Sư Huynh Ta Quá Ổn Trọng

Chương 143: Chương 143: Tiểu Quỳnh Phong có Giang Lâm “Ca”




Dịch: Ăn Mày Dĩ Vãng

Biên: BsChien

Lý Trường Thọ nhìn thấy vị sư tổ như vậy, khóc thầm trong lòng. Chuyện này có vẻ còn phiền phức hơn cả tình huống xấu nhất mà hắn dự đoán...

Trên đám mây phía trước, Tề Nguyên đang thở ngắn than dài với sư phụ mình. Giang Lâm Nhi sắc mặt băng lãnh, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế hỏa khí.

Lúc mới nhập môn, Lý Trường Thọ nhìn thấy trong nhà của của sư phụ mình có mấy cái bài vị. Hắn vô thức nghĩ rằng “Lâm Giang tán nhân” là một vị lão nhân có khuôn mặt hòa ái, còn vị này là nam hay nữ thì hắn cũng không quan tâm.

Nhưng...

Giang Lâm Nhi hiện tại, khuôn mặt và thân hình đều trẻ trung, hẳn là cố định dung mạo từ khi còn trẻ. Khả năng cao là sư tổ trước đây đã có người trong lòng, coi như xác suất lớn bị dính nhân quả tình kiếp!

Sư tổ vì muốn đột phá Thiên Tiên cảnh nên ra ngoài lịch luyện, bây giờ trở về mang theo phong phạm hung thần.

Đối với Luyện khí sĩ, việc hồi phục vết thương, xóa đi vết sẹo là chuyện dễ dàng, nhưng trên người Giang Lâm Nhi lại cố ý lưu lại những vết sẹo nhàn nhạt, dường như để thể hiện công trạng chiến tích.

Điều này thể hiện, có thể sư tổ đã trải qua một loạt hoàn cảnh khác nhau, cũng mang theo rất nhiều nhân quả hệ lụy.

Hơn nữa, vị sư tổ này có vẻ tính tình không được tốt cho lắm, đôi mắt hung ác, ngực phẳng dáng lùn…

Khục…

Lý Trường Thọ nhanh chóng truyền âm cho Tửu Ô:

“Sư bá, người nhanh đi Đan Đỉnh phong mời Vạn Lâm Quân trưởng lão đến Tiên Lâm phong.”

Tửu Ô không hiểu ý hắn, hỏi lại:

“Mời độc trưởng lão đến Tiên Lâm phong làm gì vậy?”

Lý Trường Thọ gấp gáp: “Đến cứu người!”

Tửu Ô khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng biến chuyển thành giật mình, kéo tay Tửu Nhi thì thầm vài câu. Sau đó một người bay hướng Đan Đỉnh phong, một người bay hướng Phá Thiên phong.

Bên kia, Tề Nguyên lão đạo đã kể lại sự tình năm đó cho sư phụ mình nghe.

Tay Giang Lâm Nhi nắm lại, nghiến răng mắng:

“Lão Nhị, ta đã dạy dỗ ngươi như thế nào? Người ta nói gì ngươi cũng sẽ làm theo sao?”

Tề Nguyên cúi đầu, lão đạo mặt mày nhăn nhúm đứng trước nữ tử trẻ trung, cúi mặt thở dài đầy ấm ức:

“Đệ tử hồ đồ, xin người trách phạt!”

Giang Lâm Nhi lạnh nhạt:

“Trở về Tiểu Quỳnh Phong diện bích hối lỗi, ta đi gặp mấy vị lão hữu rồi sẽ quay về trách tội sau.”

“Cái này...”

Tề Nguyên lão đạo giọng run run trả lời, nghe lệnh đứng dậy, quay người thì thấy hai đồ nhi của mình vẫn đứng đó.

“Sư phụ, đệ tử còn có hai đồ nhi...

Trường Thọ, Linh Nga, hai ngươi đừng lo lắng, mau tới bái kiến sư tổ đi!”

Lập tức, Lý Trường Thọ cùng Linh Nga cưỡi mây bay tới phía trước, khom mình hành lễ.

Luyện khí sĩ chỉ quỳ lạy trời đất, quỳ trước Thánh Nhân. Nếu không phải do cảm xúc dâng trào tuyệt sẽ không trực tiếp quỳ bái, chỉ hành lễ vái chào mà thôi.

“Bái kiến sư tổ.”

“Lão Nhị ngươi cũng thu được đệ tử rồi à?”

Giang Lam Nhi tạm thời đè nén lửa giận, mỉm cười rồi lấy từ đai lưng ra hai cái nhẫn ngọc, dùng tiên lực đưa cho Lý Trường Thọ và Linh Nga. Nàng cố gắng xây dựng hình tượng sư tổ hiền lành nhu hòa.

Đứng ở khoảng cách gần có thể thấy khuôn mặt Giang Lâm Nhi xinh đẹp xuất chúng, nhưng toàn thân lại nồng nặc sát khí, khiến cho Linh Nga không dám nhìn thẳng.

Giang Lâm Nhi nói:

“Bất ngờ trở thành sư tổ, ta cũng không biết nên nói gì cho ngầu. Hai người các ngươi bái phải một tên sư phụ Trọc Tiên, cũng đã chịu ủy khuất rồi.

Nhẫn trữ vật này vốn chuẩn bị cho sư phụ và sư bá các ngươi, hiện tại các ngươi nhận lấy đi. Giờ ta có việc phải đi xử lý, hai đứa cùng sư phụ mình hãy về Tiểu Quỳnh Phong trước.”

Giang Lâm Nhi cũng chỉ nhìn Linh Nga và Lý Trường Thọ một chút, vội vàng chân ngọc rảo bước, trực tiếp sử dụng một loại thân pháp cao minh tiến vào sơn môn.

Đến lúc này hai vị trưởng lão đi cùng mới nhận ra Giang Lâm Nhi có gì đó không đúng, nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Một trưởng lão gọi với theo:

“Lâm Nhi sư điệt, chuyện này môn phái đã xử lý trừng phạt rồi...”

Giang Lâm Nhi cũng không đáp lại, vẫn bước nhanh đến trước sơn môn.

Đứng bên trong hộ sơn đại trận, thủ vệ tiên nhân thấy cảnh này cũng tỏ ra ái ngại, không biết nên để nàng đi vào hay không?

Giang Lâm Nhi lạnh nhạt nói:

“Khi ta rời môn phái đi ra ngoài là được môn phái chấp nhận. Giờ ta đột phá cảnh giới trở về, không lẽ đã bị ghét bỏ rồi sao?”

“Cái này...”

Hai lão tiên nhân thủ vệ nhìn nhau, pháp khí đồng thời sáng lên, mở cửa sơn môn cho nàng đi vào.

Giang Lâm Nhi chắp tay nói cám ơn, cất bước tiến vào đại trận. Vừa qua cửa, hai bàn chân ngọc chỉ lớn cỡ lòng bàn tay của nàng nhẹ giẫm, phiến đá sơn môn được gia cố thêm cấm chế đã bị nứt vỡ nhìn như mạng nhện...

Chớp mắt một cái, thân ảnh Giang Lâm Nhi biến mất, giữa không trung chỉ lưu lại một vệt huyết mang sắc bén kéo dài về phía Tiên Lâm phong.

Hai vị trưởng lão Thiên Tiên Cảnh vội vàng đuổi theo, tiếc là tốc độ bay không làm sao bắt kịp Giang Lâm Nhi phía trước!

Lý Trường Thọ nhìn thấy cảnh này nhíu mày, khoé miệng lóe lên một nụ cười rồi nhanh chóng biến mất.

Bên cạnh hắn, Linh Nga thì thầm:

“Sư huynh, sư tổ thật là... lợi hại.”

Lý Trường Thọ định nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng nói băng lãnh bên kia truyền tới:

“Tiên Lâm phong, ai là sư phụ của Khoái Tư, bước ra đây!”

Tề Nguyên lão đạo thành thành thật thật định dẫn hai đệ tử trở về Tiểu Quỳnh Phong, lúc này mới phát hiện vấn đề, vội vàng kêu:

“Trường Thọ! Nhanh đi khuyên nhủ sư tổ ngươi!”

“Linh Nga, muội hãy cùng sư phụ trở về Tiểu Quỳnh phong trước đi.”

Lý Trường Thọ nói với Linh Nga xong liền quay người tiến vào hộ sơn đại trận, không nhanh không chậm bay về phía Tiên Lâm phong.

Giang Lâm Nhi không tìm Khoái Tư mà đi tìm sư phụ Khoái Tư, điều này khiến cho Lý Trường Thọ có thêm chút hảo cảm với sư tổ nhà mình.

Phía trên Tiên Lâm phong bay lên mấy đạo khí tức Thiên Tiên cảnh. Giang Lâm Nhi lẳng lặng đứng trên không trung, chiến váy nhẹ nhàng phiêu động, tóc dài bồng bềnh trong gió.

Lý Trường Thọ càng nhìn càng thấy vị sư tổ này thuận mắt hơn.

...

Giang Lâm Nhi trực tiếp đòi sư phụ Khoái Tư ra mặt. Phong chủ Tiên Lâm phong cùng một số trưởng lão trong môn phái khuyên nhủ, nàng cũng chỉ nói một câu “Ta cần một lời giải thích!”, khiến cho mấy vị kia cũng không thể nhiều lời.

Rất nhanh sau đó, vị trưởng lão mà Lý Trường Thọ để ý từ lâu, sư phụ của Khoái Tư cũng đã xuất hiện.

Giang Lâm Nhi chỉ hỏi một câu:

“Là ngươi?”

Đối phương vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, huyết mang trong tay Giang Lâm Nhi đã nở rộ bắn ra, đâm trúng vai trái của vị Thiên Tiên trưởng lão này!

Kích này thi triển quá nhanh, ngoại trừ Lý Trường Thọ, mấy vị Thiên Tiên trên không trung đều không thể nhìn ra Giang Lâm Nhi ra tay như thế nào.

Vị sư phụ của Khoái Tư cũng không ngoại lệ, chưa kịp phản ứng thì vai trái đã bị huyết mang xuyên thấu, hộ thể tiên quang bị phá, máu tươi tung toé!

Lý Trường Thọ thầm than:

“Nếu sư tổ cố ý nhắm vào điểm trọng yếu, vị Thiên Tiên trưởng lão này không chết cũng trọng thương rồi!”

Vẫn giữ thế sét đánh, Giang Lâm Nhi vọt tới, trong tay cầm ngược 2 con dao găm. Hai mắt nàng lăng lệ, đại đao phía sau lưng đã hoá thành huyết văn Bạch hổ hung thú bao lấy thân thể nàng...

Mấy vị Thiên Tiên ở xung quanh nhanh chóng thi triển pháp thuật ngăn cản. Bạch hổ hung thú bảo vệ quanh người Giang Lâm Nhi, cuốn lên trận trận huyết phong, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Phong chủ Tiên Lâm phong giận dữ, toàn lực đánh một chưởng về phía Giang Lâm Nhi. Đúng lúc này, từ phía Đan Đỉnh phong lao tới một đạo thân ảnh.

Vạn Lâm Quân trưởng lão vừa tới, phất tay đẩy bay chưởng ấn của Phong chủ Tiên Lâm phong ra ngoài. Đồng thời Độc trưởng lão một tay khác ấn xuống, tạo thành một lồng giam bằng tiên linh lực vây khốn Giang Lâm Nhi.

“Dừng tay!” Vạn Lâm Quân trưởng lão lãnh đạm nói, nhíu mày chăm chú nhìn Giang Lâm Nhi.

Giang Lâm Nhi vẫn không nói một lời, thân hình xoáy nhẹ, quanh người xuất hiện mấy chục lưỡi đao cắt, nhìn từ xa giống như từng cánh hoa đang phất phơ bay trong gió, nhưng thực chất ẩn ẩn sát cơ. Trong nháy mắt, lồng giam bằng tiên linh lực của Vạn Lâm Quân trưởng lão đã bị phá vỡ.

Giang Lâm Nhi thoát ra khỏi lồng giam, thân hình quỷ mị di chuyển, lưu lại hơn mười cái hư ảnh. Nàng nhẹ nhàng lướt qua mấy vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh, lao tới sư phụ của Khoái Tư!

Lý Trường Thọ chứng kiến kỹ năng sát thủ của sư tổ mình thầm thán phục.

“Sinh tử lịch luyện thật không uổng phí, ra tay nghiêm túc, không có động tác thừa thãi, thân pháp uyển chuyển, chiêu thức khó dò. Chỉ tiếc là sư tổ lần này chỉ muốn đánh bị thương đối phương chứ không muốn giết người.”

Sư phụ của Khoái Tư cũng không cam lòng chịu trận, lão nhanh chóng tế lên mấy cái pháp bảo hộ thân. Tiếc là quá chậm, một con dao găm đã quỷ mị xuất hiện, trực tiếp đâm vào vai phải của lão!

Chợ nghe một tiếng thở dài truyền đến...

“Dừng tay đi.”

Nghe thấy giọng nói này, động tác của Giang Lâm Nhi dừng lại, lập tức lui mấy bước, quay đầu nhìn chằm chằm về hướng Phá Thiên phong.

Từ hướng ấy có hơn mười đạo lưu quang đang bay vụt đến, người dẫn đầu có hai bên tóc mai màu trắng, khôn mặt lạnh lùng nhưng anh tuấn.

Đây không phải ai khác, chính là trưởng lão Thiên Tiên cảnh mạnh nhất Độ Tiên Môn... Vong Tình thượng nhân!

Vong Tình thượng nhân nói tiếp:

“Giang Lâm Nhi, đừng làm sự tình đi quá xa nữa.”

Đứng bên ngoài nhìn, Lý Trường Tượng nghĩ rằng với tính tình của sư tổ, người sẽ chỉ cười lạnh chẳng thèm ngó tới Vong Tình thượng nhân. Nhưng hắn đã được một phen trố mắt.

“Ừ” Giang Lâm Nhi gật gật đầu, cất dao găm đi, hai tay cấp tốc kết ấn. Bạch hổ hung thú nhanh chóng hóa thành từng tia huyết quang, ngưng tụ lại thành cây đại đao sau lưng nàng.

Giang Lâm Nhi nhìn chăm chú Vong Tình thượng nhân, ánh mắt long lanh chớp động.

Vong Tình thượng nhân cũng không nói thêm lời nào, chỉ đưa mắt nhìn qua, thấy không có chuyện gì lớn xảy ra, liền nói:

“Việc này dừng lại ở đây thôi, Tiên Lâm phong và Tiểu Quỳnh phong không ai được tiếp tục gây chuyện với nhau, nếu không sẽ nghiêm trị theo môn quy.”

Giang Lâm Nhi hờn dỗi nói:

“Không thể dừng, đợi ta điều tra rõ tung tích đại đồ đệ, sau đó mới có thể kết thúc!”

Bên cạnh Vong Tình thượng nhân, một vị trưởng lão lên tiếng:

“Khoái Tư sư điệt đã bị hại ở gần Bắc Câu Lô Châu, cũng coi như đã nhận quả đắng rồi!”

Giang Lâm Nhi lườm một cái nói:

“Không phải lão Nhị nhà ta tự mình ra tay, đoạn nhân quả này làm sao tính kết thúc?”

Chính lúc này, có người truyền âm với Giang Lâm Nhi:

“Sư tổ, đệ tử Trường Thọ, việc này cần bàn bạc thêm, âm thầm trả thù vẫn là hợp lý hơn. Huống chi, Vong Tình thượng nhân đang ở đây.”

Giang Lâm Nhi nghiêng đầu liếc Lý Trường Thọ, sau đó lại nhìn chăm chú Vong Tình thượng nhân. Nàng mím môi, dứt khoát quay đầu, cõng đại kiếm bay về Tiểu Quỳnh Phong.

Lý Trường Thọ xác định, sư tổ nhà mình và Vong Tình thượng nhân... chắc chắn có chuyện xưa...

Hắn quay sang vái chào Vạn Lâm Quân trưởng lão, rồi lẳng lặng chạy theo Giang Lâm Nhi, tránh không để các vị trưởng lão khác chú ý đến mình.

...

Kết thúc một hồi hỗn loạn, đám người đã chạy về đến Tiểu Quỳnh Phong.

Ở bên trong nhà tranh của mình, Tề Nguyên đứng khom người bên cạnh Giang Lâm Nhi, kể lại chuyện mình độ kiếp hóa Trọc Tiên.Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga thì đứng ở bên ngoài chờ đến lượt được gọi vào.

Sau trận phong ba ở Tiên Lâm phong, mọi người đều cảm thấy kiêng kị vị sư thúc, sư thúc tổ mới trở về này. Cho nên Tửu Cửu, Tửu Ô, Hữu Cầm Huyền Nhã, Tửu Thi chỉ dám đứng xa xa quan sát tình hình.

Trong mắt họ, vị này là người mà một lời không hợp có thể chém người, không những thế còn chém rất tiêu sái, mấy Thiên Tiên trưởng lão hợp lực cũng cản không được.

Chẳng mấy chốc, Lý Trường Thọ và Linh Nga cũng được gọi vào trong nhà tranh, nhưng cũng rất nhanh sau đó, Tề Nguyên và Linh Nga đi ra... Cửa nhà tranh đóng lại, xung quanh xuất hiện thêm hai tầng trận pháp chống dò xét.

Thấy Lý Trường Thọ bị giữ lại, Tửu Ô vội vàng chạy tới. Hữu Cầm Huyền Nhã cùng Tửu Cửu khẩn trương, Linh Nga thì nhíu mày, trong mắt mọi người đều thể hiện lo lắng cực độ.

Tửu Ô vội hỏi:

“Tề Nguyên sư đệ, sao Trường Thọ lại bị giữ lại vậy?”

Tề Nguyên trầm ngâm một hồi trả lời:

“Gia sư muốn nói chuyện riêng với Trường Thọ. Không sao đâu, đừng lo.”

Tửu Cửu mặt đầy bất mãn:

“Làm sao có thể yên tâm, sư thúc quá táo bạo, vừa về đã chém giết không thôi!”

Tửu Ô vội vàng bịt miệng Tửu Cửu nhắc nhở:

“Nói cẩn thận!”

Bên trong nhà tranh, Giang Lâm Nhi ngồi trên ghế bành, cây đại đao được dựng bên cạnh, dáng vẻ lúc này khá nhỏ nhắn thon gọn. Nàng liếc ra ngoài nhìn Tửu Cửu, lại cúi đầu nhìn xuống ngực của mình, chợt than thở:

“Ngàn năm không gặp, tiểu nha đầu này tại sao lại lớn đến như thế...”

Lý Trường Thọ giả vờ không nghe thấy gì, đứng lẳng lặng một bên chờ sư tổ hỏi chuyện.

Giang Lâm Nhi thoáng chút ngượng ngùng nói:

“Ngươi tên là Trường Thọ phải không? Lần này ta trở về cũng không ở lại trong môn phái lâu, bên ngoài còn việc quan trọng phải làm, sau đó còn đi tìm tung tích của sư bá ngươi. Cho nên về sau, ngươi vẫn cần phải quan tâm để ý đến sư phụ mình.”

Lý Trường Thọ khẽ giật mình, không lẽ sư tổ đã nhìn ra hắn sử dụng Quy Tức quyết?

Chắc là không phải, hắn đã cải tiến thêm Quy Tức quyết rồi, không thể nào lại có thể nhìn ra...

Cũng may Giang Lâm Nhi lại tiếp tục nói:

“Sư phụ ngươi tính tình ngoan cố, lại không biết đề phòng kẻ gian, ta thấy ngươi tính tình thận trọng, cũng chỉ có thể nhờ ngươi để ý hắn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.