Dịch: Mặc Mặc Phi Ngữ
Biên: Độc Hành
Trong nắng chiều, động tác năm tên luyện sĩ khí ngoài cửa trại bối rối lái mây, cấp tốc bay về hướng bờ biển.
Hai người đi đầu nâng lên bức tượng đất bị bảo quang che lấp. Đằng sau là một lão đạo và một gã luyện sĩ khí trẻ tuổi, đỡ lấy Vương Tài hai chân đang run lẩy bẩy.
Ngực Vương Tài in rõ một quyền ấn chừng ba tấc, một thân pháp lực như thuỷ triều vỡ bờ, không thể bình phục ngay lập tức, cứ bay lên được một chút lại phun một ngụm máu tươi về phía đối diện...
Vẫn còn may, gã đã đạt tới Hóa Thần cảnh, loại tổn thương này còn chưa chết...
Ặc!
Có khả năng sẽ chết thật.
Lão đạo vội vàng hô: “Vương Tài! Vương Tài!”
Vương Tài với miệng đầy máu tươi quay đầu nhìn sư phụ, miễn cưỡng cười một tiếng, run giọng nói: “Sư phụ, ta không sao, chúng ta là Luyện Khí sĩ... Sư phụ, sau này chúng ta... không đến trại này nữa, được không?”
“Không tới, chúng ta không tới nữa.” Lão đạo kia có chút rung động: “Nhanh, chúng ta tìm nơi an ổn, để ngươi nhanh chóng điều tức. Với lại, lần sau ngươi thổ huyết thì phun vào người sư huynh ngươi ấy, cái đạo bào của vi sư vừa mới đặt mua đấy.”
Vương Tài hữu khí vô lực nói câu: “Vâng, sư phụ... Người có thể cho đệ tử một viên đan dược không?”
Lão đạo thở dài: “Vi sư chỉ có đan dược chữa thương, không có đan dược điều khí, ngươi cố nhịn một chút, trở về đả tọa là sẽ tốt thôi.”
Tại cửa trại, đám thôn dân kia nhao nhao lên; Trước đó mặt mũi bọn họ tràn đầy ghét bỏ, lúc này hai mắt phát sáng nhìn bóng lưng năm người trên không trung.
Một vị đại thẩm nhỏ giọng nói: “Bọn họ biết bay kìa?”
“Chẳng lẽ, là tôn thần phái sứ giả tới giải cứu chúng ta?”
“Ai nha, thần sứ đừng đi!”
“Mau đuổi theo, mau đuổi theo!”
Một đại thúc gầm thét lên, trong nháy mắt một đám người tại cửa trại chạy ra phía ngoài. Cửa trại lung lay, ầm ầm sụp đổ.
Trên không trung năm người quay đầu nhìn lại, mặt tái mét.
Chỉ thấy mảnh đất phía dưới đang bị một đám nam nữ cường tráng nhanh chân phi tới, mặt đất bụi mù mịt. Đám người như thiên quân vạn mã đang lao nhanh tới, trong miệng còn hô to:
“Đừng đi!”
“Dừng lại!”
Thanh âm của bọn họ quá lớn, tiếng la thực sự rất ầm ĩ!
Lão đạo thay đổi sắc mặt, cầm ra hai tấm phù lục quăng ra, trong không trung lập tức cuồng phong gào thét. Hai đám mây trắng cấp tốc bay lên phía trên, rất nhanh đã bỏ lại đám thôn dân phía dưới.
“Sư phụ, bọn họ đuổi theo chúng ta làm gì? Chúng ta cũng không có bán phù cho bọn họ mà?”
Lão đạo tức giận mắng: “Các ngươi lại lừa gạt tiểu cô nương trong thôn phải không hả?”
“Sư phụ, chúng ta đợi cả một ngày, lão Đại vẫn chưa đến, muốn lừa gạt cũng không có cơ hội… “
“Khục! Khụ khụ!”
Vương Tài run giọng nói, “Không có lừa gạt, tuyệt đối không có lừa gạt. Chỉ cần nghĩ đến cô nương kia là đã muốn chết rồi... Ọc!”
“Phun bên kia!”
“Sư phụ, ta sẽ nuốt vào.”
“Ừm, đồ nhi ngoan. Đi mau, vi sư lại tăng thêm pháp lực.” Lão đạo lại lần nữa thôi pháp “Nơi vắng vẻ này quả nhiên nhiều có nhiều chuyện quái đản, chúng ta nhanh đi tìm lão Đại tụ hợp rồi tính!”
Không lâu sau đó hai đám mây trắng càng bay càng xa.
Đám thôn dân Hùng trại phía dưới đuổi theo, lúc này từng người cúi đầu ủ rũ, không đánh mà lui.
Đầu tiên là mất một vị Hải thần, lại đi một vị bùn thần, buổi chiều tất cả mọi người trong trại tập hợp lại một chỗ để họp, tất cả đều suy sụp tinh thần.
Trại bọn họ, như vậy là không được thần tiên xem trọng hay sao?
Bọn họ đều là phàm nhân yếu ớt, đều cần bảo hộ mà…
Hùng Linh Lỵ đã làm hai việc cho đám người tham dự, không những không bị mắng, bị phạt, mà còn được bưng trà đưa nước cho các lão nhân trong trại.
Thôn trưởng nhìn tất cả đám người đều không còn tinh thần phấn chấn, nhìn đóa sen vàng lớn Lý Trường Thọ lưu lại bên cạnh, trong lòng dần dần có chủ ý.
“Mọi người phải cao hứng lên, không phải chúng ta còn có Hải thần sao? Trại chúng ta mấy năm nay, một ít tai hoạ đều là vào thời điểm bắt cá trên biển, đi săn bình thường sẽ không xảy ra chuyện. Theo ta thấy, chúng ta lập tượng Hải thần, thành tâm tế bái, nhất định có thể nhận được phù hộ!”
Trong thôn còn có mấy tên Luyện Khí sĩ nghiệp dư, phụ thân Hùng Linh Lỵ vừa định nói chuyện, cánh tay tráng kiện lại bị vị phu nhân có phong thái yểu điệu hiếm thấy bên cạnh nhẹ nhàng ấn xuống ra hiệu lão không nên nói nhiều.
Rất nhanh, các thôn dân của Hùng trại bắt đầu thảo luận nên bái tế như thế nào, cung phụng Hải thần như thế nào…
Mẫu thân của Hùng Linh Lỵ chính là phu nhân yểu điệu vẽ ra bức hoạ nhân lúc Hải thần ngủ say trên da thú..
Đám thôn dân này lập tức hưng phấn lên, ngay trong đêm bắt đầu kiếm đá để làm tượng thần, gánh từng tảng đá lớn về trong trại.
Đến khi trời tối người yên…
Trên giường Lý Trường Thọ lúc trước, Hùng Linh Lỵ đang nằm thành hình chữ đại ngáy o o.
Trong phòng sát vách bên cạnh, một đôi vợ chồng nằm trên giường dựa sát vào nhau.
Hùng Lão Tam trầm giọng nói: “Phu nhân, lúc đó sao nàng không cho ta nhắc nhở thôn trưởng. Vị kia là một vị tiên nhân, không phải là Hải thần.”
“Việc tế tự, đơn giản là để trong lòng thôn trưởng được an ủi một chút, tiên nhân nào sẽ quản chúng ta chứ?” Phụ nhân nhẹ nhàng thở dài: “Ta vốn muốn Linh Lỵ có thể bái vị này làm sư, học tu tiên. Nhưng không ngờ tiên nhân vừa tỉnh lại liền rời đi.”
“Không phải phu nhân dạy ta tu hành đó sao?” Hùng Lão Tam cười nói: “Truyền cho Linh Lỵ là được rồi mà?”
“Đây chẳng qua là Luyện Khí pháp thô thiển, làm sao so được với những công pháp của tiên nhân.” Phụ nhân nghĩ nghĩ: “Ta vẫn muốn đưa Linh Lỵ đi tiên môn bái sư, nhưng đường xá đến Trung Thần Châu quá mức xa xôi, lại không nỡ để nó đi đường xóc nảy.”
“Hay là, nếu không chúng ta để nó có thêm một đệ đệ đi phu nhân?” Hùng Lão Tam cười hắc hắc: “Để sau này lớn lên hắn có thể tuỳ tiện mang nó xông xáo, được không?”
“Chán ghét! Đừng, hài tử đang nằm ở sát vách...”
“Ta đi đánh nó ngất xỉu nhé!”
“Thôi đừng, chú ý chút là được.”
“Hắc hắc.”
Không bao lâu, Hùng Linh Lỵ nghe được một chút âm thanh quen thuộc, nàng trở mình rồi ngủ tiếp. Tựa hồ trong mơ lại nhớ tới ban ngày bị tộc nhân chỉ trích, vị thiếu nữ này nhẹ nhàng nức nở mấy lần, giấc ngủ càng sâu.
…Ta là dãi phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ, chương này thì cái dãi này nằm ở đây...
Mấy tháng sau, trên mảnh thảo nguyên nọ.
Một đường gắng sức chạy đi, phát hiện Tây Phương giáo vẫn chưa truy sát mình, lại đang trong thế tục nên Lý Trường Thọ tản bộ một vòng, cuối cùng về tới nơi đây.
Làm một cái động đất đơn giản gần mộ phần của cha mẹ tại thế tục, nơi ở tạm của Lý Trường Thọ chính là ở đây.
Trong thế tục dù trọc khí nồng đậm, nhưng gần đây hắn cũng không có kế hoạch tăng tiến tu vi, ở tạm tại đây cũng không sao cả.
Hồng trần trôi đi, phồn hoa thịnh cảnh, vốn dĩ không nên vội vàng như thế, nhưng hắn sợ Tây Phương giáo tìm tới cửa, nên chưa từng thư giãn.
Nam Thiệm Bộ Châu to lớn như vậy, sông núi đẹp đẽ, sông lớn trôi nhanh, lại không có một nơi cảnh đẹp nào để cho hắn dừng độn pháp lại;
Vô số thành quách bộ tộc tại Hồng Hoang qua bao tháng năm dài đằng đẵng, thúc đẩy sinh trưởng ra vô vàn nhân văn thịnh cảnh, lại không có người nào có thể để cho hắn quay đầu trong giây lát...
“Tâm ta muốn trường sinh, không quản chuyện thế tục.”
Xếp bằng ở trong động đất, lòng Lý Trường Thọ hoàn toàn tĩnh lặng, thể ngộ chi đạo trong thân, nghĩ cách khống chế uy lực của Tam muội chân hoả.
Tam muội Chân hoả được hình thành từ tinh - khí - thần hỏa, nhưng muốn giảm uy lực của Tam muội chân hoả xuống, trên lý thuyết là không có khả năng.
Nhưng, có đến mấy cách xử lý.
Chẳng hạn như, sau khi về núi tìm Linh Nga hỗ trợ, để nàng tạo ra mấy sợi tinh, khí, thần, sau đó hắn ngưng tụ chúng thành hỏa chủng, rồi chứa vào trong cơ thể mình.
Chỉ là tu vi Linh Nga còn thấp, chưa đạt được Phản Hư cảnh, như vậy hỏa chủng ngưng ra được ngược lại quá yếu.
Quá mạnh, quá yếu, đều không được;
Hơn nữa dễ làm tổn thương Tiểu Linh Nga.
Đầu ngón tay vân vê, lòng bàn tay Lý Trường Thọ lại có thêm một tia Tam muội chân hoả, hắn bắt đầu suy nghĩ những biện pháp khác.
Người sống cũng không thể bị ngẹn nước tiểu chết, Lý Trường Thọ dùng thời gian mấy ngày mới tìm ra đường giải quyết...
Chỉ cần chính là...
Khục, chính là chỉ dùng hoả khí.
Bên trong hoả khí dùng nguyên thần chi lực mô phỏng ba động của thần, tinh, hai loại lửa, lúc này uy lực chân hoả của hắn cũng rất tốt nhưng cũng sẽ không quá chói mắt.
Nhân sinh đại khái là như vậy, không có cái gì là hoàn mỹ.
Thực lực của mình tăng lên, dù che lấp khí tức, làm giả khí tức để lừa bịp những tiền bối có tu vi cao hơn nhưng cũng để lại ở chỗ Tam muội một sơ hở nho nhỏ.
Về sau, phải thường xuyên chú ý việc này.
Hiện nay mình dù có bị Chân Tiên nắm chặt cổ tay, đối phương dù tận lực dò xét, cũng rất khó nhìn ra tu vi thật sự của mình thế nào.
Bệnh chứng chạm đến nữ tử liền run rẩy cũng phải tìm một cơ hội khỏi hẳn mới được.
Đi thế tục một lần cũng không phải không có thu hoạch.
“Nói đến kiếm công đức, tuỳ tiện làm một phát minh để ở Nhân tộc, xem như cũng có công đức đi vậy”.
Hắn sờ lên cằm suy nghĩ, rất nhanh sau đó lại phủ định ý tưởng của chính mình.
Trong nhân tộc cơ hội có thể kiếm công đức tương đối nhiều, chẳng hạn như y dược, công cụ sản xuất, công đức còn có thể kiếm ở những phương diện này nữa.
Nhưng muốn làm như vậy tiền đề là chính mình phải có đủ thực lực.
Bằng tích luỹ của bản thân lúc này, chỉ cần vừa được Thiên đạo hạ xuống đại công đức, xuất hiện hiện tượng lạ, chắc chắn sẽ bị sáu vị Thánh Nhân kia biết được; Chính mình chưa có khả năng lên sàn, đã bị các Thánh Nhân lão gia nhìn ra manh mối, sau đó rút hồn mổ xác...
“Thôi nên thành thành thật thật tu hành đi cho rồi.”
Trong lòng Lý Trường Thọ cười khẽ, bỏ đi những suy nghĩ khôi hài.
Để chữ yên ổn dung nhập vào đầu, có thể tự đến tự đi...
Ý, ta đây là sao vậy?
Cái này lại là cái gì?
Không có dấu hiệu nào, bản thân mơ hồ có cảm ứng, trong đầu Lý Trường Thọ xuất hiện một ít hình ảnh mờ mịt.
Bên trong hình ảnh kia, có một đám nam nữ cường tráng đang quỳ ở dưới chân mình.
Quỳ lạy cầu phúc?
Hắn vội vàng bấm ngón tay suy tính, sau đó có chút dở khóc dở cười.
Chuyện này là sao nữa đây?
Hùng trại kia lại còn làm cho hắn một cái tượng thần, coi hắn là Hải thần mà thành tâm tế bái ư?
Thiên đạo tự sinh cảm ứng, nên hiện tại hắn cũng được hưởng hương hỏa?
Việc này ít nhiều có chút ý tứ “Ép mua ép bán” đây nha?
Lý Trường Thọ lắc đầu cười khổ, lúc đầu còn chưa lo lắng quá mức đến việc này.
Dù sao cũng chỉ là cái trại ngàn người, làm ra một Hải thần không linh nghiệm, mấy tháng nữa thấy không có tác dụng sẽ không cúng bái nữa thôi mà.
Hắn không nên can thiệp vào nhân quả.
Nhưng rất nhanh, Lý Trường Thọ thấy được sự tình không hề đơn giản như vậy.
Hiện tại, hắn đang một thân một mình tranh đoạt hương hoả với Tây Phương giáo.
Việc này nếu như bị Thánh nhân của Tây Phương giáo phát hiện, hắn trực tiếp bấm ngón tay tính toán...
Không được, phải lập tức chạy về Độ Tiên môn, trở lại địa bàn của Thánh nhân Thái Thanh thôi!
Phía trên có lão bảo bọc, cũng sẽ không sợ hai vị kia, vốn đang tẩy não đệ tử Đạo Tổ khắp nơi, nhằm đào chân tường lão!
Trong sáu vị Thánh Nhân, cũng chỉ có Tam Thanh lão gia và Nữ Oa nương nương xem như Đạo Tổ chân truyền.
Tất nhiên, ở Độ Tiên môn Thái Thanh thánh nhân hiển linh là sự tình rất không có khả năng, nhưng chỉ cần Tây Phương giáo kiêng kị, như vậy là đủ rồi.
Lập tức Lý Trường Thọ sinh ra cảnh giác, thân hình trong động biến mất không thấy gì nữa, đi về phía Đông Thắng thần châu.
Đoạn đường này, so với lúc đến còn nhanh hơn rất nhiều, trên đường người qua lại cũng ít đi rất nhiều.
Ngẫu nhiên dừng lại trong núi, nghe tiếng mục đồng ca hát, ngay sau đó lại thấy một đôi vợ chồng thu thập hành lý bị một đám thôn dân đuổi theo không ngừng, trận chinh chiến kia hẳn cũng chưa ngừng đổ máu.
Ra khỏi Nam Thiệm Bộ Châu, đi vào Đông Thắng thần châu, Lý Trường Thọ xe ngựa quen đường, vừa dò xét, vừa chạy về Độ Tiên môn.
Cuộc chạy đua diễn ra đến hai ngày đường, cách Độ Tiên môn còn có hai vạn dặm, hắn cố ý giảm tốc độ độn thổ, để phù hợp với khả năng cực hạn của một tên đệ tử Phản Hư cảnh cấp ba, cấp bốn, chậm rãi tới gần tiên môn.
Tiến vào phạm vi hai ngàn dặm, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có được tiên môn che chở trong đời quả nhiên là một chuyện may lớn!
Nhưng mà, mình lại nói là về nhà thủ mộ cho cha mẹ, nếu ba năm cũng không kiên trì được thì sau khi về núi chỉ sợ gây nên sự chú ý và nghị luận của người bên ngoài.
Khác thường cũng không phải là chuyện tốt, bình thường phần lớn đệ tử sẽ ở lại nhân gian hưởng thụ hai năm. Ở chỗ này, cuối cùng an ổn rồi.
Lý Trường Thọ lại tìm một chỗ hẻo lánh ở Độ Tiên môn trốn đi, chuẩn bị ở đây tu hành hai năm rồi lại về núi.
Hồng Hoang, thật quá hiểm ác!
Lòng người, thật sự quá phức tạp đi!
Rõ ràng ở Hùng trại hắn cũng không làm gì, vậy mà bị bọn họ cung phụng, cưỡng ép hắn và Tây Phương giáo tranh đoạt hương hỏa!
Hiện tại độ kiếp cũng độ xong rồi, sau này hắn nhất định phải ở ẩn trong núi đến chết già cũng không ra ngoài!
Thế tục đúng là hung hiểm, nhân gian nào có ngày thanh bình chứ!
Lại đi ra ngoài, hắn liền, liền …
À mà thôi, lời thề ở Hồng Hoang linh nghiệm vô cùng, mặc dù những lời này là ở trong lòng nhưng cũng không thể nghĩ loạn được.
…Ta là dãi phân cách của Mặc Mặc Phi Ngữ của Bạch ngọc sách, chương này thì cái dãi này nằm đây thêm cái nữa…
“Sư huynh!”
Dưới cây liễu bên hồ, một cô nương mặc quần áo rộng thùng thình ngồi thiền luyện công, là Linh Nga, đột nhiên nàng mở mắt hơi thở gấp gáp.
“Là nằm mơ thôi.”
Linh Nga thở nhẹ ra một cái, nàng vừa ngồi thiền không cẩn thận ngủ quên, lại còn mơ tới sư huynh bị một đám quái nhân cường tráng vây đánh, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, sư huynh còn bị đè trên mặt đất...
May mà chính mình cảm nhận được có người đến, tỉnh lại từ trong mộng.
Hả?
Linh Nga ngẩng đầu nhìn về phía mình cảm nhận được bóng người, cái bóng kia có chút quen mắt, nhưng cũng không nhận ra là sư tỷ nào đang nấn ná trái phải xung quanh mảnh đất Tiểu Quỳnh phong, do dự có nên bước vào đại trận cách ly hay không.