Sự Kiện Phòng 503

Chương 8: Chương 8: Nam chính hẹn hò?




Bị Cận Phi quậy một trận như thế, không khí cứng ngắc ban nãy đã dịu đi rất nhiều, lão Đại cũng tắt đèn, cùng lão Tam lần lượt đi gặp Chu công, chỉ còn lại Ngụy Nhất Thần làm sao cũng không ngủ được.

Cậu lần đầu ý thức được, lửa bát quái đang hừng hực thiêu đốt khiến bản thân không ngủ được, cậu gần như có một loại xúc động, muốn đứng lên đánh vào đầu Cận Phi, khiến anh giải thích với mình vì sao lão Đại và lão Tam lại phản ứng như vậy.

Nhưng Ngụy Nhất Thần không dám, thứ nhất chính là cậu cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn chưa có tốt như vậy, sợ Cận Phi phản cảm, thứ hai là sợ chính mình nếu thực sự hỏi ra được điều gì, trong lòng lại càng thêm khó chịu, cho nên bản thân từ kích động đến buồn bực rồi đến không nói gì, cuối cùng cũng chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

Ngụy Nhất Thần bởi vì vừa mới khai giảng đã xin nghỉ bệnh, nên thiếu rất nhiều tiết. Nhưng do là chương trình đại học, nhất là chương trình học của khoa kinh tế, trừ bỏ toán cao cấp và tiếng anh, mấy môn khác đều được gọi là ‘một đêm qua’. Cái gì gọi là một đêm qua? Chính là trước cuộc thi một ngày tìm bản ghi chép trọng điểm của người khác, sau đó học suốt một đêm, cuộc thi ngày hôm sau bình thường sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cho nên Ngụy Nhất Thần cũng không sốt ruột học bù, dù sao sinh viên thể thao đặc cách, bình thường đều được thầy cô ưu ái, mà thành tích của Ngụy Nhất Thần cũng không tệ, cho dù không có thêm phần thể thao cũng có thể thi đậu ngành kinh tế. Buổi sáng Ngụy Nhất Thần tham dự hai lớp, sau đó trốn ba bốn lớp, để làm chi hả? Đi ra xem một trăm đoàn sinh viên mới muôn hình muôn vẻ ở ngoài.

Câu lạc bộ đối với sinh viên đại học mà nói, tuyệt đối là một phần vô cùng trọng yếu, thứ nhất có thể phát huy đầy đủ sở thích cá nhân, thứ hai là phá bỏ các rào cản khác khoa trói buộc, với lại còn có thể nhận thức nhiều bạn bè cùng chung chí hướng.

Khi còn ở trường trung học Ngụy Nhất Thần đã đặc biệt hâm mộ cuộc sống đại học, ở trong đầu cậu, đại học chính là một đám bằng hữu bất kể dân tộc, quốc gia, ngồi trên bãi cỏ, vừa đàn ghi-ta vừa hát, sau đó tâm sự một chút lý tưởng sống. Đương nhiên, loại ý nghĩ này của Ngụy Nhất Thần hoàn toàn bị đầu độc bởi cuộc sống đại học nước ngoài trên phim ảnh. Đợi đến khi thực sự vào đại học, Ngụy Nhất Thần mới phát giác nguyện vọng đời này của bản thân chắc cũng vô vọng, có điều Ngụy Nhất Thần phát hiện có thứ thay thế mới, đó là câu lạc bộ.

Câu lạc bộ đại học S hoạt động vô cùng phong phú, chỉ có các người không nghĩ tới nên mới tưởng nó không có tồn tại. Không cần nói nhiều về các câu lạc bộ thông thường, cái khiến Ngụy Nhất Thần chú ý nhất, không gì ngoài mấy cái, một cái là hội học sinh học viện kinh tế, đương nhiên, cái này thuộc tổ chức “chính phủ”, nhà nước, không nên tính nó ở phạm vi câu lạc bộ, thế nhưng bọn họ cũng phải cùng các câu lạc bộ khác tiến hành thu nhận thêm sinh viên mới.

Tiếp theo là câu lạc bộ cosplay, Ngụy Nhất Thần thích xem manga, đặc biệt thích, nhưng trong nhà quản tương đối nghiêm khắc, cho nên rất ít xem, nhưng có cơ hội liền nhất định xem. Thành phố S mỗi năm một lần đều tổ chức triển lãm Anime quy mô lớn, cậu cũng chưa từng vắng mặt một lần. Mỗi lần nhìn thấy mấy coser khác trên đài dưới đài đi tới đi lui, lòng Ngụy Nhất Thần liền cảm thấy ngứa ngáy. Cho nên Ngụy Nhất Thần vừa nhìn thấy câu lạc bộ cosplay, lập tức liền quyết định kiểu gì cũng phải vào được.

Thứ ba là hội biện luận. Tại sao là hội biện luận? Bởi vì có lần Ngụy Nhất Thần đi ngang qua hội biện luận, trong lúc vô tình nhìn thấy trên bảng tuyên truyền, tấm ảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là Cận Phi mặc áo sơ mi trắng đứng ở trung tâm đang nói cái gì đó, trong tấm ảnh tựa như có thể nhìn thấy tâm tình của Cận Phi đang vui vẻ cỡ nào, tư thế chính chắn. Tư thế kia thấy thế nào cũng làm cho Ngụy Nhất Thần cảm thấy cực kỳ đáng yêu.

Câu lạc bộ cuối cùng lại vô cùng phô trương, từ xa đã nhìn thấy hai mặt lá cờ lớn phấp phới trong gió, trái viết “ Công đức vô lượng”, phải ghi “Vạn thụ vô cương”, chính giữa là một biểu ngữ “Thống nhất thiên hạ”. Dưới biểu ngữ là một cái bảng tuyên truyền giống những câu lạc bộ khác, mặt trên đều là hình ảnh nam nam nắm tay hoặc hôn môi, mỗi tấm thoạt nhìn đều đặc biệt ấm áp, làm cho Ngụy Nhất Thần rất kinh ngạc, nhưng kinh ngạc nhất chính là Trịnh Tư Kì đang chống nạnh kịch liệt giới thiệu cho một đám nữ sinh chung quanh, cùng Cận Phi ở một bên che mặt hận không thể lập tức đi tìm cái chết.

Ngụy Nhất Thần đang chuẩn bị quay đầu bước đi, Trịnh Tư Kì liền phát hiện ra cậu, sau đó ánh mắt đầy ám muội ôm chầm Cận Phi, còn trừng mắt nhìn Ngụy Nhất Thần. Cận Phi cũng thấy Ngụy Nhất Thần, cười cười với cậu, sau đó lại khôi phục biểu tình muốn chết không muốn sống.

Ngụy Nhất Thần nhìn bàn tay trên vai Cận Phi, bỗng cảm thấy thực chướng mắt. Thế nhưng cậu cũng phát hiện, Trịnh Tư Kì thật sự rất cao, cùng bóng dáng Cận Phi ôm ngày đó rất giống, đều là cô gái có dáng cao. Ngụy Nhất Thần như là phát hiện bí mật động trời, trừng mắt nhìn Trịnh Tư Kì, hóa ra bạn gái Cận Phi mà cậu vẫn muốn hỏi thăm chính là chủ tịch hội sinh viên.

Ngụy Nhất Thần gần như là chạy trốn về ký túc xá, cậu không biết mình bị gì, chỉ là trong lòng rất khó chịu, có một loại khổ sở và tức giận của một con chó bị cướp mất cục xương. “Ngụy Nhất Thần mày điên rồi! Đi tán gái đi! Không được nhìn Cận Phi! Anh ấy đã có bạn gái rồi!”

Thân hình cao lớn của Ngụy Nhất Thần lăn hai vòng trên cái giường nhỏ hẹp, sau đó chợt nhớ tới sáng nay đi học có nhận được tờ giấy của Mẫn Thi Văn, hẹn cậu buổi tối ra ngoài ăn cơm. Ngụy Nhất Thần do dự một chút, sau đó dựa theo số điện thoại trên tờ giấy gửi một tin nhắn, chỉ có 7 chữ “Tôi chính là Ngụy Nhất Thần, được”.

Sau khi Ngụy Nhất Thần đi, Trịnh Tư Kì buông Cận Phi ra, kéo anh ra đằng sau gốc cây cách đó không xa, khoanh tay nhìn anh.

“Cậu như vậy thật sự ổn chứ? Tuy rằng thời gian ngắn, nhưng không cho phép nhất kiến chung tình hả, một chút cơ hội cũng không cho người ta? Còn lấy tớ làm bia đỡ đạn?”

Cận Phi vẻ mặt không sao cả nói “Cậu hủ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết vòng lẩn quẩn này có bao nhiêu loạn sao? Đừng nhìn Ngụy Nhất Thần cao lớn như vậy, suy nghĩ vẫn còn trong sáng như khối đậu hủ, mà còn là đậu hủ non, tớ không muốn kéo cậu ấy vào. Tớ nghe nói Mẫn Thi Văn đã bắt đầu theo đuổi cậu ấy, bọn họ rất hợp”. Tuy rằng giọng Cận Phi thoải mái, nhưng mí mắt buông xuống đã bán đứng anh. Trịnh Tư Kì rất quen thuộc cái biểu tình này, mỗi lần Cận Phi nhắc tới chuyện khổ sở sẽ làm ra biểu tình này.

“Cậu á, có đôi khi thật muốn một tát táng chết cậu! Lúc cậu trao đổi tình cảm cũng khôn khéo như khi kinh doanh thì tốt rồi”. Trịnh Tư Kì vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có đôi khi thật muốn tát tỉnh cậu ấy. Cận Phi bị vây trong thế giới tình cảm của bản thân, làm sao cũng không ra được, nếu họ không đủ thân thiết, Trịnh Tư Kì cũng không nghĩ đến Cận Phi có nhiều thời khắc khổ sở như vậy.

Bây giờ rốt cuộc có người, có đồng loại xuất hiện bên cạnh Cận Phi, hơn nữa còn có cảm giác với Cận Phi, cô còn cho rằng Cận Phi rốt cuộc có thể tiến tới, kết quả không nghĩ tới Cận Phi lại đẩy người ta ra xa. Trịnh Tư Kì rốt cục hiểu được, chờ Cận Phi thông suốt là vô vọng, hay là phải mạnh tay, nhanh chóng gả cậu ấy ra ngoài.

Chẳng qua Trịnh Tư Kì chỉ là suy nghĩ, chưa định hành động nhanh như vậy, dù sao cô cũng hiểu rằng thời gian hai người biết nhau quá ngắn, ngắn đến nỗi chưa hiểu biết lẫn nhau. Nhưng tới giờ cơm chiều, Trịnh Tư Kì rốt cuộc quyết định phải làm cái gì đó, bởi vì cô thấy Ngụy Nhất Thần đang hẹn hò với Mẫn Thi Văn!

Kỳ thật nói hẹn hò cũng không đúng, bởi vì cô thấy Ngụy Nhất Thần cùng Mẫn Thi Văn đi ăn ở tiệm cơm gần đó. Mẫn Thi Văn ở đằng kia tràn đầy phấn khởi nói gì đó, Ngụy Nhất Thần thì thỉnh thoảng gật đầu một cái, có vẻ mất tập trung.

Trịnh Tư Kì suy nghĩ một chút, xoay người đi vào tiệm cơm, ở phía sau Mẫn Thi Văn, đối diện bàn Ngụy Nhất Thần ngồi xuống, gọi một phần cơm chiên mực, tiếng nói còn rất lớn. Ngụy Nhất Thần cảm thấy tiếng nói có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn thấy Trịnh Tư Kì, ánh mắt bỗng chốc ảm đạm, sau đó nói gì đó với Mẫn Thi Văn rồi bước đi.

Mẫn Thi Văn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao ăn cũng no rồi, liền đứng dậy đi theo Ngụy Nhất Thần, chỉ là lúc đứng lên, kéo tay Ngụy Nhất Thần lại. Ngụy Nhất Thần ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện ánh mắt Trịnh Tư Kì, thấy sự tò mò nghiên cứu trong mắt đối phương, Ngụy Nhất Thần bỗng hơi chột dạ, dù sao là mình nhớ thương bạn trai người ta, xem ra bản thân tìm bạn gái là chính xác, không thể bởi vì bản thân mà bẻ cong Cận Phi.

Nghĩ vậy, Ngụy Nhất Thần trở tay nắm lấy tay Mẫn Thi Văn, sau đó nhìn thoáng qua Trịnh Tư Kì, muốn nói cho đối phương biết bản thân sẽ không quấn lấy Cận Phi nữa, để cho đối phương yên tâm. Thế nhưng Trịnh Tư Kì không nghĩ như vậy, ở trong mắt Trịnh Tư Kì, ánh mắt Ngụy Nhất Thần biến thành ra uy, nói cho cô biết Ngụy Nhất Thần không thiếu bạn, bạn trai bạn gái đều không thiếu.

Trịnh Tư Kì nghĩ tới đây, lập tức nổi giận, đứng lên kéo tay Ngụy Nhất Thần, sau đó cắn răng nói với Mẫn Thi Văn “Xin lỗi vị đàn em này, tối nay Ngụy Nhất Thần phải thảo luận với chị một chút chuyện trong hội sinh viên, tạm thời không có thời gian yêu đương cùng quý cô, quý cô mời ra cửa quẹo trái, không tiễn!” Sau đó ngẩng đầu trừng mắt với Mẫn Thi Văn, ý tứ cô dám không đi, tôi khiến cho bốn năm đại học của cô sống không bằng chết.

Ngụy Nhất Thần và Mẫn Thi Văn đều choáng váng, không biết tại sao thế này. Mẫn Thi Văn nhanh chóng nắm lấy tay Ngụy Nhất Thần, hoàn toàn coi Trịnh Tư Kì như biến thái. Ngụy Nhất Thần tuy chỉ gặp qua Trịnh Tư Kì mấy lần, nhưng cho rằng đối phương dù sao cũng là đàn chị, phải cho chút thể diện, hơn nữa cậu quả thật cũng không muốn nắm tay với Mẫn Thi Văn mà đi ra ngoài, cho nên nhân cơ hội này buông tay Mẫn Thi Văn, nhỏ giọng nói “Cậu về trước đi, đây quả thật là chủ tịch hội sinh viên khoa kinh tế mà tôi quen, xin lỗi, lần sau tôi mời cậu.”

Trong lòng Mẫn Thi Văn trăm ngàn lần không muốn, lần đầu tiên hẹn hò đã bị người phá rối rồi. Nhưng vì để lại ấn tượng tốt cho Ngụy Nhất Thần, Mẫn Thi Văn vẫn ngoan ngoãn buông tay, vừa quay đầu vừa bước đi, trước khi đi còn bảo, khi nào Ngụy Nhất Thần về ký túc xá thì gọi báo bình an cho cô, trong lòng vẫn cảm thấy Trịnh Tư Kì là cái đồ biến thái.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi đã vô lực bán manh rồi, cầu bao dưỡng nha ~~~~ Nha, nha!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.