Dịch: BsChien
Biên: Độc Hành
Ba tháng sau, dưới đáy biển Đông Hải, trong Thủy Tinh Cung.
Trải qua một chuỗi điều tra nghiêm ngặt, từ lúc Long tử phản nghịch đến Long mẫu biện hộ xin cho, Long vương hạ lệnh tra rõ… Một lão sư Nhạc luật dạy bảo ấu long bị lôi ra xử tử, ngay tại chỗ bị cắt thành nhiều miếng, khúc thì chiên giòn khúc thì phi hành khúc thì ướp dấm tỏi ăn gỏi…
Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hồng Hoang còn không có mù tạt, nếu có thì đúng là món ngon hảo hạng viên mãn…
Lúc này, Long cung nhị thái tử Ngao Ất bị trói trong một chiếc thuyền vỏ sò to lớn, nhanh chóng đi về hướng biên giới giữa Đông Hải và Nam Hải.
Trong thuyền không có nhiều người, ngoài Ngao Ất và mấy tên Tiên giao binh còn một lão rùa già lông mày trắng bạc, râu dài ba thước.
Vị Quy lão đã về hưu nhiều năm ngồi bên cạnh Ngao Ất, ra sức khuyên bảo:
“Điện hạ, sao người lại cứ muốn gia nhập vào cái Độ Tiên Môn nho nhỏ kia? Bọn chúng có tài đức gì? Coi như Lão Long Vương chấp nhận để người hạ mình bái sư, Độ Tiên Môn cũng không dám thu nạp điện hạ đâu.
Với lại người cũng phải suy nghĩ cho bệ hạ một chút, Long Vương đã trấn áp mọi lời dị nghị, đè ép tất cả các ý kiến phản đối xuống, đồng ý cho điện hạ ra ngoài đi bái Thánh nhân môn đình.
Lần này, lão thần cũng coi như bỏ qua mặt mũi, mang điện hạ đến bái nhập vào đại tiên Ô Vân Tiên, chính là thuộc hạ dưới trướng của Đạo môn Tam thánh nhân.
Vị đại tiên này mặc dù thanh danh không vang dội, nhưng vốn là người đứng đầu Thất tiên Tiệt giáo, rất được Đạo môn Tam thánh nhân coi trọng. Theo hầu bên cạnh Ô Vân Tiên chính là một con Kim Ngao, là đồng tộc của lão thần, năm xưa cũng có mấy phần giao tình.
Điện hạ, như vậy cũng phù hợp với tâm ý của người rồi. Người ngàn vạn lần đừng có làm chuyện trọng đại gì hết nha!”
Ngao Ất quay đầu nhìn về một bên, sắc mặt vẫn mang theo vẻ không cam lòng. Dù sao y cũng chỉ mới có mười tuổi, mặc dù đã nhận được giáo dục nhiều năm trong trứng, nhưng chân chính xuất thế cũng chỉ mới mười năm mà thôi.
Lão quy ở bên cạnh không ngừng thuyết phục, Ngao Ất dần dần cũng có đôi chút do dự.
“Vị đại tiên này có Thánh nhân diệu pháp không?”
“Chuyện đó là tất nhiên!” - Vị lão Quy thần nắm lấy cơ hội, bắt đầu giảng giải cho Ngao Ất về vị Ô Vân đại tiên này uy phong bậc nào, lại được Thông Thiên Giáo chủ coi trọng cỡ nào. Quảng bá hết lời rằng Ô Vân Tiên thần thông quảng đại nhưng tính tình lại khiêm tốn, ở bên ngoài không hiển sơn lộ thủy…
Sau đó, lão thần rùa lại buông tiếng thở dài, truyền âm cho Ngao Ất:
“Điện hạ, lão thần biết người muốn làm chuyện gì. Nhưng việc này cũng không phải là đơn giản như người suy nghĩ. Người cũng không phải chỉ cần hành hạ bản thân mình là có được kết quả tốt cho Long tộc.
Mộng đẹp như hoa, thức giấc là hiện thực tăm tối, cho nên ai cũng không muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Người cũng phải thông cảm cho bệ hạ, lão Long vương là người quản lý ngồi ở chỗ cao nhất Long tộc, bệ hạ không thể tùy tiện hành động được, nếu mà vô ý sẽ dẫn đến nguy hiểm cho toàn tộc.”
Ngao Ất lộ vẻ suy tư, sau đó y chậm rãi gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ:
“Tóm lại, thoát khỏi Long cung đi ra Hồng Hoang rộng lớn, sau này bản Thái tử có thể tự do tùy ý ngao du.
Bái làm đệ tử một vị Đại tiên chẳng qua cũng nhờ vào thân phận Long cung Thái tử, chẳng giúp ích gì cho tình hình quẫn bách của Long tộc. Những ấu long khác mấy ai có thể bái được sư phụ Đại tiên lớn như vậy?
Thứ Ngao Ất ta muốn là tìm ra lối thoát cho Long tộc, không phải là lối thoát cho bản thân ta, Đông Hải Long cung nhị thái tử.
Tạm thời trước ổn định vị lão thần này đã, sau đó lại tính tiếp…”
Trong gió biển gào thét, Ngao Ất dần dần lộ ra nụ cười nhẹ nhàng, biểu hiện ngây thơ giống như mấy tên ấu long cùng thế hệ. Lão Quy thần nhìn thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở phào…
…
Độ Tiên Môn, chỗ rừng sâu Phá Thiên Phong nơi Tửu tự Cửu Tiên tu hành.
Hồ lô lớn của Tửu Cửu bay từ hướng Tiểu Quỳnh Phong chậm rãi trở về. Cả người nàng giống như không còn khí lực, ủ rũ cúi đầu đi về căn lầu nhỏ của mình, rồi chậm rãi ngồi xuống trước bậc cầu thang gỗ, thân hình từ từ ngửa ra rũ rượi.
Toàn thân Tửu Cửu mềm oặt giống như tượng đất hóa bùn, tay ôm hồ lô nằm xõa giữa cầu thang thở dài thở ngắn.
“Thật nhàm chán, Tiểu Thọ Thọ bế quan mới ba tháng, mà sao ta cảm giác giống như là qua ba năm, không có ai đùa nghịch cùng ta.
Haizz da! Sư tỷ thì có sư huynh chơi cùng, sư huynh còn đi bồi tiếp người khác. Đại sư tỷ cùng Nhị sư huynh, Tứ sư tỷ cùng Ngũ sư huynh, Lục sư tỷ cùng Thất sư huynh, thật vất vả Bát sư huynh đáng ra nên cùng Cửu sư muội. Ai ngờ đâu Bát sư huynh học theo Tam sư tỷ, cùi chỏ rẽ ngang đi chơi với người ngoài Phá Thiên Phong
Haizz, Cửu muội ta số khổ, cũng bởi vì là số lẻ nên phải chịu cô đơn không ai bồi tiếp. Hết lần này tới lượt khác vẫn chỉ là quan môn đệ tử của sư phụ. Ai da!”
Cửa sổ tòa lầu các bên cạnh đẩy ra, Tửu Thi mặt mày tỏa sáng, thân thể tràn trề viên mãn giống như trẻ lại mấy trăm tuổi. Nàng ngó nghiêng nhìn về phía bên này, nghe được Tửu Cửu than thân trách phận một mình thì không nhịn được cười.
Tửu Thi bay ra từ trong cửa sổ, giống như tiên tử nghê thường phiêu vũ xuất hiện từ những bức cổ họa. Nàng hạ xuống bên cạnh Tửu Cửu, ngồi xuống trên bậc thang gỗ, đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Tửu Cửu.
“Sư tỷ!”
Tửu Cửu trở tay ôm lấy Tửu Thi, từ từ nhắm hai mắt rên rỉ một trận
“Đi cùng muội qua Tiểu Quỳnh Phong, muội muốn đi chơi Đấu Đại Thần, muội muốn đi chơi Mô Phỏng Tiên Sinh!”
Tửu Thi khẽ cười, vỗ vỗ đầu tiểu sư muội
“Sư muội ngốc, Tiểu Quỳnh Phong kia là chỗ mà tỷ có thể đi sao?”
“Hả? Vì sao sư tỷ không thể đi?”
“Sư tỷ đi cùng, muội sẽ không có cảm giác xấu hổ sao?”
“Cái gì, xấu hổ chuyện gì?”
Tửu Cửu quay đầu, chớp mắt ngơ ngác hỏi:
“Tứ sư tỷ, có phải tỷ hiểu lầm chuyện gì không? Muội cùng với Tiểu Thọ Thọ chỉ là quan hệ sư thúc sư điệt thuần khiết.”
“Ồ? Thật sao?”
Tửu Thi híp mắt cười một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ tinh quái. Tửu Cửu chịu không được nháy mắt, rụt cổ một cái:
“Chẳng lẽ lại không thật?”
“Vâng, sư thúc và sư điệt thuần khiết mỗi ngày ở một chỗ luyện đan bày trận, sớm tối ở chung, thân thân mật mật đụng chạm vô gian.”
“Nào có thân mật đụng chạm gì! Hắn có bệnh mà!”
Tửu Thi sửng sốt một chút, vội hỏi:
“Bệnh gì? Trường Thọ sư điệt có ẩn tật? Yếu à? Hỏng rồi, đây chính là vấn đề lớn đó!”
“Không phải ẩn tật hay yếu cái gì, Tiểu Thọ Thọ có chứng bệnh lạ, ngoại trừ sư muội ra thì nữ tử bên ngoài đụng vào hắn thì toàn thân run rẩy, đau đớn chịu không nổi. Còn tiểu sư muội hắn là thân cận từ bé cho nên không việc gì. Nếu như muội giới hạn chỉ vô tình đụng chạm, vỗ vai xoa đầu thì hắn cũng không bị gì.”
Tửu Thi khoanh tay trầm ngâm giây lát rồi đột nhiên hỏi:
“Bệnh này biểu hiện như thế nào, có thể nói rõ chi tiết cho sư tỷ hay không?”
“Là từ lần trước muội mang Tiểu Thọ Thọ đi Bắc Châu…”
Một lát sau, Tửu Thi ôm Cửu sư muội của mình cười đến run rẩy cả người, nàng thì thầm bên tai Tửu Cửu mấy câu khiến Tửu Cửu đầu tiên khẽ giật mình, sau đó không chịu được một tay ôm trán.
“Gia hỏa này dám lừa gạt bản sư thúc!”
“Ấy, muội bình tĩnh một chút Tiểu Cửu. Loại nam tử giữ thân như ngọc này là bảo bối thế gian hiếm thấy, muội tuyệt đối đừng bỏ lỡ!”
Tửu Cửu lập tức trở nên lúng túng, vừa tức vừa ngượng liên tục dậm chân khiến áo gai trước ngực lại nhún nhảy một trận:
“Sư tỷ nói lung tung gì đó! Muội làm sao có thể cùng….! Ai da, muội trở về bế quan…”
“Muội mấy hôm nữa không phải là đi làm hộ vệ cho đại hội lịch luyện sao?”
“Ai da, muội bế quan mấy ngày không được sao?”
Tửu Cửu bối rối vội vàng đi lên lầu. Tửu Thi cười khẽ rồi phiêu nhiên đuổi theo.
“Tiểu Cửu Cửu và Tứ sư tỷ thì có gì mà xấu hổ, trước Tứ sư tỷ dạy muội cách ăn mặc trang điểm cho đẹp.”
“Ai da, không… không cần đâu…”
“Đến đây, trước hết để cho Tứ sư tỷ nhìn xem, Tiểu Cửu nhà ta hiện tại tư thái thế nào.”
“Tứ sư tỷ, tỷ đừng có đụng lung tung nha… Ai da… Chỗ đó không được đụng nha…”
….
(Đoạn này dịch giả tạm lược bỏ mấy trăm chữ!)
…..
(Đùa đấy, không hề bỏ chữ nào thậm chí còn chém thêm!)