường Thọ nằm ở trên ghế xích đu, nâng một tấm thẻ ngọc sao chép điển tích đạo giáo nội điện, lẳng lặng đọc chữ viết và đồ lục trong đó.

Loại cảm giác thấy rõ toàn cục này, thật ra cũng rất sảng khoái...

Đương nhiên, cuộc sống thoải mái nhất, tốt nhất là không xảy ra chuyện gì...

Thẻ ngọc này tên là “Bách Linh lục”, thu nhận rất nhiều loại món ăn mùi vị không tệ… khục… thu nhận rất nhiều linh thú linh cầm hiếm thấy.

Thật ra thiên địch của con muỗi cũng không ít.

Nhưng muốn tìm được một số ít có linh lực tốt để có thể khắc chế đám huyết muỗi hôm nay nhìn thấy, hơn nữa quan trọng hơn là bây giờ khi lấy được đám Linh thú, phải lo cho nó sinh sôi ra số lượng lớn nữa, thật sự vô cùng phiền phức.

Công phu không phụ lòng người.

Sau nửa canh giờ, hai mắt Lý Trường Thọ tỏa sáng, quả thật là phát hiện một loại linh thú trong đó có ở ngay trong Linh Thú Quyển của Tiểu Quỳnh Phong...

Khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một bình sứ.

Năm đó, thời điểm đi Bắc Châu lô châu hái thuốc, tiện tay diệt đám Nguyên Thanh, được rồi một đôi Tình cổ.

Tình cổ là một loại cổ trùng, coi như là vu tà chi thuật, không phải phép đạo môn.

Lúc ban đầu Lý Trường Thọ muốn là mang đôi Tình cổ này cho linh thú quý hiếm nhất của mình dùng, để bọn chúng cố gắng phối với nhau một chút, tạo ra một ít sinh mệnh có giá trị...

Nhưng một mực không tìm được mục tiêu thích hợp.

Đoạn thời gian trước lúc luyện đan “phát tài”, Lý Trường Thọ đã nghiên cứu rất nhiều đan phương của Thiên môn, không ngờ lại tìm được phương pháp để Tình cổ có thể kéo dài hạn sử dụng.

Cho Tình cổ ăn Cố Linh độc thảo, làm cho nó hóa thành hòn đá gọi là Tình thạch. Lại lấy Linh Tuyền Chi Thủy, phối hợp với rất nhiều dược thảo, để Tình thạch vào trong đó, ngâm trong bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ được một loại dược thuỷ bí mật.

Bản thân dược thuỷ này đã là một vật hiếm có, có công hiệu giống như Tương Tư thụ của Nguyệt lão châm vào một cái, còn có thể dùng lúc đang luyện đan...

Bình đan dược trong tay Lý Trường Thọ chính là được luyện chế thành từ dược thuỷ này.

Tất nhiên vẫn là chuyên để phối linh thú trân quý!

“Vất vả rồi...

Đại Ngọc và Nhị Ngọc.”

Đứng dậy, Lý Trường Thọ mang theo một chút mỉm cười, bay tới Linh Thú Quyển phía sau núi.

Linh Nga đang luyện tập thủy độn “Hết ngày dài lại tới đêm thâu” ở bên hồ, nhón chân quan sát hướng đan phòng, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Lý Trường Thọ chắp tay bay qua.

“Sư huynh thối cũng không tới nói chuyện với người ta.

Người ta đều luyện tập mấy ngày mấy đêm không có nghỉ ngơi, một chút quan tâm cũng không có...”

Sư huynh đi hướng kia...

Linh Nga phồng phồng cái miệng, cũng vội vã đi theo, muốn nhìn xem sư huynh đi tới Linh Thú Quyển làm gì.

Cũng không phải muốn đi theo trò chuyện với sư huynh!

Không lâu sau, Linh Nga cưỡi mây bay đến trên không Linh Thú Quyển, liếc mắt đã thấy sư huynh đang ngồi xổm ở một chỗ cạnh đầm nước.

Lý Trường Thọ cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Linh Nga...

Linh Nga hiểu ý, thu liễm khí tức, cưỡi mây bay đến bên cạnh sư huynh nhà mình, thu váy ngồi quỳ chân trên đồng cỏ, nhìn theo ánh mắt của sư huynh.

“Ách...”

“Xuỵt.”

Lý Trường Thọ đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, Linh Nga không khỏi nâng trán không dám nhìn thêm.

Phía trước đầm nước, trên một lá sen, hai “Con ếch ngọc Tu Linh Thực.” vô cùng trân quý, đang làm chuyện... không thể miêu tả, không thể miêu tả...

Linh Nga không khỏi bĩu môi, dời ánh mắt, nhỏ giọng nói với sư huynh:

“Sư huynh, mặc dù bổn sư muội đối với huynh mối tình thắm thiết, nhưng huynh cũng phải chú ý đến hình tượng! Có một số việc không thể để lộ hẳn ra bên ngoài, sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của muội đối với huynh.”

Lý Trường Thọ thuận miệng đáp:

“Vậy thì cảm ơn, giúp ta điều chỉnh đánh giá đến mức trung bình đi.”

Linh Nga trợn mắt một cái, hừ một tiếng:

“Không thèm... Vẫn đánh giá là tốt nhất!”

Nàng đột nhiên chớp mắt mấy cái, nhìn ếch ngọc bên kia lập tức nhớ ra cái gì đó.

“Sư huynh không phải đã nói là loại linh thú này rất khó sinh sản, luyện đan, nhắm rượu đều không nỡ dùng bọn chúng sao?”

Lý Trường Thọ quơ quơ bình sứ trống trong tay cười nói:

“Sơn nhân tự có diệu kế.”

“Cái này là...”

Linh Nga lập tức hiểu được gì đó, khuôn mặt đỏ lên, vốn là có chút không chịu nổi, sau đó lại trừng mắt nhìn, cố ý nói:

“A…

Sư huynh ngươi quả nhiên vụng trộm luyện chế ra loại đan dược này!

Trên sách nói quả nhiên không sai, luyện khí sĩ thích luyện đan đều không tránh khỏi loại suy nghĩ này!

Ài, xem ở trên mặt mũi muội là tiểu sư muội của huynh...

Sư huynh ngươi muốn bồi dưỡng linh thú sao?

Bổn sư muội sẽ cố mà làm, ra tay cho huynh ăn vài viên linh đan này vậy!”

Lý Trường Thọ lạnh nhạt nói:

“Đừng có cái ý nghĩ lớn mật gì, bình đan dược loại này, mỗi bình đều đã được ta hạ cấm chế đặc thù.”

“Quỷ hẹp hòi... Nào có đại sư huynh đề phòng sư muội của mình như vậy.”

“Không còn cách nào, dù sao hắn có một tiểu sư muội có suy nghĩ phức tạp bậy bạ.”

Linh Nga lập tức trợn mắt, dời ánh mắt nhìn sang Linh Thú Quyển ở bên cạnh, tâm tư lại không biết bay tới nơi nào.

Nàng đương nhiên không biết lúc này Lý Trường Thọ đúng là đang bận chính sự.

Loại linh thú này, sẽ trở thành một khâu vô cùng quan trọng trong hệ thống phòng ngự của Tiểu Quỳnh Phong...

Hơn nữa kiếp nạn lần này qua đi, ếch ngọc cũng sẽ không lãng phí, cũng có thể kêu Tửu Ô sư bá tới cùng làm nổi lẩu, ăn một trận.

Mùi vị có lẽ không tệ!

...

Nửa ngày sau khi tiếng chuông vang lên, hơn mười mấy vị cao thủ ra ngoài tất cả đều đã trở về Phá Thiên Phong.

Một lát sau, Chưởng môn tự mình hạ lệnh, từ hôm nay trở đi, tất cả môn nhân đệ tử bị cấm ra ngoài, đại trận hộ sơn hoàn toàn phong bế.

Sau đó, Chưởng môn cùng mấy vị thái thượng trưởng lão và Vạn Lâm Quân trưởng lão cùng nhau cẩn thận thương thảo kế sách đối địch tiếp theo...

Bối phận của Vạn Lâm Quân trưởng lão cũng đủ tấn chức Thái thượng rồi, chẳng qua là lão vẫn luôn không thèm để ý đến mấy thứ này. Như thường ngày luôn ở trong Đan Đỉnh Phong vùi đầu vào luyện đan, tu hành.

Bây giờ lão ở trong môn danh vọng cùng với lực ảnh hưởng hơi kém nhưng địa vị lại không thấp.

Mà lần này Vạn Lâm Quân trưởng lão một người giết được nhiều cường địch như vậy, hóa giải một lần nguy cơ cho Độ Tiên môn, về tình về lý trong môn phái đều phải làm chút bày tỏ...

Chẳng qua là đối với một vị trưởng lão công lao to lớn như này, dùng “Ban thưởng” cũng không được, mà dùng “Tạ lễ” cũng không ổn...

Chưởng môn Độ Tiên môn suy đi nghĩ lại cũng chỉ có thể cười nói một câu:

“Lần này Vạn Lâm Quân trưởng lão chắc là đã phải dùng không ít độc đan trân quý, trong môn phái cũng nên bổ sung lại những tổn thất này cho Trưởng lão mới phải.”

Vạn Lâm Quân trưởng lão lại hơi nhíu mày, nhìn chiếc nhẫn trữ vật trưởng môn nhân đưa tới trước mặt theo bản năng muốn lắc đầu cự tuyệt.

Vì trong môn phái làm những chuyện này là đương nhiên nên không thể nhận ban thưởng như vậy.

Nhưng rất nhanh Vạn Lâm Quân trưởng lão nhớ ra cái gì đó, nhếch miệng liếc qua, lộ ra một tia cười lạnh.

Ngược lại có thể coi như là khen thưởng cho Trường Thọ...

“Vậy, ta nhận.”

Nói xong, Vạn Lâm Quân trưởng lão xoay người chống gậy đi về cửa điện, để lại cho mấy người già nua phía sau một cái bóng lưng tiêu sái.

Chưởng môn Độ Tiên môn thực ra cũng là cùng thế hệ với Vạn Lâm Quân trưởng lão lập tức nhướng mày, nhìn mấy vị Thái thượng Trưởng lão phía sau, nhỏ giọng hỏi:

“Vừa rồi có phải ta nói sai cái gì hay không, khiến Vạn trưởng lão mất hứng à?”

Mấy vị Thái thượng Trưởng lão chỉ có thể cười khổ một trận, thật ra bọn họ cũng không quá quen biết với Vạn trưởng lão...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.