Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng
Biên: BsChien
Cây đơ thì quả cũng đơ
Thánh Nhân thấy kẻ giả khờ cũng run.
(Trích Bẻ Cua ngôn)
Tại sao tự nhiên lại linh nghiệm?
Khóe miệng Lý Trường Thọ không ngừng co quắp, nhưng hắn vẫn giữ im lặng dập đầu dâng hương, nín thở chờ tin tức.
Tia đạo vận này giống như trước kia, khi Tửu Ô sư bá và Hữu Độc sư muội khóc lóc, bản thân thì hao tổn không ít tâm trí sửa chữ kịch bản để cầu bức họa này hiển linh.
Bây giờ chẳng tốn chút tâm sức nào cũng hiển linh là sao?
Lý Trường Thọ cũng chẳng biết làm sao, chỉ có thể giữ vững tinh thần, dập đầu thi lễ thật sâu.
Nếu bản thân được Thánh Nhân lão gia nhìn thuận mắt, dù độ an toàn sinh mệnh không có nắm chắc, nhưng so với lúc trước thì chắc chắn sẽ ổn hơn gấp nhiều lần!
Đợi chờ hồi lâu mà không có gì khác biệt xảy ra, đạo vận kia vẫn luôn quấn quanh bản thân mình. Hắn trông chờ một lời giáo huấn cũng không thấy, cảm ngộ cũng không có...
Lại thêm một lúc...
Đạo vận vẫn còn, bức tranh đã bình tĩnh trở lại.
Hai vị trưởng lão ban nãy cảm giác được màn đạo vận mặt cũng đầy hồ nghi, vẫn chưa phát hiện được thêm gì mới. Hai vị này nhìn ba cây “Cao hương” đoán già đoán non.
“Chắc hẳn là do cách dâng hương khác biệt đây.”
Lại một lát sau...
Chỉ còn Lý Trường Thọ có thể cảm nhận được đạo vận kia vẫn chưa tiêu tán, bức tranh Thánh Nhân đã trở về bình thường. Việc hắn đến dâng hương cũng thường xuyên, nên các trưởng lão cũng không quan tâm đến nữa.
Riêng phần mình, Lý Trường Thọ vẫn lơ ngơ không hiểu, quyết tâm duy trì trạng thái dập đầu thi lễ, chờ đợi chỉ thị của Thánh Nhân lão gia.
Đồng thời lúc này, có một người khác cũng đang ngạc nhiên không kém Lý Trường Thọ...
...
Cửu trọng thiên khuyết, hậu viện Đâu Suất cung, dưới gốc cây già quen thuộc. Gió thổi hiu hiu, không khí thanh tịnh, nhưng lại lộ ra một chút mùi hương kỳ quái... Hai tiểu đồng tử của Lão Quân đang thử luyện chế linh đan, tựa hồ như sắp thất bại.
Dưới gốc cây, Huyền Đô Đại pháp sư mặc trường bào đen, xếp bằng trên bồ đoàn, mặt nhăn nhó không ngừng bấm đốt ngón tay. Trong đầu y xuất hiện hình ảnh một tên đệ tử trẻ tuổi đang quỳ gối dập đầu trước bức tranh lão sư nhà mình, một lời cũng không nói.
“Tình hình này chắc chỉ là vì quá kính yêu Thánh Nhân lão sư mà ra hay sao?”
Huyền Đô Đại pháp sư không thể nào lý giải được, đành tiếp tục bấm đốt ngón tay cảm ứng.
Càng suy tính, Huyền Đô Đại pháp sư càng cảm thấy khó hiểu. Tính tới tính lui, y chỉ có thể biết được vấn đề đang phát sinh là ở Đông Châu Độ Tiên môn, chỗ mà lần trước xém chút nữa bị người ta diệt môn. Còn tên đệ tử này cầu chuyện gì mà lại quỳ như vậy thì không thể nào biết được.
Cẩn thận xem xét lại Độ Tiên môn kia, các nơi đều vẫn an bình, không có chuyện gì lớn phát sinh. Huyền Đô Đại pháp sư lẩm bẩm một mình:
“Kinh động đến cả lão sư, nhất định là phải có việc gì lớn...”
Không có cách nào khác, Nhân giáo đại sư huynh đành thử tính toán những chuyện xung quanh tên đệ tử trẻ tuổi này xem sao, kết quả...
“Có chút ý tứ, người nào đó đã giúp hắn che đậy thiên cơ?”
Huyền Đô nhíu mày, tay trái kéo một cái, đầu ngón tay chậm rãi vung vẩy, một cái hư ảnh Thái Cực đồ xuất hiện trôi nổi trên lòng bàn tay. Tiếp theo, Đại sư huynh giơ tay phải bấm kiếm chỉ, điểm nhẹ vào Thái Cực đồ một cái, nhắm mắt ngưng thần, tỉ mỉ xem xét.
Rất nhanh, Huyền Đô đã nắm bắt được thông tin. Tiểu gia hỏa kia tên là Lý Trường Thọ, đệ tử trẻ tuổi ở Độ Tiên Môn, tuổi tác chưa tới hai trăm…
“Xong rồi?”
Huyền Đô vẫn còn chưa hết kinh ngạc, lại cẩn thận tỉ mỉ dùng Thái Cực đồ thôi diễn tìm thêm tin tức, sau đó liền nhíu mày.
“Chỉ là một tên tiểu đệ tử, còn mình thân là Đại pháp sư, đứng thứ hai Nhân giáo, lại phải mượn uy năng của Thái Cực đồ để tính toán mà vẫn chỉ thu được vài thông tin ngoài lề như vậy? Cái này có hoang đường không?”
Lại thêm một hồi tính toán, cuối cùng Huyền Đô cũng xác định được: Cách đây không lâu, tên tiểu đệ tử này đã được lão sư nhà mình xuất thủ che đậy điều gì đó…
“Thật có ý tứ, lão sư bao nhiêu năm cũng chưa từng có ra tay.”
Từ sau khi đại chiến Vu Yêu, Nhân tộc tiên hiền Tam Hoàng Ngũ Đế quy về Hỏa Vân động, sáu vị Thánh Nhân ẩn cư không ra, tuyệt không hiển thánh trước mặt người khác.
Nhưng lúc này, lão sư lại chủ động ra tay, giúp đỡ che lấp thiên cơ cho một tiểu đệ tử quan hệ đạo thừa xa xôi “bảy khẩu đại bác bắn không tới“...
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Dĩ nhiên Đại pháp sư cũng không dám đi hỏi Thánh Nhân lão sư của mình, vớ vẩn còn bị lão sư phạt cấm túc, mà mỗi lần cấm túc thì… cũng cỡ vạn năm.
Đơn giản hơn là đi ép cung tên tiểu đệ tử kia được rồi.
Huyền Đô chậm rãi đứng dậy, trường bào mềm mại như dòng nước bình thường lưu chuyển, đáy lòng chợt nổi lên cảm ngộ...
[Long tộc nhập Thiên]
…đây chính là Thánh Nhân lão sư nhắc nhở.
Huyền Đô cũng đã rõ ràng, tên đệ tử trẻ tuổi đang quỳ phục dưới kia chính là nhân vật mấu chốt cho chuyện “Long tộc nhập thiên”!
Nhưng mà, Long tộc sẽ nhập Thiên như thế nào, vì sao lại nhập Thiên, tên đệ tử trẻ tuổi kia có tác dụng gì trong việc này... thì Đại pháp sư cũng không biết...
Suy nghĩ hồi lâu, Huyền Đô nhíu mày ca thán:
“Lão sư ơi lão sư, người có thể trực tiếp truyền âm cho đệ tử một cái có phải đơn giản không?
Chứ như thế này khiến đệ tử cảm giác, bản thân pháp lực không có chút ý nghĩa nào cả.”
Vừa nói xong, Huyền Đô lần nữa nhận được cảm ngộ...
[Lần sau nhé!]
(Thánh Nhân lão gia cũng biết hành đệ tử nha! Chắc có liên quan gì đó đến Hành Tông - Bạch Ngọc Sách đây!)
Huyền Đô cũng cạn lời chỉ biết cúi đầu thở dài chán nản, sau đó bước ra một bước, thân hình biến mất khỏi Đâu Suất cung.
Cửu trọng thiên khuyết mây mờ mịt, ra thần không biết, vào quỷ không hay. Mấy bước đi qua, muôn sông nghìn núi, năm châu cũng là đi qua.
Chỉ trong chớp mắt, Huyền Đô đã xuất hiện trên không trung Độ Tiên môn, đứng ở bên ngoài đại trận hộ sơn mỏng manh. Đại pháp sư vẫn là thần không biết quỷ không hay dùng tiên thức quét qua Độ Tiên Môn.
Ở Độ Tiên môn, luyện khí sĩ kết đạo lữ cũng rất nhiều nha, thật là hợp ý Nhân giáo Đại sư huynh. Nếu có thể tăng cường độ hôn phối, sinh dưỡng thật nhiều thế hệ mới, Nhân giáo lo gì không lớn mạnh?
Không làm kinh động bất cứ ai, Huyền Đô đưa ngón tay chỉ hướng Phá Thiên phong, thân hình lặng lẽ biến mất.
Phá Thiên phong Bách Phàm điện.
Đúng lúc này, Lý Trường Thọ cảm nhận được đạo vận xung quanh mình đã chậm rãi tiêu biến, vừa có chút nhẹ nhàng thở phào, vừa có chút mất mát thất vọng. Thánh Nhân lão gia cũng không có nói gì với mình...
Hắn quả thật muốn nghe một câu:
“Nam Hải thần giáo cứ lớn mật mà làm, sau lưng đã có Thánh Nhân ta che chở!”
Lắc đầu cười một cái, Lý Trường Thọ gạt bỏ đi ý nghĩa cuồng vọng của mình.
“Độ Tiên môn chỉ là do ký danh đệ tử Thánh Nhân sáng tạo ra, đến Chưởng môn nhà mình cũng sợ rằng không có được đãi ngộ như vậy từ Thánh Nhân... Đấy là còn chưa nói đến vị “Đùi gà” này nổi danh thanh tĩnh vô vi, mặc kệ sự đời.”
“Hay là lại quỳ thêm một lúc xem sao?”
Hắn đang suy nghĩ thì có tiếng truyền âm tới, ngữ điệu trong sáng:
“Đi ba ngàn dặm về hướng Tây nam Độ Tiên môn, gặp ta.”
Hả?
Lý Trường Thọ nhướng mày, tiên thức tại các nơi đảo qua một cái rồi lập tức thu liễm.
“Không thấy ai cả?”
Hắn đứng dậy, nhìn lại bức hình Thánh Nhân một lần nữa xác nhận không hề có chút ba động nào. Trong lòng đầy nghi hoặc, hắn quyết định tiếp tục tại đây lễ bái là an toàn nhất.
“Người truyền âm cho mình nếu là Nhân giáo cao thủ, tại sao không xuất hiện bên trong Độ Tiên môn, rõ ràng là có vấn đề?”
Một lát sau...
Lại có người truyền âm đến:
“Vừa rồi không nghe thấy ta truyền âm sao?
Ta chính là Nhân giáo Đại pháp sư, thấy ngươi hành lễ trước bức tranh lão sư, hẳn có chuyện muốn cầu, đến đây gặp ta.”
Lý Trường Thọ thất kinh, sau đó liền nhanh chóng trở thành hồ nghi.
“Thực sự có chuyện tốt như vậy sao? Bản thân chỉ dâng ba nén hương “hơi có chút đặc biệt”, cũng không có cầu khẩn gì, sao có thể kinh động Thánh Nhân, khiến ngài phái đệ tử duy nhất đến giúp đỡ mình?”
Mặc dù biết đâu bất ngờ, nhưng dù sao muốn hưởng cơ duyên vẫn phải giữ được tính mạng...
Lý Trường Thọ lẩm bẩm nói:
“Tiền bối có thể chứng minh thân phận một chút không?”
“Hử?”
Huyền Đô Đại pháp sư ngẩn ra, trải qua không biết bao năm tháng, lần đầu gặp phải tình huống như vậy.
“Ta làm như thế nào chứng minh ta là ta ư? Tên tiểu đệ tử này thật có ý tứ.”
Huyền Đô trầm ngâm hai tiếng, dẫn âm nói cho Lý Trường Thọ nghe mấy câu Vô Vi kinh. Sau đó lại giảng thuật cho Lý Trường Thọ hai câu, cũng là Vô Vi kinh nhất mạch tương đồng, nhưng so với Vô Vi kinh mà Lý Trường Thọ đã biết thì cao thâm hơn hẳn.
Mặc dù vậy, ánh mắt Lý Trường Thọ vẫn thể hiện sự nghi ngờ khiến Huyền Đô Đại pháp sư cũng phải dở khóc dở cười, đành cách không đưa một chút khí tức bản thân đến Lý Trường Thọ xem xét.
Vị Đại pháp sư này rơi vào đường cùng, truyền âm thêm bốn chữ:
“Long tộc nhập Thiên.”
Cuối cùng cũng chúc mừng Huyền Đô Đại pháp sư đã lấy được lòng tin từ Lý Trường Thọ.
Thật ra thì Lý Trường Thọ dựa vào một tia khí tức kia đã biết được người đang truyền âm có tu vi kinh khủng khiếp, nếu muốn ra tay với mình hay kể cả Độ Tiên môn, hoặc nguyên cái Đông Thắng Thần Châu cũng có thể làm biến mất mà không ai hay biết.
Trước mặt nhân vật như vậy, bản thân cũng chỉ có cách thành thành thật thật nghe theo.
Lý Trường Thọ tại trong điện đứng dậy, biểu cảm bình thường, tìm các trưởng lão xin ngọc bài rời núi rồi đi ra ngoài.
Ra khởi Bách Phàm điện, Lý Trường Thọ lại nói thầm một câu:
“Tiền bối, người có muốn gọi Chưởng môn nhà ta đến?”
“Không cần, một mình ngươi đến đi! Nếu ta là kẻ xấu muốn hại ngươi, cần gì phải nói nhiều như vậy?”
“Tiền bối chớ trách, “ Lý Trường Thọ lẩm bẩm nói, “Đệ tử nhất thời chưa biết làm sao, lập tức đến bái kiến tiền bối”
Nói xong, hắn chậm rãi cưỡi mây đi về bên ngoài sơn môn hướng Tây nam.
Huyền Đô Đại pháp sư thấy vậy cũng không có thúc giục hắn.
Lý Trường Thọ cẩn thận quan sát Trắc Cảm thạch, thấy không có ai để ý đến mình mới hạ xuống một mảnh rừng, thi triển thổ độn cấp tốc vượt qua hai ngàn dặm. Trong lòng hắn suy nghĩ:
“Hay là sử dụng người giấy thăm dò trước?”
Rất nhanh sau đó, hắn liền bỏ ý nghĩ này. Loại cao thủ như người kia, bất luận có phải Huyền Đô Đại pháp sư hay không thì mình cũng không thể che mắt...
Chỉ có cách “Dùng chân thành, đổi cơ duyên.”
Vừa di chuyển vừa dùng tiên thức dò xét khắp nơi, Lý Trường Thọ không thể thấy người nào ở xung quanh. Nhưng khi từ trong lòng đất chui ra, định “cưỡi mây” bay tiếp thì hắn chợt cảm giác gì đó, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn lại.
Bên trong thung lũng, một vị mặc trường bào màu đen đang ngồi cạnh bờ sông, người này đang nhóm một đống lửa, ung dung tự đắc nướng mấy con cá.
Một chớp mắt này, Lý Trường Thọ đã yên tâm phân nửa. Hắn cưỡi mây chậm rãi hạ xuống, cách xa mười trượng, chắp tay vái chào thật sâu:
“Độ Tiên môn đệ tử Lý Trường Thọ, bái kiến tiền bối!”
Huyền Đô Đại pháp sư lắc đầu thở dài, bưng cá nướng, nói:
“Ta tu hành cũng có thể coi là nhiều năm rồi, chưa từng thấy qua tên tiểu đệ tử nào dài dòng như ngươi... Hả?”
Huyền Đô Đại pháp sư đột nhiên phát hiện điều gì đó bất thường, y quay đầu nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, nhịn không được cười phá lên.
“Che dấu tu vi chi pháp có chút cao minh, ta trước đây chưa nhìn kỹ, cũng đã bị lừa rồi.
Tu vi của ngươi...
Như thế nào vẫn chỉ là một tên đệ tử, ở Độ Tiên môn đúng ra ngươi phải có vị trí trưởng lão rồi chứ?”
Lý Trường Thọ trầm ngâm cúi đầu nói:
“Đệ tử độ kiếp mới hơn mười năm, khi độ kiếp may mắn được cơ duyên phi thăng, đạt được tu vi như vậy.
Nhưng trước khi độ kiệp, đệ tử chỉ là một tên đệ tử phổ thông của tông môn. Bây giờ đột nhiên bày ra tu vi thật của bản thân, sợ rằng bị đồng môn gán cho là dị loài.
Cho nên, đệ tử mới dùng cách này, tuyệt không có ý giấu diếm tiền bối, cũng không hề có chút nào ác ý đối với Nhân tộc đạo thừa.”
Huyền Đô chậm rãi gật đầu:
“Cái này cũng là chuyện nhỏ thôi, lại đây ngồi đi.
Ngươi càng giữ lễ tiết, ta càng không vui, Nhân giáo chúng ta sao lại có lắm quy củ như vậy...
Bây giờ ta có chút rõ ràng, vì sao lão sư lại muốn ta tìm ngươi nói chuyện. Phi thăng giả không hiếm, nhưng phi thăng như ngươi quả là hiếm thấy.
Là một nhân tài.”
Lý Trường Thọ ngẩng đầu cười cười, lúc này mới dám quan sát tỉ mỉ vị Nhân giáo Đại pháp sư này.
Cảm giác đầu tiên, chính là phổ thông!
Cẩn thận lĩnh hội, lại cảm thấy như núi cao sông lớn, nhưng không mang cảm giác áp bách, lại càng không thể nào nhìn thấu một chút gì.
Đại pháp sư chỉ tùy ý ngồi ở đây, trong tay cầm nhánh cây đơn giản nướng cá, lại phảng phất như cùng tự nhiên tương dung, cùng thiên địa hô ứng, hòa thành một thể.
Đến lúc này, Lý Trường Thọ dám xác định, đây chính là người đứng thứ hai Nhân giáo đương thời.
Huyền Đô Đại pháp sư!
“Thất thần cái gì vậy?”
“Lần đầu đệ tử được gặp cao thủ như tiền bối, vẫn cảm giác mình đang nằm mơ...”
Lý Trường Thọ chậm rãi thở ra một hơi, hướng về phía trước hai bước, ngồi trước mặt Huyền Đô, chủ động đưa tay nói: “Đệ tử để nướng đi.”
“Ngươi cũng biết trên biết dưới đấy.”
“Trưởng bối có việc muốn làm, đệ tử gánh vác vốn là chuyện đương nhiên cần làm.”
Nghe trả lời như vậy, Huyền Đô cười đến híp cả mắt, thêm một thanh củi vào đống lửa, duỗi lưng nghỉ ngơi.
Đại pháp sư như nhớ ra chuyện gì đó, thuận miệng nói:
“Đúng rồi, lúc trước ta đã làm hư tượng nhân duyên của ngươi, đã kết một chút duyên phận với ngươi. Sau đó có gửi Độ Ách đạo huynh chuyển tặng người linh đan, ngươi phục dụng rồi chứ? Hiệu quả ra sao?”
“Đệ tử vẫn chưa dùng, “ Lý Trường Thọ cười nói, “Đệ tử thân thể cũng không có vấn đề gì, viên linh đan dự định tặng cho gia sư.
... Đại pháp sư, đệ tử xin mạo muội hỏi một câu, gia sư của đệ tử là Trọc Tiên thật chỉ có thể tu hành đến Chân Tiên sao?”
“Ừm, Trọc Tiên vốn là chỉ là Địa Tiên chi đạo, chỉ có thể tu thành Chân Tiên, “ Huyền Đô chậm rãi gật đầu, “Ngươi... cũng nên bớt đau buồn đi.”
Lý Trường Thọ:...
“Thôi, nói chuyện phiếm đủ rồi. Ngươi nói đi, có việc gì khó khăn sao? Lão sư muốn ta tới tìm ngươi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết vấn đề.
Còn nữa, quan hệ giữa ngươi cùng Long tộc là như thế nào?”
Lý Trường Thọ khóe miệng cười khổ nói:
“Đại pháp sư có biết Nam Hải thần giáo chứ?”
Huyền Đô bấm ngón tay suy tính, liền nói:
“Gần đây có nghe qua, Thiên Đình đồn đại rằng, Ngọc đế tiểu sư thúc tán thưởng thần giáo này, muốn quy tụ giáo phái này về Thiên Đình”
Lý Trường Thọ thở dài, chậm dãi nói:
“Đệ tử chính là Nam Hải thần giáo... Giáo chủ.”
“Ồ?” Huyền Đô hai mắt tỏa sáng:
“Ngươi còn chưa đủ hai trăm tuổi, sao có thể trở thành Nam Hải thần giáo Giáo chủ? Năm xưa, ta cũng cho người âm thầm xây dựng thần giáo của mình, chưa được mấy trăm năm liền hỏng...
Khục!
Mau nói, chuyện là như thế nào?”