Dịch: Tiểu Cửu Điểm
Biên: BsChien
Lại là một đêm dài vắng lặng, ở đại miếu Hải Thần thành An Thủy.
“Trường Thọ huynh?””
Tượng thần khảm ngọc bên kia phát ra từng sợ thần niệm kèm theo tiếng hô gọi.
Lập tức, tượng chủ thần giống như có phản ứng, hai sợi thần niệm cùng nhau tiến vào mộng cảnh. Sau khi tiến vào, Ngao Ất lại thấy được thân ảnh đang lẳng lặng đứng dưới chân tượng thần.
Ngao Ất bước nhanh về phía trước, đôi mắt y lập lòe ánh sáng, khuôn mặt thiếu niên tràn đầy thần thái sáng láng.
“Trường Thọ huynh! Phụ vương ta đã bắt đầu điều động binh lực!
Tây phương… những kẻ kia rình mò Long tộc ta lâu như vậy! Lần này nhất định phải khiến bọn chúng nhận ra rằng Long tộc ta cũng không dễ bắt nạt đến thế!”
Nghe lời nói ấy, đáy lòng Lý Trường Thọ trái lại không có gợn sóng gì, vì cái này hoàn toàn nằm trong dự kiến của hắn.
Hiện nay, Long tộc ngạo khí ngút trời, sẽ không có khả năng chưa đánh đã lui.
Nhưng sự tình sau đó sẽ cần một vài tính toán nho nhỏ.
Cũng không thể đuổi cùng giết tận Tây Phương giáo, tránh việc “đánh tiểu nhân lại dẫn tới lão nhân”, cũng không thể gây thương vong cho quá nhiều phàm nhân, khiến cho mình tăng thêm nghiệp chướng.
Lý Trường Thọ nói:
“Chớ để mất cảnh giác, lần này kẻ chúng ta phải đối phó cũng không phải là địch nhân bình thường.
Huống chi, nếu như dẫn tới chiến tranh thì sẽ không khỏi có thương vong xảy ra, đây đương nhiên chẳng phải là việc vui vẻ gì.”
“Ừm, Trường Thọ huynh giáo huấn rất đúng.”
Ngao Ất lập tức thu liễm ý cười, chắp tay vái một cái, trên mặt lộ vẻ hổ thẹn.
Sau đó, Ngao Ất thuật lại hành động của mình hai ngày này.
Theo dặn dò của Lý Trường Thọ, y chạy về Đông Hải Long Cung để trần thuật lại sự việc này cho phụ vương. Đông Hải Long Vương suy nghĩ một chút rồi triệu tập tất cả trưởng lão Long tộc đến cùng thương nghị.
Chỉ có một hai vị lão Quy tiên là cảm thấy họ không nên cứng đối cứng với Tây Phương giáo. Còn các vị trưởng lão còn lại thì lòng đầy căm phẫn, không ngoài dự đoán tất cả đều đồng ý chiến một trận.
Ngao Ất trấn định thanh âm nói:
“Lần này, phụ vương quyết định phái ra ba vạn Giao binh, hơn sáu trăm cao thủ Long tộc cùng hai mươi vị Kim Tiên cảnh!
Nếu như tình hình chiến sự khẩn cấp, mấy vị trưởng bối trong tộc cũng đã chuẩn bị đầy đủ tùy thời tham dự chiến cuộc!”
Lý Trường Thọ:...
Đáy lòng hắn thoáng… có một chút cảm giác tội lỗi...
Không như hắn, Long tộc đại huynh đệ thật đúng là… quá thành thật rồi.
Động một cái là hai mươi Kim Tiên, sáu trăm cao thủ Long tộc, ba vạn Tiên Giao binh!
Nếu không cân nhắc đến các nhân tố bất ngờ nào khác, binh lực cỡ này đã đủ để diệt một cái Đại tiên tông rồi!
Không động thì thôi, một khi đã động chính là băng sơn địa liệt, sóng cuộn biển gầm.
Long tộc có thể sinh tồn được từ Viễn Cổ cho tới nay, đương nhiên là có chỗ lợi hại riêng...
Lý Trường Thọ không khỏi có chút chột dạ, Long tộc gióng trống khua chiên như vậy, nếu Tây Phương bên kia chỉ tới hơn mười đầu đại yêu Chân Tiên cảnh...
Như vậy thì rất lúng túng.
Ngao Ất hỏi:
“Trường Thọ huynh còn chuyện muốn nhắc nhở sao? Ta đây sẽ phải đi cùng mấy vị thúc bá, theo trên biển chạy đến Nam Hải.”
“Ất huynh, tu vi ngươi còn thấp, không thích hợp tham chiến cho lắm...”
“Ta là đại hộ pháp của Hải Thần giáo, sao có thể vắng mặt ở trận chiến này được?”
Ánh mắt Ngao Ất hiện rõ sự kiên định: “Ta đã nhận nhiều công đức như vậy rồi, nhất định sẽ vì tộc nhân, tín đồ của mình mà đổ máu, dốc sức liều mạng!
Phụ vương đã chỉ thị ta làm thống soái rồi, lần này nhất định phải đẩy lui cường địch!
Trái lại Trường Thọ huynh, trận chiến này huynh không cần lo lắng, cũng không cần phải tham gia.”
“Ta sao lại không lo lắng? Nếu đã như vậy, lúc đó ngươi nhớ ưu tiên tự bảo vệ chính mình, không nên cậy mạnh.”
Lý Trường Thọ nói:
“Mấy ngày nay ta đã soạn xong kế sách đối phó quân địch, để trong một cái túi màu xanh đặt cạnh tượng thần của chúng ta.
Ngươi có thể để cho mấy vị cao thủ đi trước, âm thầm đến lấy đi, trong đó còn có thư gửi cho ngươi nữa.
Ta cũng hơi phóng đại tính nghiêm trọng của sự việc quá.
Chỉ cần ngươi có thể thực hiện được kế sách mà ta đưa ra, Long tộc có thể tiến có thể lùi. Chỉ cần không phải là cao thủ có lực lượng siêu việt cả thiên địa ra tay, trận chiến lần này khẳng định không có quá nhiều thương vong.”
Ngao Ất trừng mắt nhìn, lập tức nghĩ tới điều gì, thấp giọng nói:
“Kế sách đẩy lùi quân địch này, thế nhưng là...”
Lý Trường Thọ nở một nụ cười cao thâm mạt trắc, cũng không nói thêm gì nữa.
Phất tay một cái, mộng cảnh tiêu tán.
Trên Tiểu Quỳnh phong của Độ Tiên môn, Lý Trường Thọ tập trung tinh thần, bắt đầu tiến hành bước tiếp theo.
Cùng lúc đó, bên trong Đông Hải Long Cung...
Ngao Ất theo lời của Lý Trường Thọ, nhờ một vị cao thủ Long tộc có sở trường phi hành xuất mã, mau chóng đến thành An Thủy âm thầm lấy đi phương pháp đẩy lùi quân địch này.
Chờ vị Kim Tiên Long tộc này đằng vân giá vũ nhanh chóng bay trở về Đông Hải Long Cung, thì ba vạn thủy quân Long Cung đã ở đáy biển chuẩn bị sẵn sàng.
Nhị thái tử Ngao Ất nắm chức thống soái, mặc một thân chiến giáp ngọc bích, sau lưng y còn có mấy vị cao thủ khí tức cao thâm theo cạnh bảo vệ.
Một vị cao thủ xa xa truyền âm nói:
“Điện hạ, đã lấy về rồi!”
Ngao Ất đang đi qua đi lại dưới đáy biển hai mắt tỏa sáng, lập tức đi lên đón tiếp:
“Làm phiền thúc thúc bôn ba!”
Vị cao thủ Long tộc kia hóa thành hình người phiêu nhiên đi tới, từ trong tay áo lấy ra...
… một cái hòm gỗ vuông vức dài chừng hai thước, được bao bọc cẩn thận trong vải xanh.
Ngao Ất cùng rất nhiều cao thủ Long tộc tỏ ra sững sờ trước bức thư đồ sộ của vị Giáo chủ kia. Ngao Ất vội vàng dùng tiên lực bao bọc hòm gỗ, để cho nó khỏi bị áp lực của nước ép vỡ.
Sau khi mở ra hòm gỗ, y thấy được mấy chồng thẻ trúc được đặt vô cùng chỉnh tề.
Trên đống thẻ trúc còn có một ngọc phù truyền tin. Cầm lấy ngọc phù, Ngao Ất dùng tiên thức để kiểm tra, rất nhanh thấy được mấy câu đơn giản:
“Ngộ biến tòng quyền, không thể thuật lại nguyên do rõ ràng. Sau đó, ngươi hay làm theo trình tự được ghi trong này, tổng cộng có hai mươi sáu bước.
Bước đầu tiên, nhất định phải đọc trước “Chiến Lược Hành Quân”, đọc xong rồi mới có thể hiểu được bước thứ hai tiếp theo.
Ngao Ất thu hồi ngọc phù, cúi đầu tìm, rất nhanh liền lấy lên một cái thẻ trúc.
Từ từ mở thẻ trúc ra, chữ viết phía trên rõ ràng, văn tự được khắc trên thẻ phảng phất như có một loại ma lực nào đó, làm cho Ngao Ất rất nhanh xem đến nhập tâm...
Không bao lâu sau, Ngao Ất đã đọc xong quyển thứ nhất.
Thoáng cân nhắc, Ngao Ất quyết định làm việc theo như kế sách này. Y lập tức lấy ra Cửu Long Ngạo Thiên đại ấn mà phụ vương ban cho, cất cao giọng nói:
“Chư vị sư bá, sư thúc, các vị đồng tộc, xin lập tức phân chia binh lính đi trước!
Một thành binh mã sẽ xuất hành trên mặt biển, dùng đường thủy đi vào Nam Hải, nhưng phải thu liễm hơi thở, không nên treo cờ, không nên rêu rao!
Đại quân còn lại che giấu hành tung rồi hướng phương Bắc đi đường vòng.
Theo địa mạch, từ Đông Thắng Thần Châu tiến vào Nam Thiệm Bộ Châu để tránh đi sự dò xét của chúng tiên, nhanh chóng đến Tây Nam Nam Châu!”
Một cao thủ Long tộc cau mày nói:
“Điện hạ, vì sao phải tách ra?”
Ngao Ất nghe vậy, đáy lòng lập tức nhớ lại câu nói trên thẻ trúc kia:
“Nếu có người hỏi vì sao phân chia binh lực, hãy nhắc tới quân địch các ngươi phải đối phó.”
Ngao Ất lạnh nhạt nói:
“Thúc thúc có thể biết được kẻ địch phải đối phó lần này có thực lực như thế nào sao?”
Cao thủ Long tộc kia nhướng mày, lập tức không còn nhiều lời nữa.
Lại có lão long nói:
“Long tộc ta luôn ngao du trên cửu thiên, nào có chuyện chui tới chui lui ở trong đất?”
Đáy lòng Ngao Ất thoáng kinh ngạc, thầm nghĩ, cao thủ sau lưng Trường Thọ huynh chẳng lẽ có thể biết trước tương lai?
Vấn đề này, cũng được đề cập qua trong thẻ trúc kia.
Lập tức, Ngao Ất bình tĩnh mà nói:
“Đại địa chính là thần thể của đại thần Bàn Cổ hóa thành, mây mù chính là hơi thở của đại thần, như thế nào không thể mượn địa mạch để thông hành?”
Lão long kia trầm ngâm hai tiếng, khom mình hành lễ, không còn dám nhiều lời.
Các cao thủ Long tộc còn lại vốn có dị nghị, cũng đều thu lại tâm lý khinh thường đối với Ngao Ất.
Lập tức, thủy quân Long tộc tách ra tiến về Tây Nam Nam Châu, một Nam một Bắc, một minh một ám.
Ngao Ất lại dặn dò:
“Kính xin các vị trưởng lão ra tay, giúp đại quân Long tộc che lấp thiên cơ.”
“Thái tử điện hạ yên tâm.” Một vị lão long tóc trắng xóa cười nói: “Đã làm xong.”
Ngao Ất gật gật đầu, cầm thẻ trúc trong tay nhìn lại một lần, rất nhanh đã đọc xong liên tiếp mấy cái thẻ trúc bên dưới.
Có xa giá Giao Long chạy tới, Ngao Ất cùng các vị cao thủ Long tộc ngồi vào trong đó, cũng đi đường biển để thu hút sự chú ý của quân địch.
Tranh thủ trên đường đi tới Nam Hải, Ngao Ất bắt đầu đọc qua hết hai mươi sáu cái thẻ trúc này.
Sau “Chiến Lược Hành Quân” chính là “Chiến Lược Tổng Luận”, được chia thành… “Lựa Chọn Chiến Cục”, “Chiến Lược Mai Phục” (quyển trung - hạ), “Chiến Lược Dụ Địch“.
Sau “Chiến Lược Dụ Địch” lại phân thành ba nhánh, dựa vào phản ứng của đối phương mà lựa chọn kế sách đối phó, tiếp đó còn phải tinh tế phân tích tình hình.
Không bao lâu, Ngao Ất cầm thẻ trúc càng đọc càng si mê.
“Không hổ là cao thủ Nhân giáo, những kế sách này được cân nhắc quá mức chu toàn, quả thực khiến cho người ta thán phục!”
Rất nhanh, Ngao Ất theo lời dặn của thẻ trúc, vừa cười vừa lấy ra quyển “Chiến Lược Mai Phục”, trước tiên để cho các vị cao thủ Long tộc cùng lý giải những thứ này...
“Các vị sư thúc sư bá, hãy xem phương pháp bố trí mai phục này, đúng là rất hiếm thấy!”
Mấy vị cao thủ Long tộc mỉm cười gật đầu, vốn cũng không để tâm. Cả bọn cầm ba cái thẻ trúc này lên quan sát. Rất nhanh, tất cả đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
“Chia chẵn ra lẽ, chia thành tốp nhỏ, tản ra hành quân nhưng lại thống nhất một cách thần kỳ...”
“Mai phục tầng ngoài là để dụ địch, khiến địch không phân biệt rõ được tình thế. Mai phục tầng tiếp theo được dùng để đả thương địch thủ, sau đó còn có mai phục tầng giữa, tầng sâu, binh lực dự bị...
Nhịp nhàng ăn khớp, quả thực lợi hại.”
“Cái này là nguyên do năm đó Nhân tộc thắng được Vu Yêu hai tộc?”
Nhưng mà...
Mặc dù bọn họ đối với phương pháp mai phục như vậy cảm thấy rất hay, nhưng cuối cùng lại đề nghị không dùng những mưu kế có chút gian trá này.
Nhưng Ngao Ất nói một câu:
“Hai quân đối chọi, tại sao lại nói là gian trá? So với da mặt mỏng vô vị của mấy người, ta càng quan tâm tính mạng của tộc nhân hơn!”
Mấy vị cao thủ Long tộc đồng lứa với Long Vương gật gật đầu, tuân mệnh mà đi.
Pháp lệnh của Long tộc vô cùng nghiêm khắc, mà trận chiến này Ngao Ất giữ ấn soái nên có quyền quyết định mọi thứ.
Vì vậy, mấy ngày sau...
Ba nghìn Tiên Giao binh, hơn mười vị cao thủ Long Cung “lén lút” đã tới được Nam Hải, ẩn nấp tại hải vực gần phụ cận thành An Thủy.
Hành tung của bọn họ, tự nhiên không thể lừa được “địch nhân” vẫn luôn xem chừng trên đường thủy.
Binh mã Long cung này sớm đã bị mấy con muỗi đen theo dõi sát sao.
Lại qua mấy ngày.
Sau trong lòng đất, lần lượt có từng đoàn Tiên Giao binh hội tụ mà đến, bọn họ ẩn thân dưới mặt đất, cũng không hiện thân.
Cho dù cao thủ Long tộc có chú ý cẩn thận tới đâu, phương pháp xóa dấu vết hành động có cao minh tới đâu đi nữa...
Tung tích của những Tiên Giao binh này vẫn như cũ bị người giám sát.
Nhưng mà, giám sát bọn họ chính là một vị đã an bài thỏa đáng hết thảy mọi thứ chỉ trong thời gian ngắn: Nam Hải Hải Thần.
Lại có mấy người có thể nghĩ tới...
Long tộc vẫn luôn tự phụ, vậy mà trong lúc chưa có chuyện gì xảy ra, đã vô cùng chú ý cẩn thận chui xuống đất hành tẩu?
Khi Lý Trường Thọ chứng kiến:
Gần ba vạn binh mã đã bắt đầu “xoắn ốc” đi về phía trước, ở một sơn mạch đã chọn trước, bố trí một tầng cạn sáu tầng sâu, tổng cộng bảy tầng mai phục!
Sau đó các cao thủ hợp lực lại che giấu hành tung...
Cuối cùng, tảng đá trong nội tâm Lý Trường Thọ mới được bỏ xuống một phần năm.
...
Mấy ngày nay Lý Trường Thọ cũng không nhàn rỗi.
Tại những tòa miếu Hải Thần dễ dàng bộc phát xung đột tín đồ nhất, hắn an bài những Thần sứ đáng tin cậy cùng đạo nhân giấy, rồi lại để Thần sứ trấn an tín đồ thật ổn thỏa.
Đối phương đại khái định mượn xung đột của phàm nhân tín đồ để ra tay...
Quả nhiên.
Đại quân Long tộc ở vị trí mai phục mới có sáu ngày, một vài giáo phái gần Nam Hải Thần giáo đã hội tụ phần lớn tín đồ, bắt đầu dũng mãnh lao về phía vài tòa thành lớn của Nam Hải Thần giáo…
Thật? Vượt thành dùng binh khí đánh nhau.
Thế lực các quốc gia phàm tục cũng phái binh giám sát, nhưng bọn họ cũng không giám trêu chọc những giáo phái này.
Mà đám tín đồ này, dĩ nhiên là muốn đi “nện” Hải Thần miếu.
Kỳ thật phần lớn bọn họ đều là người nghèo khổ, đại bộ phận người tham gia việc này, là bởi vì một chút tiền công nhận được để mưu sinh...
Lý Trường Thọ không muốn dính nghiệp chướng nên tự nhiên sẽ không ra tay tàn nhẫn với bọn họ.
Mà trong kế sách đẩy lùi quân địch đưa cho Long tộc cũng đã đề cập nhiều lần, tuyệt đối không thể gây thương tích đến phàm nhân.
Vài ngày sau, mấy nghìn tín đồ giáo phái khác tìm đến trước một tòa miếu Hải Thần ở ngoài thành...
Vào giữa ban trưa, sắc trời ảm đạm.
Trước miếu Hải Thần, một gã thanh niên trai tráng, tay giơ một thanh côn dài ầm ĩ hô to:
“Nam Hải Hải Thần là ác thần chuyên đi mê hoặc lòng người! Phá hủy nơi đây, khiến cho nhiều người phải tiếp nhận Lê Mã thần của chúng ta!
Đập!”
Lập tức, mấy nghìn phàm nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trùng trùng điệp điệp!
Bọn hắn giơ cuốc sắt, cầm côn gỗ, đao bổ củi, hô hào khẩu hiệu, đổ về hướng đại môn đang đóng chặt của Hải Thần miếu...
Nhưng, cách mấy ngàn người đang chạy tới chỉ còn mười trượng, đại môn Hải Thần miếu đột nhiên mở ra!
Hai gã đại hán cường tráng nhảy ra ngoài, giận giữ hét lên:
“Chậm đã!”
Đám người lập tức bị hai tên đại hán có vẻ hung thần ác sát này dọa hết hồn, từng người đều có vẻ khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng dừng bước chân lại.
Xen lẫn trong đám phàm nhân, mấy đạo bóng đen đang muốn xuất thủ lúc này cũng thoáng nhíu mày, tạm thời quan sát.
Đại hán bên trái lớn tiếng hỏi đám người:
“Các ngươi… là tới “nện” Hải Thần miếu chúng ta phải không?”
Thanh niên tiên phong lúc nãy kiên trì hô lên:
“Không sai! Các ngươi là đám giả mạo thần linh, là ác thần!”
“Mời!”
Hai tráng hán cùng rống to, đồng thời nghiêng mình làm ra động tác mời.
Một người móc từ trong ngực ra một cái trống nhỏ, cầm trong tay vỗ nhè nhẹ mấy cái.
Gã đại hán còn lại thì hắng giọng, theo tiết tấu của trống bắt đầu hô to từng câu:
“Chúng ta đều là đồng hương, ta có đôi lời xin hãy nghe giảng!
Tượng thần trong miếu đập cứ đập, chớ có đau lòng người quá giang!
Đại môn đây rộng hai trượng, các vị đừng tranh chớ vội vàng!
Trước phá cửa sau hủy tường, phá cả môn đình lẫn tượng thần tan hoang!
Các vị chớ có hoảng hốt, mỗi người một chưởng liền sập nát banh!
Tượng thần không đáng mấy đồng, hỗn loạn cẩn thận mất mạng nhỏ của các anh!
Huynh đệ chúng ta xin mời mọi người vào nhanh!
Đập xong rồi thì nghỉ ngơi một lát, đằng sau vẫn còn có trận tiếp theo đánh phá thả phanh!”
Nói xong, hai tên đại hán đối với đám người chắp tay mời chào, tiếng đọc rap cũng theo đó mà ngừng lại.
“Tốt!”
“Lại hát thêm một đoạn! Đang hay!”
“Thêm cái gì mà thêm! Các ngươi nghe hát thì như thế nào!”
Giữa tràng tiếng ồn, hai vị đại hán kia lập tức quay vào trong thần miếu. Trước mắt bao người, cả hai nhanh như chớp lao đến hậu viện thần miếu rồi...
…Trèo tường chạy.
Một đám người nhất thời chẳng hiểu gì, nhưng vẫn có người xông vào, kéo theo một đám khác đập phá bức tường, chạy vào trong thần miếu.
Dưới lòng đất, đạo nhân giấy mà Lý Trường Thọ ký thác tâm thần mỉm cười.
Có thể không tăng nghiệp chướng, thần miếu bị đập, cũng chỉ là chút tài vật của Hải Thần giáo bị tổn thất mà thôi.
...
Lúc này, trong một động phủ tại biên giới Tây Ngưu Hạ Châu, Văn Tịnh đạo nhân thông qua huyết muỗi khôi lỗi âm thầm quan sát, thấy được một màn này cũng thoáng có chút mờ mịt...
Đây là, có ý gì?
Nhưng rất nhanh, huyết muỗi khôi lỗi mà Văn Tịnh đạo nhân âm thầm bố trí phát hiện hơn mười đạo khí tức Long tộc đang chạy tới hướng Hải Thần miếu bị đập.
Mà “đại quân” Long tộc bên kia cũng bắt đầu trồi lên tập kết trên mặt biển.
“Hừ.”
Khóe miệng Văn Tịnh đạo nhân nhếch lên, tiếp tục xem trò vui, cùng đợi thời cơ tốt nhất để thả ra các con của mình...