Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 171: Chương 171: Lựa chọn phương pháp chiến đấu phổ thông




Dịch: Tường Vy

Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng

Bốn dòng nước khuấy đảo biển sâu xuyên qua tòa thành, đi ngang qua hải mã, vọt thẳng qua hải tinh đại đạo, một đường lao thẳng đến nơi Ngao Ất đang bị vây khốn.

Khắp nơi trong thành đã bị đánh thành một nồi cháo hải sản đặc biệt thơm ngon.

Cao thủ hai bên giao chiến với nhau nhau, vị Long trưởng lão có chiến lực cao nhất đi theo bảo vệ Ngao Ất giờ phút này đã bị hơn mười mấy tên cao thủ Hải tộc vây công...

Giao nhân nhất tộc không ngừng cầu viện bên ngoài nhưng toàn thành đã hoàn toàn bị ngăn cách. Hiện tại bọn họ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.

Nhưng mà... cũng không sao...

Hai vị cao thủ của Ổn giáo, khục, Nhân giáo đã xuất hiện ở đây. Họ nhất định sẽ không để Ngao Ất xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Huyền Đô đại pháp sư là cường giả chân chính trong thiên địa, dưới Thánh Nhân cũng không có mấy người như vậy. Tùy ý có thể triệu hồi các loại bảo vật như Thái Cực đồ, Huyền Hoàng tháp. Đừng nói trấn áp nơi này, trấn áp cả Giao Nhân tộc cũng chỉ cần một cái phất tay.

Lúc này Lý Trường Thọ bị Đại Pháp sư kéo tới làm lao động khổ sai. Đáy lòng nhịn không được nhưng cũng đành chính mình mà tính toán.

Mặc dù lần này chỉ là tuỳ cơ ứng biến, nhưng hắn đã nghĩ ra những phương pháp ứng đối chu toàn. Có thể đạt đến hiệu quả một viên đá kinh động ba bốn con chim, đẩy nhanh sự tình Long Tộc Thượng Thiên.

Lý Trường Thọ đứng cạnh pháp sư, nhắm mắt ngưng thần, điều khiển bốn đạo nhân giấy.

Phía bên cạnh, Huyền Đô đại pháp sư hăng hái đứng nhìn. Đại Pháp Sư muốn xem xem Lý Trường Thọ sẽ diệt địch như thế nào.

Nhìn một lúc Huyền Đô đại pháp sư cảm thấy rất hài lòng.

Bốn đạo nhân giấy cùng thi triển thủy độn đã tới gần Ngao Ất nhưng lại không làm kinh động bất kì kẻ nào.

~Đây là dãi phân cách không thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~

Lúc này xung quanh Ngao Ất có ba bốn mươi tên hộ vệ. Rõ ràng đây là trận đại chiến giữa các cao thủ Kim Tiên, nhưng đám hộ vệ Hải tộc quanh Ngao Ất tu vi quá thấp, cao nhất cũng chỉ đến Thiên Tiên cảnh trung kỳ.

Mà những kẻ vây công xung quanh Ngao Ất có một số kẻ là phản quân của Hải tộc còn lại là mười mấy Thiên Tiên và hơn năm mươi Chân Tiên.

Lý Trường Thọ dò xét những tên phản quân này. Phát hiện bên trong có mấy tên Thiên Tiên khí tức hơi khác thường, có chút tương tự với huyết muỗi khôi lỗi năm đó.

Vị Văn đạo nhân kia chắc hẳn là đang núp trong bóng tối, âm thầm quan sát màn diễn này.

Sẽ như thế nào nếu Văn Tịnh biết Đại Pháp sư cũng đang ở đây?

Cũng không biết Đại Pháp sư có thể tìm được hành tung của Văn đạo nhân hay không. Phải trực tiếp tìm được hung nhân này mới ổn thỏa.

Giải vây cho Ngao Ất cũng không cần tiêu tốn quá nhiền tâm thần của Lý Trường Thọ, chỉ cần dùng chiến thuật đạo nhân giấy như bình thường là đủ rồi.

Bốn đạo nhân giấy đang ở bên ngoài vòng vây lần lượt hiện thân. Ống tay áo của từng người bắt đầu lắc lư, thả ra...

Một nhóm người giấy! Tổng cộng có đến mười sáu con.

Huyền Đô đại pháp sư thấy thế lập tức hết sức vui mừng, cười mắng:

“Người giấy phóng người giấy, càng lúc càng nhiều người giấy!

Ngươi, cái tên này, thật có ý tứ.”

Lý Trường Thọ quay đầu “Ngại ngùng” cười một tiếng, tạm thời xem như Đại pháp sư đang tán thưởng chiến thuật “hệ thống người giấy” của chính mình.

Mười sáu con người giấy vừa được thả ra vọt thẳng vào quân phản loạn. Lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, bọn chúng ôm lấy cao thủ Thiên Tiên cảnh. Lợi dụng lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, bọn người giấy lập tức tự bạo, toả ra một làn sương độc!

Chỉ một thoáng sau, trong nước biển nổi lên một đám sương mù đục ngầu!

Còn bốn đạo nhân giấy tả hữu xuyên qua.

Trong tay bọn họ, kiếm không phải kiếm, địch cũng không phải địch, tay cầm tẩu hút thuốc cũng không phải tẩu hút thuốc, trong tay “Dao bổ dưa” chi đao, cũng không phải lưỡi đao...

Đều là pháp khí vung độc!

Để luyện chế những thứ pháp khí đó, Lý Trường Thọ phải tốn gần hai năm. Tổng giá trị lên đến sáu cái tiên bảo độc đan, đem ra sử dụng có phần đau xót!

Việc mà bốn đạo nhân giấy cần phải làm cũng chỉ là toàn lực khống chế sương độc, độc phấn tràn ngập các phương hướng.

Chốc lát, hơn trăm phản quân vây công xung quanh Ngao Ất liên tiếp ngã xuống đất, không đứng dậy nổi.

Đai bộ phận bọn họ còn chưa kịp quay đầu xem kẻ đánh lén phía sau là ai thì đã cảm nhận được nguyên hồn, nguyên thần đều đã bị kịch độc xâm nhiễm.

Một giấy đạo nhân mang bộ dáng của lão bà bộ hét lớn một tiếng:

“Người nào không muốn trúng độc thì mau bảo hộ Ngao Ất điện hạ! Nếu không, độc thương tổn các ngươi! Lão thân cũng không có giải dược!”

Đám Hải tộc cao thủ bảo hộ Ngao Ất im thin thít, cả đám co thành một đoàn xung quanh Ngao Ất.

Động tác của bốn đạo nhân giấy khá đồng bộ. Đây là vì Lý Trường Thọ đã bỏ ra tâm lực diễn luyện không ít.

Mỗi người bọn họ thả ra pháp bảo thu nạp, thu hồi toàn bộ nước biển xen lẫn độc phấn. Mấy thứ này còn có thể tái sử dụng thêm lần nữa.

Sau đó, bốn đạo nhân giấy lại thả ra tám viên Nhiếp Hồn châu. Nhanh chóng thu thập toàn bộ tàn hồn trên chiến trường, đồng thời tung xuống từng mảnh Tam Muội chân viêm hỏa chủng.

Dưới đáy biển cũng chỉ khiến Tam Muội chân hỏa hơi suy yếu. Dù vậy vẫn có thể dễ dàng thiêu đốt những thi thể này.

Ánh lửa phun trào, bốn đạo nhân giấy lại từng người thả ra ba người giấy, hóa thành mười hai tên đạo giả mặt mũi hiền lành.

Bọn họ người thì bưng mõ, người nắm lấy trấn hồn linh, kẻ cầm cái mõ bằng gỗ. Ở xung quanh gõ mõ đập đập miệng tụng Độ Nhân kinh, Vãng Sinh chú, Tiêu Tai Kỳ Phúc chú.

Một đám Hải tộc cao thủ hai mặt nhìn nhau, Ngao Ất cũng là bộ mặt mơ mơ mộng mộng...

Lần đầu tiên chứng kiến cảnh này, bọn họ cảm thấy kiến thức của mình thật nông cạn, chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng, đến tận hôm nay mới thấy được thế giới mới...

“Bốn vị đạo hữu này là thần thánh phương nào?”

“Bọn họ vì sao lại giúp chúng ta?”

“Đây cũng là Nhân tộc, bọn họ... rất cẩn trọng!

Sau khi giết địch, lập tức xử lý thi thể, lại còn niệm chú ngữ siêu độ!”

“Không thể học được, chúng ta không thể học được.”

Những thi thể bị Tam Muội chân hỏa cấp tốc thôn phệ, chỉ còn lại tro tàn, bị bốn đạo nhân giấy cùng nhau phất tay đánh bay, tan rã tại nước biển bên trong.

Kiếp sau ngoan ngoãn làm cá.

Sau đó, bốn đạo nhân giấy quay người rời đi.

Toàn bộ quá trình phát sinh hết sức nhanh chóng, không chỉ khiến những tên Hải tộc xung quanh Ngao Ất có cảm giác như vừa tỉnh mộng mà Huyền Đô đại pháp sư đứng xem ở một bên cũng phải than nhẹ.

Đạo môn Thiên Cương Tam Thập Lục thần thông Cắt Giấy Thành Người, còn có thể dùng như vậy?

Ngao Ất ôm lấy Giao nhân Tiểu Công chúa, nhìn về phía bốn đạo nhân giấy hô: “Các vị tiền bối xin hãy dừng bước cho ta nói đôi lời cảm tạ!”

Lão bà quay người cười cười, để lại một câu:

“Chúng ta phụng theo mệnh lệnh của bệ hạ mà đến giúp Nhị điện hạ thoát khốn cảnh mà thôi, không cần phải cảm tạ.”

Nói xong quay người, dùng thủy độn mà đi, không hề dừng lại.

Bốn đạo nhân giấy vẫn chưa đi xa, hóa thành bốn dòng nước tìm một nơi có dân cư của Hải tộc để ẩn thân. Sau này có dịp lại sử dụng.

Xung quanh vẫn như cũ, một nhóm lớn phản quân bao vây Ngao Ất, binh tướng Hải tộc ở các nơi ngắm bắn. Nhóm người Ngao Ất cũng bắt đầu di chuyển.

Nếu như đạo nhân giấy luôn bảo hộ xung quanh Ngao Ất thì cũng sẽ bị quân phản loạn vây công, khiến chúng mất đi tính chủ động.

Đối với những kẻ địch mạnh, chỉ có cách tiếp tục ẩn thân chờ thời cơ tấn công mới có thể tạo ra sát thương lớn được.

Lý Trường Thọ nhanh chóng kiểm tra những tổn thất của đạo nhân giấy.

Độc đan tiêu hao hai thành, tiên lực tiêu hao hai phần ngàn, bốn cái pháp khí tạm thời không cách nào sử dụng tiếp được nữa, cần bổ xung độc thêm một lần nữa.

Nhìn chung cũng không tệ.

Trong sân, Lý Trường Thọ mở hai mắt ra vái chào Đại pháp sư sau đó quay về đứng phía sau Đại pháp sư.

Huyền Đô đại pháp sư giờ phút này vẫn còn đọng lại chút dư vị...

Lý Trường Thọ điều khiển giấy đạo nhân làm những hành vi kia, Đại pháp sư cũng có thể lý giải. Nhưng thủ đoạn mà Lý Trường Thọ xử lý tàn hồn.

Có vẻ như...

“Trường Thọ a, ngươi làm việc thuần thục như thể nước chảy mây trôi. Chẳng lẽ ngươi thường xuyên cùng người đấu pháp?”

Lý Trường Thọ vội vàng trả lời:

“Đa số thời gian đệ tử đều ở trong núi tu hành, không thường đi lại, cũng chưa hề chủ động cùng người kết thù kết oán.

Nhưng Hồng Hoang hung hiểm, đệ tử thường xuyên phải đến phường trấn thu mua thảo dược. Tất nhiên cũng sẽ bị cường nhân để mắt tới.

Đệ tử luôn ghi nhớ 【 một phút bất cẩn, ân hận cả đời 】.

Vì để bất cứ lúc nào bị địch nhân đánh lén cũng có thể giải quyết nhanh chóng mà không lưu lại hậu hoạn. Cho nên bình thường đệ tử vẫn luyện tập mấy bước đấu pháp này.

Vừa rồi sự việc nguy cấp nên đệ tử đã tỉnh lược mấy bước.”

Huyền Đô đại pháp sư cười nói: “Ngươi vừa nhắc tới ta đã cảm thấy vô cùng hào hứng. Vậy mấy bước mà ngươi đã tỉnh lược đó là gì?”

“Đại pháp sư mời ngài xem món đồ chơi do đệ tử nghĩ ra.”

Lý Trường Thọ lấy ra một đầu vi hình trận bàn cùng với mấy con người giấy tấu nhạc buồn khóc tang.

Huyền Đô đại pháp sư:...

Mình chắc chắn phải có được người sư đệ này!

Sau đó, Huyền Đô đại pháp sư dùng ngữ điệu ấm áp nói: “Lúc nãy tại sao ngươi để người giấy lưu lại câu “Phụng mệnh lệnh của bệ hạ” mà không trực tiếp nói là “Ngọc Đế bệ hạ”?”

“Tạ Đại pháp sư đã ra đề mục...

Chỉ là đệ tử cảm thấy nếu như trực tiếp nói là Ngọc Đế, chẳng những không đạt được mục đích mà còn khiến Long tộc tăng thêm cảnh giác. Thay vào đó ta lưu lại cho bọn hon hai chữ “bệ hạ” sẽ khiến một số Long tộc suy đoán nhiều hơn.

Bốn đạo nhân giấy của đệ tử, từ thân hình khuôn mặt đến khí tức đều được mô phỏng y hệt Nhân tộc. Nơi đây cũng không có tuyệt thế đại năng như Đại pháp sư ngài, nên rất khó bị kẻ khác nhận ra đây là người giấy hóa thân.

Hai chữ bệ hạ trừ Long tộc ra, Hồng Hoang cũng rất ít sử dụng. Như vậy vừa có thể khiến bọn họ tự mình liên tưởng, vừa giảm sự cảnh giác của Long tộc đối với Ngọc Đế bệ hạ.”

“Ừm! Trả lời không sai. “ Huyền Đô đại pháp sư híp mắt cười khẽ: “Rất hợp ý ta.”

Lý Trường Thọ:...

Nhân giáo đệ tử làm chuyện gì cũng đều phải suy tính kĩ càng.

~Đây là dãi phân cách không thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~

Lúc này đám cao thủ Hải tộc đang bảo vệ Ngao Ất đã tiến về phía trận pháp ở vách tường bên cạnh thành lớn.

Nhưng thành lớn của Giao nhân đã bị đại trận bao quanh, ngăn cách cả càn khôn. Chỉ bằng sức lực của bọn họ thì không cách nào mở trận pháp để ra ngoài.

Lý Trường Thọ rõ ràng Đại pháp sư cũng không vội ra tay. Thậm chí nếu như nơi đây có thể chống đỡ đến khi cao thủ Long tộc đến thì Đại pháp sư sẽ không bao giờ hiện thân.

Linh trí của Hải tộc rất thấp, thấp hơn những sinh linh trên lục địa.

Còn tính cách thì... đa số Hải tộc đều thấy khó khăn liền sợ hãi, không nghĩ được bất cứ biện pháp chu toàn nào.

Bọn chúng không ngừng vọt tới tấn công, nhưng quanh người Ngao Ất đều có hộ vệ. Trong khi bọn chúng còn không đến mười người, khiến Lý Trường Thọ vừa xem vừa lắc đầu...

Hải tộc khó có thể trọng dụng.

Đợt phản quân thứ hai, Ngao Ất bị bọn phản quân vây quanh. Tiểu Công chúa Giao Nhân tộc mà Ngao Ất đang che chở bỗng nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn xung quanh.

Không phải do Ngao Ất thèm sắc đẹp của Tiểu Công chúa.

Thân là Long cung Nhị Thái tử, Ngao Ất chỉ sợ Tiểu Công chúa Giao Nhân tộc xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Long tộc và Giao Nhân tộc.

Hiện tại tứ hải xảy ra nhiều chuyện, Giao Nhân tộc lại là minh hữu thân thuộc của Long tộc. Để lấy được sự ủng hộ của Giao Nhân tộc, sẽ có thể trấn áp đám Hải tộc phản loạn. Cho dù bắt hắn phải hòa thân với Tiểu Công chúa Ngao Ất cũng không có nửa điểm do dự.

Thấy Ngao Ất lại lâm vào khốn cảnh, bốn đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ lại hiện thân thêm lần nữa.

Người giấy lại biểu diễn hệ thống chiến thuật phổ thông, một phần nhỏ phản quân lại hóa thành tro bụi.

Nhưng phiền phức không chỉ như vậy.

Mục tiêu của phản quân chính là Ngao Ất, mà hai nhóm phản quân liên tục công kích vẫn không thể bắt được Ngao Ất. Người điều binh khiển tướng phía sau cũng đã âm thầm điều chỉnh kế hoach.

Cuộc chiến ở phía cung điện, vị Long tộc trưởng lão đang toàn lực ứng chiến. Khi thì hoá thành rồng, lúc biến lại thân người. Tuy bị vây công nhưng cũng kéo chân được mấy tên Kim Tiên cảnh của quân phản loạn.

Chỉ cần vị trưởng lão này tiếp tục trì hoãn bọn chúng, chờ đến khi các cao thủ Long tộc đến chi viện, trận này phần thắng xem như về tay bọn họ.

Nhưng mấy tên phản quân Kim Tiên đột nhiên rút một người, quay người chạy về hướng Ngao Ất.

Ngay lập tức vị trưởng lão này giận dữ, hóa thành một đầu Thương Long dài ngàn trượng, trực tiếp đánh sập cung điện nguy nga tráng lệ, muốn đuổi theo tên phản quân Kim Tiên kia. Nhưng lão bị mấy tên phản quân cao thủ tận lực thi triển thần thông, gắt gao ngăn lại!

Ngao Ất cảm thấy một cỗ uy áp Kim Tiên cảnh. Hắn nhẹ nhàng thở ra, trong đôi mắt toát lên một sự kiên quyết. Lập tức đẩy Giao nhân công chúa trong ngực ra, bay lên không trung!

Thôi pháp, ngưng thần!

Ngao Ất lúc này thực sự muốn liều mạng với Kim Tiên!

~Đây là dãi phân cách thời gian của Tường Vy ở Bạch Ngọc Sách. Mình là Tửu Cửu đó nha~

Trong sân, Lý Trường Thọ mặc dù rất muốn khen ngợi Nhị Giáo chủ nhà mình hảo anh dũng. Khó có được kẻ nào đối mặt với Kim Tiên cảnh cũng có thể hiên ngang nghênh chiến.

Là đầu đất... Khục, tướng tài.

“Trường Thọ a” Đại pháp sư cười nói:

“Kim Tiên cảnh này căn cơ bất ổn, cảnh giới không đầy đủ. Nhìn qua cảm giác như mượn ngoại lực để tăng tiến, ngươi có thể thử ứng phó xem sao.”

Kim Tiên này cùng với người năm đó tập kích Độ Tiên Môn bọn họ gần như...

“Đại pháp sư hẳn là đang thử thăm dò giới hạn thực lực của mình...”

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, nghiêm mặt nói: “Đệ tử nguyện ý thử một lần, nhưng còn thỉnh Đại pháp sư chú ý đến đệ tử nhiều hơn.”

“Được.” Huyền Đô đại pháp sư mỉm cười gật đầu đáp ứng, tiện tay vung về phía Lý Trường Thọ.

Một mạt tiên quang ngưng tụ thành một bảo tháp hư ảnh trên lưng Lý Trường Thọ.

Một đạo vận huyền diệu che lại nguyên thần cùng nhục thân của Lý Trường Thọ, nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể hắn.

Đại pháp sư cười nói: “Đây là phòng ngự chí bảo, ta cho ngươi mượn uy năng của Huyền Hoàng Linh Lung tháp nửa canh giờ. Nếu như không có tiên thiên linh bảo trong tay dù đối phương có là Đại La Kim Tiên cũng không thể tổn thương ngươi được.”

Đáy lòng Lý Trường Thọ ý nghĩ lưu chuyển, ánh mắt thoáng có chút phức tạp. Sau đó nhẹ nhàng thở dài.

Vì cái gì? Tại sao chỉ có nửa canh giờ!

Thật? Chỉ là cho để đi thí luyện thôi sao!

Khục... nói chính sự.

Lý Trường Thọ khống chế bốn đạo nhân giấy nhào về phía Ngao Ất. Trong nháy mắt lão bà kia kéo Ngao Ất lùi xuống, ba tên đạo nhân giấy phóng tới, từng người lấy ra bàn cờ lớn nhỏ vi hình trận pháp trực tiếp tế ra phía trước.

Trong sân, Huyền Đô đại pháp sư tò mò đi đến một bên, nghiêng đầu nhìn Lý Trường Thọ đang thi triển một loạt động tác...

Hai tay Lý Trường Thọ xoa nắn xoa nắn trên mặt, biến hóa khuôn mặt của chính mình. Sau đó lại lấy ra một cái mặt nạ mỏng đắp lên mặt, hóa thành diện mạo của một người nam nhân trung niên.

Hóa hình thuật có thể điều chỉnh thân hình, khuôn mặt.

Có thể tránh được pháp nhãn bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, càng nhiều càng tốt.

Những động tác này chỉ xảy ra trong nháy mắt, tay trái Lý Trường Thọ cầm Phán Quan bút dỏm, bên hông treo pháp khí có chứa hai viên độc đan tiên thức Tâm Hỏa Thiêu. Tay phải cầm hai phù lục màu vàng.

Trong tay áo chứa mười hai bảo nang cũng đã cùng nhau mở ra một khe hở nhỏ.

Dù chính mình đã có “khoá máu chức năng”, nhưng muốn đối phó loại “Giả Kim Tiên” này cũng không dễ dàng gì. Dù sao đối phương cũng đạt đến cảnh giới Kim Tiên, quan trọng nhất chính là hắn ta có khả năng đang bị Văn đạo nhân đang điều khiển.

Ài, đoán chừng lần này, chính mình...sẽ bị lộ át chủ bài trên một phần năm quá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.